Hang Động Kinh Khủng

Chương 13: Người đàn ông thần bí



Đám người Ngô Quần đột nhiên đến, ba người La Phi ít nhiều cũng lộ ra chút kinh ngạc. Hơn nữa nhìn khí thế đối phương, lần này tới thăm tựa hồ cũng chẳng phải thân thiện như vậy.

"Trại chủ Bạch của chúng tôi muốn gặp ba vị một lần, mời theo chúng tôi đi một chuyến." Ngô Quần tiến lên một bước, thờ ơ nói. Cậu ta tuy rằng dùng một chữ "Mời", nhưng giọng điệu lại không phải là khách khí, không hề có chỗ thương lượng.

La Phi thản nhiên cười: "Vừa lúc, chúng tôi cũng có chuyện muốn cùng trại chủ trò chuyện đôi chút." Nói xong, anh là người đầu tiên đứng lên.

Chu Lập Vĩ cũng không có dị nghị quá lớn, đi theo. Trái lại vẻ mặt Nhạc Đông Bắc là không tình nguyện, có thể thấy được đến hai người đồng bạn cũng đã như vậy, chỉ có thể đành chịu lầm bầm một câu: "Đi thôi đi thôi, muốn gặp chúng tôi, chính mình lại không đến, đạo đãi khách như vậy thật là hiếm thấy."

Đến ngoài phòng, mưa rơi đã lớn, lão Vương đem tới nón lá áo tơi, cho ba người La Phi mang theo. Đoàn người ở trong mưa xuyên qua trại mà đi, khoảng chừng mười lăm phút sau, trước mắt xuất hiện mấy gian nhà cao, kế tiếp dọc theo đường đi có người đang chắp tay đứng ở giữa cửa, chính là Bạch Kiếm Ác.

Lúc này Ngô Quần cùng một gã đàn ông khác đi tới bên cạnh La Phi, lại dẫn La Phi đi đến một gian phòng đầu hướng tây. Những người khác lại tự động chia làm hai nhóm, phân công nhau dẫn Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc đi hướng gian phòng khác nhau.

"Có ý gì? Muốn đem chúng tôi tách ra sao?" Nhạc Đông Bắc trước tiên cảm thấy được bất thường, lớn tiếng ồn ào, "Làm cái gì vậy chứ?"

"Xin đừng lo lắng." Bạch Kiếm Ác thản nhiên nói, "Tôi chỉ là muốn cùng các người gặp nhau một mình, chia ra hỏi một vài vấn đề."

La Phi vốn là cũng có chút nghi ngờ, vừa nghe Bạch Kiếm Ác nói như vậy, mới hiểu được. Người này đối với chúng ta trong lòng còn có khúc mắc, nên muốn cách ly thẩm tra một phen. Nghĩ đến mình làm cảnh sát nhiều năm như vậy, hôm nay lại phải mặt đối mặt với người khác "Thẩm vấn", anh không khỏi có chút cảm giác thấy buồn cười.

"Làm theo như bọn họ nói đi, đừng suy nghĩ nhiều quá. Lát nữa trại chủ Bạch hỏi cái gì, chúng ta trả lời tình hình thực tế là được." Sau khi La Phi hướng về hai người đồng bạn dặn dò hai câu, thản nhiên đi theo Ngô Quần tiến vào trong phòng phía tây.

Nhạc Đông Bắc lại bị Triệu Lập Văn cùng một gã đàn ông khác dẫn tới căn phòng đầu phía đông. Chu Lập Vĩ thì trực tiếp đi đến phòng chính nơi ở của Bạch Kiếm Ác. Một đám người phân ra ba nhóm tản hết, ngoài nhà trở nên trống rỗng, chỉ có mưa rơi càng lúc càng tầm tã.

Bên trong phòng phía tây, La Phi ngồi im chờ đợi. Hai người Ngô Quần cũng không cùng anh nói chuyện, chỉ lầm lũi mà canh giữ ở cửa. La Phi vui vẻ vì có được một bầu không khí yên tĩnh, được dịp tập trung tinh thần suy nghĩ những vấn đề chưa nghĩ thông suốt kia.

Sau khoảng hai mươi phút, chỉ thấy Bạch Kiếm Ác từ phòng chính đi ra, đi vào chỗ phòng phía đông của Nhạc Đông Bắc. Xem ra anh ta đã kết thúc cuộc nói chuyện với Chu Lập Vĩ, mà La Phi, lại bị anh ta xếp hạng là người cuối cùng.

La Phi chú ý tới, khi Bạch Kiếm Ác tiến vào phòng nào, trại dân vốn là canh giữ ở trong phòng thì sẽ liền lui ra ngoài. Rất hiển nhiên, Bạch Kiếm Ác đối với cuộc nói chuyện có tính riêng tư đặc biệt coi trọng, điều này chí ít có thể chứng minh, anh ta thực sự cất giấu một ít bí mật không thể để cho trại dân biết được.

Lại qua khoảng hai mươi phút, Bạch Kiếm Ác cũng ra khỏi phòng phía đông, đi tới nơi trong phòng phía tây của La Phi.

Không đợi trại chủ phân phó, hai người Ngô Quần rất tự giác liền thối lui ra khỏi gian phòng, cũng đem cửa phòng từ bên ngoài đóng chặt.

Trên mặt của Bạch Kiếm Ác không nhìn ra bất kỳ biểu hiện gì, anh ta ngồi xuống đối diện La Phi, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, không nói một lời.

La Phi biết đây là một loại thăm dò, nhiều khi, trao đổi ánh mắt so với lời nói có thể truyền đến càng nhiều tin tức hơn. Tầm mắt anh không có dời đi, nhưng cũng không có lộ ra quá nhiều sắc sảo. Anh chỉ là dùng ánh mắt nhu hòa chân thành cùng Bạch Kiếm Ác nhìn nhau, biểu thị bản thân cũng không có mang bất kỳ địch ý gì.

Rốt cục, Bạch Kiếm Ác lên tiếng: "Anh đã nói, anh là một cảnh sát?"

La Phi gật đầu: "Tôi họ La, tên là La Phi, tôi đến từ Long Châu."

"Tôi đời đời kiếp kiếp sinh sống ở trong sơn trại này. Tôi đối với thế giới bên ngoài không có hứng thú gì." Bạch Kiếm Ác thẳng thắn nói, "Tôi bây giờ chỉ muốn biết, anh đến trại Nỉ Hoành để làm gì?"

La Phi ở trong lòng sắp xếp một chút lời nói, hy vọng có thể dùng lời nói đơn giản mang sự tình nói rõ. Sau đó anh bắt đầu giải thích: "Tôi đang điều tra một vụ án, vụ án này vô cùng kỳ quái, tôi hiện tại cũng không có quá nhiều manh mối. Chính là trong vụ án có một nhân vật rất then chốt, cậu ta khoảng chừng một năm trước đã từng đến 'Hang kinh khủng', chính là hành trình lần này liên tiếp khơi ra những chuyện khó mà giải thích. Do đó chúng tôi chuẩn bị đi đến 'Hang kinh khủng' truy tìm manh mối liên quan. Trại Nỉ Hoành chắc chắn là nơi chúng tôi phải đi qua, thật ra thì một năm trước người kia cũng từng dừng chân ở trại Nỉ Hoành, đây là hình của cậu ta, không biết trại chủ Bạch có thấy qua người này hay chưa?"

Bạch Kiếm Ác trầm mặc một hồi, từ vẻ mặt của anh ta xem ra, anh ta chắc là tiếp nhận giải thích của La Phi rồi. Bất quá anh ta cũng không có đi nhận lấy ảnh chụp La Phi đưa tới, sau khi liếc nhìn sơ sơ một cái, anh ta liền lắc đầu nói: "Tôi đối với những người khách qua đường này chưa bao giờ quan tâm, anh nên đi hỏi lão Vương một chút, nếu như cậu ta đúng là đã từng ở qua trong thôn trại này, tám chín phần mười là ở trong nhà lão Vương."

La Phi thu hồi ảnh chụp: "Anh nói không sai, lão Vương đã hướng tôi xác thực, người này chính là từ nhà ông ấy xuất phát tiến về 'Hang kinh khủng'."

Vẻ mặt Bạch Kiếm Ác so với lúc mới vừa vào cửa đã ôn hòa hơn rất nhiều: "Tôi vừa rồi đã hỏi thăm qua hai người bằng hữu của anh, cách nói của các người là nhất trí, xem ra tôi không có lý do gì để hoài nghi nữa. Ban nãy mời các người qua đây, kể cả buổi sáng ở trước miếu Long Vương, nếu có phần vô lễ, vẫn hy vọng cảnh sát La không cần để ở trong lòng."

La Phi trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ là thời điểm mình phải tiến công. Ngay sau đó anh rộng lượng cười một tiếng, nói: "Có thể hiểu. Buổi sáng xảy ra sự tình không tầm thường như vậy, đổi lại là tôi, cũng sẽ vô cùng gấp gáp. Chỉ là ý nghĩ của trại chủ Bạch có chút vấn đề, chúng tôi mới vừa tới sơn trại, cùng trại chủ Bạch không có bất cứ xung đột lợi ích, căn bản là không cần thiết đi làm những chuyện kia."

Giọng của La Phi nghe rất tùy ý, nhưng trong ánh mắt lại đột nhiên chớp động tinh quang, trở nên vô cùng sắc bén. Bạch Kiếm Ác bị ánh mắt này đâm trúng, con ngươi chợt co rút lại một chút, thận trọng hỏi: "Làm những chuyện gì? Tôi không rõ ý tứ của anh."

"Trại chủ Bạch, ở đây chỉ có hai người chúng ta. Nói chuyện đừng ngại chút ít thẳng thắn, không cần có điều giấu diếm." La Phi bỗng nhiên nghiêm túc, "Trong tượng thần mưa có bí mật gì, đây là sự tình nội bộ trong trại các người. Tôi cũng không quan tâm, càng không có cần thiết phải đi chọc phá gì đó. Trong lòng từng người chúng ta đều có bí ẩn nan giải, trao đổi lẫn nhau một chút sự tình mình hiểu rõ, hẳn là đối với song phương đều mới là có lợi."

Bạch Kiếm Ác kinh ngạc nhìn La Phi, sau một lát, anh ta mới "Ha" mà cười một tiếng, tiếp đó nói: "Cảnh sát La chẳng những là một người thông minh, còn là một người sảng khoái. Được rồi, vậy anh nói trước đi, anh hiểu rõ cái gì? Anh lại muốn biết những gì?"

La Phi chẳng muốn đi lại vòng vèo, lời nói thẳng vào chỗ quan trọng: "Tiết Minh Phi chết, căn bản không phải bởi vì tối hôm qua đã mạo phạm 'Thần mưa'. Là có người hại chết cậu ta, hơn nữa theo tôi thấy, mũi nhọn của người này là muốn hướng về phía anh. Hắn không những biết rõ bí mật tượng thần mưa, hơn nữa còn tốn công sức suy xét kỹ càng, ở trên buổi lễ tế bái quan trọng như vậy, cho anh một đòn giáng nặng nề."

Bạch Kiếm Ác cắn chặt răng, trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh. Nhớ lại một màn buổi sáng kia, hiện tại trong lòng anh vẫn còn sợ hãi. Nếu như không phải là mình tùy cơ ứng biến, khiến cho Tiết Minh Phi xui xẻo gánh vác oan ức, tình cảnh lúc đó đúng thật là không biết nên thu dọn như thế nào. Chẳng qua anh rất nhanh ngăn chặn cảm giác, bắt đầu chuyên tâm quan sát người ngồi ở đối diện kia.

Tại trước miếu Long Vương trên quảng trường khi lần đầu tiên nhìn thấy La Phi, Bạch Kiếm Ác liền cảm nhận được người này không giống bình thường. Nhưng không nghĩ đến anh ta lại có năng lực nhìn xuyên thấu nhạy bén như vậy, nửa ngày ngắn ngủi, đã liền nhìn thấu nhiều chuyện như vậy. Nếu như một người như thế trở thành đối thủ của mình, kia đúng là vô cùng đáng sợ!

Chỉ có điều bây giờ, ngược lại biết đâu anh ta có thể giúp được một số việc bề bộn. Bạch Kiếm Ác nghĩ như vậy, cũng không che giấu gì nữa, mở miệng hỏi thẳng: "Vậy theo cảnh sát La, người này sẽ là ai chứ?"

"Chắc là người trong trại, anh có thể ngẫm lại, nếu như bí mật tượng thần mưa bị vạch trần, người có lợi lớn nhất sẽ là ai?"

Ngoài dự đoán của La Phi, Bạch Kiếm Ác quả quyết hủy bỏ suy đoán của anh: "Không, sẽ không phải là người trong trại! Trại dân ở đây không ai dám khiêu chiến quyền uy của tôi, hơn nữa, ngoại trừ Tiết Minh Phi ra, buổi sáng mọi người trong thôn trại đều ở hiện trường tế bái, bọn họ làm sao có khả năng mà điều khiển hành động của Tiết Minh Phi từ xa cơ chứ?"

"Tất cả mọi người đều ở đó?" La Phi không khỏi nhíu mày, điểm này anh quả thực không nghĩ đến. Như vậy xem ra, tấn công Tiết Minh Phi thật đúng là không phải thôn dân trại Nỉ Hoành.

Chẳng trách Bạch Kiếm Ác đối với phía ba người nảy sinh hoài nghi, nhưng mà chuyện này lại tuyệt đối không phải do chúng tôi làm nha? La Phi phút chốc ở trong lòng suy nghĩ, chợt nghĩ đến một vấn đề khác: "Trong trại này còn có những người ngoài nào khác hay không?"

"Tôi mới vừa phái người kiểm tra qua. Hiện tại trừ ba người bọn anh, còn có một người đàn ông. Nhưng mà buổi trưa hôm nay anh ta vừa mới đến, việc này có người dẫn đường đi theo anh ta đến thị trấn làm chứng, tuyệt đối sẽ không sai. Cho nên cũng không cần phải hoài nghi anh ta."

La Phi cười khổ một cái: "Vậy sẽ còn là ai chứ?"

Lúc này Bạch Kiếm Ác lộ ra vẻ càng mờ mịt, bỗng nhiên, anh ta tự lẩm bẩm một câu: "Lẽ nào thật sự là có 'Ác ma' ?"

"Ác ma?" La Phi kinh ngạc nhìn Bạch Kiếm Ác, "Anh cũng tin cách nói có 'Ác ma' sao?"

Bạch Kiếm Ác phục hồi lại tinh thần, anh ta lúng túng cười một chút, dùng ngón tay chỉ hướng phòng phía đông: "Tất cả những điều liên quan đến 'Ác ma', tôi cũng là mới vừa nghe người bạn kia của anh nói."

La Phi bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra thì rất dễ nghĩ đến, với tính cách của Nhạc Đông Bắc, vừa rồi khẳng định là không kịp chờ đợi mà đem cái gọi là học thuật của ông ta truyền bá cho Bạch Kiếm Ác nghe qua một lần.

"Vậy anh đối với bộ lý luận kia của ông ta thấy thế nào?" La Phi hỏi.

Bạch Kiếm Ác do dự chốc lát, sau đó nói: "Tôi thật đúng là lần đầu tiên biết Lý Định Quốc lại chính là 'Ác ma' mà tộc nhân Cáp ma tộc nói đến. Mấy đời trại Nỉ Hoành chúng tôi thờ phụng Lý Định Quốc là 'Tôn thần', đương nhiên cùng cách nói 'Ác ma' dứt khoác đối lập."

La Phi "Ừ" một tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái nghi vấn khác: "Tiết Minh Phi lúc sắp chết đã từng nói 'Ác ma sống lại' những lời này, anh không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Khi đó rất là kỳ quái." Bạch Kiếm Ác đắn đo nói, "Có điều gần một năm qua có một số người của Cáp ma tộc chạy ra khỏi rừng, lúc đi qua thôn trại, nói về sự tình ác ma bên trong 'Hang kinh khủng' sống lại. Trại dân cũng từng xem chuyện này làm thành để tài lúc rảnh rỗi. Tuy rằng tình hình cụ thể không có ai biết, nhưng không loại trừ có người lợi dụng những truyền thuyết này, cố ý bày ra mê trận."

La Phi đang suy nghĩ phân tích như vậy phải chăng có lỗ thủng, lại nghe Bạch Kiếm Ác chuyển đề tài: "Tốt lắm, cảnh sát La, anh vẫn luôn nỗ lực giúp tôi giải quyết vấn đề nan giải, bây giờ nói đi, anh còn muốn biết chút gì từ trong đó?"

La Phi cười cười: "Tôi ngược lại thật sự không có mục đích gì đặc biệt. Có thể là bản tính trời sinh của cảnh sát, nơi này mặc dù không thuộc quản lý của tôi, nhưng xuất hiện loại án mạng khác thường này, tôi vẫn là rất muốn điều tra một cách rõ ràng. Mặt khác, thẳng thắn nói, tôi cũng rất muốn cùng trại chủ Bạch có quan hệ tốt đẹp, hiện nay có một ít chuyện khó tránh khỏi phải nhờ anh giúp một tay."

"Ồ, chuyện gì?"

La Phi nói thẳng: "Chúng tôi rất nhanh phải đi đến hang kinh khủng, đến lúc đó chúng tôi cần một người dẫn đường hiểu được ngôn ngữ Cáp ma tộc, xin trại chủ Bạch hãy xem xét hỗ trợ. Nhất định phải là ứng cử viên đắc lực nhất, giá cả gì đó đều tốt."

"Việc này không thành vấn đề." Bạch Kiếm Ác tiếp một tiếng đáp ứng, lập tức anh ta đứng dậy rời khỏi vị trí, mở cửa phòng đi ra ngoài, ở ngoài cửa đợi đám người Ngô Quần, đám người lập tức xuất hiện cung kính mà đứng lại hướng mặt đối diện anh ta.

"Được rồi, tiễn mấy vị khách này trở về đi!" Bạch Kiếm Ác lớn tiếng phân phó, đám người Ngô Quần không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị tốt đồ che mưa, phân công nhau đem ba người La Phi từ trong phòng mời ra.

Lúc mọi người đang muốn rời đi, Bạch Kiếm Ác bỗng nhiên lại giơ tay lên một cái: "Chờ một chút."

Ba người La Phi quay đầu lại, không biết lại có chuyện gì.

"Cảnh sát La, anh không phải muốn tìm người dẫn đường sao?" Bạch Kiếm Ác nói, "Tôi đã nghĩ ra ứng cử viên."

La Phi cười hỏi: "Có đúng không? Ai? Người đó ở đâu?"

Bạch Kiếm Ác nghiêm mặt nói: "Ngay trước mặt anh. Tôi, Bạch Kiếm Ác!"

Ba người La Phi đưa mắt nhìn nhau, không riêng gì bọn họ, nhóm trại dân cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bạch Kiếm Ác nhưng một chút cũng không có ý đùa giỡn: "Luận trí tuệ, luận dũng khí, trại Nỉ Hoành ai so được với tôi? Cho nên muốn đi hang kinh khủng, tôi chính là người dẫn đường tốt nhất. Hơn nữa tôi còn mang theo hai người trợ thủ, Ngô Quần, Triệu Lập Văn, các người đến lúc đó cùng đi với tôi."

Chu Lập Vĩ ý vị thâm trường nhìn Bạch Kiếm Ác, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Nói như vậy, chúng ta chính là quan hệ thuê mướn. Trại chủ Bạch, nói có điểm khó nghe, anh xem như được coi là người làm của chúng tôi."

"Yên tâm đi." Bạch Kiếm Ác nghiêm túc trả lời, "Tôi hiểu rõ trở thành một người dẫn đường xứng đáng với chức vụ ra sao. Chúng ta mỗi người chuẩn bị một chút, ba ngày sau xuất phát!"

"Tốt! Vậy chúng ta liền một lời đã định, ba ngày sau đi hang kinh khủng." Vẻ mặt Chu Lập Vĩ cũng nghiêm túc, hiện ra chút dáng vẻ giáo sư, "Sau khi xác định kế hoạch, thì coi như không thể đổi ý!"

Bạch Kiếm Ác không nói thêm gì, chỉ im lặng gật đầu, sau đó liền trở về bên trong phòng.

"Ba vị xin yên tâm. Trại chủ chúng tôi đã đáp ứng chuyện của người khác, chưa từng có thất tín qua. Các người chỉ cần ở tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi là được!" Ngô Quần vừa nói, vừa đi đến dẫn trước. Bày ra tư thế dẫn đường.

Trại Nỉ Hoành cũng không tính là lớn, ba người La Phi từng đi đi về về mấy chuyến, đối với bao quát đường đi trong trại đã rất quen thuộc. Bọn họ từ chối đám người Ngô Quần đưa tiễn, tự đi hướng về phía nhà lão Vương.

"Ha ha, kẻ họ Bạch này nhất định là tin lý luận của tôi." Đi ra chưa được xa lắm, Nhạc Đông Bắc liền đắc ý dâng lên khoe khoang, "Các người nghĩ xem, hắn đường đường là một trại chủ, làm sao sẽ nguyện ý làm người dẫn đường cho chúng ta chứ? Mục đích thực sự của hắn, cũng là vì vạch trần bí mật 'Ác ma' trong 'Hang kinh khủng!"

Chu Lập Vĩ từ chối cho ý kiến mà liếc mắt nhìn Nhạc Đông Bắc, sau đó ngược lại đi trưng cầu ý kiến của La Phi: "Cảnh sát La, cậu thấy thế nào?"

"Hành động này của anh ta cũng đúng là có chút kì quái." Sau khi La Phi trầm ngâm một lát, lắc đầu, "Trước bất luận là anh ta có mục đích gì khác hay không, người này quả thực trí dũng song toàn, có anh ta cùng đi theo chúng ta đến hang kinh khủng, sự tình bao giờ cũng là có lợi không có hại."

Chu Lập Vĩ gật đầu, Nhạc Đông Bắc thì ở một bên cười khan hai tiếng "Ha ha". Một lúc lâu ba người đều không nói thêm gì nữa, tựa hồ từng người dọc theo suy nghĩ của mình mà tính toán gì đó.

Mưa là càng rơi xuống càng lớn, lúc dọc đường đi qua thôn trại trong hộ gia đình, trên mặt mọi người đều là hớn hở ra mặt, tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ, ca tụng thần mưa từ bi, khen trại chủ anh minh. Ở trên người bọn họ, không cảm nhận được một chút bầu không khí đột kích của 'Ác ma'. Giống như, bọn họ tin tưởng Tiết Minh Phi chết là do mạo phạm thần mưa nên bị ngài trừng phạt, ai cũng sẽ không đem "Tôn thần" đời đời tôn thờ cùng hai chữ "Ác ma" liên tưởng ở chung một chỗ.

Sáng sớm còn thấy đáy lòng sông khô cạn bây giờ đã có dòng nước chảy nhỏ giọt. Nước này mang theo sức sống đang thấm vào mặt đất trại Nỉ Hoành. Mưa hoa ở trên trời bay lượn, bất ngờ có chút nước đột phá ngăn che của nón lá áo tơi, rơi vào trên khuôn mặt La Phi, mang đến từng tia từng tia cảm giác mát mẻ. Mặc dù ở đây đang là giữa hè, nhưng cảm giác mát mẻ này vẫn để cho La Phi cảm thấy rất khó chịu, trong lòng anh dường như rất lạ, có một loại dự cảm không tốt khó có thể nói ra.

Đương nhiên, anh hiện tại còn không biết, vào mùa hè hơn ba trăm năm trước kia, cũng có một trận mưa lớn như vậy, đã từng khiến cho một câu chuyện xưa tràn ngập vui buồn máu và nước mắt.

Chuyện xưa này phải chăng đến bây giờ vẫn chưa kết thúc?

Có lẽ, đây chỉ là một màn thiện ác luân hồi từ lâu đã được định trước?

Ba người cùng nhau đội mưa mà đi, do mưa lớn, dọc đường rất hiếm khi thấy trại dân đi ra ngoài hoạt động. Mắt thấy chỗ nhà lão Vương cách không xa đến nửa dặm, chợt thấy đường nhỏ trên núi, đang có một người đâm đầu đi tới.

Người này vùi đầu, bước đi rất nhanh, một lát sau đã liền đi tới trước mặt ba người. Chỉ thấy người này mặc một bộ đồ màu đen bên ngoài trang bị áo mưa, mũ liền với áo lật che ở trên đầu, mũ men theo rũ xuống thật thấp. Dường như là sợ nước mưa rơi xuống trên mặt, tay phải của hắn siết chặc phần dưới đầu mũ áo mưa, như thế gương mặt của hắn ngoại trừ con mắt lộ ra ngoài, hầu như không có bộ phận nào khác ở bên ngoài.

Ánh mắt ba người La Phi đều quét lên mà tụ ở trên thân của người này. Xem trang phục của hắn, rõ ràng không phải là trại dân bản xứ. La Phi nhớ tới Bạch Kiếm Ác đã từng nói qua vào giữa trưa có một người khách mới đến trại, đoán trước chính là hắn. Cũng giống nhau đều là khách nơi xứ lạ, La Phi không kiềm lòng được dừng bước lại, muốn cùng đối phương chào hỏi.

Nhưng bước chân người nọ lại vội vã, không đợi La Phi mở miệng, hắn đã hơi nghiêng thân mình, từ giữa khoảng trống của ba người luồn cúi đi qua. Bởi vì con đường chật hẹp, nửa người vẫn tránh né không kịp cùng Nhạc Đông Bắc đụng vào nhau.

"Gấp làm gì vậy? Mưa lớn như vậy, đụng phải người toàn thân là nước!" Nhạc Đông Bắc bất mãn mà dâng lên phàn nàn.

Người nọ hơi chần chờ, thấp giọng nói câu: "Xin lỗi." Lập tức cước bộ lại bước đi, hướng đi về đường nhỏ ở xa, dường như muốn cố ý trốn tránh bọn họ vậy.

"Người nào thế? Sao có hơi thần thần bí bí*?" Chu Lập Vĩ nhìn bóng lưng người đàn ông kia càng lúc càng xa, mang theo mê hoặc mà nói.

"Bạch Kiếm Ác nói có một người khách vừa đến, đến vào giữa trưa, có thể là người này." Giọng của La Phi cũng không phải là quá khẳng định, "Chẳng lẽ anh ta cũng ở lại trong nhà lão Vương?"

"Được rồi được rồi, mặc kệ hắn. Đi nhanh lên đi, mưa lớn rồi này." Nhạc Đông Bắc bực mình thúc giục.

Mắt thấy bóng lưng của người đàn ông kia đã biến mất ở trong màn mưa, ba người xoay người, hướng đi về phía nhà lão Vương cách đó không xa.

Mới vừa trở lại trong phòng, lão Vương lại đi theo vào, nói: "Có một người khách đến đây tìm các người, mới vừa đi không lâu."

"Tìm chúng tôi?" La Phi lập tức nghĩ tới người đàn ông thần bí mình vừa gặp ở trên đường, "Có phải là một người mặc trang phục màu đen, lấy mặt che khuất ở trong mũ không?"

"Đúng rồi."

"Anh ta có nói chuyện gì không?"

Lão Vương lắc đầu: "Không có nói."

"Vậy anh ta nán lại đây bao lâu?"

"Khoảng chừng mười lăm phút." La Phi hỏi cái gì, lão Vương liền trả lời như vậy, hình như cũng không nguyện nhiều lời ngay cả một câu nói thừa.

Ánh mắt La Phi từ trên xuống dưới quét qua một vòng ở trong phòng, cuối cùng dừng ở trên mặt đất, chỗ đó có một chuỗi dấu chân ướt nhẹp, nhìn ra được có người mới vừa ở trong phòng đã từng đi tới đi lui.

"Người kia vào phòng chúng tôi?" La Phi cảnh giác mà hỏi. Bởi vì cũng không mang theo đồ vật đáng giá, lại có lão Vương trông coi, cho nên thời điểm ba người rời đi không có khóa cửa.

Lão Vương bị dáng vẻ của La Phi làm cho có chút sợ hãi, ông sửng sốt một chút, sau đó giải thích nói: "Tôi... Tôi nghĩ là các người quen nhau."

"Được rồi được rồi, không biết cũng không sao, dù sao ở đây chúng ta cũng không có vật gì quý giá để trộm được." Nhạc Đông Bắc tùy tiện ngồi xuống ở trên giường ngủ, hai chân xê dịch, đem giầy đạp xuống, "A, các người xem, vừa bùn vừa nước, chỗ này đều ướt đẫm!"

Lão Vương tiến lên đem giầy Nhạc Đông Bắc đã cởi cầm lên: "Các người cũng đưa giầy cho tôi, tôi đem giầy của các người đặt vào phòng bếp hong khô một lát."

La Phi cười rồi nói tiếng "Cảm ơn", cùng Chu Lập Vĩ ngồi xuống đem giày cởi ra, nghĩ thầm: "Lão Vương này rất không thích nói chuyện, trái lại làm việc là chủ động chịu khó."

Lão Vương đem ba đôi giày ướt mang đi, còn mang tới dép cho ba người đổi chân, sau đó mới lui ra ngoài, bắt đầu bận rộn cơm tối cho mọi người.

"Các người nói xem mới vừa rồi người kia tới đây làm gì? Nếu như có việc đến tìm chúng ta, thời điểm mới vừa rồi gặp ở trên đường, tại sao lại không nói cái gì?" Chu Lập Vĩ vẫn còn đang nghĩ đến cái người đàn ông thần bí kia, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại không nhịn được hỏi.

"Cảnh sát La không phải đã nói rồi sao? Chính là một du khách mới tới." Nhạc Đông Bắc đem thân nằm ngã xuống giường, lười biếng nói, "Hắn đếm tìm chúng ta, nhưng cũng không nhất định biết chúng ta. Có lẽ là muốn cùng chúng ta đồng hành đi chung? Ha ha, hắn cũng không biết, chúng ta là muốn đi 'Hang kinh khủng'."

"Chuyện này là có chút kỳ quái. Phong cách trang phục của chúng ta cùng dân bản xứ rõ ràng khác nhau, theo lẽ thường anh ta ít nhất nên dừng lại hỏi thăm một chút, đến rồi đi vội vàng như thế..." La Phi trầm ngâm một lát, lắc đầu, "Quên đi, trước không suy nghĩ nhiều như vậy, chờ ngày mai hỏi thăm được chỗ ở của anh ta, trực tiếp đi qua thăm hỏi một chút."

------------------------------

Sau buổi cơm tối, mưa lại rơi lớn hơn, trên nóc nhà rầm rầm giống như bị thủng vậy. La Phi vốn là hi vọng trước chín giờ mưa to có thể nhỏ lại một chút, nhưng trời không theo ý muốn con người, khoảng đến tám giờ rưỡi, anh cũng chỉ đành cứng rắn bắt đầu, chuẩn bị đội mưa lên đường. Theo kế hoạch thương lượng trước đó, Chu Lập Vĩ cũng đi theo phía sau anh, bước đi xa xa.

Lão Vương thấy hai người La Phi đi tới cửa phòng đông bắt đầu mặc nón lá áo tơi, ở trong phòng mình giọng bứt lên, lớn tiếng dặn dò một câu: "Thời tiết này, nên cách dòng sông xa một chút."

Bởi vì bị ảnh hưởng của tiếng mưa rơi, La Phi không có nghe rõ, bất quá giọng của lão Vương đặc biệt cực kỳ nghiêm túc, anh vội vã truy hỏi một câu: "Cái gì? Ông nói cái gì?"

"Mưa lớn, cẩn thận lũ bất ngờ! Cách dòng sông xa một chút!" Lão Vương đi tới cạnh cửa nhà chính, lớn tiếng lập lại một lần.

Thấy nét mặt lão Vương lo lắng, La Phi không khỏi nghĩ tới sư phụ Trịnh là người gác cổng ở đồn cảnh sát núi Nam Minh. Đêm tuyết kia, thời điểm bản thân muốn một mình lên núi, lão Trịnh cũng khá là lo lắng. Còn có chủ nhà Tôn Phát Siêu ở đảo Minh Trạch, đúng là những người bình thường này, bọn họ thiện lương và chất phác mỗi lần trải qua nguy hiểm đều trao cho mình chút ý nghĩa.

Trong lòng từ từ dâng lên một dòng nước ấm, nhưng La Phi dưới loại quan tâm này từ trước đến nay không giỏi biểu hiện rõ ra ngoài, anh chỉ là làm một động tác tay ra dấu hiểu, sau đó bật sáng đèn pin, cắm đầu lao vào trong mưa to tầm tã.

Sắc trời đã sớm tối đen, không có một chút ánh sáng. Chỉ dựa vào ánh sáng nhạt của đèn pin cầm tay tiến về phía đường bùn lầy trên núi, hiển nhiên không cần nhiều lời cẩn thận một chút. Dòng chảy con sông hình như đang cách ở đường núi không xa, có thể nghe rõ ràng tiếng "Ào ào" của dòng nước dâng lên. Nước mưa trên núi sau cùng đều tụ tập vào dòng chảy con sông này, thế chảy của nước đương nhiên không nhỏ.

Dọc đường đi chưa từng gặp một bóng người. Nơi này trời đất mênh mông, La Phi chợt cảm nhận được bản thân là nhỏ bé như vậy. Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, cách phía sau một, hai trăm mét thấp thoáng có ánh sáng lóe lên, La Phi biết đó là Chu Lập Vĩ đang đi theo ở xa xa, cảm giác hiu quạnh trong lòng mới thoáng tiêu khiển* một chút.

Đến gần cửa trại phía tây, La Phi mới hiểu được trước khi đi tại sao lão Vương phải tận lực dặn dò câu nói kia. Nhìn từ trên địa hình, nơi này có một đoạn khe núi đang đứng lẫn ở trong khe hở. Cửa đường núi ở khe núi phân chia thành hai hướng, một hướng đi qua khe núi, gần như cùng dòng sông dính vào một chỗ, mà một hướng khác thì đi lên vòng vèo hơn, liền kề cao hơn một mảnh ruộng bậc thang.

Có lão Vương nhắc nhở, La Phi đương nhiên chọn lọc đường xá đi lên. Càng đi về phía trước thì liền đến trại, nơi này là địa điểm đã thỏa thuận. La Phi đứng ở ven đường, cầm đèn pin hướng về phía đường đối nghịch. Như vậy người đàn ông kia từ trong trại đến đây, thì sẽ rất dễ phát hiện nơi anh đứng.

Sau một lúc lâu, Chu Lập Vĩ cũng theo sau, ông không cùng La Phi chào hỏi, trực tiếp đi về hướng ở cuối ruộng bậc thang. Đi ra có ba mươi, bốn mươi mét, chắc là đã tìm thấy được nơi ổn định rồi sau đó ngồi xuống, ông dập tắt đèn pin trong tay, thân hình cũng theo đó chìm vào bóng tối, nhìn lại không thấy được một chút bóng dáng.

La Phi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cách chín giờ còn có tám, chín phút, người kia cũng biết nên đến nhanh rồi chứ?

Nhưng sự tình cũng không thuận lợi như tưởng tượng của La Phi, nhìn thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, đường trên núi cũng một mảng tối đen, từ đầu đến cuối vẫn không thấy vết tích người cần gặp.

Rất nhanh, thời gian đã qua chín giờ, La Phi nhíu mày, ở trong lòng âm thầm nói: "Người này làm gì đây? Chẳng lẽ muốn thất hẹn sao?"

Đang giữa lúc mê man, chợt nghe được giữa dãy núi xa xa mơ hồ có âm thanh "Ầm ầm" vang lên, dường như báo động có xảy ra chuyện gì đó.

Âm thanh kia rất ngột ngạt khó chịu, tuy rằng âm lượng còn chưa lớn, nhưng mang theo một loại khí thế khó có thể nói nên lời, giống như có thiên quân vạn mã đang từ phía chân trời lao nhanh tới. La Phi đầu tiên là sửng sốt, nghiêng tai lắng nghe, một lát sau bỗng nhiên hiểu được, trong lòng cả kinh: Lũ bất ngờ thực sự bạo phát!

Bỗng chốc trong lúc đó, âm thanh kia đã rất lớn, khí thế hung hăng hướng về phía khe núi uy hiếp. La Phi mặc dù đang đứng ở điểm cao, ở dưới tình thế như vậy, vẫn là không kiềm lòng được liền lùi lại mấy bước đi hướng ngược lại đường sông, đồng thời đưa đèn pin lên, nhìn hướng đèn chiếu sáng về phía thượng du con sông. Lượng mưa đang trút nước vào dòng sông, lúc đầu còn chưa thấy khác thường, theo âm thanh "Ầm ầm" càng lúc càng đến gần, đột nhiên, đất phẳng tuôn ra một màu trắng, một bức tường nước to lớn từ trên trời giáng xuống, hướng về chỗ khe núi hung hăng đập tới!

La Phi mặc dù cách xa hơn mấy chục mét, nhưng vẫn bị khí thế kinh người của hồng thủy này dồn ép suýt nữa ngạt thở. Khoảng sau một hai giây, chỉ nghe được thung lũng dưới chân núi vang lên một tiếng "Ầm" thật lớn, bọt nước bắn tung tóe, tiếng vang quanh quẩn một lúc lâu, cuối cùng quay về yên lặng.

La Phi nhưng vẫn không từ trong tình thế kinh người khôi phục lại, mãi đến khi phía sau có người chụp bờ vai của anh vỗ nhẹ, anh mới chợt tỉnh táo.

"Cảnh sát La, cậu không sao chứ?" Người nói chính là Chu Lập Vĩ. Chắc hẳn ông cũng bị khí thế của lũ bất ngờ làm cho chấn động, lại thêm thời gian giao hẹn đã qua, cho nên không kiềm chế được từ góc tối đi ra.

La Phi "Ôi" mà thở dài một cái, cảm khái nói: "Lũ bất ngờ thật là lợi hại!" Sau đó cẩn thận hướng ven khe núi đi lên mấy bước, giơ đèn pin lên chiếu vào dòng sông dưới khe núi.

Không ngoài dự đoán, vốn là con sông kề sát ven đường núi bây giờ đã hoàn toàn bị lũ lụt bao phủ. Lúc này Chu Lập Vĩ cũng đi theo tới, hai người nhìn chăm chú một cái, trong lòng cùng âm thầm nghĩ lại mà sợ. Nếu như trước đó không có lão Vương nhắc nhở, hai người lại chợt chủ quan, nếu chờ ở dưới khe núi, chỉ sợ lúc này hồn đã về trời.

Sau một lúc lâu, Chu Lập Vĩ dường như mới nhớ đến mục đích của chuyến đi này, hỏi: "Cảnh sát La, thời gian qua lâu rồi, chúng ta còn chờ sao?"

La Phi lắc đầu: "Người này nếu có lòng thất hẹn, chúng ta đợi bao lâu cũng không có ý nghĩa, vẫn là đi về trước đi."

Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối nơi xa, không biết đang nghĩ đến gì đó.

*Chú thích: +Tiêu khiển: làm cho thoải mái tinh thần bằng những hình thức vui chơi nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.