Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 50: Giá như em cũng trở thành ngôi sao…



So với tội ác tày trời, thì phần lớn bi kịch trên thế giới đều bắt nguồn từ những tội ác nhỏ nhặt. Ví dụ như đêm hôm đó, Ninh Xuyên chìm vào giấc ngủ trong làn gió thu se lạnh, nhưng lại có người gõ cửa Kỷ Tri Thanh.

“Ai đấy?” Kỷ Tri Thanh  lên tiếng hỏi.

Giọng nói bên ngoài nói rằng trưởng thôn bảo anh đến ủy ban xã có việc. Chuyện này không phải là bình thường, nhưng cũng không phải là hiếm, Kỷ Tri Thanh  nghĩ có lẽ trưởng thôn vẫn chưa yên tâm về chuyện hôm nay, muốn nói thêm vài lời an ủi, động viên anh, nên anh khoác áo mỏng ra ngoài, đóng cửa lại. Người gọi anh lúc nãy đã chạy xa, không thấy bóng dáng đâu trong màn đêm.

Đến ủy ban xã, Kỷ Tri Thanh thấy bên trong tối om, anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Anh đi về phía nhà trưởng thôn, phát hiện đèn cũng đã tắt từ lâu. Trong thôn không có hoạt động giải trí gì, mọi người đều đi ngủ rất sớm. Anh đoán đây chỉ là một trò đùa dai, nên không nán lại lâu, quay người đi về nhà, tra chìa khóa vào ổ, lúc này mới phát hiện không mở được.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Kỷ Tri Thanh nhìn thấy ổ khóa bị nhét cành cây nhỏ, bề mặt ổ khóa bị cào xước lộn xộn. Ổ khóa bị nhét, không có dụng cụ thì không thể nào mở được. Kỷ Tri Thanh đi đi lại lại một hồi, gió đêm lạnh lẽo, anh xoa xoa cánh tay. Sau một hồi do dự, anh quyết định từ bỏ việc gọi người đến phá khóa. Thứ nhất, bây giờ đã là nửa đêm, bản thân anh không phải là người thích làm phiền người khác, không muốn gọi người ta dậy lúc nửa đêm. Thứ hai, chuyện riêng tư của anh đã bị vạch trần, thân phận lại khó xử, nửa đêm nửa hôm gõ cửa nhà người khác càng khó nói hơn. Cuối cùng, anh đi đến lớp học, mở cửa lớp chui vào. Lớp học tuy không ấm áp, nhưng ít nhất cũng không có gió lạnh.

Sáng hôm sau, có người đến lớp học, phát hiện Kỷ Tri Thanh ngất xỉu trên bàn học. Thời tiết lúc này ban đêm đã rất lạnh, anh vốn đã bị suy nhược cơ thể sau trận bệnh nặng, trải qua một đêm như vậy, cơn sốt cao lại càng dữ dội hơn.

Trưởng thôn biết chuyện, tức giận đến mức sấm sét vang trời: “Không muốn học nữa thì thôi, cút hết đi, cút đi làm công hết đi! Đi hết đi, đi hết cho tôi, đợi đến khi nào người già ở đây chết hết, thì cái làng này cũng tan hoang luôn. Ninh Xuyên tiêu đời rồi! Đừng có đứa nào ở lại nữa!” Lúc ông nổi giận, trông thật điên loạn, nói đi cũng phải nói lại, cũng không thể trách ông được. Mọi người đều hiểu rõ, đây là nỗi tuyệt vọng chất chứa trong lòng trưởng thôn bấy lâu nay. Con người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, ông luôn cố gắng làm một người dẫn đường, một người chiến đấu, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông không oán trách.

Trong hoàn cảnh éo le, bế tắc không biết kêu ai của mình, Kỷ Tri Thanh là hy vọng của ông, khiến ông nhìn thấy hy vọng cho Ninh Xuyên. Ông cẩn thận giữ gìn ngọn nến le lói này, vậy mà lại bị chính người của mình dội một gáo nước lạnh, trong lòng ông ngoài tức giận ra, còn có nỗi đau buồn khôn xiết. Mọi người nhìn nhau, không ai dám thừa nhận người gõ cửa là mình. Trưởng thôn hỏi Kỷ Tri Thanh, nghe xem có nhận ra giọng nói của người đó không. Kỷ Tri Thanhchỉ lắc đầu, anh đang sốt cao, không phân biệt được là không muốn nói hay là không muốn truy cứu.

Anh chìm vào giấc ngủ mê man, cảm xúc yếu đuối không thể khống chế được, anh lại nhớ đến Tiểu Nham.

Đó là lần đầu tiên anh biết được công việc của Tiểu Nham nguy hiểm như vậy, anh nghiêm túc và chân thành khuyên nhủ cậu đừng làm nữa, nhưng Tiểu Nham lại cảm thán với anh: “Nơi đó nghèo lắm, anh không biết đâu, trẻ con chỉ mới tí tuổi đầu, không ai dạy dỗ, đi theo cha mẹ làm chuyện xấu. Cả cái làng đều sản xuất và buôn bán ma túy, bán thành phẩm cứ thế bày ra đó. Bọn anh đi bắt một hai lần cũng không ăn thua, bọn họ không tìm được lối thoát khác, rất nhanh sau đó lại đâu vào đấy. Nhưng không bắt cũng không được, đâu thể nào trơ mắt nhìn lũ trẻ ngây thơ đó bước chân vào con đường tội lỗi được.”

Lúc đó, Kỷ Tri Thanh không hiểu hết ý của Tiểu Nham, mãi đến khi đến Ninh Xuyên, anh mới phát hiện ra rằng, không có giáo dục, không có phát triển, một nơi có thể trở nên đáng sợ đến mức nào. Kỳ thực, trưởng thôn đã nhầm, những người này sẽ không dựa vào sức lao động mà thoát khỏi đây, sau khi vào thành phố làm thuê, người may mắn thì tích cóp được một khoản tiền về quê làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng bọn họ vẫn không thể nào mua nổi một căn nhà ở thành phố, cho con cái mình được hưởng nền giáo dục tử tế. Phần lớn bọn họ sau khi già yếu mang theo bệnh tật trở về quê hương, bởi vì không còn sức lao động nên buộc phải quay về, vì vậy, trước đó phải nuôi dạy con cái nên người, để chúng đi làm thuê kiếm sống. Sau đó, bọn họ ở nhà chăm sóc con cái cho con cháu đi làm thuê, cứ thế lặp đi lặp lại hết đời này qua đời khác. “Làng ma túy” mà Tiểu Nham nhìn thấy cũng vậy, bọn họ sinh ra ở nơi đó, mảnh đất đó, nếu không có thế lực bên ngoài giúp đỡ, sẽ không ai có thể thoát khỏi lời nguyền đó.

Lúc Tiểu Nham nói rằng cậu phải đi làm nhiệm vụ dài hạn, Kỷ Tri Thanhđã muốn cầu xin cậu đừng đi, nhưng anh không phải là người mềm yếu, anh chỉ có thể giận dỗi với Tiểu Nham, tỏ ra tức giận vì cậu không nghe lời khuyên của anh.

Lúc đó Tiểu Nham phản ứng thế nào nhỉ? Chàng trai trẻ đó tràn đầy sức sống, trên mặt viết đầy sự nhiệt huyết của tuổi trẻ: “Phải có người đi chứ, em không đi, thì sẽ có người khác đi. Người đó cũng có thể là đứa con trai mà gia đình người ta nuôi nấng hơn hai mươi năm, cũng có thể là… bạn trai mà ai đó rất yêu thương.” Nói rồi nhìn Kỷ Tri Thanhvới ánh mắt mỉm cười, nỗi lo lắng trong lòng Kỷ Tri Thanhcòn chưa tan biến đã bị cậu chọc cho đỏ mặt, chỉ biết mím môi không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Tiểu Nham tiến sát lại gần anh hơn, ra hiệu cho anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Anh nhìn xem, hôm nay sao sáng quá. Nhưng thực ra, sao luôn tồn tại, ban ngày cũng có, chỉ là xung quanh quá sáng, nên chúng ta không nhìn thấy mà thôi. Chỉ khi màn đêm buông xuống, chúng mới tỏa sáng. Chúng ta cũng giống như những ngôi sao vậy, nếu mọi chuyện đều tốt đẹp, chúng ta không cần phải tồn tại. Nhưng ở những nơi bị bóng tối bao phủ, thì rất cần đến chúng ta.”

Mắt Kỷ Tri Thanhđỏ hoe, anh không thích ẩn dụ này, chỉ có người chết mới biến thành sao, anh lạnh lùng nói: “Anh không thích sao, anh chỉ cần người trước mặt thôi. Nếu… Nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ không nhớ đến em đâu, ngày mai anh sẽ đi tìm người khác.”

Tiểu Nham cười phá lên, cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người anh, sau đó thuận thế ôm chầm lấy anh: “Vậy anh nhất định phải giữ lời đấy nhé.”

Kỷ Tri Thanhkhông muốn nhớ lại nữa, anh lại chìm vào giấc ngủ. Đến chiều, những người bị trưởng thôn mắng hôm qua lần lượt quay lại phòng anh. Bọn họ dắt theo con cái, tay xách nách mang đặc sản trong nhà. Một người lên tiếng: “Thầy Kỷ, tôi giao con tôi cho thầy, tôi yên tâm.” Người đó ra hiệu cho đứa bé đặt giỏ trứng gà sang một bên. Rồi một người khác bước đến: “Thầy Kỷ, chúng tôi không có học thức, không hiểu chuyện, nhưng những chuyện đó không liên quan gì đến việc dạy học, chúng tôi tin tưởng thầy.” Người đó để lại một dây lạp xưởng hun khói… Tống Ngọc Minh và bà cụ Thỏ cũng đến, Tống Ngọc Minh mang đến cho anh một bó hoa nhỏ hái được vào cuối thu.

Người lớn, trẻ con, chen chúc nhau chật kín căn phòng nhỏ hẹp, những người không chen vào được thì nhìn anh qua cửa sổ, như thể anh là báu vật quý giá nào đó. Lúc bốn mắt nhìn nhau, có người hơi cúi đầu, giống như đứa trẻ mắc lỗi, ngoan ngoãn chờ anh trách mắng.

Kỷ Tri Thanh im lặng hồi lâu, sau đó mỉm cười với bọn họ: “Mọi người đưa con về đi, đợi tôi khỏe lại sẽ tiếp tục dạy.” Một bé gái lau nước mắt, cha mẹ huých khuỷu tay vào người cô bé, cô bé nín khóc, nhìn Kỷ Tri Thanh với đôi mắt đỏ hoe. Kỷ Tri Thanh không còn sức lực để nói chuyện, chỉ có thể dùng khẩu hình miệng nói với cô bé rằng “Không sao đâu”.

Sau khi mọi người rời đi, Kỷ Tri Thanh nằm nhìn trần nhà, vôi vữa trên tường bong tróc khá nhiều, chỉ còn lại những hình thù loang lổ. Anh đưa tay lên ngực, nơi có vết sẹo do phẫu thuật để lại, chợt nghĩ hay là mình nên quay về thành phố, dùng quãng thời gian còn lại để chăm sóc cho Kỷ Hàn Tinh thật tốt. Nhưng quay đầu lại, anh nhìn thấy những món quà chất đầy trên tủ đầu giường và bệ cửa sổ, nhìn thấy bó hoa nhỏ còn đọng sương sớm.

Cho dù khí hậu trên núi có muộn hơn bên ngoài một chút, nhưng vào thời điểm này phải leo lên núi cao mới có thể hái được những bông hoa này.

Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử tốt với anh như vậy? Thật ra, anh bị gia đình đuổi đi, anh ** với đàn ông, bị bắt gặp tại trận, lúc đó ông cụ Kỷ tức giận đến mức muốn đánh chết anh, anh không dám ngẩng mặt lên nhìn hàng xóm vì xấu hổ. Anh rời khỏi thành phố với vết nhơ không thể xóa nhòa.

Sau đó, anh đến Ninh Xuyên, sự tồn tại của anh bỗng chốc trở nên quan trọng. Anh nhớ đến lời nói của Tiểu Nham, hiểu rằng nơi này cần anh. Hình như anh đã vô tình trở thành ngôi sao của Ninh Xuyên…

Khi có thể gượng dậy được, anh lại tiếp tục lên lớp, lũ trẻ bên dưới đều ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe anh giảng bài. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh ban mai rực rỡ… Tiểu Nham, nếu như anh cũng trở thành ngôi sao, thì liệu anh có thể đến gần em hơn một chút không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.