Nó và Bi chơi đồ ăn, Nói về Bi làm chồng nó còn vợ, chồng đi làm vợ ở nhà nấu cơm chờ, nó liền ý (sai gì sai sai)
Bé và Đô chơi trò bác sĩ, Đô sợ Bé khóc nên nhường cô làm bác sĩ cho cậu bé bệnh nhân.
Cứ như thế thì vui vẻ chơi với từ sáng đến trưa, bà ngoại trừ đôi khi đi xem nó và vào nhà làm việc.
- Bi ơi. Bỗng có một phụ nữ gọi tên là Bi.
-Dạ-. Nhận được một mình cậu bé trả lời bằng tiếng Anh.
Nghe tiếng con trai trong ngôi nhà nhỏ Mai (mẹ của Bi) liền nhau vào.
-Con chào cô.Nhưng nó trông nom Mai, bà ngoại đã bị dặn nếu ai đó vào nhà phải chào hỏi.
Mai thấy Bi và hai đứa nhóc kia đang chơi cùng nó, hơi sững người "Thì ra là con gái mà thằng quý tử nhà mình hai ngày nay chịu ra ngoài chơi", Bi rất ít ra ngoài cũng giống như nó ít boy cũng chịu đựng với Bé và Đô. Cơ mà suy nghĩ lớn nhất hiện tại của Mai là "TRời ơi! Con nhà ai dễ thương lắm chứ?" empty with an idea to tarantie out of the first start of the "Nuôi cá con" nhưng chỉ có dám nghĩ không làm.
- Oa! Bé con, con dễ thương quá, con tên gì. Mai vừa không chỉ là khuôn mặt của nó.
- Cậu ấy tên Băng Băng đó cô. Cậu ấy bằng tuổi con, cậu ấy có thể dễ thương lắm Không Cô. Một tràng 'cậu ấy' thoát khỏi miệng Bé
-Đúng vậy Băng Băng rất dễ thương, đúng rồi là Bi à trễ rồi về thôi.
Ngay lúc đó, bà ngoại nó đi ra, nó thấy bà liền núp sau lưng bà, đơn giản bởi vì nó sợ người lạ.
- Chào bác, bác sĩ của Băng Băng nhỉ? - Mai chào hỏi.
- A đúng, cô là...
- Con là mẹ của Bi, gọi nó để ăn trưa.- Cô mỉm cười đáp lời bà
-Đúng rồi, Bé, Đô mẹ hai đứa nhờ ta gọi hai đứa về điều đó
Nó nghe thấy, quay lại nhìn Bé, Đô và Bi ánh mắt buồn.
-Băng Băng Đừng buồn, anh mai mai sẽ lại chơi với em.- Bi nhìn thấy nó như vậy khi nó lại vuốt nhẹ
- Có thật không? - Nó lí nhí hỏi
-Anh hứa.- Bi chắc chắn nói, nó nghe thấy liền vui vẻ nở một nụ cười thật tươi nhìn Bi
Mai nhìn thấy Bi và nó. Con trai cô sao có thể dịu dàng như vậy, nhưng cô ấy là mẹ nó nhưng Bi không bao giờ nói với cô bằng cách đó. Đứa bé gái này hẳng là rất đặc biệt