Hàng Long Phục Hổ

Chương 214: Hồ Nữ Mạc Ngôn



Phủ Cuồng cười hắc hắc nói: "Thanh Thần Binh kia căn bản cũng không ở Mạc gia, cho nên cho dù người của Mạc gia muốn giao ra, cũng không có cách nào giao ra được.".

Lúc này Tiêu Hùng mới thật sự lắp bắp kinh hãi: "Ngươi nói cái gì, thanh Thần Binh kia căn bản không ở Mạc gia, vậy tại sao những chi mạch khác đều chèn ép Mạc gia giao ra?".

Phủ Cuồng cười hắc hắc nói: "Mạc gia đúng là có một thanh Trảm Long Phủ, nhưng mà thanh Trảm Long Phủ kia cùng là đồ giả, việc này đừng nói những chi mạch kia không biết, chỉ sợ cùng ngay cả người của Mạc gia cũng không biết...".

"Giả?".

Lúc này không chỉ có Tiêu Hùng giật mình, mà ngay cả Tiễn Si cùng Châm Tả ở bên cạnh cũng tò mò: "Phủ Cuồng, rốt cuộc tại sao lại như thế này, chẳng lẽ việc có liên quan đến ngươi?".

Trên mặt Phủ Cuồng có vài phần đắc ý nói: "Đương nhiên có quan hệ với ta...

"Năm đó ta đi khắp nơi khiêu chiến cao thủ, có một lần gặp được một cái đối thủ có thực lực rất mạnh, vũ khí của hắn tốt hơn ta, tuy rằng cuối cùng ta cũng đánh bại được hắn, nhưng mà ta cùng bị thương không nhẹ, lúc đó ta mới biết rõ một cường giả không có một thanh vũ khí tốt thì không được, vì thế ta chạy trở về gia tộc, hy vọng có thể mượn Thần Binh Trảm Long Phủ trấn trạch của gia tộc, không ngờ lại bị từ chối.".

Nghe đến đó, ánh mắt Tiêu Hùng đã trợn to, xem vẻ mặt đắc ý của Phủ Cuồng, chẳng lẽ hắn bị từ chối nên sau đó vụng trộm...

"Lúc ấy ta rất tức giận, nhưng mà ta lại phi thường muốn có được Chiến Long Phủ, vì thế ta tìm một cái đoán tạo đại sư, tạo ra một thanh Linh Binh nhìn qua giống như đúc Trảm Long Phủ, cầm cái chuôi Linh Binh này, ta thừa dịp lúc phòng thủ của gia tộc trống rỗng, lặng yên lẻn vào chỗ gửi Trảm Long Phủ, dùng chuôi Linh Binh này đổi chỗ với Trảm Long Phủ...".

Quả nhiên là thế!

Tên Phủ Cuồng nầy, quả nhiên là người to gan lớn mật!

Tiễn Si cùng Châm Tả, đều mở to hai mắt, sắc mặt quái dị nhìn Phủ Cuồng, khó trách hắn khẳng định thanh Trảm Long Phủ trong nhà là giả, thì ra đồ thật đã bị hắn chôm mất, chỉ sợ hiện tại cùng chỉ có hắn mới biết Trảm Long Phủ thật đang ở nơi nào.

"Sau khi ta rời gia tộc, còn tìm một người giỏi tay nghề đem Trảm Long Phủ ngụy trang một chút, nhìn qua không chút nào thu hút, ta liền quang minh chính đại cầm Trảm Long Phủ khiêu chiến khắp nơi, quét ngang thiên hạ, thậm chí ta ở trước mặt người nhà lấy ra Trảm Long Phủ, bọn họ cùng hoàn toàn không có nhận ra, ha ha, các ngươi nói coi có phải ta rất thông minh hay không?".

Châm Tả trợn trắng mắt nhìn Phủ Cuồng một cái: "Ngươi cũng thật quá to gan rồi, nếu như lúc trước bị người trong gia tộc của ngươi phát hiện ra, có thể ngươi đã bị... Chẳng qua, Trảm Long Phủ thật ngươi để ở chỗ nào rồi hả?".

Phủ Cuồng hừ một tiếng nói: "Lúc trước ta bị người vây công biết khó thoát khỏi cái chết, cho nên ở thời điểm trốn chạy đã đem Trảm Long Phủ ném vào Bích Ba hồ, cái chỗ kia chỉ có ta mới biết được!".

"Tiêu Hùng, chúng ta làm giao dịch có được không, ngươi giúp con cháu của ta, ta cho ngươi biết ta đem Trảm Long Phủ giấu ở chỗ nào trong Bích Ba hồ, đến lúc đó ngươi lấy Trảm Long Phủ ra, ngươi liền có một kiện Thần Binh chiến phủ, có được chuôi phủ này, uy lực của Phong Lôi Phủ do ngươi thi triển càng thêm lớn hơn!

Tiêu Hùng không chút do dự đáp ứng: "Tốt, một lời đã định!

Tiêu Hùng cũng không phải là người cứng nhắc, dù sao Phủ Cuồng đã chết, Trảm Long Phủ cũng đánh rơi trong Bích Ba hồ không người nào biết được, chính mình đem Trảm Long Phủ lấy ra dùng, vậy cũng không gì sai, dù sao chính mình cùng coi như là đệ tử của Phủ Cuồng nha, Tiêu Hùng nhận lấy Trảm Long Phủ này thì cảm thấy yên tâm thoải mái, huống chi còn phải trợ giúp con cháu thế hệ sau của Phủ Cuồng nữa đâu!

Còn không biết con cháu thế hệ sau của hắn có phiền toái gì đây, có lẽ phiền toái còn không nhỏ, chính mình thế nhưng làm việc thì phải có thu hoạch chứ!

Bất kể là vì báo đáp Phủ Cuồng dạy dỗ mình, vẫn là vì Thần Binh Trảm Long Phủ, Tiêu Hùng cảm giác mình nên thật sự tận tâm tận lực đi trợ giúp Mạc Ngôn.

Trước đó, Tiêu Hùng cần phải gặp Mạc Ngôn một lần trước, hiểu biết Mạc Ngôn thật sự cân trợ giúp vê phương diện gì.

Cùng may hiện tại Tiêu Hùng coi như là nhân vật có gia tài bạc triệu ngày tiến đấu kim, muốn trợ giúp một người, thì cùng dễ dàng hơn nhiều.

Tiêu Hùng không chuẩn bị đợi đến thời điểm hai học viện luận bàn mới cùng Mạc Ngôn gặp mặt, hắn đi thẳng tới chỗ ở của đệ tử Học viện Thái Thản, làm cho người ta truyền lời.

Mạc Ngôn rất nhanh liền đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Ngôn, Tiêu Hùng có chút kinh ngạc.

Dáng người Mạc Ngôn phi thường nhỏ xinh, nhưng lại có thân hình nóng nảy đặc biệt của nữ nhân Hồ Tộc, gương mặt tinh xảo, cả người đều tản ra vẻ thanh xuân hấp dẫn, giống như là một trái táo đỏ mới ửng hồng, làm cho người ta cảm giác muốn cắn một miếng.

Ở trên đầu nàng, có hai hồ nhĩ, cái này làm cho khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp.

Phong Lôi Phủ truyền nhân?

Tiêu Hùng rất khó tưởng tượng ra, một nữ hài xinh đẹp như vậy quơ chiến phủ thật lớn chiến đấu, sẽ là một cảnh tượng ra sao, huống chi, thể chất của Hồ Tộc vốn sẽ yếu hơn Hổ Tộc, thân thể bọn họ càng thêm linh mẫn, am hiểu chiến đấu nhanh nhẹn, thế nhưng Phong Lôi Phủ lại là vũ kỹ cực kỳ mạnh mẽ bạo lực...

Mạc Ngôn dùng ánh mắt thoáng có một chút màu trà, có chút tò mò đánh giá Tiêu Hùng, nàng không rõ vì sao có nhân loại sẽ tìm tới mình...

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?".

Tiêu Hùng hướng về phía Mạc Ngôn lộ ra một nụ cười thành khẩn, nhẹ giọng nói ra: "Ta có một số việc, muốn nói với ngươi, là chuyện về gia tộc của ngươi, về Phong Lôi Phủ!".

Vẻ mặt Mạc Ngôn lại càng trở nên kỳ quái, nhưng cũng không có mở miệng hỏi gì thêm, nghiêng đầu nhìn nhìn một rừng cây nhỏ ở cách đó không xa: "Hỉnh như chỗ đó không có ai, chúng ta đi qua đó đi.".

Tiêu Hùng gật gật đầu, cùng Mạc Ngôn sóng vai đi về phía rừng cây nhỏ, đồng thời tự giới thiệu mình: "Ta gọi là Tiêu Hùng, là đệ tử năm nhất của Học viện Cuồng Sư.".

Mạc Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt có vài phần tò mò: "Ngươi biet ta à?".

Tiêu Hùng khẽ mĩm cười nói: "Lần đầu tiên gặp mặt.".

Mạc Ngôn ồ lên một tiếng, lại không có hỏi tiếp, chỉ im lặng đi thẳng, hình như đang cố giữ bỉnh thản, mặc kệ Tiêu Hùng tìm nàng vì mục đích gì, thì đến đó tự nhiên sẽ đều nói ra.

Hai người im lặng đi tới rừng cây nhỏ, Tiêu Hùng nhìn nhìn lân cận đều không có ai, liền dừng bước, Mạc Ngôn cùng đồng thời dừng lại, trong ánh mắt màu trà toát ra vài phần tò mò, chăm chú nhìn về phía Tiêu Hùng, đợi Tiêu Hùng mở miệng.

Tiêu Hùng sờ sờ cái mũi, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ chỗ nào, do dự nửa ngày, Tiêu Hùng mới mở miệng nói: "Ta cùng là truyền nhân của Phong Lôi Phủ.".

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Ngôn liền lộ ra vẻ mặt vô cùng giật mình, điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng trở nên đáng yêu: "Ngươi nói cái gì, ngươi cùng tu hành Phong Lôi Phủ?".

Tiêu Hùng gật đầu khẳng định nói: "Đúng, đúng là Phong Lôi Phủ, Phong Vân Dũng Động, Lôi Động Cửu Thiên, Phong Lôi hợp nhất!".

Cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Ngôn lập tức mở rộng ra, giật mình nhìn Tiêu Hùng, bởi vì Tiêu Hùng vừa nói đúng là ba trọng cảnh giới của Phong Lôi Phủ, hình như hắn hiểu rất rõ Phong Lôi Phủ, chẳng lẽ hắn thật sự là truyền nhân của Phong Lôi Phủ?

"Phong Lôi Phủ là chiến kỹ của thú tộc, tuy rằng Phong Lôi Phủ có rất nhiều gia tộc chi mạch, nhưng tất cả đều chỉ truyền cho thú tộc, ngươi là nhân loại, làm sao có thể học được Phong Lôi Phủ...".

Trước khi đến đây thì Tiêu Hùng đã cùng Phủ Cuồng thương lượng trước, sờ sờ cái mũi, Tiêu Hùng cười nói: "Ta nhận được di vật của một vị thú tộc tiền bối, sau đó căn cứ theo di vật của hắn tu luyện thành Phong Lôi Phủ, vị tiền bối này cùng là người của Mạc gia các ngươi, đó cùng là nguyên nhân mà hôm nay ta tìm đến ngươi...".

Khuôn mặt Mạc Ngôn liền toát ra vài phần vui mừng: "Mạc gia tiền bối, là vị nào?".

"Tên hiệu là Huyết Phủ, ước chừng bốn trăm năm trước, tên gọi Mạc Lý Cam!".

"Cái gì, là hắn?" Mạc Ngôn vươn bàn tay nhỏ bé bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt mở thật to, vẻ mặt kinh ngạc, Tiêu Hùng nhìn Mạc Ngôn cánh tay nhỏ bé non nớt kia, nhịn không được lại nghi ngờ lần nữa, cánh tay nhỏ bé non mềm như vậy, thì làm như thế nào mới có thể sử dụng chiến phủ thật lớn kia?

Tiêu Hùng mỉm cười gật đầu, nhưng lại nhịn không được hỏi: "Thời gian đã cách xa lâu lắm, các ngươi đối với hắn còn nhớ rõ hay không? Hay chỉ là nhớ đến mỗi cái tên thôi?".

Ánh mắt Mạc Ngôn bỗng nhiên hưng phấn, trên mặt bỗng có thêm vài phần huyết sắc, hình như nói đến Mạc Lý Cam, liền làm cho nàng rất hưng phấn.

"Tuy rằng thời gian cách xa lâu lắm, nhưng mà chúng ta cùng đều nhớ rõ về hắn, còn biết rất nhiều sự tích của hắn, hắn chính là một trong những chiến sĩ cường đại nhất của Mạc gia, không, có lẽ phải nói không có một trong, phải nói là chiến sĩ cường đại nhất mới đúng.".

Tiêu Hùng có chút ngoài ý muốn, hắn biết được Phủ Cuồng rất cường đại, nhưng lại không ngờ rằng hắn lại là võ giả cường đại nhất Mạc gia, mình đã may mắn khi được hắn tự mình dạy dỗ, không có các loại lĩnh ngộ do hắn chỉ bảo, chính mình làm sao lại có thể học được Phong Lôi Phủ nhanh như vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Ngôn trở nên đỏ rực, ánh mắt dường như tỏa ra ánh sáng: "Căn cứ theo những gì trong gia tộc ghi lại, lúc trước hắn có thể quét ngang thiên hạ, khó có địch thủ, nhưng mà sau này lại lại đột nhiên biến mất rồi, từ nay về sau liền chưa bao giờ xuất hiện trở lại... Ngươi thật sự là truyền nhân của hắn sao?".

Tiêu Hùng cười cười, lôi Đoản Bính Bạc Nhận Phủ ra, chém một chém xuống đất.

Thời điểm Đoản Bính Bạc Nhận Phủ đi chuyển, giống như cuồng phong gào thét, ở giây phút đánh tới mặt đất, giống như sấm sét đánh xuống, mặt đất bị Tiêu Hùng chém ra một hố sâu thật lớn!

Nhìn một chiêu này của Tiêu Hùng, trên mặt Mạc Ngôn lộ ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn, bởi vì từ một phủ này nàng đã xác định được thứ mà Tiêu Hùng thi triển thật sự là Phong Lôi Phủ, hơn nữa lĩnh ngộ của hắn về Phong Lôi Phủ còn cao hơn mình, hắn đã muốn hoàn thành dung hợp tầng thứ ba là Phong Lôi hợp nhất rồi!

"Không ngờ ngươi thật sự biết được Phong Lôi Phủ, còn hoàn thành việc lĩnh ngộ dung hợp, ngươi thật lợi hại... Đúng rồi, ngươi nói ngươi chiếm được di vật cùng truyền thừa của hắn, vậy ngươi có biết vì sao hắn lại đột nhiên biến mất không?".

Tiêu Hùng cười khổ một tiếng: "Bị người vây công đuổi giết, huyết chiến đến chết.".

Trên mặt Mạc Ngôn lập tức toát ra vô cùng oán giận, quả đấm nhỏ nắm thật chặt: "Những ngừng người kia là ai, tại sao phải vây công hắn...".

Hơi hơi đừng một chút, trên mặt Mạc Ngôn lại toát ra vài phần buồn bã: "Haiz, chuyện đã trôi qua mấy trăm năm rồi, mặc kệ bọn hắn là ai, thì đều đã chết sạch rồi...".

Tiêu Hùng cân nhắc một chút, cuối cùng nói ra: "Lúc trước ta thăm hỏi tin tức về Mạc gia của các ngươi, hình như nghe thấy tình trạng hiện tại của Mạc gia... Không được tốt lắm?".

Sắc mặt Mạc Ngôn lập tức trở nên buồn bà: "Mạc gia đến đời của ta đã không hề có con trai, thậm chí ngay cả ta đều là Hồ Tộc, từ nay về sau nhất định sẽ không còn Mạc gia nữa...".

Mặc dù Tiêu Hùng là vì Mạc gia suy sụp mà thở dài, nhưng mà chuyện về huyết mạch kế thừa, thì Tiêu Hùng cũng không giúp đỡ được chút nào, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: "Thế thế hệ cha chú của ngươi thì sao, thế hệ của phụ thân ngươi chắc vẫn còn khỏe mạnh, vì sao... Không sinh thêm mấy đứa con, có lẽ còn có con trai kế thừa huyết thống của Mạc gia?".

Mạc Ngôn có chút xấu hổ, nhưng nhìn Tiêu Hùng đúng là muốn hỏi thật, lại hơi buông xuống ánh mắt trả lời: "Thế hệ của cha ta, cũng đã chỉ có một mình hắn là nam nhân, về phần vì sao không hề sinh con nữa, thì ta cũng không quá rõ ràng, cha ta có ba bà vợ, thế nhưng cho tới nay cùng chỉ có duy nhất một đứa con gái là ta...".

Tiêu Hùng ồ lên một tiếng, nhưng trong lòng đang suy đoán, chẳng lẽ phụ thân Mạc Ngôn xảy ra bệnh tật gì?

Nếu có thể sinh ra Mạc Ngôn, có nghĩa trước kia không có vấn đề gì, chẳng lẽ là do sau này xảy ra vấn đề gì đó cho nên không có cách nào có con nữa?

Ba bà vợ, đều không thể thụ thai, chỉ sợ vấn đề cũng chỉ có thể ở trên người phụ thân của Mạc Ngôn rồi...

"Ta còn nghe nói những chi mạch gia tộc khác có truyền thừa Phong Lôi Phủ, đều đang ép buộc các ngươi, bắt các ngươi giao ra Thần Binh Trảm Long Phủ phải không?".

Mạc Ngôn hơi do dự một chút, có lẽ cảm thấy việc này cũng không có gì cần phải giấu diếm, liền gật gật đầu, hình như bỗng nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Tiêu Hùng hỏi: "Ngươi nói ngươi được di vật của Mạc Lý Cam, vậy di vật của hắn có những gì, có vũ khí mà hắn sử dụng hay không?".

Tiêu Hùng hơi sửng sờ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ngôn đã có thêm vài phần khác thường, vì sao nàng lại hỏi chuyện này?

"Di vật ta nói, chủ yếu chính là phương pháp tu luyện Phong Lôi Phủ, ngoài ra cũng không có thứ gì khác, như thế nào, ngươi muốn thứ đó sao?".

Mạc Ngôn là con cháu của Mạc Lý Cam, nếu nàng thật sự cần phương pháp tu luyện Phong Lôi Phủ, thì Tiêu Hùng hoàn toàn có thể ghi chép lại rồi giao cho nàng.

Trong ánh mắt Mạc Ngôn toát ra vài phần thất vọng: "Không có gì, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không tìm được thứ kia...".

Tiêu Hùng nghe thấy Mạc Ngôn bỗng nhiên cúi đầu nói một câu như vậy, sự hoài nghi trong lòng lập tức lớn thêm, hình như nàng rất để ý đến vũ khí của Phủ Cuồng?

Vũ khí Phủ Cuồng, lại chính là trấn tộc Thần Binh Trảm Long Phủ của Mạc gia...

"Món vũ khí đó đối với các ngươi rất quan trọng hay sao?".

Mạc Ngôn có chút không yên lòng trả lời: "Đúng, rất quan trọng, chính là thời gian đã đi qua quá lâu, chỉ sợ đã không có ai biết nó ở nơi nào rồi.".

Chẳng lẽ Mạc gia đã phát hiện ra thanh vũ khí đang ở Mạc gia cũng không phải là Thần Binh, mà chỉ là một thanh Linh Binh?

Bọn họ cùng đang cố gắng lại thanh Thần Binh bị Phủ Cuồng trộm mất?

Tiêu Hùng suy đoán trong lòng, miệng hỏi: "Gia tộc các ngươi đã như vậy rồi, thì giừ lại Thần Binh Trảm Long Phủ thì cũng chỉ là nguy hiểm, vì sao lại không giao ra cho những chi mạch Phong Lôi Phủ khác?".

"Không thể giao ra!".

Mạc Ngôn vừa nghe thấy Tiêu Hùng hỏi như thế, bỗng nhiên kích động kêu lên, sau khi kêu xong, lại cảm thấy giống như không đúng, nhìn thoáng qua Tiêu Hùng, thoáng có chút bất an giải thích: "Đó là Thần Binh trấn tộc của Mạc gia chúng ta, đại biểu cho việc Mạc gia chúng ta mới là truyền thừa chính tông nhất của Phong Lôi Phủ, làm sao có thể giao ra được?".

Tiêu Hùng nhìn bộ dáng Mạc Ngôn đang nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng đã cơ bản khẳng định việc người của Mạc gia biết được Trảm Long Phủ ở trong gia tộc là giả, nhưng hắn cũng không nghĩ ra, rõ ràng là đồ giả, đồ thật đã mất đi tìm không thấy, thì vì sao bọn họ lại không dứt khoát giao ra, tránh cho việc suốt ngày bị người khác chèn ép.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tiêu Hùng liền nghĩ tới một nguyên nhân, không những những gia tộc khác, mà ngay cả những người khác cùng đều biết Thần Binh Trảm Long Phủ đang ở Mạc gia, nếu Mạc gia thật sự lấy ra Thần Binh Trảm Long Phủ giao cho người khác, vậy có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng mà hiên tại bpn hắn lại không có Trảm Long Phủ để giao ra...

Nếu bọn họ đưa ra Trảm Long Phủ giả, thì người khác sẽ nghĩ như thế nào, sẽ tin tưởng lời giải thích của bọn họ sao?

Đáp án nhất định là không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.