Cậu chốc chốc lại nghĩ, hóa ra trường học ở thành phố là như thế này sao? Những kiến thức khô khan cứ thế lướt qua, chẳng đọng lại chút gì trong đầu Lý Cố. Rốt cuộc thì Hứa Ký Văn đang giảng bài cái gì vậy? Kỷ Tri Thanh tuy trông lạnh lùng nhưng giảng bài còn hay hơn ông ta gấp trăm lần. Rồi Lý Cố lại nghĩ, tại sao Kỷ Tri Thanh lại khen Hứa Ký Văn nhỉ, có phải anh biết Hứa Ký Văn dạy học như thế này không? Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn muốn bỏ cuộc, hay là bây giờ về quê làm thuê kiếm ít tiền còn hơn.
Nhưng rồi cậu lại do dự khi nhớ đến những quả trứng luộc mà Kỷ Tri Thanh từng cho mình. Lý Cố mở hộp bút, bên trong dán một tờ giấy, nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng, ghi dòng chữ “Thiếu niên tâm sự đương nã vân” – Đây là thứ mà cậu tìm thấy trong túi áo khoác lúc dọn quần áo, Kỷ Tri Thanh đưa cho cậu cùng với ít tiền. Tuổi trẻ phải có hoài bão, chí lớn, cậu hiểu rõ kỳ vọng của Kỷ Tri Thanh.
Lý Cố thầm thở dài, liếc nhìn lên bục giảng.
Hứa Ký Văn vẫn đang uể oải đọc theo sách, Lý Cố nghĩ trình độ giảng dạy của ông ta còn kém xa Kỷ Hàn Tinh mới chín tuổi đầu. Nhưng cậu có thể bỏ cuộc sao? Không thể. Cậu thừa nhận hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cậu không thể cứ thế chạy trốn, cũng chẳng thể giống như những đứa trẻ thành phố khác, tìm người này người kia để xin đổi lớp. Cậu nhất định phải học hành đến nơi đến chốn ở cái lớp này. Con người ta cả đời sẽ phải trải qua vô số lần thất vọng, thất vọng về người khác còn có thể chịu đựng được, cậu chỉ sợ bản thân sẽ thất vọng về chính mình.
Cái lưng vừa mới gục xuống của Lý Cố lại thẳng tắp trở lại, đôi mắt mở to, hai tai vểnh lên. Coi như là tự học với radio đi, cậu còn chưa từng được sở hữu một món đồ cao cấp như vậy, chẳng thiệt thòi gì.
Có lẽ ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng khiến Hứa Ký Văn chú ý, ông ta nhướng mắt lên, gọi Lý Cố đứng dậy trả lời câu hỏi. Lý Cố trả lời trôi chảy, giọng phổ thông của cậu được Kỷ Tri Thanh sửa cho nên không hề e dè. Hứa Ký Văn gật đầu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng lại phá lệ đi xuống chỗ cậu, hỏi thêm một câu tên là gì. Đầu óc Lý Cố “ong” một tiếng, thầm nghĩ đây chính là điều mà hôm qua Từ Nguyên đã nhắc nhở, trong lúc nóng vội, cậu buột miệng nói hai tiếng mang đậm âm sắc địa phương.
Cả lớp lập tức cười ồ lên.
Cậu bạn chơi bài phía sau Lý Cố đặc biệt “hồn nhiên”, cười đến nỗi phát ra tiếng huýt sáo. Không khí vốn đã hỗn loạn nay càng thêm phần náo động.
Lý Cố luống cuống nhìn Hứa Ký Văn, ông ta trừng mắt nhìn cậu, nghiến chặt răng. Cậu theo bản năng mở miệng nói: “Đừng ồn nữa!”, có lẽ chỉ có vài người xung quanh nghe thấy, còn lại vẫn làm ồn. Khoảnh khắc ấy, Lý Cố nhìn thấy sự bực tức trong mắt ông ta. Cậu bỗng hiểu ra là Hứa Ký Văn đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thầy ơi, em… em không…”
Không phải cố ý.
Chưa kịp dứt lời, Hứa Ký Văn đã quay người bỏ đi, ông ta trở về bục giảng, tiếp tục trưng ra vẻ mặt uể oải, đều đều đọc sách.
Lý Cố thấy trong lòng áy náy, cứ chờ Hứa Ký Văn nhìn mình để truyền đạt lời xin lỗi, cậu thật sự không cố ý phá vỡ kỷ luật lớp học. Nhưng Hứa Ký Văn chẳng buồn ngẩng đầu lên, như thể học sinh ngồi dưới là người hay củ cải đều chẳng liên quan đến ông ta, ông ta chỉ cần hoàn thành xuất sắc vai trò “cái radio” là được.
Lý Cố thầm thở dài, đành phải tập trung tinh thần nghe giảng, ghi chép cẩn thận từng lời chú thích của ông ta về bài học. Hứa Ký Văn không dạy dỗ tử tế, nhưng cậu có thể tự học, chỉ cần cố gắng hơn là được. Chỉ có điều, có một chỗ Lý Cố nghĩ mãi không hiểu, thế là vừa tan học lập tức chạy đến chỗ Hứa Ký Văn. Kết quả là vị giáo viên này rất thú vị, như thể gắn tên lửa vào mông, vừa tan học là lập tức “phóng” đi mất, Lý Cố phải chạy một mạch mới đuổi kịp.
“Thầy ơi, em có bài muốn hỏi.”
Hứa Ký Văn nhìn lướt qua cậu, nửa ngày sau mới lên tiếng, chắc mẩm nhìn ra chút “căn cơ” của cậu học trò mới, thản nhiên đáp: “Những gì cần thi trên lớp thầy đã nói hết rồi, còn lại không cần hỏi, vô ích.”
Nói xong, Hứa Ký Văn bỏ đi, ngọn lửa hiếu học nho nhỏ trong lòng Lý Cố lại bị dập tắt.
Cậu ôm sách trở về chỗ ngồi, mím chặt môi, rất nhanh đã tự thuyết phục bản thân bình tĩnh lại. Chuyện này thì có gì to tát chứ? Cậu là cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé sao? Không phải. Chỉ vì chút lạnh nhạt mà chịu không nổi sao? Không đâu.
Cậu hạ quyết tâm, đừng nói là dạy học qua loa, cho dù có bị đánh đòn thì đã sao? Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình mà lão thôn phu tằn tiện làm cho, ăn biết bao nhiêu là trứng luộc của Kỷ Tri Thanh, lúc nói muốn thi lên cấp hai còn được Kỷ Hàn Tinh khen “Anh giỏi quá!”, cậu sao có thể không học hành đến nơi đến chốn được?
Đối với học sinh lớp 7, tiếng chuông tan học chẳng có gì đáng vui mừng, giờ giấc lên lớp của bọn họ chưa bao giờ phụ thuộc vào tiếng chuông, chỉ là trong giờ học sẽ nể mặt giáo viên một chút, đồng thời tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức để “quậy phá” sau giờ học. Từ Nguyên định tìm Lý Cố nói chuyện, vừa lại gần đã khựng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Cố đang chỉnh sửa vở ghi.
Loài người khi muốn sa ngã thường có sự đề phòng nhất định với đồng loại, cùng nhau chân đất thì không sao, một khi có kẻ muốn đi giày, kẻ đó chính là kẻ phản bội.
May mắn thay, chữ viết nguệch ngoạc trong vở của “kẻ phản bội” ấy xấu đến mức khiến người khác yên tâm, Từ Nguyên liếc nhìn quyển vở, thầm nghĩ: “Đúng là bùn nhão không thể trát tường”, bất kỳ ai đến đây rồi, cuối cùng đều trở nên giống hệt như vậy.
Một lát sau, Dư Uy ngoắc tay gọi Từ Nguyên, Từ Nguyên rõ ràng là sáng mắt ra, khom lưng luồn lách chạy đến. Thì ra Dư Uy gọi cậu ta đi mua thuốc lá hộ. Từ Nguyên hỏi Lý Cố có đi cùng không, Lý Cố chẳng hiểu đi có gì vui. Từ Nguyên huých khuỷu tay vào người Lý Cố: “Đi làm việc cho Uy ca, sau này không lo không có ai che chở.” Lúc này Lý Cố mới hiểu, thì ra Từ Nguyên vẫn chỉ là “nhân viên ngoại biên”, vẫn luôn muốn gia nhập vào “thế giới ngầm” của Dư Uy. Nghĩ cũng phải, nước chảy bèo trôi bao giờ chẳng dễ dàng hơn.
Đáng tiếc, Từ Nguyên đã nhầm đối tượng, Lý Cố – hòn đá cứng đầu – chẳng hề tỏ ra hứng thú: “Không đi đâu, tớ còn chưa ghi chép xong.” Từ Nguyên nhìn cậu bằng ánh mắt “vô phương cứu chữa”, sau đó dứt khoát từ bỏ việc “cảm hóa” cậu bạn nửa đồng hương này, tự tin ngẩng cao đầu đi mua thuốc lá cho Dư Uy.
Lý Cố lấy quyển vở tập viết từ trong ngăn bàn, tay lau lau vào ống quần, sau đó mới mở lớp nilon bọc bên ngoài quyển vở. Cậu mở trang bìa, chăm chú nhìn một chữ, sau đó đưa tay viết phẩy phẩy trong không trung. Lúc làm việc này, trông cậu như một vị cao tăng nhập định, chẳng hề giống như đang ngồi giữa đám đông ồn ào, ngược lại như thể đã trở về Ninh Xuyên, dưới ngòi bút là từng nét chữ mà cậu cố gắng bắt chước, trước mắt là dãy núi trùng trùng điệp điệp vừa nuôi dưỡng vừa giam cầm những con người nơi đây, bên tai là tiếng gió khô hanh của Ninh Xuyên thổi qua.