Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 17: Không biết nhìn hàng



Tống Nguyên quay lưng về phía Văn Dã thay đồ ngủ. Qua tấm tủ kính màu đen bóng, Văn Dã có thể thấy bóng hình cơ thể của y. Tống Nguyên không gầy lắm, cánh tay thẳng để lộ đường nét mơ hồ, bụng phẳng, mắt cá chân và cổ tay đều thon nhỏ.

Tống Nguyên thay xong quần áo, đi được vài bước về phía giường rồi dừng lại, hơi ngờ vực cúi xuống nhìn ống quần. Ống quần dài quá phủ lên mu bàn chân, lưng quần cũng hơi rộng, đi thêm vài bước nữa có lẽ sẽ tụt mất.

Văn Dã nhìn Tống Nguyên một lúc mới nói: "Hình như cậu mặc nhầm rồi."

Đối diện với ánh mắt của Tống Nguyên, Văn Dã bổ sung: "Chân tôi dài hơn, cái này chắc là của tôi."

Tống Nguyên sững người, y kéo lê ống quần dài quá khổ vào phòng thay đồ, một lát sau đi ra trong chiếc quần lửng hơi rộng, Văn Dã liếc nhìn đầu gối trắng ngần của Tống Nguyên.

Trong tay Tống Nguyên không cầm gì khác, đối diện với ánh mắt Văn Dã, y nói: "Chiếc quần khi nãy tôi lỡ mặc vào, giờ để trong phòng giặt rồi." Nói xong, y đứng ở cửa một lúc rồi quay người bỏ đi.

Giọng Tống Nguyên bình thản, không nghe ra được có không vui hay không. Văn Dã nghiêng đầu, nhìn chỗ Tống Nguyên vừa đứng, vén chăn xuống giường.

Trong nhà rất yên tĩnh, Văn Dã có thể nghe thấy tiếng nước rất khẽ, đi qua hành lang treo tranh sơn dầu, anh dừng lại trước phòng tắm.

Tống Nguyên quỳ bên bồn tắm, ngón tay đặt trên thành bồn, y cúi đầu, hàng mi thẳng tắp rũ xuống, không động đậy nhìn chằm chằm vào đám cá chép và tôm sông đang chen chúc dưới nước. Mùi tanh của cá tràn ngập cả phòng tắm, nước vốn trong suốt sáng sớm giờ đã đục ngầu, nhưng Tống Nguyên dường như không nhận ra.

Tống Nguyên nhìn một lúc, đưa tay ra, đầu ngón tay rất nhẹ chạm vào vây cá, con cá chép nom béo tốt như bị giật mình, khá mạnh vẫy đuôi một cái, nước bắn lên mu bàn tay Tống Nguyên.

"Có phải nên cho chúng ăn không." Tống Nguyên vẫn nhìn chằm chằm vào đám cá trong bồn tắm, đầu gối trắng ngần bắt đầu ửng hồng vì quỳ trên nền cứng.

"Không cần." Văn Dã nói xong, Tống Nguyên quay lại nhìn anh, Văn Dã lại cười cười nói: "Sáng nay tôi cho ăn rồi."

Tống Nguyên nhìn anh một lúc, nói một tiếng cảm ơn rất khẽ. Y đứng dậy, đi đến bên bồn rửa vặn vòi nước, đặt tay dưới vòi nước xả rất lâu, cẩn thận lau khô bằng khăn, mới nhấc điện thoại đang rung liên tục trong túi lên.

"Tống tổng, bây giờ ngài có thể đến công ty một chuyến không?"

Tống Nguyên liếc nhìn Văn Dã đang đứng đối diện, sắc mặt anh không tốt lắm, môi không có chút máu.

"Có chuyện gì mai nói." Tống Nguyên nói khẽ.

Đầu dây bên kia Thẩm Phong có vẻ hơi do dự, qua mấy giây, cô vẫn lên tiếng: "...Ngài vẫn nên qua đây ngay, Tống giám đốc chiếm dụng phòng họp, tôi không vào được."

Nghe thấy giọng Tống Nguyên trong điện thoại, Văn Dã tựa khung cửa, ra hiệu với y: "Đi đi."

Tống Nguyên liếc nhìn anh một cái, rồi đi ra ngoài, Văn Dã rất tinh ý nhường chỗ cho y, anh nhìn Tống Nguyên đi đến trước tủ quần áo, vừa lấy đồ vừa nói khẽ: "Tôi sẽ qua ngay."

Từ phòng ngủ xuống tầng một, Văn Dã đi theo sau Tống Nguyên, đi đến tận tiền sảnh, Tống Nguyên như quên mất thứ gì đó, quay người định lên lầu, Văn Dã đột nhiên giơ tay ôm lấy vai y, tay kia xòe ra trước mặt y.

Tống Nguyên nhìn chìa khóa xe trong lòng bàn tay Văn Dã, mím môi, hồi lâu mới cầm lấy. Viền kim loại màu bạc mang theo hơi ấm không thể bỏ qua, Tống Nguyên cầm lấy chìa khóa, đứng ở cửa một lúc, mới nói: "Anh nhớ uống thuốc."

Văn Dã cười một tiếng, hơi cúi người, nhìn ngang tầm mắt với Tống Nguyên.

"Thật sự định bỏ tôi ở nhà sao?" Văn Dã cho tay vào túi quần, giọng khàn đục, trông có vẻ hơi tủi thân, "Dù sao tôi cũng là bệnh nhân mà."

Tống Nguyên không nói gì, y nhìn Văn Dã, dường như đang suy nghĩ.

Trước khi Tống Nguyên mở miệng, Văn Dã chủ động nhận thua, anh giơ tay lên, vỗ rất nhẹ lên vai Tống Nguyên: "Đùa thôi, đương nhiên kiếm tiền là quan trọng nhất."

"Chứ không thì làm sao Tống tổng nuôi được tôi." Tay Văn Dã vòng qua Tống Nguyên, ngón tay đặt lên tay nắm kim loại, rồi đẩy cửa ra, gió lạnh ùa vào, Tống Nguyên bị cái lạnh làm co rúm cổ lại.

Không khí lạnh thổi nhăn mi tâm Văn Dã, nhưng chỉ trong thoáng chốc.

"Ừm..." Tống Nguyên mím môi, ánh mắt dừng lại ở khóe miệng thẳng tắp của Văn Dã, như không có gì để nói: "Nhớ uống thuốc."

Văn Dã gật gật đầu.

Vạt áo đen nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Văn Dã tựa khung cửa đứng một lúc, có vài giây, anh vẫn mong Tống Nguyên có thể quay lại, đứng trước mặt anh, nói với anh y sẽ không bỏ anh ở nhà.

Nhưng gió quá lạnh, Văn Dã đóng cửa lại, quyết định không đợi nữa.

Văn Dã trở lại phòng ngủ, anh ngồi xếp bằng trên thảm, trả lời hai email, ăn hết salad trái cây Tống Nguyên không ăn hết hôm kia. Vì Tống Nguyên rất kén ăn, trong cả bát thủy tinh chỉ còn táo y chừa lại, phần thịt quả vì oxy hóa đã chuyển màu rất sẫm, Văn Dã rũ mí mắt, dùng nĩa xới xới trong bát vài cái.

Thật ra anh cũng chẳng thích ăn táo gì cho cam, Văn Dã vừa nghĩ, vừa xiên một miếng táo bỏ vào miệng. Vì cổ họng khó chịu nên Văn Dã nhai rất chậm, anh nhìn đám mây rất thấp bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ lại hồi đại học, anh để được đi cùng Tống Nguyên mua quần áo, nói dối mình ở gần y. Rồi lái xe năm tiếng đồng hồ trong đêm, xuất hiện trước mặt Tống Nguyên đúng giờ hẹn với tinh thần phấn chấn.

Quá trình mua sắm không đến hai tiếng, tuy tối đó Văn Dã mới biết, quần áo là Tống Nguyên mua cho Văn Thuật, nhưng trong hai tiếng ngắn ngủi đó, tâm trạng anh cũng khá tốt.

Ăn xong salad, Văn Dã đứng lên, đi xuống tầng một rửa bát, cất vào tủ chén.

Văn Dã lại dựa tủ đứng một lúc, tay còn ướt lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Chuông báo gần như reo đến hết hồi mới có người không tình nguyện lắm nhấc máy, nhưng Văn Dã không để ý.

"Có muốn ra ngoài uống một ly không." Văn Dã ho khan nhẹ một cái, rồi nói tiếp: "Tôi gửi địa chỉ cho cậu."

"Không đi." Người bên kia từ chối rất nhanh.

Văn Dã tiện tay cầm chiếc áo khoác đen vắt trên lưng ghế, ừm một tiếng, mới nói: "Vậy tôi đến thẳng quán đợi cậu luôn."

Không đợi người bên kia trả lời, Văn Dã cúp máy, sao chép dán địa chỉ lưu trong ghi chú gửi qua, quấn áo khoác đi ra ngoài. Bên ngoài lạnh quá sức tưởng tượng, Văn Dã kéo khóa áo khoác lên tận cùng, cằm gầy gò vùi vào cổ áo, đi ra cửa, bắt một chiếc taxi.

Văn Dã đến rất nhanh, anh đẩy cửa kính, đi qua hành lang lót thảm màu sẫm, ngồi xuống góc phòng. Có lẽ vì sốt nên trong nhà Văn Dã vẫn thấy lạnh, anh gần như vùi cả nửa mặt dưới vào cổ áo, cúi đầu nhắm mắt.

Trong mơ hồ, Văn Dã nghe thấy tiếng bước chân, từ xa đến gần, rồi dừng lại bên cạnh anh.

Văn Dã ngẩng đầu, thấy người phụ nữ ngồi đối diện, mặc áo sơmi lụa màu xanh sẫm, đeo kính áp tròng màu xám nhạt, trang điểm tinh tế.

Văn Dã nghĩ đến đồng tử rất nhạt của Tống Nguyên, ngón tay để trong túi rất khẽ động đậy.

Đối diện với ánh mắt của anh, người phụ nữ vén mái tóc rủ bên tai, đẩy ly rượu sủi tăm đặt giữa bàn về phía anh.

"Anh cũng một mình à." Người phụ nữ cười cười, gò má hơi cao nhô lên, "Mời anh một ly."

Văn Dã không có ý định rút tay ra khỏi túi áo khoác, anh rất khẽ gật đầu một cái, rồi thu hồi ánh mắt, rũ mi, nhìn chằm chằm vào mảnh gạch nứt bên chân bàn.

Anh ngẩn người một lúc, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay, móng rất dài, sơn màu đỏ máu, qua lại đong đưa.

Văn Dã lại nghĩ đến tay Tống Nguyên, móng tay cắt rất gọn gàng, ngón tay thon dài.

Người phụ nữ cười không để ý, gác chéo chân đụng vào bắp chân Văn Dã, cô đưa điện thoại qua, trên màn hình là mã QR WeChat.

"Kết bạn đi." Thấy Văn Dã chỉ nhìn cô không biểu cảm, cô nháy mắt, "Chỉ kết bạn thôi mà."

Văn Dã cuối cùng cũng giơ tay, qua không khí chỉ chỉ cổ họng mình.

Biểu cảm của người phụ nữ cuối cùng cũng có chút dao động, cô mím môi, giọng có chút nghi ngờ: "...Câm à?"

Người đàn ông có gương mặt đẹp trai không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Người phụ nữ thở dài, trong lòng nghĩ đúng là xui xẻo, khó khăn lắm mới gặp được người nhìn thuận mắt, không ngờ lại là người câm. Cô đứng dậy cầm điện thoại về, trước khi đi còn ngoái lại nhìn hàng mày đôi mắt đẹp trai của người đàn ông kia, không nhịn được cảm thán ông trời thật công bằng.

Cô không biết, chưa đầy mười phút sau khi cô rời đi, người câm đó đã lộ ra nụ cười, vểnh cổ, giơ tay vẫy vẫy, giọng khàn đặc nói: "Ở đây này."

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen ngồi xuống đối diện, sắc mặt không được tốt lắm, cậu ta giơ tay, chạm vào ly thủy tinh đặt giữa bàn, cầm lên ngửi ngửi, rồi có vẻ ghét bỏ đặt xuống.

Văn Dã đưa thực đơn đồ uống từ bàn bên cho hắn ta, tay chống cằm, rũ mí mắt nói: "Tôi lại thất tình rồi."

Hạ Thời Thâm vén mí mắt liếc anh một cái, trả lời hơi qua loa: "Có từng yêu đâu mà thất tình."

Văn Dã cười ho khan hai tiếng, lông mày nhíu chặt lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, anh rũ mắt, lại nhìn chằm chằm vào mảnh gạch nứt, cười híp mắt nói: "Cậu nói xem, hay là tôi từ bỏ đi, đuổi theo người ta biết bao năm mà vẫn không đuổi được."

"Vừa phải bán rẻ nụ cười vừa phải bán thân." Văn Dã lầm bầm không rõ.

Hạ Thời Thâm không nhìn anh, cứ lật thực đơn đến trang cuối cùng, Hạ Thời Thâm mới ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Cậu đào đâu ra cái quán sắp phá sản này vậy."

"Sắp phá sản chỗ nào." Văn Dã tựa lưng ghế, đối diện với ánh mắt Hạ Thời Thâm, anh mới cười nói: "Quán này là do Tống Nguyên đầu tư hồi đại học, nghe bảo là nỗi xấu hổ lớn nhất đời em ấy.”

Hạ Thời Thâm lộ ra vẻ mặt không muốn nghe, hắn ném thực đơn lên bàn, nói muốn uống cà phê latte.

"Vậy tôi gọi đồ uống đặc biệt vậy-" Văn Dã nhìn chằm chằm thực đơn, điện thoại kẹp giữa các ngón tay, lười biếng đung đưa.

"Cậu có soi gương trước khi ra ngoài không." Hạ Thời Thâm đột nhiên hỏi anh, "Sắc mặt cậu tệ đến mức có thể đem chôn luôn rồi."

Văn Dã cúi đầu cười, mắt híp thành một đường, khớp ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn: "Vậy mà lúc nãy tôi giả câm, người ta tin ngay."

Trời tối dần, đèn đường bên ngoài sáng lên, những sợi nhung lơ lửng trong không khí phủ một lớp ánh vàng, Văn Dã cầm ống hút, vô định khuấy đá trong ly, chạm vào ly thủy tinh, phát ra âm thanh trong trẻo.

"Năm sau công ty các cậu khám sức khỏe, ký kết với bệnh viện bọn tôi đi." Giọng Văn Dã vì cà phê đá mà càng khàn hơn, anh ngước mắt, đối diện với ánh mắt Hạ Thời Thâm, cười nói: "Sau này cậu phải gọi tôi là Tiểu Văn tổng rồi đấy nhé."

Hạ Thời Thâm đẩy vành mũ lên trên, để lộ mắt: "Cậu không phải không muốn tiếp quản bệnh viện sao."

"Lão già cũng không còn cách nào." Văn Dã đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, tay lại cho vào túi, mới nói tiếp: "Nếu không phải Văn Thuật không muốn tiếp quản, ông ấy cũng chẳng vui vẻ gì khi giao bệnh viện cho tôi đâu."

"Tống Nguyên không biết?" Hạ Thời Thâm nói.

Văn Dã cúi đầu, nghe thấy hai chữ Tống Nguyên, anh không nhịn được khẽ cong khóe môi, cả người mềm mại hẳn.

"Ừm." Văn Dã nói, "Em ấy ghét người khác lừa em ấy."

Hạ Thời Thâm vốn muốn nói "Vậy cái chết của cậu không còn xa rồi" nhưng đối diện với nụ cười có phần miễn cưỡng của Văn Dã, hắn lấy thuốc ra, châm một điếu, không tiếp lời.

"Lâu như vậy rồi, sao lại không thích tôi chút nào nhỉ." Văn Dã chống đầu, giọng mang theo nụ cười, "Tống Nguyên này đúng là không biết nhìn hàng gì cả."

Hạ Thời Thâm liếc nhìn anh một cái, mái tóc hơi dài che khuất mày mắt Văn Dã, dù vậy, hắn vẫn có thể thấy tia máu đỏ trong đôi mắt anh.

Nhả khói thuốc trong miệng ra, Hạ Thời Thâm ném bao thuốc về phía Văn Dã, nói khẽ: "Hút một điếu đi."

Thế giới này vốn chẳng bao giờ công bằng, có người ngay cả một cánh hoa cũng chưa từng tặng cho anh, nhưng anh vẫn chung tình đến chết, có người vì anh trồng cả một vườn hồng, nhưng anh chỉ thấy gai quá dài, cũng chẳng thèm đoái hoài một cái.

Văn Dã cầm bao thuốc lên, nhìn một lúc, bèn bật cười.

"Tôi đúng là điên rồi." Văn Dã vùi đầu vào khuỷu tay, đầu ngón tay nắm bao thuốc có chút dùng sức, "Vậy mà đến lúc này, tôi vẫn nghĩ đến việc Tống Nguyên không thích mùi thuốc lá."

Giọng Văn Dã nghe có vẻ không rõ ràng, nhưng Hạ Thời Thâm cảm thấy anh không còn cười nữa.

"Đúng là hết thuốc chữa thật rồi." Văn Dã nói với đối phương.

Hạ Thời Thâm gạt tàn thuốc quá dài trong gạt tàn, hắn nhìn ngón tay đang siết chặt của Văn Dã, dừng một lúc, mới nói: "Cậu hết thuốc chữa từ lâu rồi."

Văn Dã ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt rất đen rất sáng: "Hay là nhân thời điểm tốt này, cậu nói thẳng với Tống Nguyên luôn đi."

Hạ Thời Thâm không có biểu cảm gì trên mặt.

Tay Văn Dã đang cầm điện thoại hơi khựng lại, qua vài giây, quay số quen thuộc nhất.

Chuông chỉ reo hai tiếng, điện thoại đã được kết nối, Văn Dã sững người, anh vốn định cúp máy, nhưng nghe thấy giọng nữ bên kia, không tự chủ nhíu mày.

Người bên kia không biết nói gì, Văn Dã đứng dậy, tay chống bàn, hỏi: "Ở đâu?"

Đầu dây bên kia có vẻ như không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh, Văn Dã lặp lại một lần nữa, giọng trở nên lạnh lẽo: "Ở đâu?"

“Tôi đến ngay,” Văn Dã cúp điện thoại, nhìn Hạ Thời Thâm một cái, trầm giọng nói, "Tôi phải đi đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.