Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 22: Chương 22




Nhạc Hàm phải nói rõ một chuyện.
Cậu thật sự không có liêm sỉ.
Vì yêu, cậu thật sự đã làm ra rất nhiều chuyện không có liêm sỉ.
Đương nhiên, sau khi kết hôn với Chiến Ca thì cậu đã meo meo lặng lẽ nhặt lại liêm sỉ của mình, ngoan ngoãn làm người.
—- nhưng trước khi kết hôn, cậu thật sự không có liêm sỉ.
Về phần cụ thể là không có liêm sỉ thế nào—- không nói tới chuyện dùng nick Đát Kỷ nổi điên phát tiết nỗi lòng làm ra đủ chuyện mất liêm sỉ, chỉ chuyện chạy tới tham gia sự kiện Hỉ Kết Liên Lý thôi cũng là vứt hết liêm sỉ rồi, nói thẳng ra thì trước kia cậu thật sự quá dễ động tâm.
Chỉ cần là một soái ca độc thân, không có quan hệ ám muội, cũng không có đối tượng thầm mến đối xử ôn nhu một chút là cậu sẽ thích đối phương.
Nhưng ôn nhu cũng chỉ là một phương thức gia tăng hảo cảm, thực tế thì chỉ cần là soái ca chơi thân một chút, tính cách tốt một chút, con nai con trong lòng cậu sẽ loạng choạng.
Vì vậy giờ phút này, nhìn mười mấy soái ca ở trong phòng, Nhạc Hàm đột nhiên có chút ngậm ngùi, trái tim của cậu chưa bị con nai con kia húc nát thật sự là may mắn….
Trong khoảnh khắc, tòa lầu các an tĩnh biến thành hoa lâu, những chàng trai từng quen biết hóa thành gái hoa lâu, vừa hôn vừa sờ vừa nhiệt tình kéo cậu đi lên lầu.
Nhạc Hàm choáng váng, giãy giụa hô.
“Chờ đã!”
“Không muốn…”
“Tôi tự đi!”
“—-Chiến Ca! !”
Chồng thì biến mất, trên thế giới chỉ còn lại những chàng trai mình từng thầm mến.
Tuy liêm sỉ đã lụm lại nhưng soái ca dù sao vẫn là soái ca, bị vây ở bên trong, Nhạc Hàm thoáng cái choáng váng muốn ngất.

Đến khi bị nhóm soái ca kéo tới một căn phòng ngồi xuống, Nhạc Hàm đã mờ mịt hệt như người uống say, tóc tai vì giãy giụa mà rối bù vểnh lên, quần áo cũng xốc xếch, thoạt nhìn giống như vừa mới bị khi dễ.

Thời gian đã qua sáu phút, Nhạc Hàm bị Đoan vương kéo, đỏ mặt giãy giụa: “Anh buông ra! Đừng có ôm tôi!”
Đoan vương áp sát tới, buồn bã nói: “Oa Oa, trước đây không phải em rất thích tôi à? Đừng tưởng tôi không nhìn ra được, mỗi lần chúng ta chơi game chung em luôn nhìn tôi chằm chằm.”
Nhạc Hàm ‘phốc’ một tiếng, đỉnh đầu xì khói.
Cậu giãy chết: “Không có, anh nhìn nhầm rồi!”
“Sao lại nhầm được chứ?” Một soái ca khác sáp tới, cười khẽ nói: “Trước đây Tiểu Oa cũng như vậy với anh mà, tưởng anh không nhìn ra em xấu hổ à?”
Nhạc Hàm: “…” Cậu nhìn chằm chằm đám người trước mắt, trong lòng gào to là không đúng, những người này OOC cả rồi, đây không phải người thật, chỉ là NPC tạm thời được hệ thống thiết kế mà thôi!
Bản thân bọn họ đều là trai thẳng, sẽ không biểu lộ lẳng lơ như vậy…
Nhạc Hàm suy nghĩ, không phải hệ thống nói cần bọn họ giải quyết khó khăn à? Vậy mà lại rút ra số liệu tư duy trong game của cậu, rình coi lịch sử thầm mến của cậu, biến những người đó thành NPC! Hơn nữa này còn là hoạt động để tăng điểm động tâm của vợ chồng? Tên lập trình viên nào điên như vậy? Này rõ ràng là phương thức chia rẽ cặp đôi mà!
Nhạc Hàm cảm thấy cực kỳ khủng hoảng, cho rằng trước khi Chiến Ca tìm tới thì mình phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, đang suy nghĩ thì cửa đột nhiên bị mở ra, một phụ nữ trung niên trang điểm rất đậm lắc mông đi tới, nhìn thấy cậu thì dừng lại, sau đó chớp mắt đảo qua những chàng trai ở trong phòng, cười khẽ một tiếng rồi mở miệng: “Khách quan?”
Ánh mắt Nhạc Hàm sáng lên—- tú bà, đây chính là tú bà a! Nhất định là điểm mấu chốt để thông qua hoạt động!
Cậu vội vàng lên tiếng: “Cái đó, a….

chị gái, tôi muốn đi ra ngoài, mau bảo bọn họ thả tôi ra đi!”
Các chàng trai nhìn thấy người phụ nữ kia thì lập tức nhao nhao làm nũng: “Mẹ….”
Nhạc Hàm: “…”
Hoạt động này quá phản nhân loại.
Người phụ nữ được gọi là mẹ kia rất bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, đẩy các chàng trai đang tiến tới quấn lấy mình ra, ngồi xuống đối diện Nhạc Hàm, cười mà không cười nói: “Sao lại muốn đi, nhiều người như vậy, không chơi một chút sao?”
Nghe thấy lời tú bà, Nhạc Hàm lại càng khẳng định suy đoán của mình.
Chỉ là không hiểu sao cậu cảm thấy vị tú bà này tràn đầy ‘nhân khí’, không đơn điệu, OOC như những người khác!

Nhạc Hàm vội vàng nhỏ giọng nói: “Thật sự không chơi đâu, tôi kết hôn rồi, có chồng rồi.

Nói tới thì chị, chị có nhìn thấy người nào khác ở đây không?”
“Không có.” Thấy Đoan vương lại sáp tới bên cạnh Nhạc Hàm, tú bà cười nói: “Khách quan, cậu có vẻ rất thân thiết với bọn họ, quen biết nhau sao?”
Nhạc Hàm im lặng không nói.
Tú bà híp mắt: “Cậu như vậy thì tôi không có cách nào thả cậu đi được.”
Nhạc Hàm sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “…vấn đề khi nãy là điều kiện qua cửa à?”
Tú bà thực khẳng định nói: “Đúng vậy.”
Nhạc Hàm quỳ.
Được rồi, nếu là điều kiện qua cửa thì không thể nào im lặng được.

Dù sao Chiến Ca cũng không ở đây, cậu có nói ra cũng không sao.
Vì thế Nhạc Hàm hít sâu một hơi, thực thành khẩn lại tự kiểm điểm: “Bọn họ….

bọn họ là người tôi thầm mến trước đây, là do, là do tôi quá dễ dàng yêu thích người khác….”
Tú bà khẽ hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Nơi này có tới mười mấy người.”
Nhạc Hàm cúi đầu, chột dạ nói: “Vâng, đúng vậy…”
Âm thanh của tú bà lại càng nhẹ hơn: “Nói một chút, cậu quen biết mỗi người thế nào, làm sao lại yêu thích?”

Nhạc Hàm: “…”
Nhạc Hàm còn chưa mở miệng, Đoan vương đã thâm tình nhìn cậu nói: “Oa Oa quen biết với con lúc được bạn dẫn tới chơi, Oa Oa đối với con chính là nhất kiến chung tình đó mẹ, con biết hết.”
Tú bà nhìn chằm chằm Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm xấu hổ che mặt, gật đầu.
Một người khác cũng lên tiếng: “Trước đây lúc Oa Oa suýt chút nữa bị ngã sấp xuống, con đã đỡ em ấy, khi đó em ấy nằm trong lòng con, vừa nhìn thấy con liền đỏ mặt đó mẹ.”
Tú bà: “…”
Nhạc Hàm xấu hổ rầm rì gì đó.
Người thứ ba ôn nhu như nước nói: “Lần đầu tiên bọn con gặp nhau, con rót cho Oa Oa một cốc trà, ánh mắt của Oa Oa liền không thể rời khỏi con.”
Tú bà: “Ồ.”
Nhạc Hàm ôm mặt úp xuống bàn.
Người thứ tư huênh hoang nói: “Oa này lúc đang nói chuyện, bị con khoác vai một cái em ấy liền ngượng ngùng, bị thả thính tới chịu không nổi.”
Tú bà bình tĩnh rót cho mình một cốc trà, hớp từng ngụm.
Nhạc Hàm tiếp tục úp mặt xuống bàn.
Người thứ năm…
Người thứ sáu…

Nhạc Hàm cảm thấy mình giống như bị tra tấn, vô thức muốn biết mình có phải là người có tiến độ chậm nhất hay không.

Mà hoạt động này chỉ có một cửa ải này thôi sao? Hay đây chỉ mới là cửa ải đầu tiên?
Đợi đến khi người cuối cùng nói xong, Nhạc Hàm xem thời gian thì chỉ còn năm phút nữa thôi!
Ải này liệu có qua được không?
Nhạc Hàm nhìn lại tú bà, chỉ thấy đối phương đã trực tiếp cầm lấy ấm trà rót vào miệng mình, bùng nổ khí thế như đang uống rượu, sau khi uống xong thì bộp một tiếng đặt ấm trà xuống bàn, dọa Nhạc Hàm sợ phát hoảng.

Sắc mặt tú bà lúc này đã đen xì xì, Nhạc Hàm đáng thương nói: “Bây giờ tôi, tôi đi được chưa?”
“Đi?” Tú bà mỉm cười quái gở, đứng dậy: “Còn muốn đi?”
Nhạc Hàm kinh hoảng—- không lẽ tú bà chính là đại boss? Phải đánh nhau à? Phải dùng phương thức chiến đấu như thế nào?
Còn không đợi cậu thoát thân khỏi đám đông chàng trai ở xung quanh, tú bà đã trực tiếp nhấc chân lên giẫm lên bàn, bước tới gần Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm bị dọa tới không ngừng lùi về sau, liều mạng hô lớn: “Mấy người mau buông ra!”
Nick này của cậu là nick chơi sinh hoạt, không có bất kỳ kỹ năng hay vũ khí nào cả, làm sao giãy khỏi trói buộc của đám người xung quanh.
Trong nháy mắt, tú bà đã nửa ngồi nửa quỳ trên bàn, từ trên cao nhìn xuống, mỗi nếp nhăn dữ tợn trên gương mặt đều lộ ra rõ mồn một.
Nhạc Hàm liều mạng ngửa người ra sau, khẩn trương tới mức da đầu tê rần.
Tú bà cười lạnh: “Sợ? Bây giờ thì biết sợ rồi? Trước đây khi dễ dàng động tâm với người đàn ông khác như vậy sao không biết sợ?”
Trong lúc nói liền hành động nhanh như chớp, túm lấy cằm Nhạc Hàm, kéo mặt cậu tới gần.
Chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau.
Nhạc Hàm nhìn gương mặt giống hệt như Thang bà bà ở trước mắt, giống như sắp ngạt thở tới nơi, mỗi lỗ chân lông trên người đều muốn nổ tung: “Bà, bà muốn làm gì….”
“Tôi muốn làm gì?” Tú bà âm trầm nói: “Nếu người khác rót cốc nước, choàng vai đều có thể làm em động tâm, vậy nếu tôi làm em ở nơi này, có phải em sẽ một lòng một dạ với tôi không?”
Nhạc Hàm ngây dại: “Bà?”
Tú bà: “Tôi.”
Một người phụ nữ trên mặt có hai chấm má hồng đỏ thẫm, miệng bôi son màu hồng anh đào, tuổi tác thoạt nhìn có thể làm mẹ Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm ngơ ngác nghĩ, lập trình viên thiết kế hoạt động này hẳn là điên rồi đi?
Ngay lúc này, thời gian đếm ngược quay trở về không, các chàng trai ở xung quanh đều biến mất, mà gương mặt tú bà ở trước mắt biến thành gương mặt nam giới cực kỳ quen thuộc, chồng của cậu, Chiến Ca.
Người nọ đang phẫn nộ nhìn cậu, trên môi treo nụ cười lạnh.
Nhạc Hàm: “…”
Không, lập trình viên không điên, là cậu muốn điên rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.