Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 63: Chương 63




Lâm Viên nghĩ mà xót cho thân mình, Nhạc Hàm cứng ngắc liếc nhìn Kỳ Tuân, không biết nên làm sao bây giờ.
Vừa nãy đáng lý ra cậu nên tiếp tục nằm trên giường đợi đến khi hai người này nói xong rồi hãy chui ra đi?
Vừa lúc này, thức ăn KFC được mang tới.
Lâm Viên mặc dù say rượu nhưng hamburger gà chiên thì vẫn muốn ăn.
Nhạc Hàm thừa dịp này chạy đi wc một chuyến.
Lúc Lâm Viên điên cuồng nhét thức ăn vào miệng, Kỳ Tuân hít sâu một hơi, nói với Nhạc Hàm: “Trước tiên để hắn ăn cho ngậm miệng lại, chốc nữa chúng ta gọi phần mới.”
Nhạc Hàm thực 囧 gật đầu.
Suy nghĩ một chút, cậu dè dặt hỏi: “… anh ta muốn anh gia nhập ban nhạc giúp anh ta hả?”
“Không có khả năng, anh sẽ không vì cậu ta mà làm chuyện này.” Kỳ Tuân liếc nhìn Lâm Viên đang ngồi bên cạnh bàn ăn lung tung, nói với Nhạc Hàm: “Cậu ta chính là thành viên trong ban nhạc năm hai đại học của anh.”
“Kiều Duệ có nói với em.” Nhạc Hàm nghĩ tới.
Kiều Duệ nói rằng người trong ban nhạc thời đại học của Kỳ Tuân muốn ra mắt, ý kiến của Kỳ Tuân và bọn họ không hợp anh lại đang muốn xuất ngoại du học, vì thế đã rời khỏi ban nhạc.
Cũng ngay lúc này Nhạc Hàm mới hiệu được một chuyện— thật ra mình vẫn chưa đủ hiểu về Kỳ Tuân.
Kỳ Tuân vừa mở quán bar, vừa bí mật hoạt động ban nhạc, đồng thời tình nguyện vì học tập thiết tế mà ra nước ngoài một năm, sau khi về nước thì thỉnh thoảng đưa vài bản thảo thiết kế cho đàn anh.
Kỳ Tuân muốn làm gì?
Người đàn ông này đối với cậu mà nói vẫn còn một phần trống rất lớn.
Nhạc Hàm chăm chú nhìn Kỳ Tuân, mà Kỳ Tuân không chú ý tới.
Anh nhìn Lâm Viên cách đó không xa, thỉnh thoảng nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Lâm Viên nhét đầy bụng thì bắt đầu phát ngốc, một lát sau, Kỳ Tuân ngồi xuống trước mặt anh ta.
Lâm Viên chậm rãi chuyển ánh mắt sang người Kỳ Tuân, hốc mắt ửng đỏ.
Giấc mộng ban đầu đẹp biết bao nhiêu, hiện thực bây giờ tàn nhãn bấy nhiêu.
Nhìn thấy ngày ban nhạc Spark ra mắt fans, Lâm Viên vừa mới cãi nhau với đồng đội xong, bị chọc cho một thân ấm ức.

Khi đó hắn nhớ tới cuộc sống tự do tự tại thời đại học, khi đó không màn tới danh lợi, không cần phải làm tới mức nào, chỉ đơn thuần là cùng những người bạn có chung chí hướng chơi nhạc, đơn giản sáng khoải biết bao.
Người bạn Kỳ Tuân này Lâm Viên rất thích, xét về âm nhạc cũng rất chuyên nghiệp, con người cũng thú vị, trước đây vì ý kiến không hợp mà tách ra, khi đó Lâm Viên đã tiếc nuối một khoảng thời gian rất lâu, thế nhưng rất nhanh đã bị ảo tưởng sáng ngời câu đi tâm trí.
Kết quả tham gia chương trình tuyển chọn, nổi cũng đã nổi rồi, hợp đồng cũng ký rồi, ra mắt cũng ra rồi… hôm nay lại chỉ lăn lộn thành cái dạng này.
Hắn thậm chí không dám hỏi Kỳ Tuân có biết tên ban nhạc của hắn gọi là gì hay không.
Ngày đó Lâm Viên sớm đã tới quán bar, lẫn vào trong nhóm fans hâm mộ, trốn trong góc nhìn bốn người trên sân khấu.
Trong sân khấu nho nhỏ kia, tiếng trống, tiếng nhạc, tiếng hát, tiếng hét chói tai, bầu không khí nóng hừng hực, sôi nổi làm người ta phải run sợ, đó chính là theo đuổi lúc ban đầu của Lâm Viên.

Ngày hôm đó sau khi trở về, Lâm Viên cả đêm không ngủ.
Trong lòng hắn có cảm giác rất kích động nhưng lại không biết mình muốn làm gì.
Ở trong công ty, ở trong ban nhạc, ở trước mặt người đại diện, hắn ngày càng buồn bực.
–Hắn muốn gặp Kỳ Tuân một lần.
Trong tiềm thức, hắn xem Kỳ Tuân là cọng rơm cứu mạng.

Hiện giờ Kỳ Tuân nổi như vậy, có nhiều fans như vậy, ca cũng dễ nghe như vậy, chỉ một bài hát nhạc phim web drama cũng làm người ta phải nhớ kỹ như vậy – người đàn ông này rất lợi hại, có năng lượng rất mạnh mẽ, nếu như có người này giúp thì ban nhạc hiện giờ của hắn có lẽ sẽ được khởi tử hồi sinh.
Thật ra trước khi đến đây Lâm Viên cũng biết đến tận bây giờ Kỳ Tuân vẫn không muốn ra mắt.
Hắn sớm đã đoán được câu trả lời của Kỳ Tuân.
Lâm Viên ngơ ngác nhìn Kỳ Tuân.
Giờ phút này, hắn đã có được câu trả lời của Kỳ Tuân, nhưng kích động trong lòng hắn vẫn chưa tiêu tan.
Hắn lẩm bẩm nói: “Kỳ Tuân, ông rốt cuộc muốn gì?”
Nhạc Hàm không tới gần, chỉ ngồi trên ghế sô pha ăn súp khoai tây mà Kỳ Tuân đã gọi cho mình, nghe vậy cũng nhịn không được một lần nữa nhìn sang Kỳ Tuân.
Người đàn ông này mặc áo len trắng ưu nhã ngồi ở đó.
Lúc đối diện với người khác, ánh mắt của anh phần lớn là rất lạnh lùng, giống như không dễ tiếp cận.
Hai người trong căn phòng khách nho nhỏ này nghe thấy người đàn ông kia bình tĩnh nói: “Không muốn gì cả, chỉ là làm chuyện mà mình muốn làm thôi.”
“Vậy âm nhạc không phải là chuyện ông muốn làm sao?” Lâm Viên khó hiểu.
Kỳ Tuân nhếch khóe môi: “Tôi là người không phải chỉ thích một chuyện hai chuyện, tôi cũng không phải con nít, chỉ có con nít mới chọn một, người trưởng thành sẽ muốn tất cả.”
Chỉ một câu nói làm người ta không biến đổi sắc mặt vang lên âm thanh vang dội.
Nhạc Hàm và Lâm Viên: “…”
Lâm Viên cố sức lau mặt.
Giọng của Kỳ Tuân khôi phục độ lạnh nhạt: “Tôi thích chơi nhạc, nhưng yêu thích dành cho âm nhạc không đủ để tôi dành hết tất cả cuộc sống của mình vào đó, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ không thích nữa.

Tôi cũng thích thiết kế, bằng không trước đây cũng không lựa chọn chuyên ngành này, lại càng không ra nước ngoài du học.

Cả hai cái tôi đều thích, tôi sẽ không vì cái này mà bỏ cái kia, chỉ thuận theo tự nhiên.

Có lẽ vài năm sau ban nhạc tôi đang chơi cũng sẽ giải tán, tôi sẽ tập trung vào làm thiết kế.


Cũng có thể vài năm sau tôi sẽ buông hẳn công việc, chuyên tâm làm nhạc.

Hai cái này đối với tôi mà nói chỉ là hứng thú, không phải giấc mơ, cuộc sống cũng không phải một bộ phim hoạt hình nhiệt huyết, vì thế ‘theo đuổi giấc mơ âm nhạc’ gì đó, chiêu này không có tác dụng với tôi.”
Lâm Viên và Nhạc Hàm đều ngẩn ngơ.
Nhạc Hàm nhớ tới, Kiều Duệ cũng từng nói những lời như thế.
Có lẽ không chỉ hai bọn họ, Chu Dao và Lạc Diễn cũng nghĩ như vậy.
Người thật sự có chung chí hướng sẽ đi được rất xa, giống như Chu Dao vậy, nếu như đã từng có ý muốn ra mắt thì trước đây cũng không theo chân Kỳ Tuân rời khỏi ban nhạc của nhóm Lâm Viên.
Nhóm người này… thực tế ngoài dự đoán.
Lâm Viên cũng lẩm bẩm: “Ông quá thực tế rồi.”
Kỳ Tuân cười nhạo: “Bằng không thì sao chứ? Tình huống của ông bây giờ không phải cũng rất thực tế à?”
Lâm Viên ôm đầu rên rỉ: “Ông đừng ghim vào tim tui nữa….”
Kỳ Tuân bình tĩnh nói: “Tôi không biết hôm nay ông tới tìm tui rốt cuộc là muốn làm gì, dù sao thì muốn kéo tôi vào ban nhạc gì đó của ông là chuyện không thể, không nói tới chuyện bản thân tôi vốn không có hứng thú với ngành giải trí…”
Kỳ Tuân liếc nhìn Nhạc Hàm một cái, nói tiếp: “…tôi sẽ không để giới giải trí ảnh hưởng tới cuộc sống của mình bây giờ.”
“Về phần ông, ông hiểu rõ kế tiếp mình nên làm thế nào, người khác không giúp được ông đâu.

Điều duy nhất tôi có thể nhắc nhở ông là, nếu như có việc bây giờ ông đã dự đoán được sau này mình sẽ hối hận thì tuyệt đối đừng chạm vào.

Ông phải hiểu dừng lại đúng lúc sẽ ngăn được tổn hại.”
Lâm Viên im lặng.
Tuy Kỳ Tuân nói chuyện thực không nể mặt mũi, nhưng nghe đến lúc này, Lâm Viên cũng biết được kích động trong lòng mình là gì, cũng biết vì sao mình lại muốn gặp Kỳ Tuân như vậy.
Hắn thở dài.
Giãy giụa nhiều năm như vậy, xoắn xuýt lâu như vậy, có đôi khi Lâm Viên không biết mình hiện giờ đang vì giấc mộng và theo đuổi danh lợi mà chống đỡ, hay vì không muốn uổng phí khoảng thời gian dài đằng đẵng và công sức cố gắng mấy năm qua mà kiên trì.

Hắn muốn tìm kiếm một sự giải thoát cho mình, mà nháy mắt vừa nãy, hắn đã thành công.
Hắn rốt cuộc cũng thoải mái rồi.
Nhưng hắn đã bình thường trở lại, cố tình Kỳ Tuân vẫn lạnh lùng chém thêm cho một dao: “Dù dao thì theo tôi thấy, ban nhạc kia của ông vẫn sớm giải tán thì hơn.”

Lâm Viên: “…”
Mấy năm rồi mà cái tên này vẫn cứ ác như thế.
Lâm Viên buồn bực: “Sao ông nói chuyện yêu đương rồi mà tính tình vẫn kém như thế hả? Năm đó mọi người đều nói ông là cái đồ cẩu độc thân nội tiết mất cân đối, theo lý thì bây giờ nội tiết của ông phải bình thường rồi chứ?”
“…” Khóe miệng Kỳ Tuân giật giật, liếc nhìn ngăn tủ.
Buổi trưa anh đã nhét thùng bao vào trong tủ rồi, anh cho rằng Nhạc Hàm không thấy, nhưng thật ra Nhạc Hàm đã thấy rồi.
Vì thế lúc Kỳ Tuân liếc mắt nhìn sang, Nhạc Hàm cũng nhìn theo, mặt đỏ lựng.
Kỳ Tuân híp mắt: “Vẫn chưa hoàn toàn bình thường đâu.”
Lâm Viên sửng sốt, lão tài xế nhanh chóng hiểu được gì đó, có chút vi diệu liếc nhìn Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm giật mình, nhìn cậu làm chi!
Lâm Viên mỉm cười mờ ám: “Cực khổ rồi, ẻ….

chị dâu!”
Lâm Viên giống như một bài nhạc đệm, tới thật đột nhiên, đi cũng thật nhanh.
Chỉ tới chỗ Kỳ Tuân khóc một trận, phát tiết một phen thì xong chuyện, dùng hết nửa hộp khăn giấy của Kỳ Tuân, ăn hết phần KFC vốn thuộc về Kỳ Tuân và Nhạc Hàm, lúc rời đi thì tựa hồ cũng đã tỉnh rượu, mỉm cười rất vui vẻ.
Kỳ Tuân quả thực muốn đạp một phát.
Đợi người đi rồi, Kỳ Tuân mới gọi phần KFC mới.
Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh anh, đột nhiên hỏi: “Anh thích thì muốn hết hả?”
Kỳ Tuân thuận miệng đáp một tiếng: “Ừ, sao vậy?”
Nhạc Hàm liếc nhìn anh.
Kỳ Tuân rất nhanh ý thức được gì đó, buồn cười nói: “Chỉ nói về chuyện hứng thú và yêu thích thôi, còn người thì anh chỉ muốn có một mình em thôi.”
Thấy Nhạc Hàm vẫn dùng vẻ mặt đó nhìn mình, Kỳ Tuân liền biết cậu nhóc này muốn trêu mình, tâm tư xoay chuyển liền tiến tới nói: “Anh tích góp hơn hai mươi năm… đều chỉ dành cho một mình em, nhiều lắm, em…”
Nhạc Hàm giật mình, nháy mắt đỏ bừng mặt chạy đi, còn vừa la ‘A a a a’ ngắt đi lời nói không biết xấu hổ của Kỳ Tuân.
Kỳ Tuân bắt người trở lại, ôm vào trong lòng cười gian: “Em có muốn không? Bây giờ cho em hết đấy.”
“Đáng ghét! Anh im đi!” Nhạc Hàm đạp anh, hai người vừa nháo loạn vừa cười, cuối cùng ngã nhào lên ghế sô pha.
Kỳ Tuân ôm Nhạc Hàm, từng chút từng chút hôn gáy cổ nam sinh.

Thùng Cơm nằm bên ghế sô pha, im lặng híp mắt.
Nhạc Hàm gấp gáp thở hắt một hơi, dành ra chút tinh thần nói: “Sau này em muốn làm giáo viên dạy toán.”
Kỳ Tuân nghe vậy thì nói: “Hử? Em thích toán đến như vậy à?” Chuyện này Nhạc Hàm chưa nói với anh.
“Vâng, mục tiêu của em khi học cấp ba đã rất rõ, em muốn thi vào chuyên ngành toán học của T đại, sau đó làm giáo viên toán.”
Không biết có phải vì hôm nay lại hiểu thêm Kỳ Tuân một chút hay không, Nhạc Hàm cũng muốn nói chuyện của mình với Kỳ Tuân.
Cậu lật người, dựa vào người Nhạc Hàm nói: “Em không muốn làm giáo viên cấp ba, bởi vì cấp ba có chút bóng ma tâm lý đối với em.”
Kỳ Tuân nhíu mày: “Vậy thì không nên làm.”

Nhạc Hàm nói: “Vì thế em muốn làm giáo viên cấp hai.

Việc học của học sinh cấp hai áp lực rất lớn, em hi vọng mình có thể cố hết sức giúp đỡ bọn nhỏ tiến bộ hơn, tuy hiện thực có lẽ sẽ không dễ dàng nhưng em cảm thấy công việc này làm người ta có cảm giác thành tựu!”
Kỳ Tuân ôn nhu cổ vũ: “Em nhất định sẽ làm được.”
Anh lại nói: “Thật ra những lời nói với Lâm Viên khi nãy anh cũng có suy nghĩ tới rồi, đợi qua sang năm anh sẽ bắt đầu chuẩn bị phòng làm việc của mình.”
Kỳ Tuân sửng sốt: “Anh muốn chuyển trọng tâm sang hướng thiết kế à?”
Kỳ Tuân nói: “Ừm, hiện giờ tính thế.

Tới giờ thời gian anh đặt trên âm nhạc ngày càng nhiều rồi, như vậy sau này anh có thể đặt nhiều thời gian vào chuyện thiết kế hơn.

Thật ra nhóm Chu Dao cũng thế, hiện giờ bọn anh còn tinh lực để sáng tác bài hát, ra album, tham gia hoạt động, mở hội ca, nhưng sau này thì sẽ dần dần điều chỉnh lại trọng tâm cuộc sống.”
Tâm tình Nhạc Hàm có chút phức tạp: “Fans của anh sẽ thất vọng.”
Kỳ Tuân chỉ mỉm cười, có một số việc không có cách nào, bọn họ cũng có cuộc sống riêng của mình.
Hai người rục vào nhau, nhỏ giọng thì thầm, trong đêm cuối thu đã bắt đầu lành lành này làm bọn họ cảm thấy gần nhau hơn một chút.
Ăn xong phần KFC thứ hai tới muộn, hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim.
Nói là xem phim nhưng căn bản không thể nào xem vô, hai người dựa sát vào nhau một hồi thì bắt đầu nghịch tay nhau, sau một chốc lại hôn một cái, thời gian dính lấy nhau còn nhiều hơn thời gian xem phim.
Nhạc Hàm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại tới từ số lạ, xem số thì thấy là dãy số nơi này, nghĩ rằng cũng hơn mười giờ rồi không biết ai còn gọi điện tới, Nhạc Hàm liền tiện tay bắt máy: “Alo?”
Không ngờ bên kia đầu dây truyền tới âm thanh thở phì phò xen lẫn tức giận nói: “Là mày? !”
Nhạc Hàm sửng sốt.
Bên kia rất ầm ĩ, hình như có người đang tranh cãi, nhưng Nhạc Hàm vẫn nghe khá rõ ràng, âm thanh này là của Hứa Tĩnh Sâm.
Cậu chưa từng lưu số Hứa Tĩnh Sâm, càng không có khả năng bỏ số hắn vào sổ đen, không ngờ tiện tay nhận một cuộc điện thoại lại là của Hứa Tĩnh Sâm gọi tới.
Sắc mặt Nhạc Hàm trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy: “Cái gì?”
Ở bên cạnh, Kỳ Tuân nhận được vài tin nhắn wechat, anh xem thử một chút rồi nhìn sang Nhạc Hàm ở bên cạnh, phát hiện sắc mặt Nhạc Hàm rất khó coi.
Hứa Tĩnh Sâm quát: “Là mày làm đúng không? ! Mày đang trả thù tao đúng không? ! Mày…”
Môi Nhạc Hàm mím thành một đường thẳng, đang định cúp máy thì đột nhiên điện thoại bị lấy đi.
Nhạc Hàm ngẩn người, chỉ thấy Kỳ Tuân đưa điện thoại tới bên tai, nghe xong thì cười nhạo nói: “Mày sợ đó hả? Có bản lĩnh sao không gọi cho tao? Muốn tìm được phương thức liên lạc của tao cũng không quá khó mà.”
Cũng không biết Hứa Tĩnh Sâm ở bên kia đầu dây nói gì, Kỳ Tuân nghịch tay Nhạc Hàm nghe một chút, biểu cảm thản nhiên, đột nhiên anh nhếch khóe môi, chậm rãi mở miệng, giọng nói lộ ra ý mỉa mai: “Mày không biết? Nếu mày đã gọi điện thoại cho Nhạc Hàm, trong lòng mày vẫn còn chưa có tính toán à? Nếu như muốn tao cho mày một đáp án, vậy được rồi, tao cho mày biết…”
“Không sai, chính là tao làm.”
Nói xong, Kỳ Tuân cúp máy, bỏ số điện thoại kia vào sổ đen, sau đó nói với Nhạc Hàm: “Sau này số lạ gọi tới thì em đừng nghe.”
Nhạc Hàm nhìn anh.
Kỳ Tuân biết Nhạc Hàm muốn hỏi gì, anh đưa tay ôm người tới gần, chạm vào trán cậu nói: “Tên Hứa Tĩnh Sâm này, lần này vô tù chắc rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.