Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 47: Dây thép trên cao



Ngày diễn ra tiệc rượu, Kiềm Thành đón cơn tuyết đầu tiên của mùa đông. Tuyết không lớn, những bông tuyết trắng xoay tròn rơi xuống mặt đất rồi tan ngay lập tức. Màn hình điện thoại sáng lên, Văn Dã dập tắt điếu thuốc hút dở, cúi đầu xem tin nhắn từ Tống Nguyên, báo rằng bên ngoài đang có tuyết rơi. Văn Dã còn chưa kịp quyết định có nên trả lời hay không thì đã nhận được tin tiếp theo - một bức ảnh chụp một bông tuyết nhỏ rơi trên nền gạch đỏ thẫm, hình dạng rõ ràng. Anh gõ gõ xóa xóa vài chữ, cuối cùng vẫn không hồi đáp.

Không hiểu sao, Văn Dã cảm thấy anh và Tống Nguyên như đang đi trên dây thép giữa không trung, và có lẽ anh sẽ là người định mệnh rơi xuống trước.

Hội trường tiệc rượu được xây dựng trên đỉnh núi ngoại ô, đường lên núi rất hẹp, xe chạy được nửa đường thì không thể đi tiếp, Văn Dã xuống xe đi bộ. Đêm đông đến sớm, bầu trời tối đen, tuyết vẫn không ngừng rơi, bậc thang đá và lan can đều ướt đẫm vì tuyết. Đi được nửa đường, Văn Dã không khỏi nghĩ việc mời Tống Nguyên có phải quá đường đột hay không. Khi hút điếu thuốc dưới chung cư của Tống Nguyên, anh đã nghĩ rất nhiều, ví dụ như liệu anh có thực sự được yêu không, nhiệt tình của Tống Nguyên khi nào sẽ tan biến?

Bước lên bậc thang cuối cùng, Văn Dã nhìn thấy Tống Nguyên đang đứng trước cổng hội trường. Y mặc vest đen, trông rất thẳng thớm, vòng eo càng thêm thon gọn. Thấy Văn Dã, Tống Nguyên tiến lên hai bước, giơ tay vẫy nhẹ, môi khẽ động, hơi thở trắng xóa vì lạnh, khoảng cách hơi xa nên Văn Dã không nghe rõ y nói gì.

Văn Dã bước đến gần, Tống Nguyên đứng đối diện anh, dừng một lát rồi lấy từ trong túi ra một miếng giữ nhiệt, xé bao bì đưa cho Văn Dã. Anh định nói điều hòa trong hội trường đủ ấm, nhưng nhìn thấy chóp mũi và vành tai đỏ ửng của Tống Nguyên, anh đành nhận lấy, bỏ vào túi và nói cảm ơn.

Tống Nguyên theo Văn Dã vào hội trường. Ánh sáng bên trong rực rỡ, nhiệt độ khá cao, chưa được bao lâu, Tống Nguyên đã cảm thấy thân nhiệt nhanh chóng hồi phục. Nghĩ đến miếng giữ nhiệt vừa đưa cho Văn Dã, y thầm trách mình ngớ ngẩn, định bảo anh lấy ra nhưng nói được nửa chừng thì bị giọng nữ phía sau ngắt lời.

Theo tiếng nói quay người lại, Tống Nguyên thấy Lộ Khả Doanh trong bộ váy màu da, và Văn Thuật đang khoác tay cô ấy bước đến, mặc bộ vest đen giống hệt Văn Dã. Lần cuối gặp Lộ Khả Doanh là ở lễ đính hôn, và giờ đây cô ấy dường như còn gầy hơn trước, xương ngực hơi lộ ra. Cô nhìn Tống Nguyên, vài giây sau mới cười nói: "Lâu rồi không gặp." Tống Nguyên cũng cười đáp: "Lâu không gặp, chị dâu." Tay Lộ Khả Doanh đang cầm ly rượu khựng lại, cô nhìn Tống Nguyên, dừng một lát rồi chuyển ánh mắt sang Văn Dã đang đứng với vẻ mặt bình thản.

"Bố bảo anh thay mặt nhà mình đến chúc mừng cậu." Văn Thuật nhấp một ngụm rượu nhỏ, nói khẽ.

"Ông ấy sợ tôi cướp công ty của ông ấy à?" Văn Dã cười nhạt, giọng nhẹ nhàng: "Anh cứ nói ông ấy yên tâm, tôi không hứng thú với những thứ của ông ấy đâu." Khi Văn Dã nói chuyện, Tống Nguyên vô thức nghiêng đầu nhìn anh, y không muốn thấy anh không vui. Không biết cử chỉ này có quá rõ ràng không, Văn Thuật và Lộ Khả Doanh không ở lại lâu, cầm ly rượu nhanh chóng khuất dạng.

Khi Tống Nguyên quay đầu lại, phát hiện Văn Dã đang nhìn y, tay cầm miếng giữ nhiệt y vừa đưa: "Một lát nữa tôi phải lên lầu tiếp vài vị khách, có thể không chăm sóc được cậu." Cùng với việc khách khứa lần lượt vào, đã có vài người cầm ly rượu muốn mời Văn Dã, khi đến gần thấy Tống Nguyên đứng một bên, trên mặt họ trước là ngạc nhiên, sau đó liền treo lên nụ cười nồng nhiệt.

Bởi vì Tống Nguyên không nằm trong danh sách mời của buổi tiệc, sự xuất hiện của y đối với các nhà đầu tư là một niềm vui bất ngờ. Chẳng bao lâu sau, Văn Dã và Tống Nguyên bị đám đông vây quanh. Văn Dã uống liền hai ly rượu, đang rót ly thứ ba thì Tống Nguyên bỗng gọi tên anh. Văn Dã xoay người, đối diện với đôi mắt sáng rực của Tống Nguyên, y nói với anh: "Chắc Thự tổng đã đến rồi, đừng để người ta đợi lâu, uống rượu với bạn bè lúc nào chẳng được." Tống Nguyên nhìn những người khác, cười giơ ly: "Mọi người nói phải không?"

Sự vụng về trong tình cảm không bao giờ xuất hiện ở Tống Nguyên trên thương trường, Văn Dã nhờ thế mà thoát thân thuận lợi, khi bước lên cầu thang, anh không nhịn được quay đầu nhìn lại, dù trong hội trường có rất nhiều người mặc vest đen, anh vẫn nhận ra Tống Nguyên ngay lập tức. Y vẫn đứng rất thẳng, nụ cười trên mặt đúng mực, tay cầm ly rượu thỉnh thoảng lắc nhẹ. Nhạc nền chuyển sang bản đàn cello, Văn Dã thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước lên.

Dự án đàm phán rất thuận lợi, Thự Bình là ông chủ doanh nghiệp tư nhân từ một nhà thầu xây dựng bình thường làm nên, nói chuyện thẳng thắn, mang phong thái hào sảng hiếm thấy của người làm ăn. Chai whisky mới mở đã uống hết quá nửa, Văn Dã bắt đầu thấy choáng váng, nhưng Thự Bình trông chẳng có phản ứng gì, vừa vỗ vai Văn Dã khen thế hệ trẻ đáng nể, vừa rót cho anh thêm một ly.

Văn Dã cầm ly lên, uống cạn rồi thừa lúc Thự Bình định mở chai rượu trắng mới chen vào nói muốn ra ngoài hút điếu thuốc. Thự Bình tuổi tác cũng xấp xỉ Văn Dị Sơn, ông có một đứa con trai bằng tuổi Văn Dã, nghe anh nói vậy liền nhíu mày, vỗ đùi nói giọng rất to: "Tuổi còn trẻ hút thuốc làm gì! Hại sức khỏe lắm! Đừng chê tôi lắm lời, sức khỏe mới là vốn liếng của cách mạng!"

Những lời tương tự Tống Nguyên cũng từng nói với anh, y nói: "Hút thuốc sẽ chết sớm đấy." Văn Dã đứng dậy, lùi về phía ban công, cười nói: "Tôi biết rồi, chỉ hút thêm một điếu thôi."

Văn Dã đẩy cửa ra, đứng trên sân thượng lộ thiên, tuyết không biết đã ngừng từ khi nào, gió lạnh thổi vào mặt, cơn say của anh tỉnh được một chút. Ánh đèn ngoại ô so với khu trung tâm trông mờ nhạt hơn, Văn Dã châm thuốc, ánh lửa bị gió thổi sáng rực. Khi gần hút xong, anh nghe thấy tiếng bước chân, quay người sang thấy Lộ Khả Doanh khoác áo choàng từ phòng bên đi ra.

Cô đứng bên cạnh Văn Dã, dừng một lát rồi cầm lấy bao thuốc anh để sang một bên, châm một điếu và hút một hơi, có lẽ vì thuốc quá nặng, cô bưng miệng ho liên tục mấy tiếng, trông có vẻ chật vật. "Lâu quá không hút rồi." Lộ Khả Doanh bình tĩnh lại, đưa tay lau khóe mắt, nói nhỏ.

Văn Dã không đáp lời, Lộ Khả Doanh có vẻ cũng không cần câu trả lời, cô tự nói: "Tôi và anh trai anh cậu sẽ đăng ký kết hôn đầu năm sau, chúng tôi đang bàn xem nên ở lại biệt thự cũ hay dọn ra ngoài ở riêng. Tôi thì muốn dọn ra ngoài." Cô lại hút một hơi, thở khói ra rồi tiếp: "Nhưng Văn Thuật muốn ở lại biệt thự cũ."

"Hút ít thôi, Văn Thuật ghét mùi thuốc lá." Điếu thuốc trong tay Văn Dã cũng gần hết, anh cúi xuống gạt một đoạn tro thuốc dài.

"Không sao." Lộ Khả Doanh cười nói, "Anh ấy và tôi không thân thiết như các cậu tưởng đâu."

Không khí im lặng hồi lâu, Văn Dã không có tâm trí tán gẫu với Lộ Khả Doanh, quay người định đi thì nghe cô nói: "Vậy giờ cậu ta lại chuyển mục tiêu sang cậu rồi sao?" Bước chân Văn Dã không dừng lại, anh mở cửa, trở lại phòng, cười cùng Thự Bình uống thêm vài ly rượu trắng, mấy ly rượu vào bụng, Văn Dã bắt đầu thường xuyên nghĩ đến Tống Nguyên.

Có lẽ rượu vào gan tăng thêm dũng khí, một ý nghĩ từ bộ não mơ hồ trồi lên, anh muốn tin tưởng Tống Nguyên, dù là đi trên dây thép giữa không trung hay khoảnh khắc huy hoàng ngắn ngủi, anh đều muốn tin tưởng y. Ý nghĩ này một khi xuất hiện liền không thể kiểm soát, như trò chơi đập chuột, không kiềm chế được mà chạy ra từ mọi cơ quan trong cơ thể.

Uống hết ly cuối cùng, Văn Dã đặt ly xuống, cười nói với Thự Bình: "Thự tổng, tôi phải xuống dưới một lát."

"Sao thế? Lo cho bạn gái một mình ở dưới à?" Thự Bình vốn chỉ đùa, nhưng Văn Dã chỉ nhìn ông, không phản bác. Thự Bình nhướn mày, ông rất thích Văn Dã, ban đầu có ý định giới thiệu cháu gái cho anh nên mới giữ anh uống nhiều rượu như vậy, bây giờ xem ra chỉ đành thôi.

"Vậy xuống nhanh đi! Đừng lãng phí thời gian tốt đẹp với lão già này!" Thự Bình cười vẫy tay.

Văn Dã xuống cầu thang rất nhanh, ba bậc cuối cùng nhảy thẳng xuống, trong hội trường vẫn còn rất đông người, thấy anh xuống, nhiều người giơ ly rượu đón chào, nhưng Văn Dã không còn kiên nhẫn ứng phó, anh len qua kẽ hở giữa đám đông, đi một vòng quanh hội trường tròn nhưng không tìm thấy Tống Nguyên.

Giá như lúc đó Văn Dã từ bỏ thì tốt, khi không tìm thấy Tống Nguyên ở tầng một, nếu anh bỏ cuộc thì tốt rồi. Đáng tiếc Thượng đế luôn thích xem trò cười của người khác, ở góc cửa bắc, Văn Dã thấy Tống Nguyên cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, anh còn chưa kịp gọi y thì thấy Văn Thuật đi vào theo sau.

Mười giây sau khi cánh cửa đóng lại, Văn Dã quyết định cho cái gọi là sự trùng hợp thêm một cơ hội, nên anh đợi thêm mười giây nữa, mười giây thứ ba, mười giây thứ mười. Có lẽ vì thắt cà vạt quá chặt, Văn Dã cảm thấy khó thở, thái dương đập thình thịch, anh cố gắng kìm nén, kéo lỏng cà vạt ra một chút. Nhưng vô ích, cổ họng bắt đầu đắng ngắt, không ngừng trào lên, như thể đang nhắc nhở anh, bao nhiêu năm qua từ đầu đến cuối chỉ có anh là kẻ ngốc.

Khi người tiếp theo đi đến nhà vệ sinh, Văn Dã bước tới, anh chặn trước cửa, gượng cười nói: "Bạn tôi nôn trong đó, ngài đi phía sau nhé, xin lỗi." Văn Dã cảm thấy sắc mặt mình chắc không được tốt lắm, vì người đàn ông khi rời đi còn ngoái nhìn anh thêm hai lần.

Cánh cửa nhà vệ sinh không khóa được, Văn Dã xoay người, dừng vài giây, đẩy cửa vào.

Bên trong nồng nặc mùi rượu, Văn Thuật dựa vào bồn rửa tay đứng, nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua, hắn chỉ mặc áo sơ mi, cổ áo mở rộng, hai bộ vest đen vứt bừa bãi trên bồn rửa. Văn Dã đi tới, đứng trước mặt Văn Thuật, hạ giọng hỏi: "Tống Nguyên đâu." Văn Thuật nhìn anh, dừng một lát rồi giơ tay chỉ về phía buồng giữa đang khép cửa. Văn Dã quay đầu nhìn cánh cửa đó, nói với Văn Thuật: "Anh ra ngoài trước đi."

"Đợi một chút, tôi—"

"Anh tốt nhất đừng nói nữa." Văn Dã bình tĩnh ngắt lời Văn Thuật, anh đối mắt với Văn Thuật, giơ tay dùng ngón giữa chỉ vào thái dương mình, cười nói: "Tôi uống rượu đau đầu lắm, thật đấy, anh đừng nói nữa."

Giây tiếp theo sau khi Văn Thuật đẩy cửa ra ngoài, cửa buồng từ bên trong mở ra, Văn Dã thấy Tống Nguyên, y mặc áo sơ mi, vạt áo bên hông lòi ra ngoài, khuy cổ áo cởi mở, anh có thể thấy xương quai xanh của y. Tống Nguyên nhìn anh, rất nhẹ gọi tên anh, Văn Dã dời mắt, anh xoay người, đi vài vòng trong không gian không lớn, cuối cùng rút biển cảnh báo vệ sinh màu vàng từ dưới bồn rửa tay dựng bên ngoài cửa, rồi đóng cửa lại hơi mạnh, âm thanh rất lớn.

Tống Nguyên đi tới, dựa gần hơn, mùi rượu trên người càng nồng, Văn Dã đối mắt với Tống Nguyên, nhìn đôi mắt sáng rực của y, và làn da ửng đỏ lộ ra ngoài, Văn Dã bỗng muốn cười. Nên khi Tống Nguyên ôm anh, anh chỉ cụp mắt hỏi: "Vừa rồi em cũng ôm Văn Thuật như thế này sao?"

Cánh tay vòng quanh eo lỏng ra một chút, Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn anh.

"Hửm? Sao không nói gì." Văn Dã gỡ tay Tống Nguyên khỏi eo mình, cúi đầu nhìn y.

"Vậy nên, sau khi ôm anh ta thì anh ta hôn em à?" Văn Dã nắm tay Tống Nguyên, vạt áo sơ mi của y theo đó kéo lên, lộ ra một mảng da nhỏ.

"Hôn em ở đâu?" Đầu gối Văn Dã ấn vào đùi Tống Nguyên, anh dùng đầu ngón tay rất nhẹ chạm vào xương mày, chóp mũi, yết hầu, xương quai xanh rồi quay lại môi y, "Ở đây à." Mặt Tống Nguyên đỏ bừng, tay Văn Dã từ từ di xuống, dừng lại giữa hai chân y: "Nhắc đến anh ta là em có phản ứng lớn như vậy sao?"

"Tôi đúng là, suýt nữa đã tin—" Mắt Văn Dã đỏ hoe, anh cúi đầu bật cười, lắc đầu lùi về sau một bước.

Tống Nguyên như mới phản ứng được, y đưa tay kéo tay áo Văn Dã, nhưng bị anh hất ra.

"Đừng chạm vào tôi." Văn Dã không hề nhìn vào mắt Tống Nguyên, "Tránh xa tôi ra."

Bây giờ Văn Dã có thể khẳng định, anh đã rơi khỏi dây thép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.