Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 13: Chương 13




Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia, đại tướng quân Thang quốc lập tức áp lực như núi, nhưng cũng khá mờ mịt.
Bọn họ cùng Mộc Manh Quân hợp tác đã lâu, Mộc Dĩ Thành Chu tuy không thích nói chuyện, vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng cấm tới gần nhưng không lạnh đến mức này.
Hắn cứ cảm thấy Mộc Dĩ Thành Chu giống như muốn xé toạt thái tử nhà bọn họ ra vậy, thế nhưng ngoại trừ chuyện Tần công chúa, thái tử bọn họ cùng Mộc Dĩ Thành Chu đâu còn ân oán gì nữa? Mộc Dĩ Thành Chu đó giờ vẫn không thèm để mắt tới Tần công chúa, thái tử bọn họ không phải cũng đã chuyển đối tượng rồi à? Sao lúc này trông có vẻ lại càng căm thù hơn xưa thế nhỉ?
Hắn không biết Mộc Dĩ Thành Chu nhìn mình có ý gì, chỉ là không dám tức giận nên chỉ bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng, nhạt nhẽo nói: “…Làm sao vậy?”
Người đàn ông tuấn mỹ nhìn hắn chằm chằm, mở miệng chậm rãi nói: “Yêu Phi Đát Kỷ sẽ tới à?”
Thang đại tướng quân: “Chỉ là có khả năng thôi, người ngồi trong góc kia gọi là Ảm Nhiên Thần Thương, là bạn tốt của Đát Kỷ, liên quan tới hắn thì chắc chắn là chuyện của Đát Kỷ.”
Vừa rồi hai bên dựa theo ước định mấy hôm trước, trước khi công thành nửa tiếng sẽ tụ tập ở đây, sau đó sẽ công đánh Tần quốc, Ảm Nhiên Thần Thương đột nhiên xuất hiện— đương nhiên là bị binh sĩ dẫn tới, hàng này quả thực đã bị thái tử của bọn họ giày vò quá lâu— sau khi cùng Thang thái tử nói vài câu, Thang thái tử không nói lời nào chạy xuống tửu lâu, còn sai người rắc cánh hoa trên đường trông cực kỳ lãng mạn, thấy thế nào cũng giống đã có tiến triển với Đát Kỷ.
“Ảm Nhiên Thần Thương?” Người đàn ông thấp giọng ghi nhớ cái tên này, đồng thời híp mắt đánh giá thiếu niên ngồi trong góc.
Trên lưng thiếu niên dán một lá định thân phù, đây là đạo cụ trong game, chỉ có người dán có thể lột, bởi vì công năng của nó quá lớn nên giá cả cũng rất đắt đỏ.

Khẳng định Thang thái tử đã tốn không ít tiền trên người thiếu niên này.

Định thân phù chỉ có hiệu lực ba ngày, lúc này số đếm ngược trên bùa chỉ còn nửa tiếng.

Thiếu niên lơ đãng liếc nhìn dưới lầu, lúc quay lại nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông thì lập tức rũ mắt, giả vờ ăn gì đó.

Thiếu niên dời tầm mắt nhưng người đàn ông lại không chịu buông tha, hơn nữa ánh mắt còn ngày càng mãnh liệt hơn.
Chu Diêu cười nhạt nhẽo hai tiếng với Thang đại tướng quân, sau đó kéo tay người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Bình tĩnh một chút.”
Kỳ Tuân nhìn Chu Diêu, không nói gì.
Nghĩ tới chuyện ban ngày anh liền khó chịu, nếu không phải bọn họ đã sớm hẹn là hôm nay cùng công thành nên không chuẩn bị nhiều người, có muốn cũng không gọi thêm người tới được thì anh thật sự không muốn hợp tác với Thang thái tử chút nào.
Yêu Phi Đát Kỷ?
Hừ, bây giờ Yêu Phi Đát Kỷ muốn tới?
Kỳ Tuân giễu cợt.
Giễu cợt xong, anh khựng lại một giây rồi nhanh chóng mở bảng khống chế, chuyển sang nick phụ, gửi tin cho Oa kia: “Oa?”
Cong ngón tay gõ gõ bàn gỗ, đợi nửa ngày cũng không được đáp lại, Kỳ Tuân lại liếc nhìn Ảm Nhiên Thần Thương, thầm nghĩ, không có khả năng, mặc kệ thế nào, Oa kia cũng không thể nào là Đát Kỷ.
Anh cũng không phải chưa từng gặp Đát Kỷ, còn bị hàng này đùa giỡn, Oa kia xấu hổ lại ngại ngùng như vậy, sao có thể là Yêu Phi Đát Kỷ.
Nghĩ như vậy, Kỳ Tuân lạnh lùng quyết định thu hồi bảng điều khiển, đi tới bên lan can tửu lâu, bễ nghễ nhìn Thang thái tử ngu ngốc cầm hoa nhìn cửa thành ở bên dưới.
Mà vào lúc này, cửa thành rốt cuộc cũng mở ra.
Một bóng dáng đỏ tươi xuất hiện ở nơi đó nhất thời thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Trước lúc cửa thành mở ra, Nhạc Hàm đã nhận được tin tức Chiến Ca gửi cho nick chính, mặc dù không rõ vì sao Chiến Ca lại gọi mình, nhưng Nhạc Hàm tính toán đợi chuyện bên này kết thúc rồi mới trả lời.
Mới vừa thu hồi bảng điều khiển, ngẩng đầu lên thì cửa thành ở trước mặt đã mở rộng, cánh hoa đỏ lượn lờ bay tới trước mặt, Nhạc Hàm bị màu đỏ rực rỡ này dọa ngây người.
Trên đường rải đầy cánh hoa, trên bầu trời cũng có cánh hoa rơi lả tả, khắp nơi tràn đầy mùi hoa, đặc biệt đáng chú ý nhất chính là một bóng dáng cao to đứng chờ ở phía trước, tha thiết nhìn cậu.

Hai bên lề là người Thang quốc, lúc này đều ngừng lại không tản bộ nữa, tiểu thương cũng không để ý tới mua bán, tất cả đều đứng lên— chuyện của Thang thái tử cùng Tần công chúa ở Vạn Quốc Hội ban chiều đã lan truyền khắp nơi, phần lớn mọi người đều biết, thật không ngờ tới buổi tối, Thang thái tử thật sự chờ được Đát Kỷ— lúc này bọn họ không quản ấn tượng trước đây với Đát Kỷ, tất cả đồng loạt hoan hô, thậm chí còn hối thúc Nhạc Hàm đi tới trước, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Nhạc Hàm ngây người, không ngờ Thang thái tử lại bày trận lớn như vậy, bất đắc dĩ bị đoàn người đẩy tới trước.
Thang thái tử thâm tình nhìn cậu, ngoài ra còn có một ánh mắt không thể bỏ qua— Nhạc Hàm hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ở tửu lâu phía trên là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ cũng có thể coi như quen biết.

Ánh mắt người này sâu thăm thẳm, Nhạc Hàm lảo đảo, Mộc, Mộc Dĩ Thành Chu cũng ở đây sao? Rốt cuộc có bao nhiêu người đang vây xem vậy?
Trên lầu các, Kỳ Tuân đánh giá dáng dấp Đát Kỷ, có chút ghét bỏ.
Cằm nhọn như cái dùi, mắt to thái quá, trang phục diễm tục lại thiết lập chiều cao một mét tám, thấy nào cũng khác người.
Lúc này Kỳ Tuân đã bắt đầu cười nhạo chính mình vừa nãy đã dao động, Oa kia tuyệt đối không thể nào là Yêu Phi Đát Kỷ.
Cũng vì thế mà anh triệt để thả lỏng, dùng tâm tình xem cuộc vui nhàm chán nhìn chuyện xảy ra bên dưới.
Thang thái tử không đợi Nhạc Hàm đi tới, gấp gáp bước tới đón, âm thanh kích động tới mức lạc giọng: “Đát Kỷ!”
Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, có chút xấu hổ: “Oh, lâu rồi không gặp…”
Thấy Thang thái tử muốn tiến tới nắm lấy tay mình, Nhạc Hàm vội vàng lui lại hai bước, phát hiện bóng dáng nho nhỏ trên góc lầu các liền dùng ánh mắt bảo đối phương mau xuống.
Ảm Nhiên Thần Thương thấy Thang thái tử chỉ lo nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, đang muốn tự mình xuống lại bị hai binh sĩ Thang quốc túm xuống đứng phía sau Thang thái tử, thật sự chân chân chính chính kèm ở hai bên.


Nhạc Hàm quả thực hết chỗ nói.
Ảm Nhiên Thần Thương đáng thương nhìn cậu: “Yêu Phi đại đại…”
Thang thái tử khàn khàn nói với Nhạc Hàm: “Đát Kỷ, sao lâu như vậy cậu không lên mạng?”
“Đây chỉ là nick phụ của tôi mà thôi, không thích thì không onl…” Nhạc Hàm qua loa nói.
“Vậy những lời tôi đã nói với cậu khi chiều thì sao?” Thang thái tử yên lặng nhìn cậu: “Buổi chiều ở chợ tôi đã nói như vậy, cậu đã suy nghĩ chưa? Tôi không giống tên chồng kia của cậu, tôi muốn cùng cậu phát triển ngoài đời thực, tên kia cũng không biết lúc nào sẽ bỏ cái nick quèn đó.”
Trong trò chơi, ở trong khoảng cách nhất định, chỉ cần tập trung chú ý thì có thể nghe rõ lời người khác nói chuyện, vì vậy Kỳ Tuân ở trên lầu các tự nhiên cũng nghe thấy lời Thang thái tử, bàn tay nắm lan can của anh siết chặt, suýt chút nữa đã bẻ gãy cả thanh gỗ— hàng này còn dám nói xấu anh, đúng là muốn ăn đòn mà!
Chu Diêu lập tức lùi ra xa hai bước, xoa ngực.
Nhạc Hàm vô thức mở miệng nói: “Tôi đã nói rồi—“
Lời này vừa mới nói ra, cậu liền cắn đầu lưỡi vội vàng đổi lời: “Nói cái gì chứ, hôm nay tôi không có tới chợ, ông nói chuyện với tôi lúc nào?”
Thang thái tử thực bình tĩnh: “Người đó không phải cậu?”
“Không phải!” Nhạc Hàm kiên định lắc đầu.
Thang thái tử nhếch khóe môi: “Cho nên, cậu vẫn chưa kết hôn?”
Nhạc Hàm: “…”
Thang thái tử đột nhiên quỳ một gối.
Nhạc Hàm bị dọa tới lùi về sau hai bước.
Thang thái tử nâng đóa hoa trong tay: “Vậy gả cho tôi ở trong game đi, ngoài đời thực cũng chân chính làm người yêu của tôi!”
“Không được không được!” Nhạc Hàm liên tục lắc đầu.
“Vì sao chứ? Cậu chưa kết hôn trong game, cho chúng ta một cơ hội thử một lần không được sao?” Thang thái tử từng bước ép sát: “Hay là cậu có băn khoăn gì?”

Nhạc Hàm mím môi, không biết nên nói gì.
Ở trên lầu, Chu Diêu tấm tắc nói: “Nếu Đát Kỷ đồng ý thì sau này Thang thái tử sẽ bớt thiêu thân một chút.”
Kỳ Tuân hơi híp mắt, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
Tướng quân Thang quốc đang ở bên cạnh xem kịch, nghe vậy thì cười nhạo: “Nói ra thì trước kia Đát Kỷ cũng từng quấy rầy ông đúng không?”
Kỳ Tuân giật giật môi, không để ý.
Người theo đuổi anh ở trong game rất nhiều, nhưng Đát Kỷ tuyệt đối là người kỳ lạ nhất.
“Sao thái tử nhà bọn tôi lại coi trọng nhân yêu kia chứ….” Tướng quân ngậm ngùi.
Kỳ Tuân đảo mắt nhìn bóng dáng đỏ rực bên dưới vài vòng, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, xoay người định trở lại bàn thì nghe bên dưới truyền tới âm thanh của Thang thái tử.
Thang thái tử chậm rãi nói: “Đát Kỷ, tôi biết nick chính của cậu là nick làm ruộng Triệu quốc, Ảm Nhiên Thần Thương cũng không nói gì nhiều, nhưng tôi vừa nghe được một tin, từng có người nhìn thấy một nông dân lôi kéo Ảm Nhiên Thần Thương xông vào chiến trưởng hai nước, người đó nói… dáng dấp người nông dân kia rất đáng yêu.”
Nhạc Hàm cùng Ảm Nhiên Thần Thương đều cứng ngắc.
Ánh mắt Thang thái tử lia về phía mắt phải Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm ý thức được đối phương muốn nói gì, lập tức theo phản xạ có điều khiện quay mặt qua bên phải.
Thang thái tử nói: “Tuy cậu không thừa nhận người ở chợ ban chiều là mình, thế nhưng người đó nói người nông dân ở cùng Ảm Nhiên Thần Thương ở trên chiến trường có một nốt ruồi lệ ở dưới mắt phải.”
—cho nên, tuy vừa nãy Thang thái tử chỉ thuận thế cầu hôn nhưng thực ra hắn không hề tin tưởng lời phủ nhận của Nhạc Hàm.
Mà Thang thái tử vừa nói xong, Kỳ Tuân lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đỏ tươi ở bên dưới.
[end 13]
[tác giả] Nốt ruồi lệ: Có người cue ta?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.