Từ Khê Thành đến sân bay phía đông không gần. Suốt gần một tiếng đồng hồ ngồi trên xe, điện thoại của Văn Dã không ngừng đổ chuông. Tống Nguyên lắng nghe anh sắp xếp công việc cho thời gian vắng mặt, từng câu từng chữ ngắn gọn, mạch lạc. Y nhớ đến lúc Văn Dã từng nói với mình rằng anh rất không thích điều hành công ty, vậy mà giờ đây anh vẫn làm rất tốt.
Tống Nguyên thu hồi ánh mắt nhìn Văn Dã, những ngón tay để bên hông khẽ co quắp một cách không tự nhiên. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng y bắt đầu không tìm thấy lý do nào để Văn Dã có thể yêu y nữa. Trước đây y vẫn nghĩ mình có thể giúp đỡ anh trong công việc, nhưng có vẻ bây giờ Văn Dã cũng không cần điều đó. Có thứ gì đó đang nhanh chóng rời khỏi cơ thể, nhanh đến mức Tống Nguyên không thể nắm bắt.
Do vé máy bay đặt gấp nên chỗ ngồi của Văn Dã và Tống Nguyên không cạnh nhau, phân tán ở hai hàng, một ghế cạnh cửa sổ phía trước, một ghế gần lối đi phía sau. Khi sắp lên máy bay, Văn Dã đứng trên bậc thang im lặng đưa hai tấm vé cho Tống Nguyên, y rất tự nhiên rút lấy tấm vé hàng sau có tên Văn Dã.
Cảm nhận được ánh mắt dừng lại trên mặt mình, Tống Nguyên ngẩng đầu nói: "Hôm nay uống nhiều nước quá, ngồi gần lối đi tiện đi vệ sinh." Văn Dã tháo tai nghe bluetooth xuống, cụp mắt ừ một tiếng, có vẻ không mấy để tâm đến lời giải thích của Tống Nguyên.
Mãi cho đến khi lên máy bay, Tống Nguyên ngồi phía sau Văn Dã, từ góc độ đó, có thể thấy được sống mũi và khóe môi của anh, nhưng chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể thấy được nửa gương mặt của anh. Dù tư thế đó không mấy thoải mái, nhưng Tống Nguyên vẫn cứ nghiêng đầu, công khai lén nhìn Văn Dã rất lâu. Y nhìn anh gọi nước có ga thêm đá từ tiếp viên, ký tên trên bốn tập tài liệu điện tử, mở một bộ phim có tông màu u tối, xem được một nửa thì bấm tạm dừng.
Khi Văn Dã quay đầu, Tống Nguyên thu hồi tầm mắt, giả vờ nhìn ra những đám mây không mấy trắng ngoài cửa sổ. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, máy bay hạ cánh, Tống Nguyên và Văn Dã xuống máy bay, ngồi lên xe thương mại về biệt thự họ Văn. Trên đường đi tâm trạng Văn Dã có vẻ không tốt, quản gia ngồi ghế phụ chỉ có thể trò chuyện với Tống Nguyên, thỉnh thoảng lại cười với y qua gương chiếu hậu.
"Chú có sao không ạ?"
"Đã bó bột rồi, không sao đâu, chỉ là người già xương giòn, va chạm một chút là dễ xảy ra chuyện."
Tống Nguyên gật đầu, ánh mắt theo bản năng nhìn sang Văn Dã bên cạnh, anh nhắm mắt lại, như thể không nghe thấy gì.
Xe nhanh chóng chạy vào khu đô thị, khi đi qua một con hẻm nhỏ, Văn Dã bỗng nhiên lên tiếng: "Dừng lại ở đây." Tài xế tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng dừng xe, Văn Dã mở cửa xe, đi thẳng về phía một cửa hiệu xéo ở phía trước, Tống Nguyên nghe thấy quản gia cười nói: "Bánh đậu đỏ ở tiệm này là món ông chủ thích ăn nhất, không ngờ cậu chủ vẫn còn nhớ."
Vì Văn Dã hiếm khi nói đến chữ "bố", không ngờ lại nhớ món ăn vặt mà lão gia họ Văn thích. Khi Văn Dã lên xe, Tống Nguyên không nhịn được nhìn anh thêm vài lần, có lẽ ánh mắt quá rõ ràng, lần cuối cùng nhìn thì rất chuẩn xác đụng phải ánh mắt anh đưa tới.
Tay anh vẫn cầm túi giấy đựng bánh đậu đỏ, nhìn Tống Nguyên, giơ tay lên, nhướng mày hỏi: "Cậu cũng muốn ăn à?" Tống Nguyên bị câu hỏi của Văn Dã làm nghẹn họng, nhất thời quên cả phản bác, ngẩn người một lúc mới lắc đầu nói không cần.
Đến nhà Văn Dã đã là tám giờ tối, ngay trong sân cũng có thể nghe thấy tiếng chén đĩa chạm vào nhau. Khi Văn Dã đẩy cửa vào, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa thoáng ngạc nhiên, giây sau, ông ta không tự chủ được nhíu mày. Văn Dã liếc nhìn kho tương trên bàn, cười nói: "Có vẻ bố vẫn ăn ngon miệng nhỉ."
Văn Dị Sơn và Cao Lam đều không nói gì, Tống Nguyên đi theo vào, cười chào chú thím. Văn Dị Sơn như đã quên đi cuộc cãi vã lần trước, cố gắng nặn ra một nụ cười với Tống Nguyên. Văn Dã tìm chỗ trống ngồi xuống, anh đặt bánh đậu đỏ vừa mua lên bàn, vì không ai để ý nên một lúc sau đã bị cô giúp việc dọn bát đĩa thu đi mất.
Tống Nguyên chặn cô giúp việc định vào bếp lại, lấy túi bánh đậu đỏ trong tay cô, cười đưa cho Văn Dị Sơn: "Con trai út của chú đặc biệt đi đường vòng mua cho chú đấy ạ, phải đứng xếp hàng lâu lắm." Văn Dã không nói gì, anh nhìn Văn Dị Sơn nhận túi bánh rồi lại đặt sang một bên.
"Giờ bố bị tiểu đường, không ăn được đồ ngọt thế này." Văn Dị Sơn nhìn về phía Văn Dã, sắc mặt không được tốt lắm, "Mày mà quan tâm bố một chút thì đã không mua thứ ngọt như vậy về."
Văn Dã cầm đũa lên, tùy ý gắp một đũa rau sống trước mặt, mới cười nói: "Bố mà quan tâm con một chút thì đã không từ chối ăn một miếng nào."
Văn Dị Sơn vốn còn muốn nói gì đó, nhưng bị Văn Thuật ngăn lại, hắn đứng dậy, gắp cho Văn Dị Sơn một con cua, rồi rất thân thiết gắp cho Tống Nguyên một con khác: "Mới được chuyển đến sáng nay." Tống Nguyên theo bản năng nhìn Văn Dã, anh chỉ cúi đầu ăn rau trước mặt, không nhìn y.
Trong phòng không ai nói chuyện nữa, cô giúp việc từ bếp đi ra bưng đĩa đựng vỏ cua, đi một vòng đến chỗ Tống Nguyên. Thấy con cua trong đĩa của y vẫn còn nguyên vẹn, tay định lấy đĩa có chút do dự, Tống Nguyên chủ động đưa đĩa cho cô, khẽ nói cảm ơn, Văn Thuật ngồi đối diện liếc nhìn y.
Bữa cơm không mấy vui vẻ kết thúc rất nhanh, trừ Văn Dã vẫn còn đang ăn bánh ga-tô nhỏ, những người khác đều đã đặt đũa xuống. Văn Dị Sơn có lẽ không muốn nhìn thấy Văn Dã nữa, giọng điệu có phần gay gắt bảo Cao Lam dìu ông lên lầu, tiếng đóng cửa phòng ngủ rất lớn. Cùng lúc đó, Văn Dã đặt đũa xuống, ngẩng đầu uống hết nước bên cạnh, đứng dậy định đi.
Tống Nguyên đứng sau Văn Dã, đang nghĩ xem nên bắt chuyện thế nào, Văn Thuật đột nhiên lên tiếng gọi y. Tống Nguyên quay người lại, thấy Văn Thuật lấy một album ảnh bìa da thật từ kệ phía sau, mở ra lật vài trang, rút ra một tấm ảnh.
"Ảnh lần trước đã rửa ra rồi." Văn Thuật đặt ảnh lên bàn, ánh sáng từ đèn treo trên đầu chiếu xuống, vết sáng che mất khuôn mặt Tống Nguyên trong ảnh, nhưng ngũ quan của người đứng bên cạnh trở nên rất rõ ràng.
Tống Nguyên nhìn bức ảnh chụp chung hai người trên bàn, thái dương đập rất mạnh mấy cái, y hoàn toàn quên mất Văn Thuật đang đứng bên cạnh, theo bản năng nhìn vào mắt Văn Dã, nói rất nhanh: "Đây không phải ảnh em và anh ta chụp riêng."
Văn Dã không nói gì, anh đứng một lúc, giơ tay chạm nhẹ vào tấm ảnh, rồi nói với Tống Nguyên: "Không có việc gì thì cậu về trước đi." Tống Nguyên đứng rất thẳng, giọng y có chút khàn khàn, mấp máy không ra lời, rồi quay đầu nhìn Văn Thuật: "Ảnh gốc đâu? Anh--"
"Tống Nguyên." Văn Dã gọi tên y, nhưng không nhìn y, "Tôi nói lần nữa, cậu về trước đi."
Bàn tay nắm chặt bên hông Tống Nguyên lại buông lỏng, y khẽ nói được, khi quay người định đi, lại bị Văn Dã gọi lại. Văn Dã nhặt tấm ảnh trên bàn lên, bỏ vào túi áo Tống Nguyên, anh nhìn vào mắt y, giọng điệu bình tĩnh: "Nhớ mang đồ của cậu đi."
Nhìn Tống Nguyên biến mất khỏi tầm mắt, Văn Dã đi ra khỏi phòng khách, đi về phía sân, Văn Thuật đi theo sau anh, mãi cho đến sân sau của nhà, Văn Dã và Văn Thuật mới dừng lại.
Văn Dã cụp mắt nhìn lon nước bên chân, dừng vài giây, giơ chân đá nó sang một bên, lon nước rỗng phát ra tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn Văn Thuật đang đứng đối diện, cười hỏi: "Đưa một tấm ảnh đã chỉnh sửa có gì thú vị không?"
Văn Thuật thu hồi ánh mắt từ lon nước bị đá bẹp ở góc tường, hắn nhìn Văn Dã trong bộ vest đen, mới nói: "Vậy là Tống Nguyên thích cậu." Văn Thuật dừng một lúc, tiếp tục hỏi: "Hai người định ở bên nhau sao?"
Văn Dã không trả lời, Văn Thuật có vẻ cũng không mong đợi câu trả lời của Văn Dã, hắn cúi đầu, khóe mắt thoáng thấy vết thương bên trong cổ tay Văn Dã: "Nếu nhà biết cậu thích đàn ông, bố có thể sẽ giết cậu đấy."
Văn Dã chỉ cười, anh cầm hộp thuốc lá, đầu ngón trỏ chạm vào góc hộp: "Nếu ông ấy giết tôi, anh chắc chắn là người đưa dao."
Văn Thuật im lặng lắng nghe, không phản bác, cho đến khi Văn Dã rút thuốc ngậm vào miệng, hắn mới nói: "Tống Nguyên trước đây thích anh, bây giờ thích cậu, cậu có nghĩ đến nguyên nhân không?"
Văn Dã châm thuốc, khói trắng không ngừng bay lên, Văn Dã lấy thuốc xuống, kẹp giữa các ngón tay.
"Nếu lúc đó anh vạch trần ra, bây giờ đối với Tống Nguyên, cậu chỉ là một đứa em trai rất giống anh mà thôi. Cậu và Tống Nguyên vốn không phải cùng một loại người, anh cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, đừng ngốc nữa."
Quả nhiên là anh em ruột, ngay cả đâm dao cũng biết chỗ nào đau nhất, tay Văn Dã cầm thuốc buông thõng bên người, đầu ngón tay vô thức run rẩy, tro thuốc rơi xuống theo, Văn Dã ngậm thuốc, tay tùy ý nhét vào túi, nói không rõ giọng: "Tốt nhất bây giờ anh đừng nói nữa, không thì tôi thật sự sẽ đánh anh đấy."
Có lẽ là chịu không nổi mùi thuốc, Văn Thuật nhanh chóng về phòng, qua cánh cửa, Văn Dã có thể nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ của Văn Dị Sơn và Cao Lam, đó là âm điệu chỉ dành cho Văn Thuật.
Khi Văn Dã ra khỏi sân, trời rất tối, tông màu giống như bộ phim tình cảm anh chưa xem xong trên máy bay, anh không biết nam nữ chính có đến được với nhau không. Văn Dã đứng bên tường lại châm một điếu thuốc, nhưng anh không hút, chỉ cụp mắt nhìn làn khói xanh trắng theo ngón tay cuộn xoáy, rồi bị một cơn gió thổi tan. Một mẩu tro thuốc rơi xuống đất, cùng rơi xuống còn có tia lửa sáng.
Điếu thuốc trắng bị đốt đen, Văn Dã cụp mắt nhìn một lúc, rồi vứt thuốc đi.
Vòng qua góc tường, Văn Dã thấy Tống Nguyên đang ngồi xổm bên cạnh một bức tường đỏ trông có vẻ rất cũ, cùng lúc đó, Tống Nguyên cũng nhìn thấy anh, y đứng dậy, đi về phía anh. Y có lẽ đã đợi rất lâu, sống mũi và đuôi mắt đều đỏ ửng, khóe miệng thẳng tắp, tấm ảnh trong tay bị nắm đến nhăn nhúm.
Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, yết hầu khẽ run, qua vài giây, mở miệng nói: "Không phải như anh nghĩ đâu, hôm đó em đến nhà anh không phải để tìm Văn Thuật, tấm ảnh này cũng không phải chúng em chụp riêng." Giọng Tống Nguyên run rẩy không kiềm chế được, y cúi đầu, vuốt phẳng những nếp nhăn trên tấm ảnh nhàu nát trong tay, đưa cho Văn Dã, giọng điệu mang theo vẻ gượng gạo vui vẻ: "Anh chắc chắn có thể nhìn ra, bên phải ảnh gốc còn có chú thím."
Vì Văn Dã không nhận, Tống Nguyên lại tiến thêm một bước nhỏ, có phần cố chấp nhét tấm ảnh vào tay Văn Dã, đầu óc Tống Nguyên trống rỗng, y chỉ theo bản năng, lặp đi lặp lại: "Anh nhìn xem, anh nhìn xem là biết ngay mà."
Có lẽ sự cầu xin lặp đi lặp lại là có tác dụng, Văn Dã giơ tay cầm lấy tấm ảnh, anh cụp mắt, nhìn hai người đứng sát vai nhau trong ảnh. Tấm ảnh thật sự chụp rất đẹp, dù Tống Nguyên không biểu cảm, trông vẫn cao quý và kiêu ngạo, y có lẽ sẽ mê hoặc lòng người, rất nhiều người sẽ yêu y, còn bản thân mình chỉ là người tạm thời may mắn trong số nhiều lựa chọn dự bị.
Văn Dã bỏ tấm ảnh xuống, lại một lần nữa nhìn Tống Nguyên, vai áo khoác của y có một vết đen nhỏ, có lẽ là lúc trước dựa vào tường làm bẩn. Sắp đến mùa đông lạnh nhất của Kiềm Thành rồi, gió trở nên lạnh buốt, khi thổi vào mặt mang theo cảm giác đau rát không thể bỏ qua, là một ngày bình thường nhất trong mùa đông.
"Chúng ta nói chuyện đi." Văn Dã rất tùy ý cầm tấm ảnh trong tay, cụp mắt nói với Tống Nguyên.
Văn Dã có lẽ sẽ không bao giờ quên biểu cảm của Tống Nguyên lúc đó, y chớp mắt nhanh hơn, dáng vẻ mím môi khiến Văn Dã nhớ đến buổi sáng sương mù dày đặc khi còn đi học, Tống Nguyên đứng dưới đài chào cờ đợi lên phát biểu.
"Không." Tống Nguyên trả lời nhanh chóng, y kéo khóe miệng, nhưng lại như không còn sức lực, rất nhanh đã trở lại bình thường.
Sự từ chối của Tống Nguyên dường như không ngoài dự đoán của Văn Dã, anh chỉ nhìn y, nghe thấy câu trả lời của y rồi khẽ cười một tiếng, ngay cả đường cong của lông mày và mắt cũng phủ một lớp dịu dàng. Tống Nguyên không nói nên lời, Văn Dã vốn hay cười, trước đây khi Văn Dã cười với y như vậy, là vì y phàn nàn bánh lasagna khó ăn, nhiệt độ điều hòa khách sạn quá cao, hay có mùi thuốc lá trong thang máy.
Nụ cười là biểu cảm mê hoặc nhất trên thế giới, nó không chỉ đơn thuần đại diện cho sự hạnh phúc, mà còn có thể là phẫn nộ, bất lực, đau lòng, thất vọng, và tuyệt vọng.
"Tôi không phải đang thương lượng với cậu." Văn Dã trông có vẻ rất bình tĩnh, giơ tay đặt tấm ảnh lại vào túi áo khoác của Tống Nguyên, giọng rất nhẹ nói: "Tống Nguyên à, đừng làm nũng nữa."
...
Tác giả có lời muốn nói:
Hẹn gặp lại (Suy nghĩ của anh trai và Lộ Khả Doanh sẽ viết sau, đừng mắng tôi vội)