Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 15: Còn không mau chạy nhanh lên



Theo dự báo thời tiết, Kiềm Thành sẽ đón một mùa mưa dài nhất trong mười năm qua. Tống Nguyên đặt điện thoại xuống, đứng trước cửa phòng ngủ một lúc rồi vẫn không bước vào, xoay người đi xuống lầu.

Thẩm Phong đang đợi ở cửa, thấy Tống Nguyên ra thì khẽ gật đầu: "Tống tổng, chào buổi sáng."

Tống Nguyên ngồi vào xe, nhận ra trong loa đang phát nhạc, là một bài hát Hoa ngữ y chưa từng nghe mấy, giọng nữ khàn đục trầm buồn. Thẩm Phong lộ vẻ hoảng hốt, vội tắt bluetooth điện thoại, quay người từ ghế trước xin lỗi y.

Tống Nguyên ngẩng đầu, qua cửa sổ xe nhìn lên cửa sổ phòng ngủ tầng hai, tấm rèm xanh đậm che kín mít, không lộ một kẽ hở. Văn Dã đang ngủ trong căn phòng đó, hôm qua anh không ngủ cùng y, Tống Nguyên không biết lý do, cũng không hỏi.

"Cứ để nhạc được mà, không sao." Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, khẽ nhắm mắt, "Đi thôi."

Gần đến công ty, Tống Nguyên mới mở mắt, đối diện với bầu trời màu hồng phấn, y chợt không phân biệt được đang nhìn thấy bình minh hay hoàng hôn. Tống Nguyên ngẩn người, quay sang nhìn ghế trống bên cạnh, mới nhận ra đây đã là một ngày mới.

Xe dừng trước cửa công ty, Tống Nguyên đẩy cửa ra, thấy Tống Thành đang ngồi trên sofa mỉm cười với y.

"Còn tám phút nữa mới đến giờ." Tống Nguyên bước đến, hơi cúi xuống nhìn ông ta, "Hôm nay chú đến sớm quá nhỉ."

Tống Thành cười đứng dậy, đám mỡ bụng theo đó mà rung lên, những chiếc cúc áo trắng căng chặt trông có vẻ lung lay sắp đổ. Ông ta đưa tay vỗ vai Tống Nguyên, như đang khoe mối quan hệ cậu cháu tốt đẹp với mọi người xung quanh.

"Cháu ngày nào cũng vất vả, làm chú đương nhiên cũng phải chăm chỉ một chút chứ!" Tống Thành vừa nói vừa cười, Tống Nguyên ngửi thấy hơi thở đục ngầu pha lẫn mùi thuốc lá từ miệng ông ta, nghiêng đầu khẽ nhíu mày.

Tống Thành khoác vai y, trước khi vào văn phòng, ông ta còn tích cực khoe mối quan hệ của họ với Thẩm Phong phía sau, kể rất nhiều chuyện thời thơ ấu của Tống Nguyên, nào là hay khóc nhè, dễ đỏ mặt, người yếu ớt.

Để cho Tống Thành có thể diện, Thẩm Phong nở một nụ cười chuẩn mực.

Trong văn phòng, Tống Thành trông có vẻ quyết đoán hơn, ông ta gác chân ngồi đối diện Tống Nguyên, nói: "Tình hình đại khái cháu cũng biết rồi, chú không nhiều lời nữa."

"Chuyện của anh họ cháu đúng là lỗi của nó thật, lần này chú sẽ gánh trách nhiệm thay nó, lần sau tuyệt đối--"

"Chú." Tống Nguyên ngước mắt nhìn ông ta, "Hình như lần trước Thẩm Phong đã báo cảnh sát rồi."

Tống Thành giật giật khóe miệng: "Ừ, chú ém xuống rồi."

"Được thôi." Tống Nguyên nói, "Vậy nể mặt chú, lần này cháu sẽ không báo cảnh sát nữa, chỉ sa thải thôi."

Tống Thành trợn tròn mắt, như vừa nghe thấy điều gì không thể tin nổi, "Cháu sa thải nó, cả cái vòng này chẳng phải ai cũng sẽ biết sao? Cháu để anh họ cháu sau này kiếm việc kiểu gì?"

Tống Nguyên cụp mắt, chỉnh lại bình mực hơi lệch chỗ, cười nói: "Vẫn còn tốt hơn lưu án tích."

Sắc mặt Tống Thành biến đổi khôn lường, ông ta há miệng mấy lần nhưng chẳng nói được gì. Một lúc sau, ông ta mới đứng dậy bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa rất mạnh, nhưng nhờ hiệu ứng giảm chấn của cửa kính nên không tạo ra tiếng động như mong đợi.

Tống Nguyên ngồi trên ghế, y nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bầu trời màu hồng phấn đã biến mất, thay vào đó là màu xám nhạt nhòa, buồn tẻ, có phần đờ đẫn.

Điện thoại đặt trên bàn rung lên, Tống Nguyên liếc nhìn, là một số điện thoại chưa từng thấy, y nghĩ một chút rồi bấm nghe.

"Số mới của tôi ở trong nước đấy, nhớ lưu lại nhé."

Tống Nguyên rời điện thoại khỏi tai, lại nhìn màn hình một lần nữa, mới nói vào ống nghe: "Chị không phải bảo là không về nước sao?"

Trần Khải Hy thở dài, tặc lưỡi có phần bất đắc dĩ: "Bố tôi không biết tìm đâu ra một tiến sĩ Vật lý để giới thiệu cho tôi xem mắt, Tống Nguyên à, cậu có tin nổi không? Là Vật lý đấy! Còn là tiến sĩ nữa chứ!"

Tống Nguyên chưa kịp nói gì, Trần Khải Hy bên kia đã vội vàng nói tiếp: "Tôi không có cách nào khác, đành phải nói với bố tôi là đang theo đuổi cậu, để tăng độ đáng tin, tôi đã đặt chuyến bay đêm về ngay, để cho bố tôi thấy hai đứa mình đẹp đôi cỡ nào."

Trần Khải Hy có vẻ đã bắt được taxi, cô hỏi qua điện thoại: "Nhà cậu ở đâu vậy?"

"Tôi đang ở công ty." Tống Nguyên nói với Trần Khải Hy, "Chị đến đây đi, dưới lầu có một quán cà phê."

Tống Nguyên đọc địa chỉ công ty cho Trần Khải Hy rồi cúp máy. Trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Tống Nguyên hoàn thành một cuộc họp trực tuyến, đối chiếu báo cáo quý trước với trưởng phòng tài chính, uống hết một chai nước soda 220ml.

Màn hình điện thoại sáng lên, Tống Nguyên cầm lên nhìn, là tin nhắn của Trần Khải Hy, cô sẽ đến trong mười phút nữa. Tống Nguyên thoát khỏi màn hình tin nhắn, đầu ngón tay lơ lửng trên màn hình khựng lại một chút, rồi bấm vào lịch sử cuộc gọi.

Lần cuối Văn Dã gọi điện cho y là bốn ngày trước, thời gian gọi là 13 giây, Tống Nguyên đã không còn nhớ anh gọi điện đến để làm gì.

Tống Nguyên tiếp tục lật xuống, nhiều trang liên tiếp đều thấy số điện thoại của Văn Dã, Tống Nguyên cảm thấy có vẻ Văn Dã rất thích gọi điện thoại.

Tống Nguyên cụp mắt, ngẩn người nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình một lúc, rồi đứng dậy xuống lầu.

Đẩy cửa kính ra, Tống Nguyên thấy Trần Khải Hy ngồi ở góc phòng, mái tóc đỏ vì phai màu đã chuyển thành màu cam chói mắt hơn.

Tống Nguyên bước đến, ánh mắt dừng lại ở điếu thuốc sáng rực giữa những ngón tay Trần Khải Hy, y ngồi xuống đối diện, nói: "Bây giờ hút thuốc trong nhà, bị tố cáo sẽ bị tạm giam đấy."

Trần Khải Hy hạ giọng, nháy mắt với y: "Không sao đâu, bây giờ trong đây có mấy người đâu."

"-Tôi sẽ tố cáo chị đấy." Tống Nguyên khẽ nhướng mày, rồi nghiêng người vẫy tay gọi phục vụ.

Trần Khải Hy bĩu môi: "Được rồi được rồi, không hút nữa được chưa."

Tống Nguyên không nhìn cô, người phục vụ mặc đồng phục đen trắng bước đến, Tống Nguyên gọi hai ly Americano đá.

"Tôi không uống Americano đâu." Trần Khải Hy ngẩng đầu nói: "Một ly latte sữa đậu nành đi, cảm ơn nhé."

Vì Trần Khải Hy đang bận trả lời tin nhắn, Tống Nguyên bèn ngẩn người nhìn viên gạch lát sàn phía trước. Viên gạch trông có vẻ cũ kỹ, những đường vân nổi đã bị người qua lại hàng ngày giẫm phẳng, màu sắc cũng không còn tươi, khe nứt giữa màu xanh lá và xanh dương đã trở nên mờ nhạt.

Nhận ra ánh mắt của y, Trần Khải Hy nhìn theo hướng đó, rồi hỏi: "Nhìn gì thế?"

Tống Nguyên hoàn hồn, cười nói không có gì.

"Lần trước chai rượu chị bảo tôi tặng cho Văn Thuật, tôi chưa tặng." Tống Nguyên nói với Trần Khải Hy.

Trần Khải Hy đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Tống Nguyên, nói: "Cậu uống rồi à?"

Tống Nguyên khẽ gật đầu, Trần Khải Hy lộ vẻ mặt "biết ngay mà".

"Nhưng nói thật." Trần Khải Hy nhún vai, nghiêng người về phía Tống Nguyên, "Tôi muốn hỏi từ lâu rồi, rốt cuộc cậu thích Văn Thuật ở điểm nào vậy?"

Trong quán ít khách, giữa không gian tràn ngập hương cà phê, Tống Nguyên nhớ lại lần đầu gặp Văn Thuật.

Để thuận tiện đi học, Tống Nguyên chuyển đến khu biệt thự liền kề ở trung tâm thành phố. Lúc đó, mỗi cậu bé đều thích đá bóng, nên ngày đầu tiên chuyển đến, Tống Nguyên ôm quả bóng đá của mình, đứng trong sân, luyện tập kỹ thuật mà thầy thể dục dạy tuần trước.

Có lẽ do đi giày không đúng, hoặc là do bóng láng trơn tuột, y đá thẳng quả bóng sang sân nhà bên cạnh, giây tiếp theo, y nghe thấy tiếng kính vỡ. Sau cuộc đấu tranh tâm lý không mấy dài, y mím môi, chậm rãi bước sang nhà bên, bám vào tường lén nhìn vào trong một cái.

Buổi chiều hôm đó có nắng rất rực rỡ, không khí dường như được phát nhanh gấp bội, những mảnh kính nằm dưới đất sáng đến chói mắt.

Một cậu bé đứng trong sân quay lưng về phía y, mặc áo phông xanh đậm, trông có vẻ cao hơn y. Như thể cuối cùng đã sắp xếp xong tình hình trước mắt, cậu bé bước về phía trước hai bước, nhặt quả bóng dưới đất lên, rồi xoay người, bắt được Tống Nguyên đang lén nhìn ngay tại trận.

Lúc đó Tống Nguyên nhút nhát hơn nhiều, sự hổ thẹn và sợ hãi khiến y hầu như không thể cử động một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bé kia đi đến gần mình hơn.

Nhưng Tống Nguyên không bị mắng.

Cậu bé chỉ nhẹ nhàng ném quả bóng cho y, thấy y đứng im không động đậy, cong mắt lên, nở một nụ cười rất trong sáng, rồi nói với y: "Còn không mau chạy nhanh lên."

Trần Khải Hy cắn ống hút, gật đầu trầm ngâm: "Không ngờ hồi bé Văn Thuật lại hiền lành đến thế."

"Xem ra mọi thứ đều đáng yêu hơn khi còn nhỏ, lớn lên thì không được như vậy nữa." Trần Khải Hy hút một ngụm cà phê lớn, tiếng nuốt rất to.

Tống Nguyên cười một cái, không nói gì.

Uống xong cà phê, Trần Khải Hy nói cô phải đi nhuộm lại tóc, Tống Nguyên gật đầu, cùng cô đi ra ngoài. Tiễn Trần Khải Hy đi, Tống Nguyên đứng bên đường, đón làn gió hơi lạnh, y bỗng không muốn quay lại công ty nữa.

Tống Nguyên liếc nhìn điện thoại, ngoài mấy bản báo cáo từ trưởng phòng công ty gửi đến, không có gì khác.

Tống Nguyên đứng một lúc, giơ tay gọi một chiếc taxi.

Xe chạy rất nhanh, xuống cầu vượt, Tống Nguyên nhanh chóng về đến nhà. Trước khi vào cửa, y theo phản xạ nhìn lên cửa sổ phòng ngủ tầng hai, rèm cửa vẫn đóng kín mít.

Tống Nguyên cảm thấy mình đã đoán được lý do Văn Dã không gọi điện cho y.

Tống Nguyên mở cửa vào trong, phòng khách không bật đèn, y cởi giày, bước lên cầu thang trải thảm trắng. Đứng trước cửa phòng ngủ, Tống Nguyên suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa vào.

Ánh sáng trong phòng ngủ rất tối, Tống Nguyên chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hơi nặng, y khựng lại, đưa tay bật đèn treo trong phòng.

Văn Dã quấn tấm chăn lông mỏng manh, nằm quay lưng về phía y trên giường, thân hình cao lớn cuộn tròn lại, khiến cả căn phòng trở nên yên tĩnh và trống trải. Tống Nguyên bước đến, đứng bên giường, má phải Văn Dã chôn trong gối, y thấy đôi lông mày hơi nhíu lại của anh, cùng với hai mí mắt đỏ ửng.

Tống Nguyên ngồi xuống giường, động tác không nhỏ, nhưng Văn Dã vẫn ngủ, Tống Nguyên đưa tay ra, chạm vào cánh tay Văn Dã đặt trên chăn, rồi trong giây phút ngắn ngủi bỗng sững lại.

Y đã đoán sai lý do Văn Dã không gọi điện cho y.

"Văn Dã." Tống Nguyên gọi tên Văn Dã, mu bàn tay áp vào vầng trán nóng bừng của Văn Dã, "Anh sốt rồi."

Giọng Tống Nguyên rất to, nhưng Văn Dã vẫn không tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.