Hàn Thủy

Chương 5: - Quá đẹp trai



Từ giờ đến bữa trưa vẫn còn sớm, trong cửa hàng của chú Vương không có ai. Sau khi gọi đồ ăn Ôn Hàn Thủy không nói gì, cúi đầu xem điện thoại. Kết quả, cô thấy rất nhiều tin nhắn trong nhóm, nhìn một lát, nhận ra cần tài liệu, lập tức lấy máy tính xách tay trong túi ra.

Lúc bận rộn cô thường không để ý đến xung quanh.

Tốn mất nửa ngày, đến khi không có một âm thanh nào trong cửa hàng.

Cho đến lúc chú Vương mang đồ ăn đến, giọng nói của chú ấy từ xa vọng lại: "Ôi trời, dù có bận đến mấy thì cũng đừng quên ăn nhé!"

Lúc này Ôn Hàn Thủy mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy không chỉ có cô mà Từ Phỉ cũng mang máy tính ra, nhân lúc công việc bận rộn. Nhưng khi thức ăn được mang lên, Từ Phỉ và Ôn Hàn Thủy đều cùng cất máy tính đi.

"Đúng là hai kẻ cuồng công việc." Chú Vương cuối cùng kết luận.

Ôn Hàn Thủy cười: "Cháu bận rộn quanh năm mà."

Chú Vương chưa kịp nói vài câu đã bị gọi đi, cửa hàng yên tĩnh trở lại. Ôn Hàn Thủy nghĩ tới đây, thản nhiên tán gẫu: "Bình thường anh rất bận rộn sao?"

"Cũng bình thường."

"Ồ." Ôn Hàn Thủy nghĩ, trò chuyện cái gì chứ, cứ im lặng mà ăn đi.

Sau đó, hai người im lặng ăn cơm trong cửa hàng nhỏ, tinh thần Từ Phỉ không giống hôm qua, quầng thâm dưới mắt lộ ra vẻ mệt mỏi. Ôn Hàn Thủy cũng vậy, cô không biết sao lại cảm thấy bị cái gì đó đè lên, cũng không biết có phải là khoảng cách quá gần, cô có ảo giác như bị hơi thở Từ Phỉ bao vây. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuống, thấy chân Từ Phỉ dài không có chỗ đặt.

Trong lòng Ôn Hàn Thủy suy nghĩ, đôi chân này mà ở trong ngành giải trí thì quả là tuyệt vời.

Im lặng ăn bữa sáng xong, Từ Phỉ cầm vali của Ôn Hàn Thủy đưa cô đến chỗ đậu xe. Sau khi lên xe, Từ Phỉ lấy từ ghế sau ra một cái chăn, "Còn khá xa, em nên ngủ một giấc đi."

"Không cần đâu, tôi không buồn ngủ."

Từ Phỉ: "Vậy thì che chân lại."

Được rồi.

Ôn Hàn Thủy nhận lấy, đắp kín và cuối cùng ngủ thiếp đi sau mười phút.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Từ Phỉ nghiêng đầu nhìn Ôn Hàn Thủy đang ngủ say, không nhịn được mà nở nụ cười.

Có một vài thói quen không vì tuổi tác mà biến mất. Trước kia Từ Phỉ đã biết Ôn Hàn Thủy rất hay buồn ngủ, đặc biệt là thích ngủ trong xe, ngủ rất nhanh, thậm chí có lần ngủ say lại bất giác nghiêng người sang một bên...

Bây giờ tư thế ngủ lại khá nghiêm túc.

Mặt trời mùa đông lại khá dễ chịu, Ôn Hàn Thủy như đang mơ thấy một giấc mơ, hồi ức tuổi trẻ của mình. Dường như đã bắt đầu năm học mới, cô và các bạn rượt đuổi ở sân trường. Vì ham vui nên không để ý xung quanh, sau đó Ôn Hàn Thủy đâm sầm vào ngực của một bạn con trai, chân phải giẫm mạnh vào giày của người kia.

Đó là đôi giày thể thao yêu thích phiên bản giới hạn cậu ấy.

Ôn Hàn Thủy vẫn nhớ rõ dáng vẻ vừa tức giận vừa khó chịu của cậu ấy.

"Hàn Thủy, Hàn Thủy."

Hình như là giọng nói của chàng trai trong mơ, Ôn Hàn Thủy mơ màng, đến khi cảm thấy bên tai có tiếng thở, cô mới giật mình tỉnh dậy, mở to mắt, bắt gặp ánh mắt của Từ Phỉ.

"Anh..." Cô vô thức nắm lấy góc chăn, bối rối giữa mơ và thực.

Từ Phỉ lập tức lùi lại, "Đến sân bay rồi."

Ôn Hàn Thủy mất mấy giây đồng hồ mới tỉnh táo lại, cô có chút xấu hổ, không nghĩ là mình lại ngủ say như vậy. Trên mặt cô hiện lên một chút ngượng ngùng, vừa nói chuyện vừa nhanh chóng gấp chăn lại: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, cảm ơn anh, khi nào quay lại tôi sẽ mời anh ăn cơm, tôi đi đây."

Sau khi lấy vali, Ôn Hàn Thủy chạy nhanh.

Có thể nói là chạy trối chết.

Ở chỗ Từ Phỉ không nhìn thấy, Ôn Hàn Thủy che mặt, gần như có cảm giác mình sống những năm này thật vô ích. Cô đắm chìm trong những cung bậc cảm xúc xấu hổ khác nhau, quên mất lời từ chối mà cô quyết tâm nói ra đêm qua.

Bước vào sảnh sân bay, Ôn Hàn Thủy mới bình tĩnh lại một chút. Không có Từ Phỉ ở đây, nhiệt độ trên mặt cô cũng từ từ trở lại bình thường. Bình tĩnh lại, cô lướt qua quầy làm thủ tục, sau đó xách túi đến quầy kiểm tra an ninh. Không đông lắm vì vậy Ôn Hàn Thủy chọn một hàng ngẫu nhiên, trong lúc chờ đợi, cô cúi đầu chơi điện thoại gϊếŧ thời gian.

Không lâu sau, đến lượt Ôn Hàn Thủy.

Có rất nhiều đồ trong túi, cô vội vàng lục tìm đồ lấy ra. Khi đã vào bên trong, cô thu dọn chúng lại, nhưng may là không có ai đứng sau nên cô không làm chậm trễ vì việc xếp hàng. Khi cô đang dọn dẹp, Ôn Hàn Thủy đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nũng nịu bên cạnh: "Chồng yêu, may là có anh, moah!"

Đó là giọng của Giang Tình.

Ôn Hàn Thủy khoát tay một cái, nhanh chóng trở lại bình thường.

Đôi tình nhân trước mặt có vẻ không biết xấu hổ, chỉ nghe thấy người đàn ông sau đó nói: "Không sao, bảo bối, em qua một bên nghỉ ngơi, túi và hành lý để anh lấy."

"Boing Boing, chồng yêu anh thật tốt với em!"

"Một cô gái dịu dàng và tốt bụng như em, tất nhiên là phải được cưng chiều rồi!"

...

Ở nơi công cộng mà thực sự một chút cũng không quan tâm.

Giọng nói của hai người này Ôn Hàn Thủy làm sao có thể quên được, dù sao trong đời cô chưa từng gặp qua chuyện bực bội như vậy. Nếu không phải ngày hôm qua không đếm xỉa tới, có thể nội tâm Ôn Hàn Thủy sẽ khổ sở rất lâu nữa. Bây giờ đã qua thời hạn bảy ngày, có muốn buông tay hay không thì cô cũng buông xuống rồi, mắt chỉ nhìn về tương lai.

Nhưng mà Ôn Hàn Thủy vẫn có cảm giác chán ghét, động tác thu dọn hành lý vô ý nhanh hơn bình thường, tay cầm sạc pin không chắc vô tình làm rơi.

"Ôi..." Ôn Hàn Thủy vô thức kêu một tiếng.

Giây tiếp theo, một bàn tay khác nhanh hơn cô một bước, vươn tay cầm cục sạc, đưa cho cô. Là bàn tay của một người đàn ông, làn da rất trắng, nhưng không có vẻ nữ tính, những đường gân trên mu bàn tay lại tăng thêm vài phần gợi cảm khác nhau. Chỉ thấy các ngón tay dài và mảnh, xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ. Cổ tay đeo đồng hồ, mang theo vẻ sang trọng.

Cô biết một chút về hàng xa xỉ, trong đầu hiện lên một chuỗi số không.

"Không cần vội." Từ Phỉ đưa cục sạc.

Ôn Hàn Thủy ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc hơn: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi cũng định quay về Càn Thành."

"Ồ." Ôn Hàn Thủy nói, "Thế còn xe của anh thì sao?"

"Sẽ có người đến lấy."

Đang lúc nói chuyện, Từ Phỉ giúp Ôn Hàn Thủy chuyển đồ lên. Nhờ sự giúp đỡ của anh mà phân tán được sự chú ý, Ôn Hàn Thủy không còn để ý đến những thứ bên cạnh nữa, động tác tuy nhanh nhưng không hề bừa bãi. Nhưng Ôn Hàn Thủy luôn có cảm giác bị vòng tay anh vây quanh, có chút không tự nhiên, nhanh chóng kéo khóa túi: "Cảm ơn, tôi đi trước..."

"Đi cùng nhau đi." Từ Phỉ thu dọn xong.

Ôn Hàn Thủy: "..."

Quả thực là không thể trốn thoát mà.

Ôn Hàn Thủy trong lòng thở dài.

Bên kia, Triệu Phụng Vũ và Giang Tình giống như cặp song sinh xách theo hành lý đến đây. Bình thường tuy họ rất ngọt ngào, nhưng không phải chẳng phân biệt địa điểm như bây giờ. Dù họ có thừa nhận hay không thì sự ngọt ngào vừa rồi cũng thật phô trương.

Không ngờ Từ Phỉ lại đi theo Ôn Hàn Thủy, hai người vừa nói vừa cười, thân mật ăn ý, điều này khiến trong lòng Triệu Phụng Vũ rất tức giận. Anh ta và Giang Tình đi tới, tình cờ nghe thấy lời của Từ Phỉ ---

"Túi có nặng không? Để tôi giúp em nhé?"

Ôn Hàn Thủy quay lưng lại, trong mắt chỉ nhìn thấy Từ Phỉ: "Tôi rất khỏe mạnh nhé, tất nhiên là cầm được rồi!"

Từ Phỉ khẽ cười vài cái. Bầu không khí khá tốt, nhưng những người kia lại không vui. Triệu Phụng Vũ sắc mặt không tốt nói: "Ôn Hàn Thủy, cô đang mắng chửi cái gì đó!"

"Anh xứng sao."Ôn Hàn Thủy quay lại không khách khí nói.

Nếu như chỉ có một mình, cô sẽ không bao giờ dọa người đến thế, nhưng có Từ Phỉ ở bên cạnh, Ôn Hàn Thủy cảm thấy yên tâm hơn.

"Ồ, không hổ là người giàu có, nói chuyện cũng rất tự tin." Vẻ mặt Triệu Phụng Vũ có chút vặn vẹo, mất đi vẻ bình tĩnh, "Nhưng xem ra tình nhân của anh không được đẹp lắm, ăn mặc nghèo hèn như vậy..."

"Cẩn thận mồm miệng." Từ Phỉ chặn trước mặt Ôn Hàn Thủy.

"Từ Phỉ, anh Từ, anh muốn loại phụ nữ như thế nào, anh mà phải nhặt lại chiếc giày hỏng mà tôi đã vứt bỏ..."

Chỉ nghe thấy một tiếng bụp, Từ Phỉ đã giáng cho Triệu Phụng Vũ một cú đấm. Anh ra tay nhanh chóng và sắc bén đến nỗi không ai phản ứng kịp, mấy giây sau mới nghe thấy Giang Tình hét lên, mãi sau có người mới bừng tỉnh chạy tới can ngăn.

Nhưng khi đã đến phía trước, lại không thể không dừng lại.

Vẻ mặt của Từ Phỉ lúc này quá tàn nhẫn, anh nắm lấy cổ áo Triệu Phụng Vũ, ánh mắt khiến người ta sợ hãi. Anh nói: "Ăn nói khó nghe như vậy à? Anh không cần miệng nữa sao?" Mỗi lời nói như một lời cảnh báo có thể ứng nghiệm bất cứ lúc nào. Lúc này, Triệu Phụng Vũ có chút sợ hãi, anh ta không ngờ sức lực của Từ Phỉ lại mạnh như vậy, mặt vừa đau vừa nóng, anh ta như bị treo lên, đứng dậy cũng không nổi.

Trước khi nhân viên an ninh sân bay tới, Từ Phỉ đã buông tay ra, nói với giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: "Triệu Phụng Vũ, anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Công ty nhỏ đó của anh, tôi có thể phá hủy nó chỉ bằng một ngón tay."

Triệu Phụng Vũ bị kích động, hai mắt đỏ lên, tùy ý xông lên đánh người. Nhân viên an ninh chạy đến ngăn anh ta lại. Bởi vì chuyện này, Ôn Hàn Thủy và Từ Phỉ bị trễ thời gian và còn bị cảnh cáo bằng lời nói, nhưng vì thái độ tốt, họ rất nhanh được thả ra.

Ngược lại, Triệu Phụng Vũ vẫn còn lẩm bẩm vẫn chưa rời đi.

Một màn tấu hài kết thúc, bây giờ chỉ còn lại Từ Phỉ và Ôn Hàn Thủy.

Ôn Hàn Thủy lén lút nhìn Từ Phỉ mấy lần, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Tay của anh có đau không?"

"Không đau." Anh nói.

Ôn Hàn Thủy nhấc tay trái của anh lên, các đốt ngón tay đỏ bừng, thấy không thế nào nhẹ nhàng như Từ Phỉ nói. Cô thở dài nói: "Từ tổng à, sao anh lại bốc đồng như vậy?"

"Tên đó nói chuyện quá khó nghe, tôi không chịu được."

"Cũng không phải nói về anh mà."

"Như vậy cũng không được."

Sau một hồi im lặng, Từ Phỉ tưởng Ôn Hàn Thủy đang tức giận, trong lòng anh có chút bất an, đang định nói thì thấy Ôn Hàn Thủy giật mình ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời: "Tuy rằng đây không phải là hành động tốt, nhưng mà Từ Phỉ, anh thật sự rất đẹp trai!"

Từ Phỉ sửng sốt, cúi đầu bật cười.

"Quá đẹp trai, thực sự quá đẹp trai, đẹp trai xuất sắc!" Cô vui mừng lặp đi lặp lại.

Từ Phỉ cũng cười nói: "Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.