Tô Khả Phương bị nam nhân của mình dẫn vào thạch động, đến thạch động đã ngửi thấy một mùi khó ngửi.
Tô Khả Phương nhìn trong thạch động nơi nơi đều là phân gà, nhịn không được nhíu nhíu mày, nói: “Sớm biết thê này đem hết gà rừng vào trong không gian là tốt rồi.”
Chỉ là nàng mỗi lần lên núi bà bà đều sẽ bắt Hạng Thần Tường đi theo, nàng làm việc không tiện, hiện tại thạch động đều bị gà rừng làm dơ.
Hạng Tử Nhuận ánh mắt khẽ nhúc nhích, giống như tùy ý nói: “Hiện tại đem vào cũng không muộn, lại đem chút suối nước ra cọ rửa thạch động một chút, qua mấy ngày mùi sẽ tan.”
“Chỉ có thể như vậy.” Nàng động ý niệm, liền đem gà rừng cho vào không gian, sau đó dùng suối nước đem thạch động cọ rửa sạch sẽ, hai người lúc này mới vào không gian.
Bởi vì đã một thời gian dài không ăn rau xanh, Tô Khả Phương nhìn thấy rau hẹ xanh non trong vườn thèm đến chảy nước miếng.
“Tử nhuận, chúng ta nướng rau hẹ xiên ăn đi?” Nàng triều hắn hỏi.
“Rau hẹ cũng có thể nướng?” Hắn chỉ biết thịt có thể nướng, cá có thể nướng, không nghe nói qua rau xanh cũng có thể nướng.
“Đương nhiên có thể, rau hẹ xiên ăn rất ngon!” Nàng chép miệng, nói: “Chàng đi chuẩn bị lửa, ta tới cắt rau hẹ, bảo đảm chàng sẽ biết ăn ngon vô cùng.”
“Được.”
Hắn rất muốn nói cho nàng, chỉ cần ngửi được hương vị rau hẹ hắn cũng đã vô cùng có dư vị! (LNT – không thích ăn rau hẹ mà suốt ngày bị tỷ bắt ăn, ngửi mùi cũng chết, tội ca quá đi)
Trong không gian gia vị không nhiều lắm, Tô Khả Phương đem rau hẹ rửa sạch đặt ở một bên phơi khô, sau đó lấy ra một chút ớt cay, muối ăn cùng hạt mè trộn lên, đem dằm nát gia vị sau để qua một bên, lại đem rau hẹ phơi khô lấy xiên gỗ xiên lên, quét một tầng dầu nành sau mới bỏ lên lửa nướng.
Rau hẹ dễ chín, lật mặt qua lại nướng một hồi rắc bột gia vị lên, lại nướng một chút thì được.
“Chàng nếm thử.” Nàng đem xiên rau hẹ đã nướng xong đưa cho nam nhân bên người.
Hương vị rau hẹ xiên nướng cũng không tệ lắm, Hạng Tử Nhuận lấy nếm một miếng, nói: “So với sủi cảo rau hẹ ngon hơn nhiều.”
Có lẽ bởi vì có bỏ một chút ớt cay, che đậy mùi nguyên thủy của rau hẹ, hay cũng có lẽ là hắn quen hương vị này, hắn thật sự cảm thấy hương vị rau hẹ xiên nướng này rất không tồi.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, trong không gian ta rau hẹ nhiều ăn không hết, rau hẹ này phơi thành rau khô cũng ăn không tốt lắm, nếu không phải biết ngươi thích ăn rau hẹ, ta đều muốn đổi rau xanh loại khác.”
Tô Khả Phương vừa nướng rau hẹ xiên, vừa nói, không phát hiện nam nhân bên người bởi vì lời nói của mình thiếu chút nữa đã bị nghẹn rau hẹ.
Hạng Tử Nhuận ngước mắt nhìn về phía mảnh đất trồng rau hẹ không xa ngoài kia, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ca của nàng ở huyện thành học bài, mỗi tháng tiêu dùng cũng không ít đi?”
Đối với biểu tình này của nàng, Hạng Tử Nhuận một trận chán nản, liền giơ tay búng trán nàng: “Nghĩ cái gì đây?”
Tô Khả Phương đau hô một tiếng, bưng kín cái trán nhìn hắn.
“Ngươi đây là ánh mắt gì?” Hắn tức giận nói: “Nàng cho rằng ta đang trách nàng trợ cấp nhà mẹ đẻ à?”
Nàng bĩu môi, chột dạ nói thầm nói: “Chàng nói một nửa,chừa một nửa, ai biết chàng có ý tứ gì?”
Hắn đem rau hẹ chưa ăn xong trong tay thả vào chén gia vị bên cạnh, một tay đem nàng để lên đùi mình, nâng cằm nàng lên, tầm mắt nhìn thẳng vào nàng: “Trong mắt nàng, ta là người tính toán chi li sao?”
Tô Khả Phương cũng biết vừa rồi mình quá nhạy cảm, hắn đã có thể chủ động nhắc tới cho nhà mẹ đẻ nàng cai nhà ngói gạch xanh, làm sao lại so đo nàng ngày thường trợ cấp nhà mẹ đẻ?
Tự kiểm điểm, nàng quay qua ôm hắn xin lỗi: “Thực xin lỗi, vừa rồi là ta không đúng, về sau ta sẽ tận lực bỏ tính đa nghi này.”
Cũng nói hôn nhân là một môn học cao thâm, hai người ở bên nhau không phải chỉ có tình cảm là đủ, đặc biệt quan trọng là phải thấu hiểu lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau.
Trước kia nàng trách hắn đối với mình không đủ tín nhiệm, mãi đến lúc này nàng mới phát hiện, chính mình cũng như vậy.
Sau khi nghe xong lời này, thần sắc hắn mới hòa hoãn xuống, giơ tay khẽ vuốt xuống tóc nàng, nhìn nàng nghiêm túc nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, ta không để bụng, ta chỉ để ý vợ ta cùng ta ở bên nhau có vui vẻ không?”
Một người nam nhân nếu ngay cả vợ mình muốn gì cũng không cho được, thì còn gì là nam nhân?
Nàng khóe môi mỉm cười, ôm cổ hắn ở trên môi hôn một cái, cũng nghiêm túc nói: “Vui vẻ, có chàng ở cạnh bên ta liền vui vẻ.”
“Thật không?” Nàng lần đầu tiên ở trước mặt hắn thừa nhận cảm tình đối với hắn như thế, hắn rất là vui sướng.
Nàng trịnh trọng gật gật đầu.
Ánh măt hắn lấp lánh, cúi đầu hôn nàng, kế tiếp thì việc gì nên xảy ra thì xảy ra, lúc này Tô Khả Phương căn bản đều đã quên ở huyện thành đã nói —— nửa tháng không cho hắn chạm vào nàng!
Xong việc, hắn mới ôm lấy nữ nhân đang thở gấp tiếp tục đề tài vừa rồi: “Mỗi tháng nang trợ cấp cho nhà mẹ đẻ chỉ có hạn, cha mẹ thì còn đỡ, nhưng anh với chị dâu sẽ có áp lực, còn không bằng giúp nàng nghĩ ra kế lâu dài.”
Hắn biết tính tình Giả thị, nàng nếu không phải tới lúc bất đắc dĩ thì sẽ không nhận lấy tiền của tức phụ hắn, tức phụ hắn cho nhiều, Giả thị sẽ không nhận, cho thiếu thì căn bản là không đủ dùng, nếu Giả thị có thể tự mình kiếm tiền, về sau liền sẽ không có hoàn cảnh khó cả đôi đường này.
Đương nhiên, con đường này bọn họ sẽ trước tiên phải trải đường cho Giả thị trước.
Tô Khả Phương nhấp môi suy nghĩ, rồi ngửa đầu bừng tỉnh nhìn hắn: “Ý của chàng là cho chị dâu ta mở tiệm bán rau hẹ xiên nướng?”
Hắn cười gật gật đầu: “Đến lúc đó ngươi cung cấp rau hẹ cùng gia vị cho chị dâu, lại có thể làm cho chị dâu cảm thấy là tự mình kiếm tiền nuôi gia đình, như vậy không phải càng tốt sao?”
“Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?” Tô Khả Phương ảo não ôm trán, nghĩ nghĩ, lại nói: “Để cho chị dâu ta đến huyện thành mở tiệm rau hẹ nướng, dù sao Hạo Nhi cũng nên đi học vỡ lòng, đến huyện thành tìm trường tư thục tốt, như vậy ca ta mỗi tháng cũng không cần chạy qua chạy lại, thật là nhất cử tam tiện đó.”
“Còn cha mẹ nữa?” Hạng Tử Nhuận thấy nàng lo chính mình an bài lên, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Cho cha mẹ cũng cùng đi đến huyện thành đi a?” Nàng không hề nghĩ ngợi liền nói nói, nói xong mới phát giác chủ ý để cho cha mẹ cùng đến huyện thành quá qua loa.
Cha nàng là Lí trưởng Phong Quả thôn, làm cho hắn ném các hương than xuống để đến huyện thành ở, căn bản là không có khả năng.
“Chàng nghĩ, bảo cha mẹ đưa địa tô ra ngoài, sau đó đến huyện thành giúp chị dâu ta, bọn họ sẽ đáp ứng sao?” Tô Khả Phương ôm một tia hy vọng hỏi.
“Nàng nói đi?” Hắn hỏi lại.
Nàng bĩu môi: “Khẳng định sẽ không đồng ý.”
Cha nàng chính là nông dân chính cống, nàng mà bắt hắn đưa địa tô ra ngoài, hắn sao có thể đồng ý?
“Muốn ta nói, cũng không phải nhất thiết phải đưa cha mẹ đi huyện thành ở luôn, cho chị dâu nướng rau hẹ xiên làm ăn phat đạt, đến lúc đó nhờ giúp đỡ là được, chúng ta hai nhà cũng thường xuyên lui tới, ngẫu nhiên cũng có thể mang cha mẹ lên huyện thành ở vài ngày.”
Thôn dân Phong Quả tác phong thuần phác, nương hắn tới nơi này chưa đến hai năm đã không muốn rời đi, thì càng không cần phải nói nhạc phụ nhạc mẫu đã sinh trưởng ở nơi đây.