Ga-ra ngầm ngập tràn ánh sáng, mái tóc Tống Nguyên trông thật mềm mại dưới ánh đèn. Khi nhìn thấy Văn Dã, thân trên y khẽ thẳng lên một chút. Y bước đến trước mặt Văn Dã, giọng vui vẻ hỏi anh có biết y chuẩn bị món quà bất ngờ gì không. Chưa kịp để Văn Dã trả lời, Tống Nguyên đưa bó hoa giấu sau lưng ra trước ngực, tự hỏi tự đáp: "Là hoa hồng đó."
Những cánh hoa hồng phớt hồng trông thật mềm mại, có vẻ hợp với Tống Nguyên hơn - Văn Dã nghĩ vậy khi đưa tay nhận bó hoa từ y. Tống Nguyên bước đến bên xe Văn Dã, nói với anh: "Em đến đón anh tan làm." Văn Dã liếc nhìn những ngón tay y đang dán sát vào đường may quần, rồi xoay người lên xe.
Tống Nguyên trông rất vui vẻ, trên xe cứ thỉnh thoảng lại nói với Văn Dã về giống hoa hồng này là gì, thời gian nở hoa bao lâu. Văn Dã ngồi ở ghế phụ ôm bó hoa, nghe y nói xong thì quay sang nhìn, một lúc sau mới lên tiếng: "Người trong công ty đã bắt đầu gọi tôi là tiên hoa rồi." Giọng Văn Dã bình thản, Tống Nguyên nghe xong thì sững người, vài giây sau bật cười, mắt híp lại thành một đường thẳng. Dù Văn Dã biết bộ dạng mình ôm hoa trông có vẻ khôi hài, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ, khi thấy Tống Nguyên cười, mình vẫn vui vẻ như hồi 17 tuổi.
Xe chạy quanh co một hồi lâu, cuối cùng dừng lại đối diện rạp chiếu phim. Tống Nguyên quay sang nhìn Văn Dã rồi hỏi: "Anh có muốn xem phim không, Batman đại chiến Superman." Văn Dã nhớ mấy hôm trước Tạ Minh Hiên gửi cho anh một tin nhắn thoại dài, nói Warner Bros đang cắt cỏ*, đồng thời khuyên Văn Dã đừng trở thành đám cỏ tiếp theo.
(*Cắt cỏ: thuật ngữ chỉ việc kiếm lời nhanh chóng từ người tiêu dùng)Văn Dã cởi dây an toàn, xoay người đặt hoa ở ghế sau, giọng bình tĩnh hỏi: "Tại sao Superman lại phải đánh nhau với Batman?" Tống Nguyên nhanh nhẹn đáp không biết, y theo Văn Dã xuống xe, khi qua đường thì đứng bên cạnh anh, kéo chặt áo khoác: "Xem rồi sẽ biết."
Giọng Tống Nguyên mang theo chút nghẹt mũi nhẹ, nên khi y lấy nước soda lạnh từ tủ lạnh để thanh toán, Văn Dã đang ôm bắp rang mới mua liền đẩy lon nước qua một bên, nói: "Một ly sữa yến mạch, làm nóng." Tống Nguyên định đưa tay lấy lại lon soda, nhìn Văn Dã nói: "Em không uống đồ nóng." Văn Dã lại lấy lon soda đặt ra chỗ y không với tới được, vừa thanh toán vừa nói: "Uống nóng đi."
Chỗ ngồi của Tống Nguyên và Văn Dã ở giữa hàng áp chót, bộ phim này đã chiếu rạp đến giai đoạn cuối, trong rạp rất ít người, nhưng thời lượng quảng cáo đầu phim vẫn không hề ngắn đi. Đến lần thứ ba xem quảng cáo của một thương hiệu ô tô nọ, Văn Dã liếc nhìn hộp bắp rang đã vơi một nửa, có lẽ Tống Nguyên đã lâu không xem phim, ngay cả xem quảng cáo cũng tỏ ra rất hứng thú. Văn Dã đưa sữa yến mạch đến bên miệng Tống Nguyên, y theo phản xạ nghiêng đầu, định nói gì đó nhưng ánh mắt rơi vào vết sẹo hơi sẫm màu ở mặt trong cổ tay Văn Dã, y ngừng lại một chút, đỡ lấy tay anh đưa tới, cúi đầu uống một ngụm lớn.
Văn Dã không nói gì, thu tay về.
Cuối cùng phim cũng bắt đầu, phần mở đầu là điều Văn Dã quen thuộc, anh cũng giống như hầu hết các chàng trai khác, thời đại học từng mê mẩn Marvel và DC, từng tranh luận với bạn cùng phòng rất nhiều lần về việc Iron Man và Captain America ai mới là thủ lĩnh chân chính, nhưng rõ ràng những điều này chưa từng xuất hiện trong đời sống đại học của Tống Nguyên.
Tống Nguyên ghé vào tai Văn Dã, chỉ vào người đàn ông mặc áo khoác trên màn hình lớn, khẽ hỏi: "Đây là ai vậy?"
"Superman."
Tống Nguyên nhíu mày nhìn Văn Dã, dừng một lát mới hỏi: "Superman không phải mặc áo choàng sao?"
Văn Dã quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sáng trong của Tống Nguyên, ánh mắt anh dời xuống, dừng lại ở đôi môi dính vụn bắp rang của y, anh nắm lấy cổ tay y, lau đi mấy vụn bắp rồi nói nhỏ: "Chờ một lát nữa sẽ mặc." Tống Nguyên chỉ nhìn anh, cho đến khi màn hình chuyển sang cảnh khác, mới ừm một tiếng.
Phim đã chiếu qua hơn một nửa, Tống Nguyên cuối cùng cũng thấy Superman mặc áo choàng, nhưng y lại bắt đầu thất thần. Tống Nguyên nghiêng đầu, nhìn Văn Dã ngồi bên cạnh, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, làm cho đường nét càng thêm sâu thẳm. Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua, Tống Nguyên nắm được một ý, y muốn hôn Văn Dã. Hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ một bước, khi Tống Nguyên phản ứng lại thì y đã nắm lấy mu bàn tay Văn Dã, động tác có vẻ vội vàng. Văn Dã rời mắt khỏi màn hình, cúi mắt nhìn y, Tống Nguyên sững người một chút, đưa hộp bắp rang qua: "Ăn không?" Trong hộp trống trơn, chỉ còn lác đác vài hạt ngô chưa nổ, nhưng Văn Dã vẫn nhận lấy. Vì tay phải bị Tống Nguyên nắm, anh dùng tay trái.
Bởi vì Văn Dã không gạt tay y ra, mãi đến khi phim kết thúc, Tống Nguyên vẫn còn ngẩn ngơ. Cho đến khi đèn sáng lên, Văn Dã mới rút tay về, y ngước lên nhìn Văn Dã, Văn Dã khẽ cười một cái, rồi nói: "Đi thôi."
Khi ra khỏi rạp chiếu phim, mấy nam sinh mặc đồng phục trắng xanh đang đứng tụ tập bên cạnh cửa chính, lúc đi ngang qua, Tống Nguyên liếc nhìn, là máy gắp thú. Tiếng thảo luận của đám con trai rất to, Tống Nguyên nghe được lõm bõm vài câu, bắt được mấy từ như màu hồng, sinh nhật, quà tỏ tình. Văn Dã đi phía trước liếc nhìn Tống Nguyên, dừng lại vài giây, đi đến sau lưng đám nam sinh, cười hỏi họ gắp được bao lâu rồi.
Dù Văn Dã cao hơn những người khác một đoạn, nhưng vẻ thiếu niên trên người rất nặng, chưa nói được mấy câu, một trong số họ đã gọi anh là anh cả. Tống Nguyên đứng tại chỗ, nhìn nam sinh nhường bảng điều khiển cho Văn Dã, anh cười đáp lại, tay nắm lấy cần điều khiển, hơi cúi người xuống.
Chẳng bao lâu sau, Tống Nguyên nghe thấy tiếng reo hò, nam sinh đứng ngoài cùng cúi người lấy thú nhồi bông màu hồng từ trong máy ra, giơ tay đập tay với Văn Dã. Đạt được mục đích, đám con trai nhanh chóng tản đi, nhưng Văn Dã vẫn đứng đó, Tống Nguyên đi tới, thấy Văn Dã đang gắp con kỳ lân trắng duy nhất ở góc hộp kính. Lần đầu thất bại, Văn Dã lại dùng điện thoại trả tiền ba lần nữa, đến lần thứ hai thì gắp được. Văn Dã cúi người, lấy con kỳ lân từ trong máy ra, lấy chìa khóa xe từ tay Tống Nguyên, đưa thú nhồi bông cho y.
Văn Dã tặng thú nhồi bông không nói gì, Tống Nguyên nhận thú nhồi bông cũng không nói gì, hai người im lặng qua đường, lên xe.
Xe chạy vào một đường hầm rất dài, tín hiệu radio kém đi, tiếng điện xẹt xè vang lên, Văn Dã giơ tay vặn âm lượng xuống nhỏ nhất, xe bỗng trở nên yên tĩnh, khi gần đến lối ra, Văn Dã nghe Tống Nguyên mở lời: "Em thật sự đã rất lâu không nhận được thú nhồi bông rồi." Văn Dã không đáp lại, tốc độ xe rõ ràng tăng lên, xe nhanh chóng chạy ra khỏi đường hầm, khi đi qua khu vực đo tốc độ ở lối ra, camera ngay phía trên lóe sáng một cái.
Đường về nhà Tống Nguyên rất thuận lợi, xe nhanh chóng dừng trước cửa nhà y, Tống Nguyên ôm kỳ lân trắng xuống xe, vốn định chào tạm biệt, nhưng nghĩ một lúc vẫn không mở lời, xoay người đi vào. Ngay giây phút đầu tiên trở về phòng ngủ, Tống Nguyên đã hối hận vì không chào tạm biệt Văn Dã cho tử tế, y ôm kỳ lân ngồi trên giường, bên tai vang lên tiếng động cơ rất nhỏ.
Gần mười lăm phút trôi qua, Tống Nguyên mới xác định tiếng động cơ xe không phải y ảo giác, y đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn xuống. Xe vẫn đỗ ở vị trí vừa đưa y về, Văn Dã dựa vào xe hút thuốc, bóng lưng hòa vào trong màn đêm mờ tối. Dường như nghe thấy tiếng động, Văn Dã xoay người lại, khói thuốc phả ra bay lên trên, đường nét như bị mây che phủ.
Điếu thuốc trong tay Văn Dã sắp tàn, anh ngửa đầu nhìn Tống Nguyên, cho đến khi ánh lửa đầu ngón tay tắt ngấm mới hỏi: "Cuối tháng bệnh viện có một buổi dạ tiệc từ thiện, cậu có đi không?" Tống Nguyên đứng chết trân bên cửa sổ, cho đến khi cánh tay chống khung cửa hết sức, hơi lảo đảo một cái mới trả lời là có. Giọng nói trong khu biệt thự yên tĩnh và rộng lớn nghe rất to, đèn cảm biến âm thanh trước cửa nhà bên cạnh sáng lên, khiến đường nét của Văn Dã trở nên rõ ràng.
Tống Nguyên dừng một lúc, cúi đầu gọi tên Văn Dã, y nhìn anh hửm một tiếng, âm cuối hơi nhướn lên.
"Anh định mặc màu gì?" Văn Dã đứng im không nói, Tống Nguyên nghĩ anh không nghe rõ, thân người lại thò ra ngoài thêm chút nữa, gió lùa vào cổ áo, "Em nói là, đi dạ tiệc anh định mặc quần áo màu gì?" Văn Dã ngẩng đầu nhìn Tống Nguyên thò người ra từ cửa sổ, không biết sao lại đột nhiên nghĩ đến công chúa sống trong lâu đài trong những cuốn truyện cổ tích hồi nhỏ.
Giấu kín suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng, Văn Dã bình thản nói: "Màu đen đi." Tống Nguyên cười một cái, giọng vui vẻ nói với anh: "Em cũng vừa hay có một bộ màu đen, mặc giống nhau anh không phiền chứ?"
Văn Dã đứng dưới nhìn Tống Nguyên, dừng một lúc, nói không phiền.