Hắn Tựa Lưu Tình

Chương 10



Trong nét mặt Ôn Lưu Tình, Ôn Hành Vũ hô hấp hơi ngưng lại, hắn khó bề tin tưởng mà nhìn Ôn Lưu Tình, thấp giọng hỏi: "Em đang cười cái gì?" Ôn Lưu Tình im lặng không lên tiếng quay người muốn đi, Ôn Hành Vũ từ sau nắm tay cậu, Ôn Lưu Tình một tiếng la đau, Ôn Hành Vũ liền lập tức thả tay, nhưng không có ý tứ lui lại, tiến lên vài bước từ phía sau ôm lấy Ôn Lưu Tình.

Thân hình cao to đem toàn bộ omega ôm lấy, hắn cúi đầu, cằm đặt tại bả vai Ôn Lưu Tình, hít một hơi thật sâu, âm thanh rầu rĩ, vô cùng đáng thương yếu thế nói: "Lưu Tình, chúng ta hảo hảo cùng nhau đi, có được không?"

Ôn Lưu Tình gỡ tay Ôn Hành Vũ ra, cậu xoay người, yên lặng nhìn Ôn Hành Vũ, một lâu sau mới nói:" Hành Vũ, anh không biết, anh căn bản không biết tôi là hạng người gì, nếu như anh biết, liền sẽ không bao giờ tưởng liếc mắt nhìn tôi một cái."

"Em là hạng người gì?" Ôn Hành Vũ nở nụ cười, hắn chỉ vào Ôn Lưu Tình nói: "Cay nghiệt ích kỷ, lợi ích tối thượng, vì tiền đồ của mình có thể đạp người khác thượng vị, trong mắt em chỉ có chính mình, xưa nay không tha cho người khác?"

Ôn Lưu Tình lông mi run rẩy, Ôn Hành Vũ dõi theo hắn: "Trừ đó ra, em còn có gì tôi không biết."

Cậu hít một hơi, đẩy Ôn Hành Vũ, đi ra ngoài, tới ban công, đứng ở địa phương Ôn Hành Vũ vừa nãy đứng hút thuốc. Cậu hơi ngẩng đầu lên, ánh nắng phân tán, rơi vào gương mặt không hề cảm xúc, trên gương mặt đẹp đẽ như dát lên một tầng lãnh tuyết.

Ôn Hành Vũ cau mày, cầm chăn muốn thay cậu phủ thêm, Ôn Lưu Tình né tránh động tác của hắn, xoay người nhìn về phía Ôn Hành Vũ, cậu nói: "Một điếu thuốc đổi một câu chuyện."

Ôn Hành Vũ lăng lăng nhìn cậu, lại nghe cậu nói:" Anh không muốn biết những năm này, tôi đang làm gì sao?"

Quả thật là hiếu kỳ, hắn móc ra hộp thuốc lá, đưa một điếu cấp Ôn Lưu Tình, nhỏ giọng thầm thì: " Từ khi nào thì học được hút thuốc?"

"Lớp 11."Ôn Lưu Tình lão luyện mà kẹp điếu thuốc lá, mân tại trong miệng. Ôn Hành Vũ cho cậu mồi lửa, cậu từ từ hút một hơi. Cố tình gương mặt Ôn Lưu Tình ngậm điếu thuốc trong cơn mông lung lại xinh đẹp đến cực điểm.

Cậu bắt đầu kể chuyện xưa, mà vai chính trong câu chuyện này là cậu.

"Tôi và Chương Viêm hôn nhân không vẻ vang, lại như anh nói, tôi vì bò đến vị trí cao hơn, lựa chọn đi đường tắt, mà gã chọn trúng tôi, cũng không phải vì coi trọng tôi. Lúc đó gia đình gã xảy ra chút chuyện, một vài vấn đề chính trị, vì thoát khỏi sự điều khiển của người khác, gã cần tìm một người gia thế thuần khiết hoặc là nói chọn người không có thứ gì cho nên tôi mới có thể toại nguyện gả cho hắn." Khói thuốc chậm rãi tản ra, thần sắc Ôn Lưu Tình lỏng lẻo lười nhác, ngữ khí thờ ơ bình thường, như là đang nói chuyện của một người khác.

Thân thể Ôn Hành Vũ từ từ cứng ngắc, hắn cắn răng nói: "Em bây giờ nói chuyện khi đó, tôi cũng đã nghe đến từ lâu rồi."

Ôn Lưu Tình trào phúng mà cười cười:"Vậy kế tiếp khẳng định là chuyện lần đầu anh nghe đến."

Đốm lửa tàn trên điếu thuộc cơ hồ đốt tới đầu ngón tay Ôn Lưu Tình, cậu cũng không cảm thấy đau, nói: "Tôi và gã quan hệ vẫn luôn không quá tốt, tôi coi gã là ván nhảy, gã coi tôi là món đồ chơi. Sau đó hài tử cũng không còn, chuyện này anh hẳn cũng đã biết, tôi trước giờ thân thể luôn không tốt, gã vẫn đều đặn không hề về nhà. Qua nửa tháng, cảnh sát đột nhiên tìm tới tôi, nói với tôi rằng chồng tôi liên quan trong vụ án nhiều Omega đồng thời bị hành hạ đến chết."

Ban ngày không biết vì sao lại lạnh như vậy, Ôn Hành Vũ nhìn Ôn Lưu Tình mặt mũi bình tĩnh, lại run lập cập, Ôn Lưu Tình bị hắn gắt gao tóm chặt đắp chăn lên người. Hắn nghe Ôn Lưu Tình nói tiếp: "Cuộc sống Chương Viêm trong vòng tròn đó rất loạn, không có người nào là sạch sẽ, bọn họ thường đùa gọi đó là một cuộc vui săn thú tính, đem omega so sánh với con thú nhỏ mà truy đuổi, bắt được rồi thì sau đó phá nát.

Một omega bị chơi liền đem phế bỏ, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng omega thân thể thật sự rất yếu đuối, tuyến thể phiền phức còn có tin tức tố, chỉ là thời kỳ động dục cũng làm người ta buồn nôn. Đám người kia dùng một loại thuốc, kéo dài không ngừng thời kì động dục, tin tức tố cuồn cuộn không dứt lại thêm khí vị alpha liền đặc biệt có tinh thần." Nói tới chỗ này, Ôn Lưu Tình liếc Ôn Hành Vũ một cái, Ôn Hành Vũ mặt biến sắc, thu hồi ánh mắt, sắc mặt cậu trầm xuống: "Lúc đó mất tích rất nhiều omega, có thể bởi vì không có manh mối, liền không thể nào điều tra, mãi đến tận khi tìm được một thi thể omega từ trong sông, mới có một ít manh mối.

Omega trước khi chết bị tiêm vào lượng lớn thuốc kích thích cùng ma tuý, trên người đâu đâu cũng có vết thương, miệng hậu môn nứt ra, khoang sinh sản vỡ nát, nhưng nguyên nhân thực sự là chết chìm, khi hắn thoi thóp vẫn còn một tia sinh khí, cũng không có quản hắn sống hay chết, ném hắn vào trong nước, sau đó.... chết rồi."

Thuốc lá cháy hết, đốm lửa nhỏ đốt tới tay Ôn Lưu Tình, Ôn Hành Vũ một tàn thuốc xuống dập tắt, hắn nâng ngón tay Ôn Lưu Tình xoa xoa, hỏi cậu có đau hay không.

Ôn Lưu Tình ngơ ngác nhìn hắn, không nhúc nhích, âm thanh như từ bên trong máy ghi âm truyền phát tin, không dừng lại: " Chương Viêm cũng tham dự trong đó, lực lượng cảnh sát dò hỏi tôi lúc đó gã ở đâu, tôi nói gã và tôi ở cạnh nhau. Tôi thay hắn cản cảnh sát mấy lần, theo lý thuyết tôi cũng là tòng phạm."

Tay Ôn Hành Vũ chậm rãi nắm chặt, Ôn Lưu Tình nói cho hắn biết: "Một năm trước, những nghi can của vụ án đó lại được phán vô tội phóng thích. Sau đó đám người bọn họ đều lần lượt bị giết chết, bởi vì liên quan đến vụ án bí ẩn, cái chết của những nghi can hay đổi cách gọi khác là những súc vật không có lương tâm đó đều bị che dấu. Chương Viêm gần đây vẫn luôn rất bất an, hắn có lẽ là biết từng người từng người rồi sẽ đến phiên hắn, cho nên hắn càng trở nên cuồng loạn."

Ôn Lưu Tình thở dài một hơi, hắn thấy Ôn Hành Vũ nắm chặt tay của mình, nhẹ giọng nói: "Anh đem tôi hình dung rất toàn diện, nhưng vẫn là lọt một chút, tôi thật ra thì vẫn là người nhát gan, thấy chết mà không cứu, là quỷ nhát gan."

"Em có ý gì?"

"Omega kia là bạn học của tôi, trong trường đại học là bằng hữu tốt nhất, trong cuộc săn thỏa mãn thú tính kia.... Là tôi đem hắn đề cử cho Chương Viêm."Ôn Hành Vũ chậm rãi buông tay ra, không tin nhìn Ôn Lưu Tình, Ôn Lưu Tình nói:" Tôi nghĩ, chân chính giết chết cậu ấy... là tôi." Cậu còn nói: "Anh xem, thân thể tôi đã không sạch sẽ, ngay cả tâm tôi cũng đều đen tối mang đầy tội ác."

Ôn Hành Vũ đột nhiên cảm thấy không thở nổi, hắn lui về phía sau, một bước hai bước, Ôn Lưu Tình đứng ở phản quang bên trong, trên gương mặt đẹp đẽ cư nhiên nở nụ cười, nhưng Ôn Hành Vũ hắn làm sao cười được. Ôn Hành Vũ cắn răng, hắn nhìn Ôn Lưu Tình, hình ảnh người thiếu niên năm đó còn sót lại trong tim giờ khắc này triệt để chết đi, phượng hoàng hoa tầng tầng khô héo. Ôn Lưu Tình thấp giọng nói: "Lần trước anh đã cứu tôi, tôi rất cảm kích, Chương Viêm đem tôi ném cho anh, có thể là không muốn để cho tôi chết dễ dàng như vậy, nhưng tôi sống không ý nghĩa, Hành Vũ, xem như trước đây chúng ta có khoảng thời gian bên nhau, nhượng tôi rời đi được không?."

"Xuất ngoại? Ra ngước ngoài, không cần lo điều.... " Ôn Lưu Tình ngắt lời hắn, cau mày nói: "Tôi không phải là người tốt."

Ôn Hành Vũ đem chăn quẳng xuống trên đất, hai chân dậm lên: "Ai mẹ nó yêu thích người tốt, Lưu Tình, tôi cũng không phải bồ tát. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.