Hàng Long Phục Hổ

Chương 259: Lâm Trận Mới Mài Gươm (1)



Đoàn người đi sâu vào trong rừng rậm, hơn nữa đều chọn lối đi hoang vắng và khó khăn nhất.

Mọi người đã giết toàn bộ ngựa và vùi lấp đi. nếu như bị người ta thấy tuấn mã không kỵ sỹ thì khẳng định là có thể nghĩ những người này đã chui vào rừng rậm rồi.

Đám người Tiêu Hùng tìm được một cái khe sâu kín gió. trong đó có một cái động huyệt bí mật mà ẩn núp.

"Không biết trốn ở chồ này có thể tránh được bọn họ truy tung hay không, Hạ tiên sinh, Thập bát Huyết phỉ này liệu có đồng thời xuất động không?".

Hạ Ngộ Thiên trên mặt cũng không có bất luận vẻ thoải mái, trái lại có chút lo lắng nói: "Cái này thì ta không rõ ràng lắm, bất quá Thập bát Huyết phỉ rất ít khi đồng thời xuất động, dù sao cũng không có đại sự nào đáng để cả mười tám người bọn họ đồng loạt ra tay”.

Tiêu Hùng nghĩ cũng đúng, mười tám Chiến Thánh võ giả, đây là cỗ lực lượng mạnh mẽ cỡ nào

Tuy rằng không biết Thập bát Huyết phỉ này thực lực tương đương với Chiến Thánh võ giả mấy trọng thế nhưng chắc cũng không yếu, hơn nữa thủ lĩnh Thập bát Huyết phỉ xuất thán từ Hoàng Kim Cửu Đầu Xà gia tộc nên càng không thể khinh thường, nói vậy đây cũng là một cường giả cực kỳ lợi hại bằng không sợ rằng sớm đã bị người ta diệt rồi.

"Mười tám Chiến Thánh võ giả này tụ tập với nhau thế nào, lai lịch bọn họ ra sao?”.

Hạ Ngộ Thiên trong ánh mắt toát ra vài phần kính phục nói: "Thủ lĩnh Thập bát Huyết phỉ là Khổng Thiên Trọng nguyên bản là một vị Khổng gia đệ tử cực kỳ có thiên phú thế nhưng người này thiên sinh háo sát, thủ đoạn dữ dằn. Khi hắn ba hai tuổi có phát sinh xung đột với một gã đệ tử trong gia tộc, nỗi giận hắn không chỉ giết chết tên đệ tử này mà còn hiếp sát lão bà, giết con của đệ tử kia. Hắn biết được việc này một khi bại lộ thì khẳng định sẽ bị gia tộc thanh lý nên trực tiếp trốn đi”.

"Sự kiện sau khi bại lộ, Khổng gia trên dưới tức giận phát ra truy sát lệnh thế nhưng này Khổng Thiên Trọng tuy rằng tính háo sát, thủ đoạn dữ dằn nhưng cũng cực kỳ giảo hoạt, dĩ nhiên hắn không bị người Khổng Gia bắt được mà vẫn tiêu dao và càng ngày càng mạnh”.

Tiêu Hùng hít một ngụm lãnh khí, trong lòng đối với Khổng Thiên Trọng này nhịn không được có vài phần bội phục, đương nhiên không phải bội phục thủ đoạn làm việc của hắn mà là bội phục hắn có thể bị Khổng gia truy sát mà còn có thể sống tiêu sái như thế, còn có thể tụ tập được Thập bát Huyết phỉ.

"Khổng Thiên Trọng nguyên bản chỉ có một mình thế nhưng hắn sau này lại có kỳ ngộ, nghe nói lấy được một ít thứ kỳ lạ gì đó, có người nói trong đó có một loại độc dược kỳ lạ. Khi hắn thành lập Thập bát Huyết phỉ đồng thời cho những người này phục hạ độc dược nên những người này đều bị hắn điều khiển. Ngoài ra hắn còn có một quy củ lạ là nếu như gặp phải tù binh cường đại hắn đều cho đối phương một cơ hội, nếu như đối phương có thể giết được một trong Thập bát Huyết phỉ thì hắn có thể thay thế trở thành tân Thập bát Huyết phỉ

Tiêu Hùng mỡ to hai mắt nhìn, trong lòng đối với Khổng Thiên Trọng này càng ngày càng bội phục, người này dĩ nhiên sử dụng loại chiêu thức nham hiểm này, chỉ bất quá dưới loại biện pháp này Thập bát Huyết phỉ tất nhiên càng ngày càng mạnh.

Không ngừng đấu loại nhỏ yếu, hấp thu cường đại, hơn nữa để không bị loại bỏ những Huyết phỉ này khẳng định là phải cố gắng tu luyện mà để thăng thực lực của chính mình. Không thể không nói, Khổng Thiên Trọng này thật là một kẻ biến thái.

"Khổng Thiên Trọng hiện tại bao nhiêu tuổi, thực lực làm sao?".

Hạ Ngộ Thiên trên mặt toát ra vài phần thần sắc dị dạng nói: "Khi hắn ba hai tuổi ly khai Khổng gia đã đạt đến Chiến Thánh nhị trọng, hắn hiện tại khoảng năm nhăm tuổi gì đó, thực lực có người nói là thâm bất khả trắc, đã từng có hai vị trưởng lão Khổng gia tìm được cơ hội ngăn chặn hắn nhưng sau một phen khổ chiến lại để hắn bình yên chạy trốn”.

Gia Cát Phong nhíu nhíu mày đầu, hiển nhiên cũng bị thực lực của Khổng Thiên Trọng chấn trụ nói: "Có thể tương đương với trưởng lão thì thực lực hiển nhiên cũng không yếu đi”.

Hạ Ngộ Thiên cười khổ: "Hai trưởng lão kia, một là Chiến Thánh lục trọng, một là Chiến Thánh thất trọng, hai người vây công một mình hắn nhưng bắt không được hắn, qua đó cũng biết thực lực của hắn rồi, huống chi chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước nên hiện tại sợ rằng thực lực của hắn càng thêm cường đại hơn”.

Đám người Tiêu Hùng đều là hãi cả kinh, Chiến Thánh lục trọng và Chiến Thánh thất trọng vây công mà dĩ nhiên có thể bình yên trở ra, xem ra hắn đã ngoài Chiến Thánh thất trọng, có lẽ là đã ngoài bát trọng rồi. Bây giờ cách lâu như vậy rồi, hẳn chẳng phải là đã có khả năng tiến vào Chiến Thánh đỉnh hoặc có lẽ tiến vào chiến thần võ giả rồi?

"Nói vậy thì chẳng phải chỉ có gia chủ xuất thủ thì mới có thể đối phó được Khổng Thiên Trọng này sao?”.

"Ta nghĩ khả năng là vậy, chỉ là Khổng Thiên Trọng này luôn luôn giảo hoạt, đi đến như gió, căn bản sẽ không cho người khác cơ hội này”.

Tiêu Hùng thở dài nói: "Ta nhịn không được có chút bội phục tên kia rồi, đáng tiếc, ta và bọn họ lại là địch, cái này thục sự là một bi kịch, may là người tới không phải Khổng Thiên Trọng”.

Hạ Ngộ Thiên sắc mặt đen tối cũng thấp giọng than thở: "Đúng thế, hai người xuất thủ với ta thực lực không tệ thế nhưng bị ta liều mạng mới thụ thương thối lui, bất quá ta nghĩ bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ đâu, hiện tại chỉ sợ qua vài ngày chờ thương thế khôi phục một ít họ lại sẽ tìm đến chúng ta”.

Tiêu Hùng suy nghĩ một chút hỏi: "Chiến Thánh võ giả các ngươi nhận biết bao xa?".

Hạ Ngộ Thiên cười khổ nói: "Ta chỉ có thể nói, mong bọn họ không ở gần đây trong phương viên nửa dặm, bằng không nói, chúng ta trốn không được”.

Phương viên nửa dặm?

Tiêu Hùng hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng, thế nhưng nếu đã mạo hiểm tiếp nhận vụ này thì mặc kệ thế nào đều phải thử một chút.

Khổng Nhược Nhược và Khổng Lệ hai tỷ muội đi theo mọi người. Khổng Nhược Nhược vẫn rất an tĩnh không nói nhiều vì nàng biết mình không giúp ai cái gì nên Tiêu Hùng phân phó cái gì thì nàng làm cái đó.

Khổng Lệ trong lòng thì vô cùng khó chịu thế nhưng sau khi biết được thân phận mấy người trước mặt thì nàng cũng không dám náo loạn nữa.

Tuy rằng nàng kiêu căng cuồng vọng thế nhưng cũng biết cục thế hiện tại, nhất là ở chỗ này không ai coi thân phận Khổng gia tôn nữ của nàng ra gì, câu cửa miệng của nàng khi đó ở Khổng gia thì ở chỗ này căn bản khởi không có nửa phần lực lượng uy hiếp, hơn nữa đám người Tiêu Hùng cho tới bây giờ đều không thèm nhìn tới nàng.

Để giữ mạng sống, Khổng Lệ tuy rằng trong lòng đối với đám người Tiêu Hùng oán thầm thế nhưng ngoài mặt vẫn không dám có chút nháo loạn nào.

Tiêu Hùng đi tới tận cùng bên trong sơn động khoanh chân ngồi xuống rồi tiến nhập Hư Nghĩ Không Gian nói: "Đại thúc, có thể dạy ta Sư Vương Khiếu không?".

Tình huống hiện tại rất nguy cấp nhưng Tiêu Hùng vẫn tranh thủ thời gian tu luyện gia tăng thực lực để bảo mệnh.

Sau khi biết được Thập bát Huyết phỉ hung hãn, nhất là thủ lĩnh Huyết phỉ Khổng Thiên Trọng quá hung hãn làm cho Tiêu Hùng trong lòng giật mình, thậm chí trong nội tâm luôn luôn kiên định của Tiêu Hùng xuất hiện một tia dao động, không biết có nên làm sinh ý này nữa hay không...

Thật sự là quá nguy hiểm.

Lai Ân nhìn Tiêu Hùng vẻ mặt chờ mong mà cười nhạt nói: "Thể nào, ước ao uy lực của Sư Vương Khiếu hả?".

"Đúng, ta nghĩ chiêu này mà phối hợp sử dụng trong chiến đầu thành kỳ chiêu đánh bất ngờ thì rất có tác dụng đó”.

Lai Ân cười cười nói: "Đương nhiên, bằng không thì làm sao chiêu này lại có thể trở thành đòn sát thủ của Hoàng Kim Sư Vương Mai gia được mà Mai gia cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi."

"Được rồi, đại thúc, ngươi có thể xuất ra phương pháp bù đắp thiếu sót của Sư Vương Khiếu thì tự nhiên là phải rất tinh thông Sư Vương Khiếu rồi, ngươi dạy ta đi?".

Thấy Tiêu Hùng cấp bách nói Lai Ân hừ lạnh một tiếng nói: "Toàn bộ con bài chưa lật đều đã bại lộ, trong lòng lo lắng quá hả?".

Tiêu Hùng hắc hắc cười nói: "Người hiểu ta cũng chỉ có đại thúc thôi”.

Lai Ân chắp tay sau lưng từ trên ghế đứng đậy nói: "Ngươi chỉ học Sư Vương Khiếu mà không học cái khác của Hoàng Kim Su Vương gia tộc hả?".

Tiêu Hùng lắc đầu khẳng định nói: "Ta đã có đại thúc dạy tâm pháp, còn có ba vị huấn luyện viên khác nên đâu cần đi học cái khác nữa, chỉ học Sư Vương Khiếu thôi”.

"Ta đây cũng không muốn bị ngươi huyên náo mãi, ta dạy cho ngươi là được rồi chứ gì, dù sao cũng không phải là cái gì quá phức tạp gì đó, đơn giản thôi mà”.

Tiêu Hùng nghe Lai Ân đánh giá Sư Vương Khiếu như vậy, còn có khẩu khí rất tùy ý kia thì trong lòng nhất thời sùng bái vô cùng, Lai Ân, thật sự là quá ngưu đi.

Đòn sát thủ của Hoàng Kim Sư Vương Mai gia mà từ miệng hắn lại phảng phất biến thành một món hàng hóa bán ven đường vậy, còn nói cái gì giản đơn...

Nhìn thần tình quái dị trên mặt Tiêu Hùng. Lai Ân cũng lười giải thích mà bắt đầu hướng dẫn cho Tiêu Hùng về nguyên lý của Sư Vương Khiếu. Tiêu Hùng vội vểnh tai nghe kỹ, chỉ sợ sót một câu nào.

Lai Ân rất nhanh đã giảng giải xong, hắn nhìn vẻ mặt chờ mong của Tiêu Hùng bĩu môi nói: "Cứ như vậy, còn lại thì chính ngươi không ngừng luyện tập đi”.

Tiêu Hùng giương mắt mà nhìn, lúc này mới hỏi lại: "Cứ như vậy sao?".

Lai Ân đảo bạch nhãn nói: "Đương nhiên là cứ như vậy, bằng không ngươi muốn như thế nào, ta đã nói rồi, cái này cũng không phải là phức tạp, then chốt là mình luyện tập thể nào thôi”.

Tiêu Hùng không nói gì thế nhưng tỉ mĩ nghĩ lại những gì Lai Ân vừa giảng thì đó tựa hồ đúng là một môn vũ kỹ hoàn chỉnh hơn nữa thứ Lai Ân giảng thuật đều là thứ tối tinh túy vả lại còn tự mình làm mẫu một lần.

Tiêu Hùng liền ở tại trong Hư Nghĩ Không Gian bắt đầu luyện tập. Sư Vương Khiếu kỳ thực cũng không đơn giản thế nhưng được Lai Ân chỉ điểm mà trở nên chân chính giản đơn.

Tiêu Hùng thậm chí hoài nghi coi như là người Hoàng Kim Sư Vương Mai gia đối với Sư Vương Khiếu có hiểu sâu bằng Lai Ân hay không nữa?

Không, khẳng định là không vì nếu như bọn họ tinh thông hơn thì chỉ sợ đã sớm tìm được biện pháp rồi, cho dù tìm không được được thiện thế nhưng việc cải biến yết hầu thì nên có thể đi.

Sư Vương Khiếu lợi dụng một loại chuyển hoán thanh âm, dựa vào phương pháp rung động kỳ lạ của yết hầu đem chiến khí dung hợp vào trong sóng âm mà hình thành một loại vô hình công kích.

Uy lực của Sư Vương Khiếu có liên quan nhiều đến kỹ xảo thi triển thế nhưng chân chính quyết định vẫn phụ thuộc vào người thi triển, thực lực càng mạnh thì uy lực càng lớn.

Đối với khả năng chống đỡ lại Sư Vương Khiếu thì đồng dạng cũng là thực lực càng mạnh năng lực chống đỡ càng mạnh, cường giả có thể tại trong nháy mắt phong bế ngũ quan lục cảm, đem mình biến thành một khối dường như tảng đá thì tác động của thanh âm đến mình tự nhiên là giảm đi nhiều, mà chiến khí nếu như phá không được phòng ngự của cường giả kia thì có thể tạo được tác dụng gì chứ?

Nếu như là Hoàng Kim Sư Vương Mai gia Mai Thiết Sơn tới thi triển thì tự nhiên bất đồng vì trong thiên hạ người có thể tiếp tiếp chiêu được hắn thi triển Su Vương Khiếu thật sự là không nhiều.

Tiêu Hùng biết được thực lực của mình không đủ thế nhưng hiện tại hắn cũng bất chấp nhiều như vậy. Quỷ mới biết hắn có thể bị Thập bát Huyết phỉ tìm được hay không, nếu như tìm được thì...

Mọi người ở trong sơn động an tĩnh ẩn núp được mấy ngày. Hạ Ngộ Thiên sử dụng thuốc và được thiện đồng thời có tác dụng nên vết thương rất nhanh đã có chuyển biến tốt đẹp, thấy vậy Tiêu Hùng cũng có chút buông lỏng, chì cần qua hai ngày nữa thì thương thế của Hạ Ngộ Thiên có thể hoàn toàn bình phục rồi.

Chỉ bất quá nhân sinh không được như ý muốn, khi mọi người ở đây đều âm thầm nghĩ có chút may mắn thì một đạo khí tức cấp tốc mà đến rồi đỉnh lưu lại phía trên khe sâu.

Hạ Ngộ Thiên biến sắc lộ vẻ sầu thảm nói: "Bọn họ tới rồi”.

Đám người Tiêu Hùng tuy rằng cũng không phải Chiến Thánh võ giả thế nhưng do võ giả kia khí tức quá cường hoành nên cũng cảm giác được, cả đám sắc mặt đại biến.

Cỗ khí tức cường hoành kia trục tiếp từ trên không trung hạ xuống cái động khẩu, càng tới gần thì động tác càng chậm, có vẻ rất cẩn thận.

Tiêu Hùng khẽ cắn môi rồi xoay người đi ra ngoài, đám Hạ Ngộ Thiên thì vẫn ẩn ở tận cùng bên trong sơn động. Tiêu Hùng hiện tại chỉ có mong đợi người tới không phải Huyết phỉ thôi hoặc đối phương sơ ý bỏ qua thế nhưng cái khả năng này tựa hồ quá nhỏ đi.

"Ra đi, trốn trốn tránh tránh cái gì, ra ngay không ta đánh tan cái sơn động này bây giờ”.

Tiêu Hùng sắc mặt có chút phát khổ chậm rãi đi ra ngoài sơn động.

Phía trước sơn động đang có một gã Báo nhân đại hán tầm bốn mươi tuổi đứng đó, trên làn đa báo nhân có dấu lấm tấm đặc biệt, khuôn mặt tràn ngập vẻ kiệt ngạo bất tuân cùng hai phần đề phòng.

Khi nhìn Tiêu Hùng đi ra ngoài sơn động thì trên mặt báo nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên hắn không nghĩ tới người đi ra có thể là nhàn loại.

Tiêu Hùng hạ thấp người cung kính hỏi: "Không biết tiền bối triệu hoán ta là có chuyện gì?".

Báo nhân đại hán liếc mắt nhìn sơn động phía sau Tiêu Hùng rồi hừ lạnh nói: "Ngươi là ai? Trong sơn động kia còn có ai nữa?".

Tiêu Hùng sắc mặt bình tĩnh nói: "Là mấy vị đồng bạn của ta, chúng ta tới đây lịch lãm và đang ở trong sơn động nghĩ ngơi”.

Báo nhân đại hán nhíu nhíu mày đầu khoát khoát tay nói: "Đem toàn bộ kêu ra đây cho ta nhìn, ta đang truy nã vài người”.

Tiêu Hùng trong lòng cả kinh, xem ra muốn lừa đối mà quá quan là không có khả năng: "Cao Phi, Gia Cát, các ngươi ra đi”.

Tiêu Hùng quay vào bên trong hô một tiếng rồi cười khổ nói: "Tiền bối, chúng ta có năm người bị thương, trước kia gặp phải một con ma thú lợi hại thật vất vả mới thoát ra được, tám người thì chỉ có ba không thụ thương, năm bị trọng thuơng”.

Trong mắt Báo nhân tinh quang chớp động mà càng thêm phần cẩn thận, trên mặt tựa hồ có hai phần hoài nghi,

bằng vào thực lực của hắn thì tự nhiên là có thể cảm ứng được trong sơn động có mấy người, hắn hiện tại có chút hoài nghi người mình truy sát đang ở trong sơn động này.

Thập bát Huyết phỉ lần này xuất thủ nguyên bản chỉ có một tiểu đội có ba Võ thánh cường giả thế nhưng hai người kia tham công sốt ruột mạo muội xuất thủ mà bị thương quay về, cũng may đối phương chỉ có một tên Chiến Thánh ngũ trọng võ giả cũng đã trọng thương, có thể hiện tại đã chết thế nhưng lại mất đi tung tích.

Đám Huyết phỉ xuất thủ vội bẩm báo với thủ lĩnh, hai đội nữa được phái ra đi tìm, mệnh lệnh là nhất định phải tìm được hai tỷ muội Khổng gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.