Hàng Long Phục Hổ

Chương 284: Đã Lâu Không Gặp!



Tiêu Hùng mừng rỡ như điên, chỉ là khi nhìn một chút số điểm cống hiến cần thiết thì lại phi thường khổng lồ, muốn đem ba cây Long Yên Thảo này lấy đi thì cần sáu mươi vạn điểm cống hiến.

Tiêu Hùng tuy rằng là Sư Vương Bảng đệ nhất thế nhưng trên người cũng không có đến sáu mươi vạn điểm cống hiến, hắn chỉ đành lại tìm tới Viện trưởng.

Viện trưởng sau khi nghe minh bạch ý đồ thì cười rồi cho hắn một cái đặc phê, cho hắn có thể lĩnh trước ba cây Long Yên Thảo thế nhưng sau này cần hoàn lại vật phẩm khác có giá trị tương đương, nói cách khác là cho phép sử dụng vật phẩm trao đổi lấy ba cây Long Yên Thảo này.

Viện trưởng không vội vã giục hắn chỉ là nói cho hắn, sau khi thám hiểm rồi hãy nói, bởi vì thăm dò cái cổ đại di chỉ kia khẳng định sẽ có được rất nhiều dược liệu phi thường có giá trị hoặc một ít thứ đặc thù gì đó.

Đem ba cây Long Yên Thảo thu vào Huyết Giới không gian, Tiêu Hùng lúc này mới hơi thở phào một hơi, đến bây giờ chỉ thiếu ba loại nữa. Mong có thể sớm có được hết thảy dược liệu, như vậy phụ thân mới có thể khôi phục thực lực.

Kế tiếp mười ngày sau, Tiêu Hùng cũng không đi đâu mà an tĩnh tu luyện, theo việc người Tiêu Hùng tiếp xúc càng ngày càng lợi hại, Tiêu Hùng càng cảm giác được thực lực của chính mình không đủ, nhất là hiện tại, Chiến Thánh võ giả và Chiến Linh võ giả căn bản là hai cái cảnh giới khác biệt thật lớn, cũng không biết mình lúc nào mới có thể trở thành một gã Chiến Thánh võ giả được.

Mười ngày thời gian thoáng đi qua. Tiêu Hùng cưỡi Tật Phong cùng Hạ Ngộ Thiên chạy tới học viện, sắc Vi và Mân Côi đã đi theo Vân Thủy Yên. Tuy rằng Vân Thủy Yên biết bên người Tiêu Hùng rất cần người giúp đỡ, Sắc Vi và Mân Côi đi theo hắn vẫn tốt thế nhưng sắc Vi và Mân Côi hiện nay cũng chưa đột phá bình cảnh trở thành Chiến Thánh võ giả. Tiêu Hùng có Tật Phong thay vì đi bộ, Hạ Ngộ Thiên là Chiến Thánh võ giả, hai người đi theo lại không quá thuận tiện nên lại thôi.

Đội ngũ hai trăm người đã tập hợp đủ, dẫn đội như trước là Phó Viện trưởng Tương Vân Phong, còn có vài tên đạo sư là Chiến Thánh võ giả khác, lần này Tiêu Hùng không cưỡi Tật Phong đi cùng mà như mọi người cưỡi ngựa đi trước, Hạ Ngộ Thiên vẫn trầm mặc theo sau hắn.

Trong hai trăm người, Tiêu Hùng đại thể nhìn qua một lần, trong đám người này có không ít người Tiêu Hùng quen mặt.

Tiêu Vân Sinh, Gia Cát Lưu Vân, Bách Lý Băng có tên trên Sư Vương bảng cao thủ, còn có Bách Lý Phong Hỏa, Tiêu Nhận, Đường Tịch Nhi đã lâu không gặp.

Tiêu Hùng giục ngựa đi tới bên Đường Tịch Nhi cười nói: "Đường Tịch Nhi, đã lâu không gặp".

Đường Tịch Nhi nhìn Tiêu Hùng, trong ánh mắt có vài phần phức tạp nói: "Đã lâu không gặp”.

"Ngươi có khỏe không?".

Nhìn khuôn mặt Đường Tịch Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất nhiều ký ức trong đầu nhất nhất hiện lên, trong lòng Tiêu Hùng cũng là có chút bất đắc dĩ. Hắn từ Cao Phi thỉnh thoảng có nghe được tin tức về Đường Tịch Nhi, có lẽ nói là Tiêu Hùng vẫn rất quan tâm Đường Tịch Nhi chỉ bất quá tin tức nghe được cơ bản đều là Đường Tịch Nhi đang khắc khổ tu luyện, Tiêu Hùng có đôi khi đều nghĩ đến, rốt cuộc là động lực nào đang không ngừng thúc giục Đường Tịch Nhi tu luyện gần như liều mạng vậy?

Tiêu Hùng tự nhiên nghĩ không ra kỳ thực đáp án ngay chính là hắn, khi đó Tiêu Hùng và Đường Tịch Nhi hai người là xuất sắc nhất trong khảo hạch, cùng nhau vào Cuồng Sư Học Viện thế nhưng Tiêu Hùng như chim Nhất Phi Trùng Thiên, thực lực càng ngày càng cao, danh đầu càng ngày càng lớn, điều này làm cho Đường Tịch Nhi vốn có lòng tự trọng cao có chút quấn quýt.

Khắc khổ tu luyện đến gần như liều mạng nhưng bóng lưng Tiêu Hùng càng ngày càng xa, sau khi Tiêu Hùng tiêu thất hồi lâu trở về học viện thì lại trực tiếp đánh bại Tiêu Vân Sinh, ngồi trên vị trí Sư Vương Bảng đệ nhất. Đường Tịch Nhi trong lòng vô cùng buồn bã và cũng rốt cục minh bạch một việc, mặc kệ mình đuổi thế nào, mặc kệ mình liều mạng ra sao thì căn bản đều đuổi không kịp Tiêu Hùng.

Có đôi khi Đường Tịch Nhi cũng không biết mình vì sao mình muốn phân cao thấp với Tiêu Hùng, kỳ thực thiên phú của Đường Tịch Nhi coi như rất không tệ, liều mạng một năm qua nàng cũng đã tiến nhập vào hàng ngũ Chiến Linh võ giả, đạt đến Chiến Linh nhị trọng. Tốc độ này coi như là tại Cuồng Sư Học Viện cũng được tính toán là phi thường làm người khác chú ý, chỉ là khi Tiêu Hùng tới thì vẫn khiến nàng buồn bã thất sắc.

Trong quá trình này, Đường Tịch Nhi nỗ lực rất nhiều, hầu như không đình chỉ tu luyện chém giết, trên người nàng có mấy cái vết sẹo dọa người nhưng nàng vẫn không quan tâm, nàng chỉ là có chút thương tâm, mình nỗ lực như vậy vì sao vẫn đuổi không kịp?

"Thám hiểm này chúng ta đi cùng nhau nhé, mọi người cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau”.

Nhìn Đường Tịch Nhi trầm mặc không nói, Tiêu Hùng thay đổi đề tài chủ động mở miệng mời.

Đường Tịch Nhi nhìn mục quang ôn hòa của Tiêu Hùng mà vô ý thức gật đầu nói: "Hảo”.

Sau khi nói, sắc mặt Đường Tịch Nhi bỗng nhiên có hai phần dị dạng, vì sao mình đáp ứng?

Bên cạnh Tiêu Nhận nhìn Tiêu Hùng, trong ánh mắt cũng có vài phần dị dạng, mình đã từng coi người này là đối thủ cực mạnh để cạnh tranh, chỉ bất quá qua một năm mà hắn đã vượt xa mình.

Tiêu Nhận cũng biết chuyện giữa Tiêu Hùng và Tiêu gia thế nhưng hắn không hận Tiêu Hùng, thậm chí nghĩ Tiêu Hùng làm vậy cũng không có sai lầm gì. Hảo mà không ăn cỏ hối hận.

Tiêu Nhận thậm chí rất bội phục Tiêu Hùng, có thể lấy sức lực một người mà làm được như vậy, chí ít Tiêu Nhận làm không được. Không chỉ có mình làm không được, sợ rằng trong thiên hạ người có thể làm được trừ Tiêu Hùng ra cũng không có người thứ hai đi.

Chỉ là điểm này đã làm cho Tiêu Nhận bội phục.

Gia Cát Phong nhích lại gần thấp giọng hỏi nói: "Tiêu Hùng, địa phương này nói là cổ đại di tích, ngươi nghĩ có thể có cái gì tốt hay không?”.

Tiêu Hùng cười lắc đầu nói: "Ta sao biết được, ta cũng không phải thần tiên”.

Gia Cát Phong cười hì hì nói: "Dù sao cũng chúng ta lần này đi theo ngươi, có ngươi ở đây cũng an toàn hơn một ít. Viện trưởng không phải đã nói sao, địa phương này mặc dù có không ít thứ tốt thế nhưng cũng có không ít ma thú lệ hại, dù sao bị ngăn cách đã lâu nên bên trong tự nhiên có thể có một số đặc biệt hung mãnh".

Tiêu Hùng cười nói: "Ma thú lệ hại, tự nhiên sẽ có Viện trưởng và đạo sư bọn họ đối phó, đâu cần chúng ta xuất thủ”.

Bên cạnh Cao Phi cười nói: "Cái đó cũng không nhất định, cẩn thận vẫn tốt hơn, an toàn trên hết”.

Lời này nhưng thật ra không sai, Tiêu Hùng nhớ tới việc mình muốn tìm vài loại dược liệu liền miêu tả cho đám người Cao Phi một chút, bảo bọn họ giúp mình chú ý một chút. Cao Phi vừa nghe thì cười nói: "Việc này đơn giản, đợi lát nữa ta bảo hết thảy đồng học một chút, bảo tất cả mọi người hỗ trợ tìm một chút, nếu có tìm được thì thu mua lại, ta nghĩ có mọi người hỗ trợ, chỉ cần có thì khẳng định là có thể tìm được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.