Hàng Long Phục Hổ

Chương 258: Điều Kiện, Mạo Hiểm



Khổng Lệ sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch giơ tay chỉ vào Hạ lão đầu nói: "Ngươi dĩ nhiên đối xử với ta như vậy sao”.

Hạ lão đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khổng Lệ không chớp mắt nói: "Ta cũng không phải là người Khổng Gia, cũng không phải là người hầu của ngươi, ngươi chết hay sống đâu có liên quan gì tới ta”.

Đám người Tiêu Hùng cỗ quái liếc mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì vậy?

Hạ lão đầu này không phải là người Khổng Gia? Tựa hồ hắn chỉ quan tâm đến mỗi Khổng Nhược Nhược thôi?

Một câu nói kia khiến Khổng Lệ nói không ra lời. Hạ lão đầu quay đẩu nhìn Tiêu Hùng nói: "Không cần chờ Khổng gia trả thù lao cho các ngươi, nếu như ngươi có thể đáp ứng cứu Khổng Nhược Nhược thì ta lập tức có thể trả thù lao cho các ngươi, Địa cấp vũ kỹ, Địa cấp tâm pháp, còn có rất nhiều kim tệ và một ít dược liệu trần quý nữa, trên người ta có gì đều cho các ngươi hết”.

Gia Cát Phong ha ha cười nói: "Ngươi nói mấy thứ này ư, chúng ta thật đúng là không thiếu, ta là Gia Cát Phong đến từ Băng Tuyết Cự Long Gia Cát gia, hắn là Tiêu Hùng, hậu đại của cửu Dực Thiên Long và Bạch Hổ Vương, được Phong Lôi Phủ truyền thừa, ngươi nghĩ ngươi nói vài thứ kia đối với chúng ta có lực hấp dẫn không?".

Hạ lão đầu sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hùng kinh ngạc hỏi: "Ngươi chính là Tiêu Hùng tại Áo Cách Thành giúp Mạc gia đoạt lại chủ gia kia sao, là Song Thánh thú huyết mạch Tiêu Hùng?".

Tiêu Hùng cũng không ngạch nhiên vì đối phương biết mình, dù sao sau khi mình tại Áo Cách Thành thi đấu xong người người đều biết tới, sợ rằng hiện tại ngay cả Hồng Nguyệt đại lục mọi người đều biết được rồi.

Khổng Nhược Nhược ngây người, Khổng Lệ ngây người. Trên mặt Khổng Lệ hiện lên vài phần tức giận, nàng vốn dựa vào thân phận Khổng gia mà vênh váo tự đắc, bây giờ lại phát hiện ra người ta cũng rất có lai lịch căn bản là không kém gì Khổng gia mình, buồn cười là mình còn tuyên bố là muốn tiêu diệt cả nhà người ta, xem ra hành vi cửa mình vừa rồi có vẻ rất ngu ngốc...

Thấy Tiêu Hùng gật đầu, ánh mắt Hạ lão đầu sáng ngời nói: "Các ngươi không phải được mời đến Hoàng Kim Sư Vương Mai gia sao?".

Tiêu Hùng thản nhiên gật đầu nói: "Chuyện ở Hoàng Kim Sư Vương Mai gia đã giải quyết xong, chúng ta chuẩn bị trở về Áo Cách Thành, tuy rằng rất muốn hỗ trợ ông nhưng thực lực của chúng ta cũng có hạn, đối phương nếu hạ thủ đối với người Khổng Gia thì tất nhiên cũng sẽ không vì thân phận của chúng ta mà lưu thủ, xin lỗi”.

Hạ lão đầu nhìn đối phương lần thứ hai cự tuyệt mà trong lòng có chút lo lắng thế nhưng hắn thực sự không có khoản thù lao nào đáng hấp dẫn hơn cả, trong đầu nhanh chóng vừa chuyển Hạ lão đầu nhất hoành nói: "Chỉ cần ngươi ngày hôm nay cứu Khổng Nhược Nhược thì từ nay về sau mạng của Hạ Ngộ Thiên ta chính là của ngươi. Ngươi bảo ta làm cái gì, dù cho bảo ta đi chết cũng được! Ngươi không phải mới vừa giúp Mạc gia đoạt lại chủ gia sao. Mạc gia căn bản không có bất luận một Chiến Thánh võ giả nào, nếu có ta giúp thì ngươi muốn thống nhất Phong Lôi Phủ tất nhiên sẽ đơn giản hơn một ít”.

Tiêu Hùng nhịn không được hơi sửng sốt, trong lòng đã có chút động tâm nói: "Ngươi có thực lực thế nào?".

Hạ Ngộ Thiên thản nhiên hồi đáp: "Chiến Thánh ngũ trọng”.

Chiến Thánh ngũ trọng võ giả?

Tiêu Hùng nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Ngộ Thiên tin tường hỏi: "Ngươi là chiến Thánh võ giả, ngày hôm nay ta liều mạng cứu Khổng Nhược Nhược, cứu các ngươi, chờ sau khi ngươi lành vết thương mà giở mặt không nhận thì ta đánh không lại ngươi”.

Hạ Ngộ Thiên tựa hồ bị cực đại vũ nhục vậy cả giận nói: "Hạ Ngộ Thiên ta cho tới bây giờ nói đều giữ lời, dù sao cái này cũng là điều kiện lớn nhất ta có thể cho ngươi, nếu như ngươi còn không đáp ứng vậy ngươi đi đi”.

Tiêu Hùng trong lòng nhất thời có vài phần do dự, một chiến Thánh ngũ trọng cường giả, đây chính là cực đại mê hoặc.

"Ngươi vì sao phải liều mình cứu Khổng Nhược Nhược, ngươi họ Hạ, cũng không phải người Khổng Gia”.

Hạ Ngộ Thiên nhìn thoáng qua Khổng Nhược Nhược bên cạnh, trên mặt lộ ra vài phần do dự sau một lúc lâu mới khẽ cắn môi nói: "Ngươi ghé tai vào đây ta nói cho”.

Tiêu Hùng có chút vô cùng kinh ngạc đi qua ngồi xổm xuống cạnh Hạ Ngộ Thiên, nghe được vài câu trên mặt Tiêu Hùng lộ ra thần sắc cổ quái, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Khổng Nhược Nhược.

"Kẻ truy sát các ngươi rốt cuộc là ai, hiện tại như thế nào?".

"Thập bát Huyết phỉ!" Hạ Ngộ Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tập kích chúng ta là người trong Thập bát Huyết phỉ. bọn chúng phỏng chừng là muốn cướp Khổng gia tỷ muội đi để bức bách Khổng gia một khoản tiền chuộc lớn”.

Tiêu Hùng cả kinh. Thập bát Huyết phỉ này cũng quá ngưu đi, bắt cóc tống tiền dĩ nhiên động đến Khổng gia đi, cái này gan quá lớn rồi.

"Thập bát Huyết phỉ rất mạnh sao? có bao nhiêu người?".

Hạ Ngộ Thiên hơi chút giật mình giải thích nói: "Thập bát Huyết phỉ chính là mười tám người, lão đại bọn họ có người nói là Hoàng Kim cửu đầu xà gia tộc nhân, chỉ bất quá chúng phỏng chùng ngoại trừ bắt cóc tống tiền ra còn muốn báo thù Khổng gia nữa. Mỗi người trong Thập bát Huyết phỉ đều là chiến Thánh võ giả, bởi vì ít người hơn nữa đi đến như gió, vừa ra tay là đại thủ bút nên cho tới bây giờ chưa ai có thể tìm được sào huyệt của bọn họ”.

Tiêu Hùng sửng sốt một chút. Hoàng Kim cửu đầu xà gia tộc nhân, phản bội gia môn trở thành kiếp phỉ? Tin tức này thật là kinh bạo.

Mười tám chiến thánh võ giả cấu thành kiếp phỉ, cũng khó trách Thập bát Huyết phỉ này có thể vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, không bị cường giả bắt được, dù sao đều có thể phi hành nên mặc kệ là xuất kích hay chạy trốn thật đúng là đi đến như gió.

"Vừa tới có mấy người?".

"Hai người!".

Hạ Ngộ Thiên trên mặt toát ra vài phần sợ hãi nói: "Có người nói Thập bát Huyết phỉ thường thường đều ba người một tổ, ta đẩy lùi hai người rồi, nói vậy còn có một tên ở phụ cận”.

Tiêu Hùng trong lòng cả kinh đứng lên đi tới chỗ Gia Cát Phong và Cao Phi thấp giọng hỏi nói: "Làm sao bây giờ?".

Gia Cát Phong nhẹ nhàng cười cười, hắn tự nhiên sẽ hiểu ý Tiêu Hùng nên chỉ chỉ vào sơn lâm rậm rạp phía trước nói: "Nếu như muốn cứu thì chúng ta không thể đi về hướng thành được, phải thâm nhập vào sơn lâm mới được, đi về phía thành thị gần đây tất nhiên sẽ bị bọn hắn phong tỏa, chúng ta không có khả năng tránh được việc đối phương điều tra”.

Tiêu Hùng nghe Gia Cát Phong thuyết pháp thì trong lòng thoáng cái hiểu được, như Gia Cát Phong nói mới là biện pháp chính xác, đám người mình nếu như đi về hướng thành thị tất nhiên là trốn không được đối phương điều tra mà đi vào sâu trong rùng rậm liên miên mới là an toàn nhất, chỉ cần trốn vài ngày, chờ sau khi Hạ Ngộ Thiên thương thế lành rồi thì tình huống tốt hơn rất nhiều.

"Ta là muốn mạo hiểm thế nhưng cái này rất nguy hiểm, nếu không”.

Tiêu Hùng còn chưa nói xong. Gia Cát Phong đã lắc đầu cười nói: "Không cần nhiều lời. cùng nhau đi”.

Cao Phi cũng không chút do dự gật đầu nói: "Cùng nhau đi!".

Tiêu Hùng trong lòng ấm áp nhìn hai người thẩn sắc kiên định chậm rãi gật đầu nói: "Hảo. cùng nhau đi!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.