Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 31: Chương 31




Vị quốc chủ kia cười phá lên, còn định nói gì đó nhưng bị Kỳ Tuân đột nhiên chen vào.

Triệu Nhất Phi không kịp phản ứng, trước mặt đã xuất hiện một bức tường người.

Mặc dù vốn thần tượng Mộc Dĩ Thành Chu nhưng Triệu Nhất Phi vẫn bị thân hình cao lớn cùng khí thế âm trầm của đối phương dọa nuốt nước bọt, thận trọng hỏi: “Mộc Thần….

làm sao vậy?”
Kỳ Tuân gằn từng chữ hỏi: “Nick chính của Đát Kỷ là ai?”
Triệu Nhất Phi choáng váng: “Ôi chao? Cái này….


Ngay sau đó, Kỳ Tuân nói ra ba chữ làm Triệu Nhất Phi sợ ngây người.

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là, Oa, kia?”
Triệu Nhất Phi lắp bắp: “Sao sao sao sao sao ông biết?”
Kỳ Tuân hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Sau khi nuốt xuống ngụm hơi này, anh mở mắt ra, thoạt nhìn rất bình tĩnh hỏi người bên cạnh: “Vừa nãy Đát Kỷ đã đi đâu?”
Lúc nghe Kỳ Tuân nói ba chữ ‘là oa kia’, Chu Diêu hiển nhiên cũng liên tưởng tới gì đó, sắc mặt thay đổi, cũng khẩn trương nhìn qua.

Nhưng mọi người lại quay mặt nhìn nhau, không ai biết Đát Kỷ đã đi đâu—- có lẽ Thang thái tử biết, dù sao thì khi đó chỉ có mỗi cậu ta chạy theo Đát Kỷ.

Kỳ Tuân bình tĩnh mở bản điều khiển định liên lạc với Thang thái tử, lúc này lại nghe cách đó không xa có người lớn tiếng bát quái: “Ha ha ha, Đát Kỷ lại tới Tú Cầu lâu rồi! Hôm nay hắn bị cái gì kích động vậy? Nhưng mà lần này chắc hắn được như nguyện rồi, Thang thái tử cũng tới, có người nói đang chờ sẵn ở đó!”
‘Rắc’ một tiếng, Kỳ Tuân siết chặt nắm tay đang định mở bảng điều khiển thành quyền, phát ra tiếng xương cốt ma sát.

Chu Diêu bị dọa hoảng sợ, rụt đầu, nơm nớp lo sợ quan sát Kỳ Tuân.


Khóe miệng người đàn ông cao lớn dữ tợn nhếch lên, lộ ra nụ cười biến thái.

Đệt mợ, bên này cũng có một người bị kích động!
“Rốt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mộc Thần, làm sao ông biết….

” Triệu Nhất Phi cũng không biết hiện giờ là tình huống gì, vừa liếc nhìn người đang nói chuyện cách đó không xa, thầm nghĩ, sao Nhạc Hàm lại nổi điên chạy tới Tú Cầu lâu rồi chứ? Đồng thời yếu ớt hỏi Mộc Dĩ Thành Chu, còn chưa hỏi xong thì Mộc Dĩ Thành Chu đã không nói lời nào, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Mộc Thần đi đâu vậy? Đại điển đăng cơ đã sắp bắt đầu rồi!”
“Đúng vậy, ổng đi đâu thế?”
“Vừa nãy Mộc Thần hỏi về Đát Kỷ, lẽ nào muốn đi tìm Đát Kỷ?”
“Nhưng không phải Đát Kỷ đang ở Tú Cầu lâu à? Mộc Thần tới làm gì…”
“Sao tui cảm thấy Mộc Dĩ Thành Chu đi khá gấp thế nhỉ…”
Nói tới đây, mọi người trao đổi ánh mắt, phát hiện lượng tin tức trong mắt nhau đều rất lớn!
Chu Diêu vốn muốn ổn định cục diện, thế nhưng mọi người đã thảo luận tới nước này rồi, còn ổn cái rắm gì nữa!
Cậu vuốt mặt nói: “Cái đó, không bằng chúng ta chuyển chỗ đi.



Tú Cầu lâu Tần quốc.

Nhạc Hàm lên lầu đã hơn mười phút, lúc cậu vừa mới lên lầu đã có người post bài lên diễn đàn, lúc này đã có rất nhiều người vây xem, xung quanh là một mảng chi chít đông nườm nượp nhưng lại cực kỳ trật tự chừa ra một khoảng tròn ở chính giữa, mà Thang thái tử đứng trung bình tấn chờ chụp tú cầu ở chính giữa đã hơn mười phút, lúc này hai cái đùi cũng đang run lẩy bẩy.

Quần chúng ăn dưa vây xem vừa chờ đợi động tĩnh vừa hưng phất xoát diễn đàn.


Tiêu đề bài post trên diễn đàn là: [Đát Kỷ Lại Leo Tú Cầu Lâu, Lần Này Thang Thái Tử Chờ Sẵn! ! !]
Bài post chỉ mới đăng mười phút ngắn ngủi nhưng đã leo tới hơn trăm lầu, còn đang không ngừng gia tăng.

“Đệt, lần này Đát Kỷ cùng Thang thái tử khẳng định thành sự rồi!”
“Có khi nào hai người này đã sớm ở chung một chỗ, lần này chỉ cố ý ra vẻ mà thôi?”
“Đát Kỷ lên lâu như vậy rồi sao còn chưa ném?”
“Chết cười, lẽ nào muốn chờ nhiều người tới nữa? Ngoại trừ Thang thái tử, còn ai dám chụp cầu của hắn nữa chứ 2333333”
“Đám nói Mộc Thần thích Đát Kỷ đau mặt chưa? Tuyệt sắc Chiến Quốc sao có thể coi trọng cái tên nhân yêu này chứ [nhún vai] ngay cả cái bóng cũng không nhé!”
Đối diện Tú Cầu lâu là một tòa quán trọ hai tầng, một cánh cửa sổ hơi hé ra, một con mắt từ khe hở nhìn chằm chằm tình huống bên Tú Cầu lâu.

Mới vừa đánh công thành chiến xong đã nghe nói Đát Kỷ tới Tú Cầu lâu, Tần Ngọc Viện lập tức chạy tới rình coi siết chặt khăn tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ném, mau ném đi!”
Trên Tú Cầu lâu, Nhạc Hàm đang nghiêm túc vừa nghĩ vừa viết, còn sửa sửa đổi đổi, rốt cuộc cũng soạn xong [Thư Ly Hôn], sau đó đặt bút xuống tự mình thưởng thức.

Hệ thống thống kê lại có hơn một ngàn chữ, so với lúc viết văn còn nhiều chữ hơn, nội dung ghi rõ tiền căn hậu quả chuyện ầm ĩ của cậu cùng Chiến Ca, biểu đạt cậu cực kỳ bất mãn với tên khốn khiếp Chiến Ca này.

Nhạc Hàm rất hài lòng, sau đó đứng dậy dựa vào lan can Tú Cầu lâu—- vì dựa vào gần lan can nên tú cầu tự động xuất hiện trong tay cậu—- liếc nhìn xuống bên dưới.

—- vẫn chỉ có một mình Thang thái tử!
Nhạc Hàm quả thực tức tới muốn ngất xỉu!
Vì sao chứ? Cậu không được hoan nghênh vậy sao? ! Cậu thì làm sao chứ? !
Thang thái tử túa không ít mồ hôi, thấy Nhạc Hàm rốt cuộc cũng ló đầu ra liền tha thiết hô: “Đát Kỷ, cậu mau ném đi, tôi nhất định sẽ chụp được, đừng sợ!”
Cậu mới không sợ!
Nhạc Hàm tức chết rồi.


Cậu khẽ cắn môi, liếc nhìn đám quần chúng ăn dưa, nghĩ tới người đàn ông kia không biết đang làm gì lúc này, trong lòng có chút vắng vẻ, cũng cảm thấy trống rỗng, không thú vị.

Nhạc Hàm mờ mịt, trong lòng hỗn loạn, không biết mình rốt cuộc phải làm thế nào.

Mà Thang thái tử thì vẫn kiên nhẫn hô: “Đát Kỷ, mặc kệ cậu đang chờ đợi ai, hắn không có tới! Người không chút do dự đi theo cậu chỉ có tôi mà thôi, cậu nhìn tôi một chút đi!”
Nhạc Hàm đảo mắt, ánh mắt đặt lên người Thang thái tử.

Được Nhạc Hàm chú ý, Thang thái tử lại càng phấn chấn hơn: “Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, cậu cho tôi một cơ hội đi, được không?”
Quần chúng ăn dưa cũng bắt đầu nhao nhao.

“Ném đi, mau ném đi!”
“Thang thái tử rất có thành ý!”
“Đúng vậy, bọn tôi đều chúc phúc cho hai người!”
“Đát Kỷ, mau ném đi!”
“Đát Kỷ, mau ném đi!”
“Đát Kỷ, mau ném đi!”
Nhưng Nhạc Hàm cũng không bị lôi kéo dụ dỗ, ngược lại lại giật mình, hai tay nâng tú cầu đặt trên lan can, tay dùng sức nắm chặt tú cầu, đầu óc hỗn loạn gần như là trống rỗng.

Sau một lúc lâu thì cậu nhìn vào khoảng không, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cho dù tôi thấy một người liền yêu một người?”
Thang thái tử cảm thấy thực đau lòng nhức óc với vấn đề này: “Nếu cậu thấy một người liền yêu một người sao lại không ném cầu cho tôi! ! !”
Nhạc Hàm: “…”
Tiếng hét này phát ra từ tận đáy lòng đối phương nhưng cậu chỉ có thể im lặng chống đỡ.

Nhạc Hàm đột nhiên có chút mệt mỏi.

Haiz, chuyện đến nước này, cậu không còn muốn làm gì nữa.

Cậu không thể nào ném cầu cho Thang thái tử, cũng không có ý dùng thân phận Đát Kỷ gả cho người khác, trò hề này cũng nên kết thúc rồi.

Tuy quần chúng vây xem có lẽ sẽ rất khó hiểu, nhưng Nhạc Hàm căn bản không có ý định phụ trách.


Cậu mệt mỏi nghĩ, vẫn là đổi về nick Oa Oa thì hơn, tìm Chiến Ca nói chuyện một chút.

Vì vậy cậu cầm tú cầu, định ném qua cái kệ trống ở trong góc— một khi người chiếm Tú Cầu lâu ném tú cầu lên kệ thì đại biểu người này từ bỏ ý định ném tú cầu.

Nhưng rõ ràng, quần chúng vây xem còn kích động hơn cả hai vị đương sự.

Mọi người vỗ tay hô to: “Đát Kỷ, mau ném đi! Đát Kỷ, mau ném đi!”
Nhạc Hàm giật mình, trong đám người đột nhiên có người hô một tiếng: “Đát Kỷ ném rồi!”
Thang thái tử bị tiếng hô này kích động tiến tới trước nhìn kỹ, ngay sau đó có một bóng đen bay tới, gầm lên một tiếng vang vọng tới tận mây xanh: “— không cho phép ném! ! !”
Nhạc Hàm ôm tú cầu vừa mới giơ tay lên đã bị tiếng gầm này dọa tới run người, tay khẽ buông, tú cầu từ trong tay cậu rơi ra, đụng vào lan can rồi lăn một cái rớt ra bên ngoài.

Bản tôn của tiếng gầm ở phía xa: “…”
Nhạc Hàm: “…”
—- chờ đã, cậu không có ý định ném mà! ! !
Nhạc Hàm kinh hô một tiếng, theo bản năng vươn người ra ngoài muốn chụp lại tú cầu nhưng chỉ vớt được khoảng không.

Tú cầu không ngừng rơi xuống!
Thang thái tử gấp tới mặt đỏ bừng, đã phi thân lên muốn cướp cầu.

Nhạc Hàm kinh hãi, vội vàng lao xuống muốn giành lấy cầu.

Quân chúng vây xem phát ra tiếng hét đề xi ben chói tai!
Tần Ngọc Viện ở trong quán trọ đối diện nhảy dựng lên, hai nắm tay siết lại thành quyền ‘yes’ một tiếng!
Nhưng ngay tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, từ xa xa bay tới một thanh kiếm ở giữa không trung chém trúng tú cầu đang rơi xuống, đâm xuyên qua, lực đạo mạnh mẽ mang theo kiếm khí sắc bén tiếp tục bay tới, đâm thủng hoàn toàn phần giàn giáo của Tú Cầu lâu!
Tú cầu lâu bị chém làm đôi, trượt nghiên xuống!
Thang thái tử choáng váng, Tần Ngọc Viện choáng váng, quần chúng vây xem choáng váng, Nhạc Hàm cũng choáng váng.

Nửa người của Nhạc Hàm đã chồm ra ngoài lan can, lúc đầu vốn định nhảy xuống, kết quả Tú Cầu Lâu bị nghiêng, cậu không kịp chuẩn bị trực tiếp bị ngã nhào ra ngoài!
Nhạc Hàm hô to một tiếng, còn không kịp điều chỉnh tốt tư thế để sử dụng kỹ năng khinh không của nick Đát Kỷ thì bóng dáng từ xa xa đã bay tới trước mặt, ở ngay trước mắt mọi người mạnh mẽ ôm lấy eo cậu ở giữa không trung, quay vài vòng, vững vàng đáp xuống đất!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.