Một mạch hướng về phía đông nam
dòng sông dâng trào đến từ trại Nỉ Hoành, sau khi ra khỏi phạm vi, tại
biên giới Lào hội tụ vào sông Lan Thương, sau cùng quy về Nam Hải. Đoạn
đường đi này quanh co ngoằn ngoèo, không biết đi qua bao nhiêu rãnh sâu
khe cạn, nước sông thấm vào ruộng đất hai bờ sông, mang theo vô số sinh
linh.
Cách chỗ không xa cửa Thanh Phong, có một vùng núi thung lũng rộng lớn,
dòng sông vừa lúc sát qua ven thung lũng phía Bắc, nước sông chảy vào
trong hang, tạo thành một hồ núi sâu rộng yên ả. Nơi này non xanh nước
biếc, cây rừng phong phú, thế hệ đời đời Cáp ma tộc liền dựa vào hồ nước này mà sống.
Bất quá muốn so sánh với cùng cả vùng thung lũng, hồ núi chiếm đoạt diện tích cũng không tính là lớn. Phần lớn khu vực phía nam bởi vì thiếu hụt nguồn nước ngấm vào, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ có người sinh sống
định cư lâu dài.
Hướng lên trên phía tây nam khu dân cư Cáp ma tộc có một tòa núi nhỏ,
vượt qua phía sau tòa núi nhỏ này, lại liền có thể thấy được một khe
núi. Độ cao khe núi này so với mặt biển nhô lên tương đối hơi cao, nhưng rừng cây rậm rạp, địa thế hiểm ác đáng sợ, sở dĩ khoảng cách mặc dù
không tính là xa, nhưng dấu chân của người Cáp ma tộc lại rất ít liên
quan đến tận đây.
Hơn 300 năm trước, Lý Định Quốc dẫn đầu tàn quân cuối cùng, tại trong
khe núi này trú đóng gần ba năm. Trong thời gian đó, quân Thanh cùng đến đây truy kích và tiêu diệt, trải qua hơn trăm chận triến lớn nhỏ. Trong núi xanh chồng chất, chẳng biết chôn giấu bao nhiêu thi thể tướng sĩ
hai quân.
Cái khe núi này cũng bởi vì vậy sinh ra một cái tên làm người ta nghe thấy sợ hãi: Hang kinh khủng.
Lúc đám người La Phi theo An Mật đi tới thôn trại Cáp ma tộc, chính đang lúc chạng vạng. Lúc này bầu trời trong suốt, gió nhẹ thổi chầm chậm, hồ núi trong vắt hiện lên vảy cá phát sáng, bên cạnh hồ xây dựng nhà gỗ
gác trúc nằm rải rác, cảnh quyện tuyệt đẹp, Cứ như là một chốn bồng lai
tiên cảnh.
Có lẽ ngay từ đầu bởi vì nguyên do hiểm cảnh, dù cho tới trong một thôn
trại yên bình như vậy, trong lòng La Phi cũng vẫn còn có chút thấp thỏm. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía, luôn cảm thấy bên trong vùng
yên tĩnh này giấu diếm một ít bầu không khí kỳ dị.
Dọc theo đường đi, Bạch Kiếm Ác đã hướng La Phi giới thiệu tình huống cơ bản của Cáp ma tộc. Vị trí nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng mấy đời Cáp ma tộc sinh sôi, nhân số đạt mấy nghìn. So với trại Nỉ Hoành thì quy mô lớn hơn rất nhiều. Đàn ông trong tộc săn thú đánh cá, phụ nữ chăn nuôi
gia súc kéo cày, về cơ bản là cuộc sống tự cung tự cấp. Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ qua lại với thế giới bên ngoài để làm một số trao đổi hàng
hóa đơn giản, trong quá trình này, cùng với bọn họ qua lại mật thiết
nhất chính là trại Nỉ Hoành. Người trong tộc đến nay vẫn thông dụng thổ
ngữ Cáp ma, nhưng có một số người cũng nắm vững ngôn ngữ cơ bản của dân
tộc Hán.
Trong tộc người, thủ lĩnh thừa kế có quyền uy tuyệt đối. Ngoài ra trong
tộc người còn rất kính trọng Thánh nữ và Đại Tế Ti, địa vị vì thế cũng
không cho phép bị lay chuyển. Đầu tiên ở trong thôn trại này, tế ti là
một đoàn thể đặc biệt. Chức vị này chỉ có người có kiến thức được người
trong tộc công nhận mới có thể có khả năng đảm nhiệm, ngoại trừ chủ trì
hoạt động ngày lễ ở bên ngoài, bọn họ còn gánh vác truyền bá văn hóa bổn tộc và trách nhiệm hành y chữa bệnh.
Trong đó tế ti đức cao vọng trọng nhất được tôn là Đại Tế Ti, ngoại trừ
thủ lĩnh bên ngoài có quyền lực cao nhất. Chức vị Đại Tế Ti cũng không
phải là do thừa kế cha truyền con nối, mà là sau khi người tiền nhiệm
qua đời, do nhiều tế ti đề cử, thủ lĩnh tán thành và xuất hiện người kế
nhiệm mới.
Địa vị thánh nữ tương đối đặc biệt, nàng là do mỗi một Thánh nữ đảm
nhiệm tự mình chọn lựa ra người kế nhiệm mình. Trên thực tế thánh nữ
không có quyền lực gì, chức trách duy nhất của nàng chính là thủ hộ
thánh vật đời đời tương truyền trong tộc: Bình máu.
La Phi dĩ nhiên đã biết rõ, bên trong bình máu kia kỳ thực là chứa đựng
máu của Lý Định Quốc. Mà tộc người Cáp ma thì cho rằng: Bao bộc bên
trong bình máu chính là ác ma kinh khủng mấy trăm năm trước bị dũng sĩ
bổn tộc hàng phục. Bộ học thuật kia của Nhạc Đông Bắc cũng chính là từ
cơ sở này mà khai triển.
Thánh nữ khi còn sống không cho phép được lập gia đình. Thời điểm khi
các nàng bước vào tuổi trung niên, thì sẽ chọn ra thiếu nữ có trí tuệ
khôn khéo trong tộc, làm người kế nhiệm mình.
Đây là một lựa chọn hai chiều, thiếu nữ được chọn trúng có quyền từ
chối. Trước khi thiếu nữ làm ra quyết định, Thánh nữ sẽ trịnh trọng
hướng nàng cùng với người nhà của nàng nhấn mạnh: Nếu như nàng tiếp nhận lựa chọn này, thì nàng sẽ gánh vác lên toàn bộ cực khổ mấy trăm năm mà
bộ tộc tích góp!
Ngay cả như vậy, từ trước đến nay vẫn chưa từng có người cự tuyệt qua
lựa chọn này. Trên thực tế, trở thành Thánh nữ là chuyện tình vinh dự
nhất ở trong lòng của toàn bộ thiếu nữ Cáp ma, dù cho loại vinh quang
này là kèm theo gian khổ to lớn mà đến.
La Phi đối với những chuyện này có vẻ cảm thấy rất hứng thú, anh tiến
tới hướng về phía Bạch Kiếm Ác truy hỏi cái gọi là cực khổ cụ thể là chỉ ra điều gì. Nhưng Bạch Kiếm Ác đối với điều này cũng không biết rõ. La
Phi đành phải trước đem nghi hoặc này bỏ xuống, chờ đợi cơ hội thích hợp lại hướng tộc người Cáp ma dò la.
An Mật trực tiếp đem đám người La Phi dẫn hướng về phía chỗ ở của mình.
Dọc theo đường đi tộc người Cáp ma nhìn thấy bọn họ đến, tất cả đều một
mực cung kính lui qua hai bên đường, nhìn về phía thủ lĩnh trẻ tuổi khom lưng vấn an. An Mật đối với bọn họ đa số chỉ là khẽ thoáng nhìn, chỉ
khi gặp trưởng bối đã có tuổi, anh ta mới dừng bước lại, vội vàng bắt
chuyện nói mấy câu.
La Phi tuy rằng nghe không hiểu ngôn ngữ Cáp ma, nhưng từ ánh mắt và
thần thái của người đối thoại có thể đoán được trọng tâm câu chuyện căn
bản là triển khai quay quanh mấy người khách không mời bọn anh họ đến.
Sau khi giới thiệu một phen ngắn gọn, tộc người khắp nơi liền lộ ra vẻ
mặt kính nể, đối với bọn họ hợp ngực hành lễ.
Sau khi hai ba lần như thế, La Phi rốt cục không kiềm nén được, rảnh rỗi hướng Bạch Kiếm Ác thấp giọng hỏi: “Tất cả bọn họ đang nói chuyện gì
thế?”
”Đại nhân An Mật nói, anh là dũng sĩ người Hán có chuyên môn đối kháng
bóng tối.” Bạch Kiếm Ác nói xong câu này, lại chỉ chỉ Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc, “Hai người bọn họ, còn lại là tế ti trong người Hán.”
La Phi không nín được cảm thấy buồn cười, có điều vừa suy nghĩ lại một
chút, cảnh sát, học giả, thầy thuốc, ở trong cơ cấu xã hội Cáp ma tộc,
dũng sĩ và tế ti cũng thực sự là miêu tả gần đúng nhất.
Nơi ở của An Mật ở tại vị trí trung tâm thôn trại, tổng cộng có ba gian
phòng ốc, mặc dù chỉ là từ đất sét, thành quả từ gỗ thô cùng chăn vải bố che phủ, nhưng cửa rộng rãi tường cao, bên ngoài phòng còn dùng gạch
vuông xây ra một cái nhà, ở trong nơi thâm sơn như vậy, cũng xem như là“Xa hoa“.
Sau khi vào sân, An Mật cũng không đem dẫn mọi người đến phòng trong, mà là liền ngay tại chỗ hướng bốn người tùy tùng kia phân phó một phen.
Các tùy tùng lập tức bắt đầu bận túi bụi, đầu tiên bọn họ từ trong nhà
mang ra bàn ghế, bày xong ở giữa sân. Lúc này sắc trời đã tối, bọn họ
lại đốt lên hơn mười cây đuốc, cắm ở giữa bên trên tường đất, ánh lửa
nhỏ bé trong sân thuận lóe ra, tăng thêm rất nhiều màu sắc.
”Các bạn từ nơi xa tới, hôm nay, tôi liền ở trong nhà chiêu đãi mọi
người. Mời ngồi!” An Mật chỉ vào cái bàn kia nói, giọng nói anh ta tuy
rằng gượng gạo, nhưng nét mặt lại có chút chân thành.
Thường ngày trại Nỉ Hoành cùng Cáp ma tộc thường có qua lại, thời điểm
An Mật ba năm trước tiếp nhận chức vụ thủ lĩnh, chính Bạch Kiếm Ác còn
từng tự mình tới đây ngồi vào chỗ tham gia buổi lễ, cho nên hai người
này vốn là liền biết nhau. Lúc này Bạch Kiếm Ác dẫn đầu tiến lên một
bước, ngồi ở bên cạnh bàn, sau đó lại gọi đám người La Phi nói: “Đến
đây, nếu đại nhân An Mật tiếp đãi nồng hậu như vậy, chúng ta cũng không
cần phải khách khí nữa.”
La Phi hướng về phía An Mật cười một tiếng hữu hảo, tiếp đó cùng hai
người Chu Nhạc ngồi xuống. Sau đó An Mật cũng ngồi. Cái bàn tròn kia có
đường kính ước chừng gần hai thước, lúc này vẫn rộng lớn dư sức, cái ghế cũng có rất nhiều. La Phi chỉ chỉ bốn người tùy tùng ở một bên, hướng
An Mật nói: “Để cho bọn họ cũng tới đây ngồi đi?”
An Mật kinh ngạc liếc mắt nhìn La Phi: “Bọn họ làm sao có thể cùng khách mời ngồi chung một chỗ?” Tiếp đó anh ta quay đầu, nói một phen ngôn ngữ Cáp ma, các tùy tùng đồng thời đáp một tiếng, hướng về phía ngoài sân
tản đi.
La Phi âm thầm lắc đầu, bất quá suy nghĩ lại một chút, ở trong bộ tộc
nguyên thủy có kết cấu xã hội như vậy, nếu như thủ lĩnh không duy trì
chế độ tôn ti trật tự nghiêm khắc, đúng là rất khó để mà thống lĩnh mọi
người.
Nhạc Đông Bắc sung sướng tự đắc nhìn tình hình trước mắt, tựa hồ cảm
thấy khá là thú vị. Chu Lập Vĩ thì nghiêm mặt, trong đầu không biết đang nghĩ đến điều gì.
Trước đây mọi người vội vàng lên đường, chưa có cơ hội trò chuyện kỹ
càng. Hiện tại đều đang ngồi vào chỗ của mình, Bạch Kiếm Ác mở miệng
trước tiên, hướng An Mật hỏi: “Hôm nay sao lại trùng hợp như vậy, đại
nhân An Mật cũng đi tới cửa Thanh Phong?”
”Anh cũng đã biết. Thánh vật của tộc chúng tôi bị đánh mất.” Sắc mặt An
Mật nặng nề, “Nửa năm qua, tôi thường xuyên phải mang người đi ra ngoài
tìm kiếm. Hôm nay đang tìm kiếm tại gần vùng phụ cận cửa Thanh Phong,
bỗng nhiên nghe có người hò hét, chúng tôi liền đến.”
”Chính là cái bình máu kia sao?” Bạch Kiếm Ác nhếch miệng, tỏ vẻ đồng
tình, “Có một đoạn thời gian có người trong tộc các người từ trong núi
chạy ra, chuyện tình thánh vật mất tích, tôi cũng nghe đồn được một ít.
Các người tìm kiếm ở trong rừng, là do có đầu mối gì sao?”
Trong mắt An Mật lóe lên một chút ánh sáng tức giận, ở anh ta tựa hồ có
một ngọn lửa đang cháy lên hừng hực, sau đó anh ta hít một hơi thật sâu, đã khống chế được một chút cảm giác, mới cắn răng nói: “Thánh vật là do bị một người trẻ tuổi của dân tộc Hán trộm đi. Hơn nửa năm trước, có
người thấy hắn còn đang sinh hoạt ở trong rừng.”
Ba người La Phi đưa mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời nghĩ tới người
bệnh mắc chứng sợ hãi ở bệnh viện tâm thần Côn Minh. La Phi lập tức lấy
ra tấm hình kia, đưa tới trước mặt An Mật: “Anh xem một chút, có phải
người này hay không?”
An Mật đoạt lấy bức ảnh, chỉ nhìn lướt qua, vẻ mặt đã có biến hóa lớn,
anh ta “Rầm” một tiếng đem ảnh chụp vỗ vào trên bàn, lớn tiếng quát hỏi: “Các người và hắn ta quen nhau sao? Hắn đang ở nơi nào?!”
”Không, không biết.” La Phi thấy đối phương tâm tình kích động, vội vàng giải thích nói, “Sự thực là, chúng tôi chính là vì điều tra tình huống
của cậu ta mà tới đây. Cậu ta đã thành một người điên, đúng là nói nhận
được trừng phạt nghiêm khắc.”
”Bị hù dọa điên.” Chu Lập Vĩ trịnh trọng kỳ sự bổ sung một câu.
”Hù dọa đến điên rồi?” Trên mặt An Mật lộ ra biểu tình phức tạp, anh ta
lại cầm lấy tấm hình kia, căm hận trừng mắt nhìn, sau một lúc lâu, mới
khàn giọng nói: “Vậy thì đúng là tiện nghi cho hắn!”
Trong giọng nói anh ta mang theo một cỗ ớn lạnh thấu xương, như hận
không thể đem người trong ảnh chụp ăn sống nuốt tươi vậy. Nhạc Đông Bắc
nghĩ đến người trẻ tuổi kia chính là do dựa vào mình chỉ điểm mà một
mạch tìm tới được đây, lúc đầu còn có chút đắc ý, bây giờ thấy An Mật
biểu hiện vẻ mặt cắn răng nghiến lợi, chột dạ đưa ánh mắt xê dịch về nơi khác, lộ vẻ rất không tự nhiên.
”Các người nếu tìm được hắn rồi, nhất định là biết thánh vật đang ở đâu!?” Lúc này An Mật ngẩng đầu, bắt đầu truy hỏi một cái đề tài trọng yếu
khác.
”Hiện tại bình máu đang ở Long Châu, nhưng mà...” La Phi bất đắc dĩ dừng lại chốc lát, “Nó đã bị đánh vỡ.”
”Cái gì!?” An Mật hét to một tiếng, thoáng từ chỗ ngồi “Nhảy” đứng lên, vung tay phải lên, không biết từ đâu mà lấy ra một thanh loan đao, hung hăn cắm ở trên bàn!
Mấy người tùy tùng ban nãy lúc này đúng lúc trở về, nhìn thấy dáng vẻ ấy của thủ lĩnh, tất cả đều sững sờ đứng ở cửa sân, một cử động cũng không dám. Đám người La Phi cũng là câm như hến, trong sân một mảng yên lặng, không khí tựa như muốn đọng lại vậy.
Ngực An Mật phập phòng kịch liệt, rõ ràng cảm giác đang đứng ở trong
chấn động cực độ. Sau một lát, anh ta mới chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt
nhìn chằm chằm loan đao trên bàn, mặt trầm như nước.
Bạch Kiếm Ác thấy mấy người tùy tùng kia tiến cũng không được, thối cũng không xong, tình cảnh thật là lúng túng, không nhịn được nhẹ nhàng đụng An Mật một cái, hướng anh ta nhát mắt. An Mật sửng sốt, giống như là
vừa mới thấy mấy người kia, anh ta lập tức vẫy vẫy tay, nói câu thổ ngữ
Cáp ma.
Các tùy tùng như trút được gánh nặng, cẩn thận dè dặt đi tới trước bàn.
Trong tay bọn họ hoặc ôm vò rượu, hoặc bưng chậu đất, hoặc bê chén to,
thì ra là đi chuẩn bị rượu và thức ăn.
Trong chậu đất đựng thức ăn nóng hổi, vừa nhìn sơ sơ, phần nhiều là loại thịt khối lớn, chắc hẳn là món ăn dân dã vùng núi. Những người khác đã
cầm chén to lần lượt sắp xếp, tiếp đó cho rót đầy rượu vào mỗi một chén. Trong lúc nhất thời mùi rượu trong sân, lượn lờ không dứt.
Phen này phục vụ xong xuôi, không đợi An Mật phân phó, mấy người tùy
tùng lại tự giác lui xuống. Chờ bọn họ đều ra khỏi sân, An Mật quay đầu
nhìn La Phi, hung tợn hỏi: “Là do hắn đem thánh vật phá vỡ?”
Anh ta vừa nói, vừa dùng tay chỉ tấm hình trên bàn, La Phi lúc này mới
phát hiện mũi loan đao cắm ngay giữa, đâm vào chính giữa khuôn mặt cậu
thanh niên trong tấm hình kia, người trong hình cũng bởi vì vậy mà có
hình dạng vặn vẹo, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
La Phi nghĩ đến bình máu kia chính là bị mình đánh vỡ, trong lòng không
khỏi rùng mình. Đang trong lúc giật mình, chợt thấy có người đá vào ở
mũi chân mình. Đưa mắt quét nhìn, chỉ thấy Nhạc Đông Bắc đang hung hắn
nháy mắt ra hiệu.
La Phi đương nhiên hiểu ý của đối phương, chỉ có điều anh trầm ngâm một
hồi, vẫn là thản nhiên nói ra chân tướng: “Không, cái bình máu kia, là
do tôi đánh vỡ.”
Sắc mặt An Mật đột biến, sau một tiếng hô quát, bốn người tùy tùng đang
chờ ở bên ngoài sân lập tức vọt vào. Chớ nhìn bọn họ mới vừa rồi khi
mang thức ăn lên có dáng vẻ khúm núm, bây giờ lại giống như lang như hổ
vậy. Chỉ thấy bọn họ cầm trong tay loan đao, bước đi mau lẹ, trong thời
gian ngắn đã ở phía sau đám người La Phi tạo thành tư thế công kích, chỉ còn chờ thủ lĩnh hạ lệnh lên tiếng.
An Mật đưa tay nắm chặt cổ áo của La Phi: “Ngươi đến tột cùng là ai!? Tại sao phải làm như vậy?!”
Đám người Chu Lập Vĩ cũng đều khẩn trương nhìn La Phi, biết một câu nói
của anh nếu như giải thích không ổn, lập tức sẽ đưa tới đại họa cho mọi
người.
Vẻ mặt La Phi lại trấn định, anh không chút nào sợ hãi cùng An Mật nhìn
nhau, đồng thời chậm rãi nói: “Đây là một sự hiểu lầm, tôi lúc đó cũng
không biết bình máu là vật gì, hành vi của tôi chỉ là thực thi chức
trách ngăn cản tội ác.”
”Ngăn cản tội ác? Ngươi thả ác ma ra! Ngươi biết thứ này mang đến cho
người trong tộc của ta bao nhiêu tại họa không?!” An Mật đã cấp bách đỏ cả hai mắt.
”Tôi rất xin lỗi.” La Phi thành khẩn nói một câu, tiếp đó ánh mắt của
anh lóe lên, nét mặt biến hóa vùng lên kiên nghị, “ "Ác ma" Cũng làm
thương tổn tộc người của tôi, cho nên tôi mới có thể đi tới nơi này. Mặc kệ trước đây phát sinh qua chuyện gì, hiện tại, chế phục "Ác ma", là
mục đích chung của cộng đồng chúng ta.
An Mật vẫn như cũ đe dọa nhìn La Phi, trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt
lại đang từ từ hòa hoãn. Đúng lúc này, chợt nghe được một thanh âm già
nua ở cách đó không xa nói: “ "Ác ma" bị giải trừ cầm cố, đó là thần
linh an bài. Dũng sĩ Cáp ma tộc sẽ không sợ hãi bất luận hiểm cảnh khó
khăn gì. Bằng hữu ngoại tộc tới giúp đỡ chúng ta, đại nhân An Mật hẳn là chiếu theo thân nhân mà đối đãi.”
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một lão giả gầy gò chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trong sân. Ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, y phục tay áo
thổi nhẹ, tuy rằng giữa hai hàng lông mày khuôn mặt mang phần u sầu,
nhưng không che giấu được một cỗ khí chất cơ trí thoát tục.
An Mật buông La Phi ra, nhìn lão giả kia nói: “Đại tế ti Sách Đồ Lan,
ông đã đến rồi.” Tuy rằng anh ta là thủ lĩnh cao quý của tộc người,
nhưng thời điểm cùng lão giả này chào hỏi, giọng nói cũng có phần tôn
kính.
Sách Đồ Lan chỉ chỉ những tùy tùng gươm tuốt vỏ kia: “Để cho bọn họ lui ra đi.”
An Mật phất phất tay, mọi người thu hồi loan đao, ngay ngắn xếp theo thứ tự mà lui ra ngoài. Đám người Chu Lập Vĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Kiếm Ác lúc này đứng lên, hướng về phía lão giả kia chào một cái:“Đại tế ti, may mà có ông đi tới đúng lúc, loại trừ hiểu lầm đôi bên.”
Sách Đồ Lan khom người chào đáp lễ: “Cáp ma tộc và trại Nỉ Hoành mấy đời giao hảo, tình bằng hữu thắm thiết đã truyền thừa mấy trăm năm, trại
chủ Bạch không cần phải quá khách khí.” Ông ta nói tiếng Hán không chỉ
rõ ràng, hơn nữa khiển từ dùng câu cũng vô cùng lão lạt.
Lúc các tùy tùng bày biện cái bàn, đã để lại ở bên cạnh An Mật chỗ ngồi
trống, chắc hẳn chính là vì lão giả này mà chuẩn bị. Sách Đồ Lan lúc này đã ngồi xuống ở chỗ trống kia, nhìn đám người La Phi nói: “Các người
đều là bằng hữu mà trại chủ Bạch mang tới sao?”
Bạch Kiếm Ác gật đầu: “Bọn họ đến từ địa phương xa xôi ngoài núi, là vì bí mật "Ác ma" kia.”
Ánh mắt Sách Đồ Lan lần lượt đảo qua ba người, sau cùng dừng lại ở trên
người của La Phi, tiếp đó ông ta dùng giọng điệu tán dương nói: “Cậu là
một người dũng cảm thành thực.”
”Nhưng hắn phạm vào một sai lầm lớn.” Dường như An Mật vẫn chưa yên tâm
buông bỏ toàn bộ nghi ngờ, lại mang theo hàm xúc ý tứ trào phúng nói,“Hơn nữa, dũng sĩ chân chính, là sẽ không để cho người khác đem mặt gác ở trên đầu cây đao.”
La Phi nhưng cũng không thèm để ý, chỉ là nói câu: “Đao một khi ra khỏi vỏ, uy lực liền yếu đi rất nhiều.”
An Mật nhíu mày, không hiểu rõ ý tứ của La Phi. Đúng lúc này, chợt nghe
một tiếng “Phanh” vang trầm thấp, thanh loan đao của anh ta lúc nãy cắm
vào ở trên bàn đột nhiên vọt lên, bay thẳng ra hướng về phía trước hai
ba thước cao, tiếp đó lật ngã, rơi vào trên mặt đất trong sân.
An Mật biến sắc, lúc nhìn lại mặt bàn kia, đã có nhiều hơn một cái lỗ
thủng vòng tròn, cái bàn đang có hơi rung động, kéo theo rượu trong chén của mọi người cũng nổi lên sóng lăng tăn.
La Phi lúc này cười nhạt, lại nói thêm: “Đao thật sự nguy hiểm, là khi anh không thấy được lưỡi đao của nó.”
Thì ra là lúc các tùy tùng cầm đao xông vào, La Phi đã liền lấy ra súng
và nạp đạn ở dưới bàn, để phòng biến hóa cấp bách. Hiện tại tình thế tuy rằng hòa hoãn, nhưng anh nhìn ra được cái người thủ lĩnh Cáp ma tộc trẻ tuổi ở trước mắt này là chuyên quyền độc đoán, hỉ nộ thất thường, nếu
như anh không thể làm cho hắn ta kinh sợ, chỉ sợ sau này hợp tác sẽ dâng lên phiền phức không ngừng. Anh bèn vì vậy mà liền nổ súng đánh bay
loan đao của hắn, để tỏ rõ tuyên bố.
An Mật ngưng mắt nhìn La Phi, sau một lát sững sờ, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Tốt, tốt! Quả nhiên là một người có dũng có mưu.”
”Thôi, mọi người vẫn là nên đem đao thương thu hồi, mau nói chuyện chính sự đi.” Bạch Kiếm Ác đi lên giảng hòa.
”Ừ.” An Mật gật đầu, thuận thế bước xuống bậc cấp, hướng La Phi nói,“Anh nói Long Châu là ở đâu? Thánh vật tại sao lại bị phá vỡ, mời giải
thích tỉ mỉ một chút.”
La Phi liền đem tình huống mình phá được về vụ án buôn lậu văn vật, bao
gồm cả việc phát sinh chứng bệnh sợ hãi ra sao, cùng với người tuổi trẻ
kia làm sao lại từ trong rừng rậm đến bệnh viện tâm thần Côn Minh,
vân...vân, đều miêu tả lại hết một lần. Hai người Cáp ma tộc đang ngồi,
mặc dù đối với các từ ngữ “Cảnh sát”, “Buôn lậu” vô cùng xa lạ, nhưng
chuyện tổng thể cơ bản cũng đã có thể nghe được rõ ràng.
”Hóa ra là người Miến Điện muốn lấy được thánh vật của tộc chúng tôi,
thời điểm cậu đang ngăn cản, không cẩn thận đã phá hủy nó.” Sách Đồ Lan
lắc đầu, lộ vẻ khá là bất đắc dĩ, “Haizz, thật ra thì nếu như thánh vật
rơi vào trong tay người Miến Điện, tình hình cũng không tính là quá
xấu.”
”Nói như vậy là sao?” La Phi không buông tha bất kỳ chi tiết có nghi vấn nhỏ nào.
”Chí ít người Miến Điện sẽ giữ thánh vật hoàn hảo. Bọn họ đối với "Ác
ma" So với Cáp ma tộc chúng tôi càng sợ hãi hơn. Chỉ là, người Miến Điện làm sao sẽ biết thánh vật ở Long Châu?”
”Là kẻ trộm thánh vật chủ động tìm tới người Miến Điện. Thật đáng tiếc,
chúng tôi cũng không có tìm được người ban đầu đem bình máu mang tới
Long Châu. Tôi còn có một vấn đề, người Miến Điện tại sao phải bỏ ra giá tiền lớn đến như vậy để mua cái bình máu này?”
”Năm đó khi chúng tôi hàng phục "Ác ma", người Miến Điện hướng tây nam
cũng tham gia. Tất cả mọi người kinh sợ sức mạnh đáng sợ của "Ác ma",
cho nên sau khi Lý Định Quốc chết, do Đại Tế Ti Cáp ma chúng tôi làm
phép, đem "Ác ma" niêm phong vào trong bình máu. Cáp ma tộc gánh vác
trọng trách trông coi "Ác ma", cũng bởi vậy mà giành được sự kính nể và
tôn trọng của người Miến Điện. Con cháu đời sau của người Miến Điện,
hiện tại hơn phân nửa là làm buôn bán đặc thù, bọn họ tích lũy rất nhiều tiền tài, nhưng đối với "Ác ma" đáng sợ, vẫn tiếp tục truyền lại đời
đời.”
Sách Đồ Lan mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng La Phi đã hiểu rõ, cái gọi là “Buôn bán đặc thù” Thật chất chính là buôn lậu thuốc phiện. Theo như chuyện này thì, sự tình cũng đúng là có thể nói thông: Miến Điện
buôn lậu thuốc phiện, do làm nhiều việc ác, trái lại thì sẽ cầu thần bái phật, đối với sức mạnh vượt xa tự nhiên đặc biệt vô cùng kính sợ, biết
được thánh vật Cáp ma tộc bị lưu lạc, bọn họ không ngừng đánh đổi cũng
phải tìm về, có thể là cầu an lòng, thậm chí là tạo được uy tín của mình trong người cùng tộc ở địa phương, đều là việc có khả năng.
Người phía sau màn đem bình máu kia bán lại cho lão Hắc, xem ra đối với
những tình huống này đều hiểu rõ vô cùng, cho nên mới có thể chỉ điểm
lão Hắc cùng liên hệ với người Miến Điện. Người này, thật ra là ai đây?
Những người khác dường như cũng đang suy tư vấn đề này, lại thấy An Mật
dùng ngón tay chỉ tấm hình chụp bị hủy hoại trên bàn kia nói: “Là hắn
trộm đi thánh vật của chúng tôi, nếu hắn không rời khỏi rừng, thánh vật
kia làm sao lại có thể chạy đến địa phương xa như vậy? Người nào đem hắn mang ra khỏi rừng cây vậy?”
La Phi lắc đầu: “Không, không có liên quan gì đến bọn họn.” La Phi từng
liên hệ với nhóm làm phim đã phát hiện ra người trẻ tuổi kia, mấy người
thành viên đều chứng thật, lúc đó người trẻ tuổi tinh thần thất thường,
quần áo rách rưới, hầu như toàn thân, cũng không có mang theo bất cứ vật gì.
”Cho nên nói, trước khi người trẻ tuổi này được phát hiện, đã có một kẻ
khác lấy đi thánh vật, đồng thời đem cậu ta vứt bỏ lại ở trong rừng.” La Phi dựa vào sự thực kể trên rồi tiến hành suy đoán, “Kẻ này sẽ là ai
chứ? Người trẻ tuổi bị hù dọa điên, có thể là cùng kẻ đó có quan hệ gì
hay không?”
”Có ít nhất hai điểm là có thể khẳng định: Người này biết rõ bí mật bình máu, nắm giữ hành tung của cậu thanh niên đó.” Hồi lâu không mở miệng,
Chu Lập Vĩ đột nhiên nói một câu. La Phi lập tức nghe hiểu ý ở ngoài lời của ông, ngưng mắt nhìn về phía Nhạc Đông Bắc bên cạnh.
Nhạc Đông Bắc bất an xê dịch thân thể, đồng thời rất tức giận liếc mắt
trừng Chu Lập Vĩ, do sợ đám người An Mật biết mình cùng người thanh niên kia có liên quan, ông ta lại không dám công khai bác bỏ đối phương, chỉ có thể đem một ngụm phẫn nộ nuốt xuống vào bụng.
Cũng may An Mật vẫn chưa phát giác ra nét mặt ba người này thay đổi tế
nhị, anh ta “Hừ” một tiếng, nói: “Mặc kệ hắn là ai, khinh thường thánh
vật, lại trêu chọc tới ác ma có sức mạnh kinh khủng. Kẻ trộm đáng xấu hổ kia, kết cục của hắn, đã chứng minh điểm này rồi.”
La Phi trầm mặc không nói. Đúng là bình máu đến chỗ nào, gió lốc kinh
khủng liền đi theo tới đó. Mà mấy ngày gần đây liên tiếp phát sinh
chuyện kỳ quái, càng làm cho mọi người rõ ràng nghe thấy được tiếng bước chân đầy khí thế hung hăn của “Ác ma!”
Một lát sau, Sách Đồ Lan phá vỡ không khí yên lặng: “Được rồi, thảo luận quá nhiều chuyện đã xảy ra, có lẽ cũng không có ý nghĩa quá lớn. Nếu ác ma đã thoát khỏi cầm cố, việc cấp bách, là ứng đối cục diện trước mắt
như thế nào. Trại chủ Bạch, tôi nghe nói ba người thủ hạ thân tính nhất
của cậu đều đã bị ác ma hạ độc thủ?”
Sắc mặt của Bạch Kiếm Ác cũng trở nên ảm đạm, buồn bã một lát, anh ta
mới thở dài một tiếng, thì thào nói: “Đúng vậy. "Ác ma" kia một mạch đi
theo chúng tôi mà đến.”
”Nói như vậy, "Hắn" Đang ở gần đây? Chịu nguyền rủa mấy trăm năm, ở
trong địa ngục giãy dụa, khó có thể siêu thoát. "Hắn" Nếu như phải tìm
đối tượng báo thù, vậy Cáp ma tộc chúng tôi đây là đứng mũi chịu sào.”
Sách Đồ Lan nhìn lên không trung tối đen, ý nghĩa lời nói vô cùng bi
thương.
La Phi mặc dù đối với cách nói mê tín này cũng không tán đồng, nhưng
người chết mồ yên mả đẹp, ở trong lòng của người Trung Quốc từ lâu đã là ý nghĩ ăn sâu bén rễ. Từ góc độ này đi lên mà nói, lời nguyền bình máu
kia thật là có chút ác độc. Hiện tại lời nguyền này bị phá vỡ, người làm ra lời nguyền đối với việc sợ hãi sự báo thù cũng có thể tưởng tượng
được.
Trong lúc nhất thời, bên trong nhà nhỏ không người nói chuyện, duy chỉ
nghe thấy hướng núi gió bắc gào thét, như ô như tố, dường như đang phụ
họa cho chính lời nói mới vừa rồi của Sách Đồ Lan.
Ánh lửa chập chờn, chiếu vào trên gương mặt hơi đen của An Mật, lúc sáng lúc tối, bầu không khí thật là cổ quái. Chỉ thấy mặt anh ta cứng lại
như đá, ánh mắt sâu xa, nhưng lại không có nhìn về phía bất kỳ vật gì,
hiển nhiên suy nghĩ của anh ta đã phiêu tới trong một thời không khác
rồi.
La Phi biết rõ An Mật lúc này đang nhận đầy áp lực cực lớn. Tất cả ân
oán của bộ tộc được ẩn giấu mấy trăm năm, nhưng lại một lần nữa dẫn phát lên ở trên vai anh ta, đối với thủ lĩnh Cáp ma trẻ tuổi này mà nói, này có phải là một loại bi ai không?
Sau một lúc lâu, An Mật thu hồi ánh mắt, lần lượt đảo qua mọi người đang ngồi, sau đó anh ta bưng lên chén rượu trước mặt mình, ngửa cổ một cái, uống ừng ực sạch sẽ. Thời điểm chén rượu kia thấy đáy, hai mắt của anh
ta trợn tròn, đồng tử đen kịt trong mắt đã lộ ra không một tia mê man
cùng sợ hãi.
Đó là một đôi mắt của dũng sĩ, tràn đầy mãnh liệt chiến đấu muốn cùng
kiêu hãnh coi rẻ hết thảy. La Phi bị ánh mắt này kích động, cảm giác
nhiệt huyết của mình cũng theo đó sôi trào.
An Mật vung tay, nâng chén hung hăng quăng xuống đất. “Choang” một
tiếng, mảnh vỡ văng khắp nơi. Tiếp đó anh ta ngửa đầu hướng về phía
trời, cười một trận ha hả ầm ĩ, lại hô lên liên tiếp thổ ngữ Cáp ma tộc.
”Anh ta đang nói cái gì?” La Phi hướng Bạch Kiếm Ác dò hỏi.
”Anh ta đang cảm tạ các vị thần Cáp ma tộc, cảm tạ bọn họ đem trọng
trách trăm năm giao cho anh ta, cảm tạ bọn họ cho mình cơ hội trở thành
anh hùng truyền đời!” Bạch Kiếm Ác một bên phiên dịch, một bên vừa nhìn
An Mật, trong ánh mắt rất có ý tứ hàm xúc hâm mộ và tôn kính.
Phen này la lên An Mật gần như đã sử dụng hết khí lực của toàn thân, đến sau cùng thanh âm của anh ta đã có chút khàn khàn. Sau khi xong, anh ta nhìn mọi người một lần nữa, tràn ngập hào khí nói: “Đến đây đi! Chúng
ta hãy mặc sức ăn thịt, uống rượu! Bồi dưỡng khí lực, chờ đợi "Ác ma"!”