Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 3: Chương 3




Không thể không nói, lúc đầu Nhạc Hàm vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng khi ở chung với người này, thế nhưng sau khi bị đối phương thả thính một trận kích thích tâm hồn, toàn bộ xấu hổ ngượng ngùng đều bay hết lên chín tầng mây, Nhạc Hàm ngơ ngơ ngạc ngác, tim đập như trống bỏi.
Eo Nhạc Hàm mềm nhũn, lưng cũng có hơi khom xuống.
Kỳ Tuân chú ý tới phản ứng của Nhạc Hàm, ý cười trong mắt lại càng đậm hơn.
Nói sao nhỉ… ừm, tựa hồ khá thú vị?
Thực tế Kỳ Tuân không biết thả thính người khác, giờ phút này cũng chỉ hành động theo cảm giác mà thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy, mà phản ứng của người trước mặt cũng khá bất ngờ, làm trái tim anh có chút ngứa ngáy.
Anh nhích tới gần nhìn ánh mắt ươn ướt của nam sinh, đầu ngón tay lần theo sợi tóc trượt xuống lưng, từng chút từng chút theo xương sống dời xuống, cảm giác được thân thể nam sinh bắt đầu căng thẳng thì hạ thấp giọng nói, dùng âm thanh gần như khí thanh chậm rãi nói: “Oa Oa, có được không em?”
Nhạc Hàm nuốt nước miếng, hoảng hoảng hốt hốt gật đầu, lúc mở miệng thì âm thanh có chút khô khốc: “Được, được… vậy, vậy em gọi anh…”
Đang định bật ra cái tên gọi thân mật thì mấy chữ ‘Thiếu Niên Coi Trời Bằng Vung’ hiện lên trong đầu, Nhạc Hàm cứng đờ, điểm động tâm bùm một phát tuột trở xuống, trên mặt một lần nữa xuất hiện nụ cười gượng gạo.
Kỳ Tuân: “? ? ?”
Kỳ Tuân: “Chờ chút, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Sao điểm lại giảm xuống?”
Nhạc Hàm che mặt: “Thật xin lỗi! Cái tên Thiếu Niên Coi Trời Bằng Vung này thực sự làm người ta động tâm không nổi!”
Nhạc Hàm vẫn cảm thấy yêu qua mạng vốn chỉ là chuyện hư ảo, hiện giờ hệ thống game hoàn mỹ như vậy, một người đàn ông xấu xí chỉ cần lên mạng là biến thành công tử tuấn mỹ phong độ âm thanh gợi cảm đầy sức hút, đương nhiên cần phải chỉnh hiệu ứng lên mức tốt nhất mới đạt được!
Mặc dù hơi nông cạn một chút nhưng cậu thật sự nghĩ vậy… Giống như trước đó cậu cũng từng thầm mến một người bạn mạng, kết quả một lần nọ đối phương vì lí do nào đó mà quên mở ứng dụng thay đổi âm thanh, lộ ra cái giọng vịt đực chân thật hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của Nhạc Hàm, từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy người bạn này cậu lại giác ngộ, triệt để giác ngộ.
Mà giờ đây, sao cậu lại lấy trúng một người có tên là Thiếu Niên Coi Trời Bằng Vung chứ? Thực sự tan vỡ!
Kỳ Tuân: “…”
Cho nên vấn đề chính là cái tên tùy chọn của hệ thống?
Từ trước tới nay Kỳ Tuân chưa từng yêu qua mạng nên không biết một cái tên hỏng bét lại có lực sát thương lớn tới vậy.
Anh hắc tuyến mở cài đặt thông tin, suy nghĩ một chút rồi hỏi Nhạc Hàm: “Em cảm thấy tên nào hay?”
Nhạc Hàm buông tay, con ngươi đảo tròn: “Miêu Miêu Miêu?” Ôi chao, là tên tình nhân đó!
Kỳ Tuân mỉm được: “Được.”

Sau đó vung tay đổi tên thành ‘Chiến Ca’.

[khúc quân hành]
Nhạc Hàm: “…” Hoàn toàn không cho cậu chút mặt mũi nào luôn!
Thấy ánh mắt tràn đầy oán niệm của Nhạc Hàm, Kỳ Tuân cười khẽ một tiếng.
Nhưng không quản thế nào, cái tên hiện giờ đỡ chói mắt hơn rất nhiều, Nhạc Hàm liếc nhìn đỉnh đầu Kỳ Tuân hỏi: “Vì sao trên đỉnh đầu anh không xuất hiện thanh tiến triển của điểm động tâm.”
Kỳ Tuân: “Có thể là vì ngay cả điểm bắt đầu cũng chưa có đi.”
Ý là hiện giờ một xíu động tâm cũng không có.
Vậy thì không được, tổng hợp điểm phải là hai bên cùng động tâm mới tăng lên.
Nhạc Hàm cố dồn can đảm đưa tay đặt lên vai Kỳ Tuân để anh phải đối mặt với mình, cả người tỏa ra khí thế ‘tới lượt tôi’.
Thấy Nhạc Hàm có vẻ cực kỳ nghiêm túc, Kỳ Tuân cũng thích thú chờ cậu nhóc tới thả thính mình.
Nhạc Hàm quả thực không có kinh nghiệm thả thính người khác, vì thế không thể làm gì khác hơn là bắt chước, cậu hít thở sâu một hơi, đầu tiên là rút cây trâm gỗ trên tóc Kỳ Tuân.

Hình tượng Kỳ Tuân có rất nhiều chi tiết là hệ thống tự cài đặt, tóc đen như mực dài tới thắt lưng, xõa tung như vậy toàn bộ sợi tóc liền rũ xuống trên vai, phối với gương mặt tuấn tú cực kỳ mê người.
Đầu ngón tay Nhạc Hàm cũng khẽ run.
Hệ thống trò chơi đã bố trí hình tượng nhân vật lúc bắt đầu rất đẹp, nếu muốn càng đẹp hơn hoặc đặc sắc hơn người chơi thì phải tự điều chỉnh—- nhưng tất cả điều chỉnh đều bắt đầu từ tướng mạo thật của người chơi, vì thế khắp nơi trong thế giới game mặc dù đều là nam thanh nữ tú nhưng không hề có ai giống ai.
Mà hình tượng của Chiến Ca thật sự rất phù hợp với yêu thích của cậu!
Kỳ Tuân không nhúc nhích nhìn Nhạc Hàm, bên mép ẩn ý cười.
Nhạc Hàm bị nhìn tới nóng gò má, thấy trên đỉnh đầu Kỳ Tuân vẫn không xuất hiện thanh tiến độ, cậu khẽ giật giật môi, lúng ta lúng túng nói: “Anh, anh không động tâm xíu nào sao?”
Kỳ Tuân thấp giọng nói: “Tiếp tục thêm xíu nữa xem?”

Nhạc Hàm mím chặt môi, học theo Kỳ Tuân vừa nãy, có chút cứng đờ luồn ngón tay vào sợi tóc, từng chút từng chút vuốt xuống dưới, vụng về vuốt vài lần, thế nhưng trên đỉnh đầu đối phương vẫn không xuất hiện giá trị động tâm.
Sao vẫn không động tâm?
Nhạc Hàm có chút không biết làm sao nhíu chặt mày.
Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm đen kịt của người đàn ông trước mặt, Nhạc Hàm do dự một chút rồi quyết định không để tâm tới nó, trục tiếp vươn móng vuốt sờ lên mặt đối phương… đối phương không hề dao động.
Dời móng vuốt tới trước ngực, đối phương không dao động.
Trực tiếp kéo cổ áo đối phương, đối phương vẫn không hề dao động!
Nhạc Hàm: “…”
Kỳ Tuân đột nhiên phì cười.
Nhạc Hàm đỏ bừng mặt, lên án: “Sao anh không hề phản ứng chút nào cả vậy?”
Rõ ràng là đang lên án, rõ ràng là đang giận nhưng giọng điệu phát ra vẫn mềm nhũn.
Kỳ Tuân tựa cười mà không cười: “Không biết, không thì em thử tiến thêm một bước xem?” Anh liếc nhìn bàn tay Nhạc Hàm đang nắm cổ áo mình.
Nhạc Hàm hiểu được ý Kỳ Tuân, thế nhưng cậu làm sao có thể thật sự tiến thêm bước nữa chứ? Nhạc Hàm xấu hổ trợn mắt nhìn Kỳ Tuân một cái rồi xụ mặt rụt móng vuốt, đứng dậy đi tới ngồi cạnh chiếc bàn tròn, không thèm để ý cái người này nữa.
Kỳ Tuân nhìn bóng lưng Nhạc Hàm, hơi cong cong môi.
Nhạc Hàm nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng truyền tới, người đàn ông đi vòng qua ngồi xuống vị trí trước mặt cậu, chậm rãi mở miệng: “Tức giận à?”
Nhạc Hàm ngẩng đầu lên, đối phương dùng tay chống cằm, cứ vậy cười tủm tỉm nhìn cậu.
Ánh nến lay động lóng lánh giữa hai người chiếu rọi gương mặt người đàn ông óng ánh rực rỡ.

Con ngươi ẩn ẩn ý cười ôn nhu, tựa hồ có mảnh vụn của những vì sao rơi vào trong cặp mắt của anh vậy, quá… quá mê người…
— hỏng bét rồi, cậu tựa hồ thật sự động tâm rồi! ! !

“Điểm động tâm của em bao nhiêu rồi?” Nhạc Hàm tuyệt vọng nói.
Kỳ Tuân liếc nhìn đỉnh đầu Nhạc Hàm, cười híp mắt: “Một trăm năm mươi.”
Nhạc Hàm: “…”
Nhạc Hàm buồn bực nói: “Phải làm thế nào anh mới động tâm được hả?”
Kỳ Tuân nhướng mày: “Chuyện này chú trọng bất ngờ, nếu tôi biết mà nói cho em nghe, sau đó em dựa theo đó mà làm thì tôi cũng không có khả năng động tâm, vì thế chuyện này tôi thật sự không giúp được em.”
Nhạc Hàm có chút buồn bực, cũng có chút mất mác.

Cậu thật sự là loại hình rất dễ động tâm, đặc biệt là tình huống khao khát muốn được yêu đã ấp ủ trong rất nhiều năm, cậu cảm thấy chỉ cần xuất hiện một người đẹp trai lại đối xử ôn nhu thì cậu sẽ thích đối phương ngay.
Nhưng Chiến Ca thì sao?
Bản thân Chiến Ca tham gia hoạt động Hỉ Kết Liên Lý không phải vì muốn yêu đương, anh kết hôn với cậu chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, muốn động tâm với một người xa lạ thật sự không phải chuyện dễ dàng đi?
Nhạc Hàm tự nhận bản thân không phải người có mị lực.
Nghĩ vậy, cậu thật sự có chút ủ rũ, vừa rồi chỉ bị người ta thả thính một chút đã nóng tới muốn bốc cháy.
Thấy nam sinh ỉu xìu, Kỳ Tuân khựng một chút.
Thật ra thì bản thân anh vốn không thích nam giới, hoặc nên nói là… từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình thích đàn ông, muốn anh động lòng với người cùng giới, có lẽ không dễ dàng như vậy mới là bình thường.

Chẳng qua anh không muốn nói chuyện tính hướng với nam sinh, bởi vì anh tự tiện xốc khăn hỉ đã mang tới đủ phiền phức cho đối phương rồi, nói ra vấn đề tình yêu cùng giới tính khác giới tính ngoại trừ làm bầu không khí giữa hai người càng lúng túng hơn thì chẳng còn tác dụng nào khác.
Điểm động tâm phải cày, hơn nữa nếu điểm có thể gia tăng thì vấn đề cùng hay khác giới tính cũng không còn quan trọng nữa.
Nghĩ như vậy, Kỳ Tuân nhất thời cũng không biết nên nói gì, đang do dự thì nghe nam sinh nói: “Em… em biểu diễn tài năng cho anh xem nha?”
Kỳ Tuân nghẹn: “…hửm?”
Nhạc Hàm vắt hết óc cũng không biết làm sao để Chiến Ca động lòng, cũng không biết đầu óc xoay chuyển thế nào mà lòi ra ý tưởng này, hơn nữa càng nghĩ lại càng cảm thấy là phương pháp tốt.
Cậu muốn Chiến Ca hiểu cậu! Muốn Chiến Ca thấy được mị lực của cậu! Đương nhiên phải biểu diễn sở trường hoặc tài năng của cậu rồi!
Kỳ Tuân cũng không hiểu vì sao từ chuyện thả thính đột nhiên biến thành biểu diễn tài năng, anh chỉ thấy Nhạc Hàm dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình, thế là chỉ đành phối hợp mỉm cười cổ vũ, gật đầu nói: “…ừm.”
Nhạc Hàm kích động!
Cậu đứng dậy khỏi băng ghế, xấu hổ nói: “Nhưng mà em chỉ biết làm thứ rất đơn giản thôi.”

Kỳ Tuân mỉm cười: “Không sao, em cứ làm thử xem.”
Được cổ vũ Nhạc Hàm trịnh trọng gật đầu ừm một tiếng, sau đó chà chà tay rồi giang rộng ra hai bên.
Kỳ Tuân có chút hiếu kỳ, lại nghe Nhạc Hàm bổ sung thêm một câu: “Thật sự rất đơn giản, còn rất nhanh nữa.”
Đầu óc Kỳ Tuân có chút mơ hồ: “Không sao, tôi xem thử x…”
Còn chưa nói hết lời, chỉ thấy nam sinh dạng hai chân, cứ vậy nhanh chóng xoạc thành một đường ngang!
Kỳ Tuân bị chấn động tới ngơ ngác.
Mà Nhạc Hàm xoạc xong thì ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng, hô hấp có chút nghẹn lại, cẩn thận quan sát biểu cảm Kỳ Tuân, ánh mắt vừa mong đợi lại dè dặt.
Trái cổ Kỳ Tuân khẽ lăn tăn… có chút bị manh.
Tâm tư trong nháy mắt đó của anh bị hệ thống bắt được, giây kế tiếp trên đỉnh đầu anh xuất hiện thanh tiến độ, điểm động tâm tăng ào một phát mười điểm.
Nhạc Hàm vui sướng: “Xuất hiện rồi! Thật sự có tác dụng nha!”
Kỳ Tuân hơi dao động đảo ánh mắt, tai lặng lẽ đỏ lên.
Nhạc Hàm không chú ý tới tâm tư vi diệu của Kỳ Tuân, bò dậy hưng phấn nói: “Em còn có thể biểu diễn xoạc thẳng cho anh xem!”
Kỳ Tuân cứng đờ: “Chờ một chút…”
Chỉ thấy nam sinh lại dạng chân xoạc một phát thành đường thẳng dưới đất, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, biểu cảm thậm chí còn có chút hăm hở!
Kỳ Tuân: Fuck! Đáng yêu chết được!
Nhạc Hàm: “A! Lại tăng rồi! Chiến Ca, hóa ra anh thích xoạc chân nha!”
Kỳ Tuân: “Không, không phải như vậy…”
Nhạc Hàm: “Em giỏi xoạc chân lắm, còn có thể làm tư thế này nữa, anh ngồi đi, em xoạc cho anh xem!”
Kỳ Tuân: “…”
Hướng đi của câu chuyện tựa hồ có chút kỳ quái!
.*.
[Tác giả] Kỳ Tuân: Vợ là người xoạc chân đáng yêu nhất mà anh từng thấy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.