Đau đớn! Đây là cảm giác duy nhất của Lạc Thanh Từ sau khi ngũ quan hoạt động trở lại.
Giống như bị một nhát búa đập vào ngực, không chỉ xương cốt đứt đoạn mà ngũ tạng cũng vỡ nát.
Rõ ràng nàng đã tỉnh, nhưng trước mắt vẫn là màu đen mênh mông, nàng chỉ có thể thả người bay ra ngoài không kiểm soát, sau đó tầng tầng rơi xuống đất.
Mùi máu tươi dày đặc từ yết hầu cuồn cuộn mà ra, Lạc Thanh Từ co giật một chút, há miệng phun ra một ngụm huyết.
Cơn đau khó có thể ngăn chặn lan từ ngực xuống tứ chi, tàn phá ruột gan nàng.
Đau đến nàng nói không nên lời, cũng kêu không ra tiếng.
Nàng cảm thấy như mình sắp chết.
Chẳng lẽ nàng vừa xuyên đến đây, liền biến thành đá kê chân sao?
Trước khi nàng có thể hồi phục sau cơn đau dữ dội, một tiếng gào bi thương cùng tức giận nổ tung trên đỉnh đầu nàng, trong phút chốc một luồng kình phong nương theo âm thanh đó bao phủ mà tới.
Lạc Thanh Từ cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị luồng sức mạnh kia chấn đến ngã lăn vào trong hang đá.
Lần này, họa vô đơn chí.
Tiếng gầm mạnh mẽ mà cổ xưa, như thể cá voi dùng hết sức xuyên thủng đáy biển sâu rồi kiệt lực rơi xuống, hồi quang phản chiếu.
Dưới tình huống này còn có thể nghĩ nhiều như vậy, Lạc Thanh Từ đối chính mình đã không còn gì để nói.
"Chúc ngài nhiều may mắn!"
Giữa lúc nàng đang choáng váng, một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu nàng, lập tức cơn đau nhức trên cơ thể nàng từ từ biến mất, ngũ quan chết lặng cũng chậm rãi khôi phục.
Nàng thở hổn hển, cắn răng yếu ớt nói: "Đây chẳng khác nào chúc ta chết sớm."
Vừa mới nói xong, nàng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy thứ vừa phát ra tiếng gầm kh ủng bố kia.
Đó là một con rồng, toàn thân đầm đìa vết máu, vảy rồng giống như những viên ngọc bích màu đen, sáng lóng lánh trong đêm.
Rồng kia nằm rũ rượi trên đất, Long Lân trên người bị tổn hại nặng nề, vết máu loang lổ, trên cổ có một vết thương to bằng miệng bát đang không ngừng chảy máu.
Đầu rồng khổng lồ cố sức nâng lên, râu rồng phi dương, hơi thở rồng dâng trào không chút nào kiềm chế.
Cho dù là kề bên tử vong, thần thái vương giả quanh thân Vua Rồng vẫn khiến người cảm thấy nể phục.
Sau khi phát ra một tiếng rống dài, đôi mắt Rồng bao hàm phẫn nộ cùng đau lòng, tuy là gắt gao nhìn về phía Lạc Thanh Từ, thế nhưng cũng không phải đang nhìn nàng.
"Nhân tộc các ngươi nhất định sẽ trả giá đắt cho tội ác ngày hôm nay!" Trong tiếng nói khàn khàn mang theo dày đặc hận ý.
Dứt lời, Long Vương cũng liền vô lực chống đỡ đầu rồng to lớn, ngã ầm ầm xuống đất.
Giữa một mảnh huyết tinh lan tràn, một giọt nước mắt rồng rơi xuống, như ngọc trai bị vùi trong biển máu.
Sau khi Long Vương ngã xuống, ngay lập tức đất rung núi chuyển.
Một tràn Long ngâm từ bốn phương tám hướng bao phủ tới, như sấm sét nổ vang.
Mỗi âm thanh đều hàm chứa bi thương, đau đớn rồi lại nghiêm nghị, như đang tống biệt Long giới Chi Chủ, để Lạc Thanh Từ nghe được trái tim không ngừng run lên.
Long ngâm qua đi, đá vụn bắt đầu cuồn cuộn hạ xuống, Lạc Thanh Từ nhanh chóng đứng dậy tránh né, mới chạy được vài bước đã vấp phải vật gì đó tròn tròn, làm nàng ngã lăn trên đất.
Lần té ngã này khiến nàng không thể động đậy nữa.
Đợi đến tất cả bụi trần tan mất, Lạc Thanh Từ giống như người sống sót sau tai nạn, nằm trên đất kịch liệt thở dốc.
Nàng quay đầu liếc nhìn xung quanh, may là hang đá kỳ lạ này không bị sập hoàn toàn, nhưng cửa động đã bị cự thạch đổ xuống ngăn chặn.
Cho dù được Hệ Thống báo trước về tình huống mà mình sẽ gặp phải, Lạc Thanh Từ vẫn bị sốc bởi những gì nàng chứng kiến đã vượt qua nhận thức của nàng rồi.
Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, bi thương mà nhìn Hắc Long kia đã bị chôn vùi bởi vô số viên thạch bích cùng pha lê đen, mãi đến khi một vật hình tròn chuyển động trong tầm mắt của nàng, nàng mới như tỉnh giấc chiêm bao.
Cách nàng không tới nửa mét có một vật gì đó hình trứng, chính là thứ vừa làm nàng té ngã.
Nhưng cũng không hẳn là hình trứng, bởi vì vật kia bầu bĩnh đến mức một lời khó nói hết.
Tính là trứng đi, thì mặt ngoài cũng phải bóng loáng chứ? Đằng này vị kia lại mấp mô, thoạt nhìn giống như có lớp vảy bao bọc, hoa văn màu đen cổ quái, tầng tầng lớp lớp che bên ngoài trứng, còn dính chút vết máu.
Là máu mà Lạc Thanh Từ phun ra khi mới đến đây.
Rất nhanh, vết máu kia hóa thành những sợi ánh sáng đỏ rót vào bên trong trứng, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Trứng không yên ổn mà rung mạnh, tựa như hoảng sợ, lại giống như đang phẫn nộ.
Nói tóm lại, Hắc Trứng này xấu đến làm người oán trách.
Lạc Thanh Từ đến gần một chút, che vết thương nơi ngực, rên khẽ một tiếng, "Hắc trứng....!thật là xấu."
Bởi vì bị nội thương, ngữ khí của nàng có chút thấp, khi nói ra lại kèm theo một luồng lạnh lẽo vô tình, tựa như đầu băng nhọn làm tổn thương người.
Lạc Thanh Từ bị âm thanh lạnh như băng của mình làm cho sợ hết hồn, không nhịn được kinh ngạc.
Nàng chỉ là đơn thuần muốn nói trứng kia xấu quá thôi, vì sao đang nói liền bị cấm thanh?
"Chẳng lẽ trứng này...!chính là nữ chủ?"
"Ting!"
Lạc Thanh Từ còn đang rối rắm, trong đầu nàng chợt hiện ra một màn ánh sáng, dấu chấm than màu đỏ không ngừng nhấp nháy trên đó, âm thanh hệ thống vang lên: "Trứng gặp nguy!"
Một câu này khiến cho da đầu của nàng tê dại, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Tia may mắn duy nhất của nàng đã tan vỡ, nàng không phải nằm mơ, là thật sự xuyên sách!
Nàng biết rằng tên mình rất giống vị sư tôn phản diện trong quyển tiểu thuyết tu tiên kia, nhưng không ngờ một ngày nàng thật sự xuyên vào trong đó.
Nữ chủ vốn là một viên trứng rồng huyết mạch duy nhất của Long Vương, thuở nhỏ lưu lạc trong nhân gian chịu nhiều khổ cực, sau bái nhập Thiên Diễn Tông còn bị sư tôn mình là Hoài Trúc Quân huyết ngược các loại thảm, cuối cùng nữ chủ hắc hóa tận diệt Tu Chân giới.
Nàng chỉ là thuận miệng đối nhân vật sư tôn cùng họ tên với mình mắng vài câu linh tinh mà thôi, cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý, làm sao lại xui xẻo bị hệ thống chọn trúng, còn bị nó đưa vào thế giới trong sách.
Đúng, nàng xuyên thành sư tôn của nữ chủ, chức nghiệp nguy hiểm nhất bảng xếp hạng Tấn Giang nhiều năm nay!
Nếu đối xử không tốt với nữ chủ, kết cục sau cùng chính là đủ các loại thảm.
Nhưng nếu đối xử quá tốt với nàng, liền sẽ bị nàng răng rắc đi?
Vạn nhất nàng thích mình, mình chọc giận nàng, nàng hắc hóa liền trước tiên đem mình đẩy ngã, sau đó răng rắc mình luôn thì sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Thanh Từ rùng mình lạnh lẽo.
May mắn là, chính mình là nữ, đồ đệ của mình cũng là nữ.
Quyển sách nàng xuyên vào tên gọi Nhân Long Kiếp, là một quyển tiểu thuyết đề tài tiên hiệp.
Mở đầu nhắc đến Ma tộc quật khởi tàn phá Tu Chân giới, Yêu tộc suy thoái từ từ sa sút, huyết thống của nhiều tộc quỷ bị đứt đoạn khó có thể kéo dài, chỉ có Long tộc vẫn sừng sững không ngã.
Vì chống đỡ Ma tộc xâm lấn, hai tộc Nhân - Long vứt bỏ hiềm khích, cùng nhau kết minh đánh đuổi Ma Tộc, thành công phong ấn Ma Giới tại hàng rào Tu Chân Giới.
Đây vốn là sự kiện đáng mừng, nhưng sau lần đó có mấy tu sĩ Tiên Môn liên tiếp bị giết chết, ngay cả Diệu Thánh Các xưa nay không tranh với đời cũng bị người diệt môn, đầu mũi giáo liền chỉ về Long Tộc.
Long Vương vốn là không thích chiến tranh, vì vậy ông đã mời các phe phái khác nhau tụ họp ở Sài Tang, hiệp thương xử lý những chuyện xáo trộn vừa xảy ra.
Người Tiên Môn vốn là không tín nhiệm Long Tộc, trong lúc hiệp thương nổi lên xung đột, Thiên Cơ Tử sư tôn của Lạc Thanh Từ lợi dụng chuyện Long Tộc bị Hàng Long Mộc khắc, đã đánh lén Long Vương.
Thừa dịp Long Vương trọng thương, Thiên Cơ Tử dẫn theo người Tiên Môn đánh phá kết giới Long cung, tàn sát Long tộc hầu như không còn.
Từ đó, Long Tộc đã trở thành một điều cấm kỵ ở Tu Chân Giới.
Tiên Môn dồn dập ra lệnh, đệ tử trong môn gặp rồng liền giết, một cái cũng không buông tha.
Người Long Tộc từng chạy thoát ở trận chiến Đồ Long năm đó, cuối cùng vẫn là bị chết thảm thiết.
Nữ chủ chính là tiểu công chúa Long Tộc.
Nàng nằm trong trứng hơn 300 năm vẫn không thể phá vỏ mà ra, lúc Long Tộc bị diệt nàng may mắn tránh thoát một kiếp, sau đó che giấu thân phận, lẻn vào Thiên Diễn Tông, bái Lạc Thanh Từ làm sư tôn.
Lạc Thanh Từ vốn là thiên phú dị bẩm, tài năng xuất chúng, rất được Thiên Cơ Tử coi trọng, đáng tiếc nàng sống lãnh tâm lãnh tình, trong trận chiến Đồ Long năm đó, nàng theo lệnh Thiên Cơ Tử tàn sát một nhà nữ chủ, đến nỗi chỉ còn sót lại một viên trứng rồng.
Nếu không phải Long Vương đánh trọng thương Thiên Cơ Tử, trước khi chết còn dùng thần thức cuối cùng đánh ngất Lạc Thanh Từ, nữ chủ phỏng chừng bột phấn cũng không còn.
Nguyên chủ Lạc Thanh Từ xưa nay lạnh nhạt, hành sự vô tình, ngày thường sự lạnh lẽo của nàng cũng khiến người sợ phát khiếp, sau trận chiến càng là Uy danh vang xa.
Người Tiên Môn ngoài mặt xưng nàng là Hoài Trúc Quân, sau lưng lại ngầm gọi nàng là Đồ Long Sát Thần.
Nghĩ tới đây, Lạc Thanh Từ sống không còn gì luyến tiếc.
Căn cứ trạng huống trước mắt, nàng xuyên vào đây không sớm không muộn, vừa lúc nguyên chủ cùng sư tôn toàn diệt cả nhà nữ chủ.
Mà vị kia Hắc Long uy nghiêm ngút trời, nộ khí xung thiên, hẳn chính là Long Vương phụ thân của nữ chủ.
Nhìn hệ thống không ngừng lắc lắc dấu chấm than, còn lải nhải trong đầu nàng rằng "Trứng gặp nguy", nàng thực sự nhịn không được nữa.
"Ngươi xác định là trứng gặp nguy, không phải ta gặp nguy sao? Còn nữa, ta nói cái gì cũng bị cấm, nói sai liền bị trừ tiền? Ngươi yêu cầu ta phải ngăn cản nữ chủ hắc hóa, lại muốn ta rèn luyện nàng ấy, giúp nàng ấy trở thành Long Vương, ngươi là muốn ta chết hả?"
"Ngươi là cái loại hệ thống chỉ biết ăn rồi báo, tốt xấu cũng phải chừa mạng cho phụ thân người ta chứ? Mối thù giết cha diệt tộc này, ta gánh kiểu nào, chẳng lẽ kết cục của ta sẽ giống như nguyên chủ, chết không toàn thây ư?"
Hệ thống có chút vô ngữ, lần đầu nó gặp phải ký chủ như thế này, nó đều cấm thanh nàng rồi, nàng vẫn có thể nói chuyện?
Lạc Thanh Từ cũng mặc kệ hệ thống vô lương tâm kia, nàng hiện tại có thể xác định, làm sư tôn của nữ chủ, kết cục chỉ có một, chính là bị nữ chủ răng rắc răng rắc đi.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hắc Trứng kia, thăm dò nói một câu: "Ta đem trứng này đi luộc, có thể không?"
"Trừ phi ngươi muốn chết ngay lập tức." Hệ thống thản nhiên đáp.
Lạc Thanh Từ lòng như tro bụi, còn chưa kịp làm gì, đống cự thạch đang ngăn trở nơi cửa động bỗng nhiên rung chuyển, có người sắp tiến vào.
"Trứng gặp nguy."
Nàng thật sự bối rối, bên ngoài hẳn là người Tiên Môn, nếu để bọn họ nhìn thấy Hắc Trứng của nàng, bọn họ nhất định tại chỗ đập vỡ.
Nàng chỉ nhớ rằng nữ chủ may mắn được người cứu, còn cứu như thế nào thì nàng không rõ.
Nàng mới đến đây, cái gì cũng không biết, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách bảo vệ Hắc Trứng.
"Bởi vì ta không ngất đi, nên nội dung vở kịch sẽ thay đổi sao? Ta phải làm gì để giúp ngươi tránh thoát kiếp nạn này đây?" Lạc Thanh Từ lẩm bẩm, trong đầu suy nghĩ bay nhanh.
Mắt thấy tình huống không ổn, hệ thống đang giả chết lại phun ra mấy chữ, "Bấm niệm pháp quyết."
Lạc Thanh Từ: "......"
Hết cách rồi, nàng giơ tay theo bản năng đánh ra pháp quyết, Hắc Trứng đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Còn chưa kịp vui mừng, Lạc Thanh Từ giống như bị rút hết sức lực, trong nháy mắt ngã xuống đất, ngất xỉu.
Ngay khi nàng ngã xuống, cửa động bị người phá tan.
"Nhìn kìa! Long Vương đã chết!"
"Long Tinh! Khắp nơi đều là Long Tinh!"
Giữa một tràng âm thanh huyên náo ngổn ngang, đây là thông tin cuối cùng mà Lạc Thanh Từ nhận được.
Nàng nghĩ, nàng ngất đi thật đúng lúc.
- ------------------------------------
* Tác giả có lời muốn nói:
Bổn văn này ta đã ấp ủ hơn 2 năm, hy vọng mọi người có một hồi giải trí, để lại lời bình tiếp thêm động lực cho ta nhé!
Cảm ơn Mẫn Nhiên cùng một người bạn đã giúp ta chỉnh sửa bổn văn này, phi thường cảm tạ.
Sau khi hoàn thành Người chơi mời vào chỗ, ta gần như đã kiệt sức, 9 phó bản giống như 9 câu chuyện riêng biệt, thật sự đã hao tổn rất nhiều tâm sức, nên bổn văn này trễ nãi rất lâu, mong mọi người thông cảm..