Hàng Long Phục Hổ

Chương 162: Thác Bạt Xảo Vân



Cô gái này lẳng lặng đứng ở trong phòng, giống như một đóa Tuyết liên nở rộ im lặng, thân thể mang theo vài phần khí tức thánh khiết.

Trong đôi mắt hẹp dài hơi xếch, một đôi nhãn cầu giống như trân châu đen, tràn ngập khí tức linh động, lại thâm thúy như biển lớn, ánh mắt làm cho người ta như bị lạc ở trong đó.

Cái mùi cao tinh xảo, đôi môi đò mín lại, làm cho người ta một loại xinh đẹp có chút quật cường, ánh mắt nàng thẳng tắp dừng ở trên người Tiêu Hùng, không có nửa phần chớp lóe, chân thật mà chấp nhất.

Tiêu Hùng nhìn thẳng ánh mắt nữ nhân này, mới phát hiện nữ nhân này thế mà rất cao, một đôi đùi thon dài thẳng thắn đứng như vậy, làm cho người ta một loại dụ hoặc thật lớn.

Nàng đứng yên ở đó không nói gì, không làm gì nhưng mà cũng đã đủ để cho người ta trợn mắt há hốc mồm, làm cho người ta tâm thần lay động.

Giai nhân như vậy, thế mà lại có thể nhìn thấy ở nơi này?

“Phu nhân, cô khôe”.

Ngay cả Tiêu Hùng tâm tính cứng còi, nhìn người con gái tràn đầy mê hoặc này, trong lòng cũng nhịn không được có hai phần thất thần, chậm rãi hít một hơi, Tiêu Hùng đem ánh mắt từ trên ánh mắt nữ nhân này dời đi, mỉm cười chào hỏi.

Cô gái hạ thấp người xuống, hướng về Tiêu Hùng thi lễ. Đôi mày hơi nhíu lại: “Hắc Mộc đã xảy ra chuyện sao?”

Tiêu Hùng chậm rãi gật đầu: “Chúng tôi đụng độ Tôn Nhị Lôi của Tôn gia ở Kim Phong hạp cốc”

Khuôn mặt cô gái bỗng nhợt nhạt, ánh mắt có vẻ hốt hoảng, nhưng rất nhanh cô lấy lại thần sắc: “Thiếp thân kêu là Thát Bạt Xảo Ngọc, không biết công tử xưng hô thế nào?”

Tiêu Hùng có chút kinh ngạc, cô gái này không phải người của Vương gia sao? Khi tự giới thiệu sao lại nói ra tên thật của mình, cái này tựa như có chút không hợp đạo lý?

Nhưng vừa nghĩ vậy Tiêu Hùng dường như đã hiểu ra, người con gái này giới thiệu tên, cũng là tạm thời không dùng thân phận đàn bà góa của Vương gia, dùng thân phận chính mình trò chuyện với mình, chỉ sợ còn có chuyện để nói.

Tôi tên Mộc Lâm”.

Thác Bạt Xảo Ngọc hiển nhiên không phải là một cô gái đơn giản, sau khi nghe tin Hắc Mộc xảy ra chuyện, cô không hốt hoảng truy hỏi mà ngược lại hỏi thăm Tiêu Hùng, chỉ điểm tâm tính này cũng đủ làm người ta bội phục.

“Mộc Lâm... trước đây có nghe Hắc Mộc nhắc tới, các hạ là truyền nhân của Nguyệt thần tiễn”

Tiêu Hùng mỉm cười gật đầu: “Đúng, phu nhân chắc biết lai lịch Nguyệt thần tiễn, tôi không cần giải thích nhiều”.

Thác Bạt Xảo Ngọc gật đầu, mời Tiêu Hùng ngồi xuống: “Hắc Mộc chết rồi sao?”

Tiêu Hùng lắc đầu: “Tôi không biết, chúng tôi chia ra để chạy, hắn có thể chạy thoát hay không tôi không rò, tôi chỉ theo lời hắn tới đây gặp phu nhân, hơn nữa đem chuyện xảy ra nói cho phu nhân biết.”

Thác Bạt Xảo Ngọc đã nắm thành nắm đấm, khớp xương vì dùng lực mạnh mà có chút trắng bệch, nghe xong lời Tiêu Hùng vội thở dài nói: “Chỉ e Hắc Mộc khó thoát khôi địch thủ, Tôn Nhị Lôi không có khả năng bỏ qua cơ hội bắt ta.”

Tiêu Hùng gật đầu, phán đoán của Tiêu Hùng không khác Thác Bạt Xảo Ngọc là bao, chỉ có điều ân oán giữa Vương gia và Tôn gia, hắn không có hứng thú, đương nhiên cũng lười hỏi nhiều.

Thác Bạt Xảo Ngọc đã tuyệt sắc như vậỵ, khó trách Tôn Nhị Lôi lại sốt ruột như thế, chỉ sợ Tôn Nhị Lôi này đối với sắc đẹp của Thác Bạt Xảo Ngọc, còn nhớ mãi không quên.

“Hắc Mộc chết rồi, bây giờ chỉ còn lại cô nhi quả phụ chúng ta, cái này làm sao bây giờ.”

Thác Bạt Xảo Ngọc lộ vẻ lo lắng, trong mắt tràn đầy sự bi thương, làm người ta không không thể kìm lòng, chỉ muốn ôm vào lòng an ủi một phen.

Tiêu Hùng nhìn Thác Bạt Xảo Ngọc, rồi cúi mắt xuống nhìn chóp mùi của mình, dường như trên chóp mũi có thứ gì đó.

Người con gái này tuyệt đối không đơn giản, tốt nhất không nên đụng vào.

Bản thân tới yêu tộc lần này, chẳng qua là muốn hoàn thành nhiệm vụ săn giết Kim Dực Sư Thứu, nay nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng không cần phải mất thời gian chậm trễ nữa.

Nhưng mà ngay tại thời điểm Tiêu Hùng ôm chủ ý không nhúng tay vào chuyện này, Thác Bạt Xảo Ngọc đối diện đã đứng lên, đi tới trước mặt Tiêu Hùng, bỗng nhiên hai đầu gối thế mà trực tiếp quỳ xuống.

Tiêu Hùng thất kinh, vội vàng hỏi: “Phu nhân, cô làm gì vậy?”

Thác Bạt Xảo Ngọc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy sự khẩn cầu: “Xảo Vân khẩn cầu công tử ra tay tương trợ, Tôn gia không thể tha cho chúng tôi, đến nay Hắc Mộc lại xảy ra chuyện, chỉ còn lại cô nhi quả phụ chúng tôi, sao thoát khôi độc thủ của Tôn gia.”

“Nguyệt thần tiễn là thiên hạ kỳ tuyệt, cho dù là Lạc Nhật tiễn danh chấn Linh Nguyệt cũng không bằng, công tử còn trẻ mà đã thực lực kinh người, còn tôn sư là cao nhân tiền bối, nếu có thể xuất tay tương trợ, thiếp thân nguyện ý làm nô làm tì, báo đáp ân này”.

Tiêu Hùng nhất thời hiểu ra, hóa ra Thác Bạt Xảo Ngọc đánh chủ ý tới sư phụ mình, cô ta nghĩ quả không sai, Nguyệt thần tiễn so với Lạc nhật tiễn là tồn tại càng mạnh hơn, nếu sư phụ đồng ý giúp cô ta, đương nhiên có thể bảo đảm an toàn cho cô ta.

Chỉ có điều Thác Bạt Xảo Ngọc không ngờ được, toàn bộ thiên hạ trước mắt biết Nguyệt Thần tiễn chỉ sợ cũng chỉ một mình mình, về phần sư phụ Tiễn Si?

Hắn thật ra cũng muốn ra ngoài, nhưng mà không cách nào rời khôi hư nghĩ không gian.

“Ài, phu nhân, sư phụ tại hạ là cao nhân ẩn thế, nhưng mà người đã tạ thế mấy năm rồi, sở dĩ tôi xuất sơn cũng là vì di nguyện của sư phụ, người muốn đánh bại Lạc nhật tiễn, khôi phục sự huy hoàng của Nguyệt thần tiễn...”

Trên khuôn mắt Thác Bạt Xảo Vân lộ vệ thất vọng, nàng xác thực từ một quyển sách từ xưa đọc qua Nguyệt Thần tiễn, biết được lai lịch của Nguyệt Thần tiễn, nghe tin Tiêu Hùng một mình đánh bại bốn người thoát khôi vây, nàng càng thêm tin tưởng vào Nguyệt thần tiễn, nên mới có ý nghĩ vậy, nhưng nghe Tiêu Hùng nói vậy nàng không khôi thất vọng không thôi.

Nhìn Tiêu Hùng trước mặt, Thác Bạt Xảo Vân thất vọng ra mặt nhưng lại lộ vẻ kiên quyết, đã tới bước này, cô một cô gái trói gà không chặt, lại không thể tìm được nơi có thể tương trợ, dung mạo cô dù khuynh quốc khuynh thành, nhưng mất đi nơi che chở, chỉ có đưa tới tai họa vô cùng.

“Xin công tử giúp chúng tôi”.

Tiêu Hùng cười khổ: “Cô đứng lên đi, ta ngay cả Chiến Linh cũng chưa tiến vào, làm sao có thể bảo vệ các cô, làm sao có năng lực có thể giúp các cô báo thù...”

Thác Bạt Xảo Vân cũng không đứng dậy, ngược lại ngẩng đầu lên, chân thật nói: “Công tử, Tôn gia hại chúng tôi nhà tan cửa nát, tất cả mọi chuyện chỉ vì Tôn Nhị Lôi, chỉ cần công tử giúp tôi giết Tôn Nhị Lôi, giúp Vương gia báo thù... Xảo Vân nguyện ý dâng lên tất ctất cả để báo đáp”.

“Tất cả?”

“Đúng, tất cả” Thác Bạt Xảo Vân hơi ưỡn ngực, bởi vì nguyên nhân quỳ, Tiêu Hùng trên cao nhìn xuống rõ ràng thấy được một mảng lớn tuyết trắng động lòng người, nơi nọ trắng mịn mà cao ngất nổi lên, một đường rãnh thâm thúy, đều làm cho Tiêu Hùng tim đập nhanh hơn vài phần.

“Bao gồm cả bản thân Xảo Vân cũng là của công tử”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.