Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 16: Cách chết



Máy tạo ẩm đặt trong góc phòng nhấp nháy đèn đỏ do hết nước, ánh sáng yếu ớt tỏa ra trong không khí. Văn Dã nằm im lặng trên giường, Tống Nguyên sờ vào gáy anh, nóng đến giật mình.

Tống Nguyên sững người một lát rồi kéo cánh tay Văn Dã đang thò ra ngoài vào trong chăn. Y tắt đèn treo trên trần, ánh sáng trong phòng ngủ lại chìm vào tối. Những chấm sáng trắng thoáng hiện lên trong tầm mắt Tống Nguyên rồi nhanh chóng biến mất.

Văn Dã vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng giữa hai hàng lông mày như dãn ra đôi chút. Tống Nguyên nghiêng người về phía anh, lắc nhẹ vai anh, nhưng anh vẫn không tỉnh.

Thẩm Phong đang sắp xếp lịch trình tháng sau cho cấp trên thì nhận được cuộc gọi từ Tống Nguyên.

Cô nhấc máy, trước tiên là vài giây im lặng kỳ lạ, sau đó nghe Tống Nguyên hỏi: "Cô biết hộp thuốc nhà tôi để ở đâu không?"

Bên kia Tống Nguyên rất yên tĩnh, Thẩm Phong thậm chí có thể nghe thấy tiếng lục lọi đồ đạc từ đầu dây bên kia. Cô gập máy tính lại, vừa đứng dậy vừa nói: "Lần trước bác sĩ Trần mang đi rồi."

"Ngài không khỏe chỗ nào ạ?" Thẩm Phong hỏi.

"Không có gì." Bên kia Tống Nguyên im lặng một lúc rồi mới nói: "Mua nhiệt kế mang qua đây, cả thuốc hạ sốt nữa."

Kể từ khi Thẩm Phong trở thành thư ký của Tống Nguyên, y hiếm khi làm phiền cô vì chuyện riêng tư. So với những ông chủ khác có tính khí thất thường khó đoán, Tống Nguyên rất dễ chung sống. Còn về đời tư của sếp, đây không thuộc phạm vi công việc của Thẩm Phong. Cô nhanh chóng đồng ý, cầm điện thoại đi ra cửa.

Thư ký không thể chủ động cúp máy của sếp nên Thẩm Phong bật loa ngoài, đặt điện thoại lên tủ giày, cúi xuống xỏ giày. Vì đầu dây bên kia im lặng quá lâu nên Thẩm Phong tưởng điện thoại đã ngắt, một lúc sau cô nghe thấy Tống Nguyên gọi tên mình.

"Vâng, Tống tổng." Thẩm Phong nghiêng đầu về phía micro.

Tống Nguyên nói chậm rãi, như mang vài phần do dự hỏi cô: "Sốt có chết người không?"

Thẩm Phong sững người, cô không biết câu hỏi của sếp từ đâu ra, nhưng nhanh chóng đáp: "Thông thường là không ạ."

"Nhưng bây giờ anh ấy không cử động nữa." Giọng Tống Nguyên rất bằng phẳng, Thẩm Phong không nghe ra trong đó có buồn bã hay không, vài giây sau, Tống Nguyên lại bổ sung: "Nhưng vẫn còn thở."

Thẩm Phong nói cô sẽ qua ngay, Tống Nguyên ừ một tiếng rồi cúp máy.

Chiếc điện thoại cầm trong tay nặng trĩu, Tống Nguyên ngồi bên giường một lúc, cởi giày ngồi xếp bằng trên giường. Thời gian như bỗng đứng yên, Tống Nguyên nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Văn Dã mà thất thần.

Không biết từ lúc nào, y dần dần có thể phân biệt được Văn Dã và Văn Thuật. Văn Dã hay cười, con ngươi đen hơn, xương chân mày cũng cao hơn một chút. Hồi hội thao trung học, Văn Dã luôn bị ép tham gia đủ loại môn thể thao, nhưng lần nào anh cũng làm rất tốt. Nữ sinh trong trường nói Văn Dã chạy rất nhanh, tư thế nhảy cao rất đẹp, nhưng những điều này Tống Nguyên chưa từng thấy.

Bởi vì lúc đó, y đang viết đủ loại đề thi thử để thi vào trường đại học của Văn Thuật.

Dù y và Văn Dã cùng một trường trung học, ngồi trước sau gần bốn học kỳ, hiểu biết của y về Văn Dã cũng chỉ giới hạn ở: em trai của Văn Thuật, chân hay đá vào ghế của y, thích cười, và kỹ thuật xoay bút kém như thành tích môn toán.

Nghĩ đến đây, Tống Nguyên lại nghiêng đầu nhìn Văn Dã, chăn không biết từ lúc nào đã tuột xuống ngực. Tống Nguyên nghiêng người lại gần, nắm góc chăn kéo lên, mu bàn tay chạm vào mặt Văn Dã, y cảm thấy như còn nóng hơn lúc nãy.

Tống Nguyên ngồi trên giường, dù y không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng cũng biết sốt đến mức này phải đi khám bác sĩ.

Tống Nguyên xuống giường, chân trần đứng trên thảm, y cúi người, đặt cánh tay Văn Dã lên vai, hai tay ôm lấy eo anh, cố gắng kéo anh dậy khỏi giường.

Nhưng Tống Nguyên đã đánh giá sai thể hình của hai người, y dùng hết sức cũng chỉ có thể nhấc cơ thể Văn Dã khỏi nệm vài giây, chưa nói đến chuyện cõng xuống lầu. Sau vài lần thử, Tống Nguyên cuối cùng đành bỏ cuộc, y quẳng Văn Dã lại lên giường, bản thân nằm ngang trên người anh, cúi đầu thở dốc.

Có lẽ là mệt đến xuất hiện ảo giác, Tống Nguyên cảm thấy người bên dưới khẽ động đậy, y chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nghe thấy tiếng cười trên đầu, rồi là giọng khàn khàn của người đàn ông.

"Sao vừa về đã nhào vào lòng tôi rồi?"

Tống Nguyên khựng lại, ngồi dậy khỏi người Văn Dã, trong ánh sáng mờ ảo lại nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng rỡ của anh. Anh nằm trên giường, tóc hơi rối, chậm chạp chớp mắt, môi khô khốc.

"Anh giả chết từ nãy đến giờ à?" Tống Nguyên hỏi Văn Dã bằng giọng không mấy lên xuống.

"Sao lại thế." Văn Dã nhìn Tống Nguyên, đôi mắt dài cong xuống, giọng khàn đặc vì khó chịu: "Tại cậu đè lên người tôi, tôi không thở được, ngạt tỉnh đấy."

Tống Nguyên nhướn nhẹ đuôi mày, giọng điệu có chút thăng trầm: "Ý anh là tôi nặng?"

"Đợi anh hết sốt rồi, tôi sẽ tìm cái cân cho anh." Tống Nguyên nói nhanh, tiếp tục: "Cho anh biết mình nặng tới độ nào."

Tống Nguyên như con mèo bị dẫm đuôi, nhe nanh múa vuốt đòi công bằng, Văn Dã chỉ nằm trên giường, nhìn môi Tống Nguyên mấp máy, rồi cười nói được.

Độc thoại bất kỳ chủ đề nào cũng đều nhàm chán, Tống Nguyên thấy Văn Dã không phản bác, cũng nhớ lại chuyện Văn Dã đang sốt, bèn quyết định tử tế một chút.

Tống Nguyên đang suy nghĩ có nên bật đèn hay không thì Văn Dã đột nhiên giơ tay về phía y, nói: "Tôi muốn ngồi dậy."

Đằng nào cũng phải đi bệnh viện, ngồi dậy trước cũng tốt, Tống Nguyên nghĩ vậy, y nắm cổ tay Văn Dã, để anh ngồi dậy trên giường. Nhưng Văn Dã chưa ngồi được một lúc, đã nhíu mày, rất yếu ớt kêu chóng mặt.

Đối với bệnh nhân luôn cần nhiều kiên nhẫn hơn.

Tống Nguyên định đỡ anh nằm xuống, nhưng y chưa kịp giơ tay, Văn Dã đã ngã thẳng về phía y, nhưng Văn Dã dường như kiềm chế được lực đạo, không nặng như lúc nãy, chỉ gối đầu lên vai Tống Nguyên.

Thân nhiệt quá cao khiến ngực Tống Nguyên ngột ngạt, y giơ tay định đẩy Văn Dã ra, nhưng Văn Dã nhanh hơn một bước túm lấy tay y. Văn Dã nghiêng đầu, hơi thở nóng hổi phả lên dái tai và cổ Tống Nguyên, cơ thể y khẽ run lên.

"Chóng mặt quá." Văn Dã nói không rõ tiếng, "Đừng động đậy."

Tống Nguyên không biết nói gì, nên y không nhúc nhích.

Tiếng chuông cửa chói tai phá vỡ sự im lặng, rồi điện thoại đặt trên bàn sáng lên, Tống Nguyên nghĩ chắc là Thẩm Phong đến rồi.

Văn Dã cựa mình, môi chạm vào xương quai xanh của Tống Nguyên, nói: "Có người đến rồi."

"Có muốn tôi trốn không?" Văn Dã rời khỏi vai Tống Nguyên, cụp mắt nhìn môi y, hỏi.

Tống Nguyên khựng lại, rồi nói: "Không cần."

Tống Nguyên đi xuống lầu, mở cửa lớn, thấy Thẩm Phong đang đứng ngoài cửa xách túi giấy.

"Tống tổng." Thẩm Phong mở túi ra, vừa chỉ vào hộp thuốc vừa nói: "Cái này là thuốc hạ sốt, loại màu trắng là thuốc kháng viêm, nếu đau họng có thể uống cái này."

Tống Nguyên gật đầu nhận túi, Thẩm Phong đứng ngoài giúp y đóng cửa, đóng được nửa chừng, Thẩm Phong đột nhiên nghe thấy giọng Tống Nguyên.

Cửa lại mở ra, Thẩm Phong thấy cấp trên hơi gượng gạo mím môi, rồi chỉ vào hộp thuốc màu xanh nhạt lặp lại: "Cái này là thuốc hạ sốt."

"Đúng ạ." Thẩm Phong nói.

Tống Nguyên khẽ gật đầu, rồi đóng cửa lại.

Tống Nguyên trở lại phòng ngủ, đứng bên cửa một lúc, rồi hỏi: "Tôi bật đèn nhé."

"Được." Tống Nguyên nghe Văn Dã nói.

Ngón tay chạm vào công tắc nhô ra trên tường, Tống Nguyên bấm một cái, ánh sáng trong phòng lại trở nên sáng rõ. Tống Nguyên ngồi xếp bằng trên giường, y cúi đầu xé bao bì nhựa của nhiệt kế, cầm tờ hướng dẫn đọc vài dòng, cầm nhiệt kế mặt màn hình hướng về phía mình, dán lên trán Văn Dã.

Màn hình chẳng hiện gì, Tống Nguyên nhíu mày, y lại cúi đầu đọc tờ hướng dẫn, miệng lẩm bẩm: "Sao thế này..."

Tống Nguyên bấm hai lần nút bên cạnh nhiệt kế, giơ lên chạm vào trán Văn Dã, vẫn không hiển thị số.

Dường như đã xem đủ Tống Nguyên làm trò khờ, khóe môi Văn Dã nhếch lên, anh giơ tay nắm cổ tay Tống Nguyên đang cầm nhiệt kế, dán vào trán mình, cười nói: "Phải thế này."

Giây tiếp theo, Tống Nguyên nghe thấy tiếng bíp, rồi màn hình hiện số: 38.4.

Lòng bàn tay Văn Dã nóng hổi, phủ lên da cổ tay Tống Nguyên với một lớp mồ hôi mỏng, Tống Nguyên cụp mắt, rút tay ra khỏi tay Văn Dã.

"Anh thu dọn đi." Tống Nguyên đặt nhiệt kế xuống, "Tôi đưa anh đi bệnh viện."

Văn Dã khẽ ngước mắt, thoải mái từ chối: "Không muốn."

Tay Tống Nguyên đặt trên chăn, mảng da vừa bị Văn Dã chạm vào vẫn còn nóng, không ngờ Văn Dã sẽ từ chối, Tống Nguyên sững người.

"Sốt sẽ làm người ta ngốc đi." Tống Nguyên nghiêng người về phía Văn Dã, giọng nghiêm túc nói: "Cũng sẽ chết người đấy."

Văn Dã nhìn y, tay đang đặt trong chăn rút ra, phủ lên mu bàn tay Tống Nguyên, mang theo hơi nóng không thể bỏ qua. Văn Dã ấn tay Tống Nguyên, nghiêng về phía y một chút, rồi cúi đầu.

"Muốn hôn cậu." Nhiệt độ phủ trên mu bàn tay dần dịch chuyển lên, đầu ngón tay Văn Dã đặt lên xương cổ tay Tống Nguyên.

Tống Nguyên mím thẳng môi, dường như đang đánh giá xem Văn Dã có phải bị sốt tới hỏng não rồi không.

Cổ họng Văn Dã động đậy, anh nhìn vào mắt Tống Nguyên, nói: "Nếu không hôn cậu, tôi sẽ chết mất."

Anh không nói dối, 7 tỷ người trên trái đất có hàng triệu cách chết khác nhau, với Văn Dã, không thể ở gần Tống Nguyên, cũng là một trong số đó. Có lẽ là tâm tư bất chính, Văn Dã rất không hiền lành lợi dụng việc mình sốt cao không hạ, dù họng đau nhức, tầm nhìn mờ mịt, anh vẫn muốn có một lần, hiện nguyên hình.

Văn Dã nghiêng người lại gần, càng lúc càng gần Tống Nguyên, gần đến mức chóp mũi chạm nhau, hơi thở đan xen. Rồi trong giây tiếp theo, Tống Nguyên như vừa bừng tỉnh từ giấc mộng lớn, tay chống ngực Văn Dã, hơi nghiêng mặt đi.

Văn Dã dịch ra một chút, anh cụp mắt, cười rất nhẹ.

"Tống tổng sao keo kiệt thế nhỉ."

Tống Nguyên thu tay về, y cúi đầu lục thuốc trong túi, để lộ một đoạn cổ tay trắng muốt.

"Đừng nghịch nữa." Tống Nguyên nói với Văn Dã.

Anh nhìn vào mắt Tống Nguyên, hơi uể oải ừm một tiếng, rồi nói "được".

Trong căn phòng ngủ sáng rõ, Văn Dã và người trong lòng ngồi trên cùng một chiếc giường, anh cố bước thêm một bước về phía trước, nhưng lại một lần nữa bước hụt chân, rơi vào khoảng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.