Hàng Long Phục Hổ

Chương 217: Cùng Đi Thú Tộc



"Tiểu tử ngươi..."

Gia Cát Phong nhìn Tiêu Hùng, ánh mắt kỳ dị, dường như đã không thể tìm ra từ gì để diễn tả tâm tình của hắn, sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên nói ra một câu: "Ngươi muốn đi Thú Tộc sao, ta đi cùng với ngươi!".

Tiêu Hùng sửng sốt, cũng không trả lời, Cao Phi ở bên cạnh cũng đã cười rộ lên: "Ta cùng muốn nói như vậy đấy, Tiêu Hùng, chúng ta cùng nhau đi chứ!".

Tiêu Hùng cười khổ nói: "Ta đi là để nhìn xem có thể giúp được Mạc gia chuyện gì không, các ngươi đi làm gì?".

Gia Cát Phong cười hắc hắc, thò tay ôm lấy vai Tiêu Hùng: "Đi du lịch cùng được, mà đi tu luyện cùng được, kết bạn cũng không sao, dù sao ta muốn đi, chân ở trên người của ta, người không thể ngăn được ta!".

Cao Phi gật đầu đồng ý nói: "Đúng, ngươi không để cho chúng ta đi cùng ngươi, vậy ta kết bạn đi cùng với Gia Cát Phong, chúng ta muốn đi đâu, ngươi không thể quản lý được.".

Tiêu Hùng nhìn hai người, cảm thấy bất đắc dĩ, chẳng qua nghĩ lại thì Thú Tộc cùng nhân loại cũng không phải là kẻ địch, tiến vào Thú Tộc cùng sẽ không gặp gì nguy hiểm, bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi.

"Được rồi, các ngươi muốn đi thì đi, chúng ta đi cùng nhau.".

Gia Cát Phong thấy Tiêu Hùng đáp ứng, vui vẻ vỗ vỗ bả vai Tiêu Hùng nói: "Đúng rồi, chúng ta là huynh đệ tốt, huynh đệ phải đồng tâm đồng lòng, chúng ta đi cùng nhau, có chuyện gì làm khó được chúng ta?"

Buổi tối, ở nhà, Tiêu Hùng đem tin tức chính mình muốn đi Thú Tộc nói cho phụ thân cùng Vân Thủỵ Yên, Tiêu Hàn cũng không có ỵ kiến gì, chỉ nói: "Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Huyết Phủ Mạc Lý Cam là lão sư của ngươi, gia tộc của hắn gặp khó khăn, ngươi đi trợ giúp bọn họ là việc nên làm, nhưng mà ngươi phải cẩn thận, tuy rằng lực chiến đấu của ngươi đã rất cao, nhưng trên thế gian này, chỗ nào cùng có cao thủ, mà ngay cả võ giả Chiến Thánh cũng không biết có bao nhiêu...".

Tiêu Hùng im lặng gật đầu, đối với điều này, hắn vẫn luôn hiểu rõ, mặc kệ hắn mạnh mẽ như thế nào, thì ở trước mặt võ giả Chiến Thánh, đều vẫn sẽ là một chuyện nhỏ.

Tiêu Hùng đi Yêu Tộc mấy tháng, lúc này vừa mới quay về chừng một tháng lại sắp đi tiếp, trong lòng Vân Thủy Yên rất không muốn, nhưng mà nàng biết, nam nhân của nàng giống như là rồng bay trên bầu trời, không thể nào ở trên đất được.

Cho dù không muốn, thì nàng cùng sẽ không hề phản đối.

Mặc kệ hắn quyết định như thế nào, thì bọn ta cùng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

"Tiêu Hùng, nghe ngươi nói, thì rõ ràng là Mạc gia đang gặp phải khó khăn rất lớn, muốn trợ giúp bọn họ thì cũng không phải là vấn đề đơn giản, như vậy đi, sáng sớm ngày mai, ngươi tới Bách Thiện Đường lấy một trăm vạn kim tệ mang ở trên người, để sử dụng, ngoài ra, để sắc Vi, Mân Côi đi cùng với ngươi, thực lực của các nàng cũng không tệ, lại tinh thông phối hợp tác chiến, tin tưởng có thể trợ giúp cho các ngươi...".

Tiêu Hùng không chút do dự lắc đầu nói: "Sắc Vi, Mân Côi ở bên cạnh bảo vệ ngươi, ta làm sao có thể mang các nàng đi, ngươi xảy ra chuyện, đó mới là chuyện ta lo lắng nhất...".

Vân Thủy Yên lắc đầu, cũng nói một cách kiên quyết: "Nếu không phải những võ giả Chiến Thánh kia đều có lòng tự trọng cực cao, căn bản không thể dùng kim tệ để thuê mướn, nếu không ta đã trực tiếp thuê hai tên Chiến Thánh bảo vệ cho ngươi rồi, ta sẽ tạm thời thuê một ít hộ vệ nữa, Sắc Vi, Mân Côi đi theo ngươi, ta mới yên tâm...".

Tiêu Hùng còn muốn từ chối, Tiêu Hàn đã mở miệng nói: "Nếu Thủy Yên đã nói như vậy, thì ngươi hãy mang theo hai nàng đi, thực lực của các nàng bây giờ đã là Chiến Linh bát trọng cùng Chiến Linh thất trọng, hai người liên thủ, chỉ cần không gặp phải võ giả Chiến Thánh, thì cùng sẽ không gặp phải chút nguy hiểm nào, ngươi không cần lo lắng chuyện trong nhà, chúng ta sẽ tự tính toán tốt...".

Nếu phụ thân đã mở miệng, thì tự nhiên Tiêu Hùng sẽ không thể từ chối nữa, chỉ có thể đáp ứng.

Mình là Chiến Linh nhị trọng, Gia Cát Phong là Chiến Linh tam trọng, Cao Phi là Chiên Hôn bát trọng, thực lực đúng là không quá mạnh mẻ, nêu có thêm Sắc Vi, Mân Côi đi cùng mà nói, thì đúng là an toàn hơn nhiêu, cân làm chuyện gì, cùng sẽ tiện hơn.

Rạng sáng ngày thứ hai, Tiêu Hùng đi tới Bách Thiện Đường rút ra một trăm vạn kim tệ, mang theo hai tỷ muội sắc Vi, Mân Côi đi tới tập trung với Cao Phi, Gia Cát Phong.

Gia Cát Phong cùng Cao Phi đều đã gặp qua Sắc Vi, Mân Côi, nhìn hai nàng đi theo Tiêu Hùng, thì cũng không cảm thấy giật mình, chính là ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hùng lại tràn đầy một loại ý tứ mà chỉ có đàn ông mới hiểu.

Nhất là Gia Cát Phong, thừa dịp hai nàng không có chú ý tới, tiến đến bên cạnh Tiêu Hùng nói: "Đúng vậy, tỷ muội xinh đẹp, tiểu tử ngươi đào hoa thật, trong nhà có Vân Thủy Yên, bên ngoài có Thác Bạt Xảo Ngọc, cho dù thời điểm đi ra ngoài, Vân Thủy Yên còn phái hai mỹ nữ đi theo ngươi, hạnh phúc ghê nhỉ?".

Tiêu Hùng quay đầu lại liếc nhìn Gia Cát Phong, không hề tức giận nói: "Nói không chừng, hai nàng là do Thủy Yên cử đi giám sát ta thì sao?".

Những lời này của Tiêu Hùng cùng chỉ là thuận miệng nói ra, căn bản không có khả năng là sự thật, nhưng Gia Cát Phong lại sờ sờ cằm, ra vẻ đang suy nghĩ: "Chuyện này cùng có thể, nhưng mà, làm nam nhân, còn sợ mỹ nhân kế sao, ngươi trực tiếp đem thể xác và tinh thần của các nàng chiếm được, các nàng thành người của ngươi, thì lúc đó không phải sẽ luôn nghĩ cho ngươi?".

Tiêu Hùng không nói gì, chính mình nói đùa một câu, lại có thể làm cho Gia Cát Phong nói ra những lời kỳ quái như vậy.

"Gia Cát Phong!".

Tiêu Hùng nhìn chằm chằm Gia Cát Phong, rất là trịnh trọng nói ra: "Ta mới phát hiện ra, ngươi thật là một người cực phẩm!

Gia Cát Phong cười hắc hắc, cũng không thèm để ý chuyện Tiêu Hùng trêu chọc, còn cố ý thò tay gạt gạt tóc dài trên trán, lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Cám ơn, ta biết ta là người đàn ông xưa nay khó có được, cho dù ngươi không nói, ta cùng đã biết.".

Tiêu Hùng lập tức bó tay, da mặt của Gia Cát Phong cùng quá dầy đi.

Cao Phi ở bên cạnh nhìn hai người trêu chọc nhau, đã cười lăn lóc, nhìn Tiêu Hùng thua trận không nói gì, lại buồn cười hơn nữa, liền cười ha hả.

Sắc Vi cùng Mân Côi ở sau lưng, nhìn vẻ mặt Tiêu Hùng kinh ngạc, tuy rằng biết được chuyện mà bọn họ nói chắc chắn có liên quan đến hai nàng, nhưng nhìn bộ dạng của Tiêu Hùng, thì vẫn buồn cười không nhịn được.

Đối với Tiêu Hùng, ánh mắt của sắc Vi cùng Mân Côi đều nhìn hắn có chút phức tạp, người này, phảng phất chưa bao giờ bị người khác biết

Hắn có thể sáng tạo ra Bách Thiện Đường khi còn trẻ như vậy, rồi lại vô cùng điệu thấp, thậm chí cũng không nói cho người khác biết chuyện này, hắn đối xử với người nhà tốt lắm, vì người nhà, hắn dám ngang nhiên trở mặt khai chiến với Tiêu gia đang vô cùng nổi tiếng!

Hắn có thể đem vũ kỹ Địa cấp như là đồ bỏ đi, ném cho hai người mình, lại không có yêu cầu thù lao, thậm chí từ nay về sau coi lại coi như việc này chưa từng xảy ra, tựa như việc đó giống như hắn tùy tay cho tên ăn xin ven đường mấy cái kim tệ, sau đó liền quên hết chuyện này.

Nghe thấy Vân Thủy Yên nhờ hai người đi theo Tiêu Hùng tới Thú Tộc, hai nàng cũng không hề do dự, lập tức đáp ứng.

Vốn bằng thân phận của các nàng, thì các nàng có thể từ chối, nhưng mà trong lòng các nàng vẫn cho rằng các nàng nợ Tiêu Hùng, thế cho nên vừa nghe Vân Thủy Yên nói, thì hai người đã không hề do dự đồng ỷ, không vì chuyện gì khác, chỉ vì trả ơn chuyện Tiêu Hùng tặng vũ kỹ lúc trước.

Hai nàng ở chung với Tiêu Hùng đã khá lâu, mặc dù không hề trực tiếp tiếp xúc, nhưng đã vô cùng hiểu rõ cách làm người của Tiêu Hùng, các nàng cùng cảm thấy kinh ngạc, những thanh niên còn trẻ tương lai đầy sáng sủa giống như Tiêu Hùng, lại vẫn duy trì tinh thần tích cực hướng về phía trước, vĩnh viễn không buông tha cho cơ hội tiến bộ, thật sự là quá khó có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.