Hàng Long Phục Hổ

Chương 155: Một Mũi Tên Bắn Chết



Đương nhiên đám người Tiêu Hùng không hề biết chính mình đang bị một đám người như hổ rình mồi theo dòi, lúc này hắn đang cùng Lôi Kế Bình hai người phóng tầm mắt ra phía chân trời xa, ba con Kim Dực Sư Thứu đực đi kiếm ăn có thể quay về bất cứ lúc nào.

Trong hang, có một bóng người đi ra, trong tiểu đội cùng chỉ có Trương Mục là Chiến Hồn cửu trọng võ giả duy nhất, hắn cùng không có tham nhập chiến đoàn, mà là lựa chọn dược thân xuống, hướng về thang tên mà đi, hướng về vách núi mà xuống, chắc là việc thu lượm Kim Dực Sư Thứu đản đã thành công.

Chỉ không biết tình hỉnh chiến đấu trong sơn động như thế nào?

Ngay khi Tiêu Hùng đang bồn chồn lo lắng, một tiếng kêu thê lương từ trong sơn động lại lần nữa truyền đi ra, làm cho tinh thần người ta bị kich động mạnh, một thân hỉnh khổng lồ màu vàng đột nhiên xuất hiện ở tại cửa động, cái đầu thật lớn của sư thứu đang chuyển động, một đôi mắt thật to gắt gao nhìn chằm chằm về chính hướng võ giả dưới vách núi chạy đi.

Đột nhiên sư thứu phe phẩy đôi cánh thật lớn màu vàng, bay hẳn lên, ngay tại lúc nó bay lên trong nháy mắt, một đạo hào quang đen thui, trống rỗng từ sau lưng xuất hiện, trùng trùng nện ở trên lưng Kim Dực Sư Thứu.

Thân mình Kim Dực Sư Thứu vừa mới bay lên, giống như bị cự chùy đánh trúng, lập tức đập xuống mạnh mẽ, trên lưng da tróc thịt bong, thậm chí cách đó rất xa, nhưng Tiêu Hùng vẫn nghe được tiếng găy của xương cốt.

Kim Dực Sư Thứu đầu nhất tài, liền ngă xuống dưới vách núi, nhưng mà mới đang ở giừa không trung, đôi cánh nó lại dựng lên lần nữa, thế mà thân mình lại bốc lên ổn định giữa không trung, miệng lại lần nữa phát ra một tiếng kêu thê lương thanh chấn khắp nơi, thân mình nó phịch bay về hướng tên Chiến Hồn cửu trọng võ giả kia, hai móng mở ra, giống như lợi nhận hướng về kẻ địch trộm trứng Kim Dực Sư Thứu mà chộp tới.

Thân thể Hắc Mộc xuất hiện ở cửa động, nhìn Kim Dực Sư Thứu vừa phải chịu một kích đại lực của mình còn chưa chết, sắc mặt không khôi biến đổi, quát lớn: “Cẩn thận!”

Tên võ giả Chiến Hồn cửu trọng kia mới đi xuống được mấy thước, ngẩng đầu vừa thấy, không khôi chấn động, đối mặt Kim Dực Sư Thứu có được thực lực so sánh cường giả Chiến Linh liều mạng, tại chỗ này lên không được xuống không xong, làm sao có thể ngăn cản nó?

Ngã từ độ cao hơn hai mươi thước xuống, nếu vận khí tốt sẽ không chết, nhưng toàn thân cũng phải tê liệt!

Nhìn ánh mắt hung tợn của Kim Dực Sư Thứu càng ngày càng gần, sắc mặt võ giả Chiến Hồn cửu trọng cùng trờ nên tái nhợt vô cùng, bóng ma chết chóc đã giống như ma chưởng bám ở trái tim hắn!

Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hai mũi thiết tiễn từ trong rừng cây trước sau bắn ra, giống như lường đạo tia chớp màu đen, chỉ trong nháy mắt bắn trúng mục tiêu Kim Dực Sư Thứu này, một mũi tên tới trước trực tiếp bắn trúng đầu Kim Dực Sư Thứu, mũi tên lập tức xuyên từ hốc mắt trái sang hốc mắt phải, sau đến một mũi thiết tiễn sau trực tiếp bắn vào bụng Kim Dực Sư Thứu.

Hai mũi tên cùng không phải do một mình Tiêu Hùng bắn ra, mũi tên của Tiêu Hùng chỉ nhanh một bước, Lôi Kế Bình tên chậm một bước, bắn trúng đầu Kim Dực Sư Thứu là Tiêu Hùng tên, mũi tên bắn ra chiểu vào bụng Kim Dực Sư Thứu là Lôi Kế Bình.

Kim Dực Sư Thứu bị hai mũi tên bắn trúng, một mũi tên đầu lại trực tiếp trí mạng, nhất thời thân mình mất thăng bằng, đột nhiên từ không trung lập tức tái lạc, thân mình từ trước người tên Chiến Hồn cửu trọng kia sát qua mà rơi xuống vách núi.

Tên võ giả Chiến Hồn cửu trọng kia như từ cỏi chết trở về, nhất thời mừng rỡ, không dám tái làm chậm trễ, nhanh từ trên thang tên mà đi xuống dưới.

Lôi Kế Bình quay đầu nhìn Tiêu Hùng, Tiêu Hùng đã lại xuất ra một mũi tên đặt ở trên cung, trong tay mang theo một mũi thiết tiễn như lúc trước, sắc mặt bình tĩnh, giống như chỉ làm một việc bé nhỏ tới mức không đáng kể, trong lòng không khỏi vô cùng khiếp sợ, Tiêu Hùng ra tay thật nhanh, thật chuẩn!

Tuy rằng tốc độ phi hành của Kim Dực Sư Thứu so ra kém tia chớp, nhưng mà cùng là nhanh như gió thổi, công kích nhanh chóng như thế, thế mà trong nháy mắt Tiêu Hùng có thể nhắm vào đầu Kim Dực Sư Thứu, hơn nữa là trong lúc Kim Dực Sư Thứu vận động nhanh như vậy lại bắn trúng mục tiêu là đầu Kim Dực Sư Thứu, thật sự là quá lợi hại!

Hạ Ngọc Xuân ở bên cạnh cùng nhìn thấy hai người xuất tiễn, nhìn đồng đội chuyển nguy thành an, đồng thời thở phào nhẹ nhổm một hơi, nhưng cũng cùng là giật mình.

Cung tiễn thủ này thực lực chỉ có Chiến Hồn cửu trọng, tiễn thuật thật lợi hại!

Tiêu Hùng thật đúng là không đắc ý, bắn trúng mục tiêu trong lúc nó đang vận động cao tốc, đó là cảnh giới giai đoạn thứ hai ngự tiễn phải đạt tới, hơn nữa không chỉ là mục tiêu vận động thẳng táp, vận động theo đường cong, vật thể vận động vô quy tắc, thực ra có thể làm đến vận động sinh mệnh hoàn toàn vô quy tắc là cơ bản không tồn tại, bởi vì quán tính thân thể phụ thuộc các loại nhân tố, trong vận động nhìn như bất quy tắc này, lại luôn có thể tìm được một ít quy luật, mà Tiêu Hùng tu luyện đó là giống như nhìn vào những động tác tưởng chừng vô quy luật, tìm ra quy luật ẩn dấu, sau đó phán đoán ra quỹ tích vận động của đối phương, do đó khống chế tốc độ tên cùng với uy lực, bắn trúng đối phương.

Kim Dực Sư Thứu này đã bị thương, nhưng một kích của Hắc Mộc như vậy là phi thường nghiêm trọng, ngay cả khi Tiêu Hùng không bắn ra một mũi tên này, nó cùng không có khả năng sống sót, nó vừa rồi nó giãy dụa lần cuối cùng, đơn giản cùng là sinh mệnh nở rộ cuối cùng, trong mắt nó chỉ có võ giả Chiến Hồn cửu trọng cướp đi trứng Kim Dực Sư Thứu, làm sao còn có thể đề phòng bên cạnh có kẻ lén bắn tên?

Cũng bởi vì như thế, ngay cả một mũi tên bắn trúng Kim Dực Sư Thứu, hơn nữa là một kích trí mạng, Tiêu Hùng cùng cảm thấy không có nửa phần đắc ý, thậm chí khi hắn không cần bắn ra mũi tên đó, hắn cùng đã biết kết quả, cùng bởi vì như thế, hắn không có bắn ra mũi tên thứ hai.

Tuy rằng hắn mới tu luyện Nguyệt Thần tiễn được hai giai đoạn, nhưng mà ở trên tiễn kỹ đã đạt được rất nhiều thành tựu, tuy rằng ngày xưa cũng đi theo Tiễn Si tu luyện tiễn thuật, nhưng mà đều là một ít tiễn thuật trụ cột còn có tiễn kỹ đơn giản, nay học tập hệ thống Nguyệt Thần tiễn, ở trên cung tiễn tạo nghệ, Tiêu Hùng đã rất có tạo nghệ.

Nguyệt Thần tiễn chia làm bốn giai đoạn, giai đoạn thứ nhất đại khái là luyện mắt và bắn, giai đoạn thứ hai là huấn luyện bắn tiến giai, ngự tiễn cũng muốn hoàn toàn khống chế tên, tên có thể bay tới đâu, tốc độ bao nhiêu, uy lực như thế nào, còn chưa có ra tay, liền phải có hoàn toàn nắm trong tay, cái này đó là tinh túy ngự tiễn, đồng thời ngự tiễn cùng tu luyện phán định đối với quỹ tích mục tiêu, cái này cùng là điểm rất khó trong bắn tên, uy lực có lớn, bắn không trúng lại có tác dụng gì?

Thứ ba là giai đoạn sát tiễn, còn gọi là tăng mạnh uy lực của tên, cho dù là tốc độ bắn ra tên như nhau, kỹ xảo khác nhau, khống chế khác nhau, cùng sẽ không có cùng uy lực, làm thế nào mới có thể bắn ra uy lực thật lớn sát khí kinh người, thậm chí làm cho người ta vừa thấy liền cảm thấy muốn tránh cùng không thể tránh được?

Giai đoạn thứ tư, Lạc Thần, còn lại là dung hợp toàn bộ kỹ xảo cuối cùng, một giai đoạn này càng nhiều là một loại lĩnh ngộ trên tinh thần, một khi lĩnh ngộ xong, vậy đó là cảnh giới Nguyệt Thần tiễn đại thành!

Tiêu Hùng cảm thấy chính mình muốn tu luyện tốt sát tiễn có lẽ không cần dùng thời gian quá dài, nhưng mà hơn nữa muốn tu luyện đến lạc thần dung hợp cuối cùng, chỉ sợ còn cần thời gian rất lâu, Nguyệt Thần tiễn cùng không phải dể tu hành như vậy, điều này Tiêu Hùng đã cảm giác được từ mấy tháng tu hành, dù sao hắn tu hành ở trong hư nghĩ không gian, nhưng một tháng bằng bốn tháng của người khác, ba tháng tu hành thực ra đã bằng người khác tu hành hơn một năm, hơn nữa lại hết sức tập trung, chỉ chuyên tâm tu hành.

Trong sơn động lại truyền đến âm thanh mãnh liệt của vài tiếng chiến khí kịch liệt bạo liệt, tiếng Kim Dực Sư Thứu hỗn loạn kêu thảm thiết, xem ra hai con Kim Dực Sư Thứu cái trong sơn động cùng chống đờ không được.

Dù sao trong lúc Kim Dực Sư Thứu giống cái đẻ trứng, thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, huống mặt trên còn có ba cường giả Chiến Linh, nhất là Hắc Mộc lại là cường giả Chiến Linh lục trọng, là tồn tại phi thường hung hăn.

Võ giả Chiến Hồn cửu trọng từ trên đinh núi xuống dưới, đã muốn trực tiếp vọt tới bên cạnh Kim Dực Sư Thứu bị giết chết, rất nhanh đem hai lỗ tai hai cánh Kim Dực Sư Thứu bổ xuống, sau đó cất vào Huyết Giới không gian, đây chính là thứ Tiêu Hùng muốn, hơn nữa đối với Kim Dực Sư Thứu này thì kim dực cũng là đáng giá nhất, Tiêu Hùng cùng chỉ cần một đôi, những thứ còn lại đều có thể bán giá rất cao.

“Nhìn kìa, Kim Dực Sư Thứu đực đã trở lại!”

Hạ Ngọc Xuân bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Tiêu Hùng nhướng mày, quay đầu nhìn theo hướng chỉ tay của Hạ Ngọc Xuân, quả nhiên, ở tại không trung xuất hiện hai điểm màu vàng, nhanh chóng bay về hướng này, hai cái bóng màu vàng còn chưa có đuổi tới, xa xa đã lại xuất hiện cái bóng màu vàng thứ ba.

“Toàn bộ ba con Kim Dực Sư Thứu đực đang gấp rút trở về!”

Sắc mặt Tiêu Hùng vẫn bình tĩnh, túm nhanh lấy Hắc Nguyệt cung, lớn tiếng kêu lên: “Hắc Mộc, chấm dứt chiến đấu chạy nhanh, ba con kim ưng đã trở lại!”.

Thanh âm Tiêu Hùng rất lớn, khẳng định mấy người trong sơn động đều nghe được, âm thanh chiến khí bạo liệt càng phát ra hung mãnh, vang lên hai tiếng dài, tiếng chiến khí đánh trong sơn động đã biến mất không thấy, xem ra trận chiến đã kết thúc.

Ba bóng đen nhanh chóng xuất hiện ở tại cửa sơn động, Tiêu Hùng vừa đảo mắt thấy, trong lòng cùng cả kinh, trên người Hắc Mộc hoàn hảo, mặt khác trên người Trương Mục cùng một gà võ giả Chiến Linh nhìn qua đều có chút hỗn độn, thế mà thậm chí trên người Trương Mục còn có một vết thương như là bị lợi nhận trực tiếp mở ra, đang chảy máu tươi ra ngoài.

Đối phó ba con Kim Dực Sư Thứu giống cái thực lực đại giảm, thế nhưng còn bị thương, vậy nếu đối phó ba con Kim Dực Sư Thứu giống đực đang thịnh nộ thì sẽ như thế nào đây?

Kim Dực Sư Thứu, quả nhiên là ma thú cường hãn, khó trách nhiều người mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm như vậy đến cướp đoạt trứng của chúng, muốn ấp trứng ra Kim Dực Sư Thứu để phục tùng, nếu có thể có một con Kim Dực Sư Thứu phục tùng, vậy chẳng phải là tương đương với có trợ thủ cường hăn cấp Chiến Linh giúp đờ, quan trọng hơn là trợ thủ cường hăn cấp Chiến Linh này lại còn có thể bay!

Ba đạo Kim Dực Sư Thứu màu vàng giống như ba đạo tia chớp từ xa xa nháy mắt bổ nhào vào, thậm chí đám người Hắc Mộc xuất hiện ở cửa động đều không kịp nhảy xuống vách núi, Hắc Mộc cùng không lui lại, hét lớn một tiếng: “Chúng ta ngăn cản bọn chúng tại đây, các ngươi ở mặt dưới tìm cơ hội công kích bọn chúng, nhớ kỹ, tốt nhất có thể trực tiếp giết chết một con, bằng không, rất khó đối phó, ba con Kim Dực Sư Thứu này thực hung mãnh!”

Còn chưa nói xong, hai Kim Dực Sư Thứu phía trước đã bổ nhào vào, ánh mắt chúng nó đã nhìn qua sau lưng ba người, thấy được cảnh tượng trong động, nhất thời phát ra một tiếng rít nổi giận, lông chim trên thân thể dựng hết lên, như là một thanh lợi kiếm, hai móng như câu hướng về hướng Hắc Mộc mà chộp qua.

Ba người Hắc Mộc vì thuận tiện cho mấy người Tiêu Hùng tìm cơ hội bắn, đều đứng ở cửa sơn động, cùng không để cho Kim Dực Sư Thứu nhào vào trong động, nhìn Kim Dực Sư Thứu công tới, Hắc Mộc cùng không né tránh, gầm lên một tiếng, râu tóc trên người đều dựng hết lên, trên cả cánh tay, toàn bộ da thịt trên người đều xuất hiện một dúm lông màu đen, đôi chỗ cùng trở nên hơi hơi có chút màu đỏ, tràn ngập thần sắc giận giữ, giống như là một con hắc hùng (gấu đen) hỉnh người!

Sức chiến đấu của Hắc Mộc ở trạng thái Chiến Hồn vô cùng khủng khiếp, cơ nhục bắt đầu từ từ lộ ra, giống như phá quần áo mà ra, thiết côn thật lớn trong tay hắn đang bị hắn xoay tròn nhanh chóng như cối xay gió, sau đó hóa thành một đạo công kích trầm trọng giống như núi cao, lập tức đánh thẳng vào Kim Dực Sư Thứu đang bổ nhào đến.

Kim Dực Sư Thứu toàn tốc bay tới, lợi trảo thật lớn thế mà không có nửa phần né tránh, cắng rắn chộp tới thiết côn thật lớn đang đánh tới, hai cánh lại vung lên mãnh liệt, giống như hai đạo cửa sắt đóng lại, hướng về thân mình Hắc Mộc quạt qua, xem độ mạnh yếu uy mãnh, chỉ sợ người bình thường bị chụp trúng tuyệt đối cốt cách cả người đều bị gãy sạch.

Lợi trảo cùng thiết côn trùng trùng va chạm cùng một chỗ, thế mà phát ra tiếng vang giống như kim thiết giao kích, Kim Dực Sư Thứu cúi đầu phát ra một tiếng kêu to, móng vuốt co rụt lại giống như bị điện giật, nhưng mà một móng vuốt khác lại theo sát qua, chộp tới Hắc Mộc, động tác phản ứng như điện, giống như đều hoàn thành trong nháy mắt.

Trên có hai phiến cánh đánh ra, dưới có móng vuốt nghênh diện một trảo, nhìn trảo câu vô cùng sắc bén, Hắc Mộc cúi thấp thân mình, quay cuồng một cái về phía sau, tránh khôi một kích này, không đợi Kim Dực Sư Thứu phản ứng nhiều, Hắc Mộc đã đột nhiên nhảy lên, vọt lại đây như tật phong, một côn quét ngang, trùng trùng đánh vào cánh màu vàng mà Kim Dực Sư Thứu đồng thời vừa đánh ra.

Nhưng mà, một bổng này không giống như công kích trước đó của Hắc Mộc vào Kim Dực Sư Thứu giống cái, làm đổi phương bị thương nặng, một cây này liền giống như là đánh vào một nơi cực kỳ trơn, hoàn toàn không có chỗ giữ lực vậy, nhưng cọng lông chim sắp hàng chỉnh tề, giống như trong nháy mắt đã đem cổ cự lực này từ một điểm phân tán đến trên vô số lông chim.

Hắc Mộc lắp bắp kinh hăi, nhưng mà một kích này cùng đem Kim Dực Sư Thứu giống đực vừa định vọt vào động cứng rắn về tới không trung, nếu để cho nó xông vào trong động, hai cung tiễn thủ Tiêu Hùng cùng Lôi Kế Bình phía dưới đã có thể khởi không đến tác dụng gì.

Ngay khi Hắc Mộc đột nhiên nện một côn lên cánh Kim Dực Sư Thứu, đồng thời Tiêu Hùng cùng xuất ra cung tiễn.

Tên nhanh chóng thoát khôi cung tiễn, dây cung chấn động mãnh liệt, mang theo tiếng xé gió sắc bén bay về hướng Kim Dực Sư Thứu, nhắm chuẩn đầu Kim Dực Sư Thứu.

Kim Dực Sư Thứu bị Hắc Mộc đánh cho bay ngược, nghe được tiếng mũi tên xé gió trong không khí, hai cánh vung lên, đã che lấy đầu chính mình, hai cánh màu vàng của Kim Dực Sư Thứu cùng cứng rắn vô cùng, hơn nữa đao kiếm khó thương, tụ tập cùng một chỗ còn có thể có khởi đến tác dụng phân tán lực đạo, cái này cùng là nguyên nhân cánh Kim Dực Sư Thứu là đáng giá nhất, đương nhiên, rất nhiều người thu mua cánh Kim Dực Sư Thứu. lại chỉ để làm đồ trang trí trong phòng khách.

Ngay tại khi mũi tên dài uy thế kinh người bay ra, Lôi Kế Bình cùng xuất cung, nhưng mà hắn còn chưa có bắn ra tên, thì hắn đã phát hiện mũi tên của Tiêu Hùng đã bắn ra trước một bước.

Một cây thiết tiễn nho nhỏ, thế mà phát ra tiếng xé gió vô cùng sắc bén, một mũi tên này hẳn nên có uy lực bao nhiêu lớn!

Một mũi tên này cùng quá mạnh đi!

Nhưng mà điều này không phải thứ khiến cho Lôi Kế Bình bất ngờ nhất, mà là ở việc ngay sau khi Tiêu Hùng bắn ra mũi tên đó, đã lại lần nữa kéo cung ra!

Mũi thiết tiễn vẫn bị giữ ở trên ngón tay hắn không hề động quá, trong nháy mắt dây cung đã bị hắn thả ra, ở giừa giống như căn bản không có tạm dừng gỉ, giống như một mũi tên căn bản là không phải hắn bắn ra, giống như mũi tên cầm ở trong tay nguyên bản vẫn được đưa lên dây cung vậy!

Thủ pháp thật nhanh!

Là hắn muốn bắn ra liên châu khoái tiễn sao?

Ý niệm này vừa mới thoáng hiện trong đầu Lôi Kế Bình, Tiêu Hùng đã bắn mũi tên thứ hai đi ra ngoài.

Thật bắn đi ra ngoài sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.