Tô Ngọc nghe xong Lạc Thanh Từ nói càng khóc đến lợi hại, nàng duỗi tay nắm vạt áo sư tôn muốn nói chuyện, lại mấy lần bị cảm xúc hỏng mất nghẹn trở về.
Khóc hồi lâu Tô Ngọc mới ý thức được một vấn đề, nghẹn ngào nói: "Sư tôn, người...... Người......" Nàng nhìn hai người Tần Nam Dương phía sau, do dự một chút vẫn là đem vấn đề tình căn nuốt đi vào.
Lạc Thanh Từ nhìn nàng khóc thành như vậy, chua xót lại đau lòng, duỗi tay đem Tô Ngọc đỡ lên, "Không khóc, vi sư đã trở về."
Tô Ngọc không muốn chính mình quá mức mềm yếu ở trước mặt sư tôn, nhưng nàng vô pháp khắc chế, "Thực xin lỗi sư tôn, con nhịn không được."
Nàng lung tung xoa mặt, dáng vẻ thoạt nhìn có chút đáng thương lại có chút buồn cười, Lạc Thanh Từ vỗ vỗ nàng, quay đầu lại nhìn Tần Nam Dương cùng Giang Nguyệt Bạch, "Không còn chuyện gì, ta trước mang Tô Ngọc hồi Trạch Viện."
Tuy rằng Tần Nam Dương đầy bụng có lời muốn nói, nhưng tình cảnh này hắn cũng không tiện ngăn trở, chỉ có thể gật đầu.
Giang Nguyệt Bạch thấy Lạc Thanh Từ chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng: "Hoài Trúc sư tỷ, một năm này tỷ không ở đây, Thiên Diễn Tông phát sinh không ít chuyện, vì vậy sư tỷ nên chuẩn bị tâm lý. Tô Ngọc, ngươi cùng sư tôn của ngươi nói một chút."
Trên đường Lạc Thanh Từ lại nhìn Tô Ngọc, nghĩ đến biểu hiện của Giang Nguyệt Bạch, ánh mắt hơi lạnh, "Tử Đàn Quân muốn con nói với ta chuyện gì? Trong một năm ta không ở nơi này, có phải con đã chịu nhiều ủy khuất?"
Tô Ngọc nghe vậy biểu tình có chút ảm đạm, nàng khẽ lắc đầu, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, "Kỳ thật không tính là ủy khuất, nhưng chỉ sợ làm sư tôn thất vọng. Khi Nam Dương Quân trở về nói sư tôn đã mất tích, tông chủ phát hiện đèn sinh mệnh của người cũng chỉ còn lại chút ánh sáng mỏng manh. Hơn nữa một năm qua làm sao cũng tìm không được người, Trạch Viện không có sư tôn, không còn đệ tử tâm phúc. Hơn nữa bọn họ đều nói.... Bởi vì sư tôn sơ suất, liền A Ly... là rồng đều không biết, dẫn tới Long tộc đánh lén nơi đóng quân, hủy hoại Hàng Long Thần Mộc. Cho nên Trạch Viện bị xa lánh, đan dược linh thạch đều thiếu rất nhiều, những đệ tử kia chịu không nổi, đều rời Trạch Viện đến các ngọn núi khác, hiện giờ Trạch Viện đã một mảnh hiu quạnh, không còn mấy người."
Lạc Thanh Từ nghe vậy lông mày nhíu lại, nàng cũng không để ý những chuyện râu ria này, cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là có chút đau lòng Tô Ngọc.
"Không ngại, bọn họ ở Trạch Viện thật là ủy khuất, rời đi cũng tốt, vi sư không thất vọng. Nhưng một năm này, vất vả con."
Tô Ngọc lắc lắc đầu, "Con không vất vả, chỉ là lo lắng sư tôn cùng sư muội...."
Nhắc đến Nguyễn Ly, Tô Ngọc thần sắc biến đổi lại biến, nàng nghĩ đến chuyện vừa rồi chính mình nghe được, trong lòng thấp thỏm bất an, lại có chút khổ sở, "Sư tôn, con ở bên ngoài nghe được, người nói với tông chủ rằng đã thanh lý môn hộ, A Ly.... người thật sự đối A Ly...."
Tô Ngọc nói không được nữa. Nàng ở Thiên Diễn Tông nhiều năm như vậy, nói ra thật xấu hổ, nàng luôn cảm thấy chính mình bị kẹt ở một phương thiên địa nhỏ bé, về mặt tu hành không sánh được mấy người Tiêu Vân, Ngư Trầm. Luyện đan dược lại không sánh được Hoa Nhứ Vãn, thiên phú càng không theo kịp Nguyễn Ly, mọi thứ đều thật bình phàm.
Thế gian này chưa cho nàng quá nhiều ban ân, nhưng cũng chưa từng bạc đãi nàng. Có thể bái Hoài Trúc Quân làm sư tôn, là chuyện may mắn nhất đời nàng.
Sau đó sư tôn thu nhận Nguyễn Ly, nàng càng là vui vẻ, bởi vì nàng đã có sư muội.
Tuy rằng nàng biết sư tôn đối đãi Nguyễn Ly không theo lẽ thường, nhưng nàng cũng chưa từng đố kỵ. Trên đời này tình cảm giữa người với người vốn dĩ luôn nặng bên này nhẹ bên kia, muốn tất cả mọi người đối đãi ngươi ngang bằng, thật sự là quá lòng tham. Huống chi sư tôn đối nàng cũng rất tốt, chẳng sợ phần tình cảm sư đồ này là nàng cưỡng cầu, sư tôn cũng chưa hề xem nhẹ nàng.
Nàng cũng thích Nguyễn Ly, tiểu sư muội ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn qua như ông cụ non, tâm tính so những đệ tử khác đều tốt. Cho dù sư tôn một mực thiên vị sư muội, sư muội cũng chưa từng vì vậy mà kiêu ngạo, ngay cả khi sư tôn đối xử khắt khe, sư muội cũng chưa từng oán hận.
Nàng thiệt tình yêu thương vị tiểu sư muội này, mà nàng cũng có thể cảm nhận được, Nguyễn Ly thật sự xem nàng như tỷ tỷ.
Chẳng sợ Nguyễn Ly là rồng, Tô Ngọc cũng không nghĩ sư muội sẽ vì vậy mà phản bội sư tôn.
Lạc Thanh Từ nhìn chằm chằm Tô Ngọc, trong lòng ngăn không được mềm xuống, nàng thật là có tài đức gì đâu. Thu hai đồ đệ, cả hai đều có một tấm lòng son cùng trái tim chí thuần chí thiện.
Thấy sư tôn không trả lời, Tô Ngọc nhẫn nại không được, nàng đầy mặt thống khổ nói: "Sư tôn, bọn họ nói con đều không tin. Bọn họ nói sư tôn không thể trở về, con không tin. Bọn họ nói sư muội là gian tế Long tộc, là nàng bán đứng Tiên môn hại sư tôn, con cũng không tin. Con chỉ tin tưởng người, người nói cho con biết đi, lời bọn họ có phải sự thật không?"
Lạc Thanh Từ nhíu mày nhìn Tô Ngọc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. "Con nói con tin ta, vậy theo ý của con, ta sẽ như thế nào xử trí A Ly?" Hai người về tới Trạch Viện, nhìn khắp nơi một mảnh quạnh quẽ, Lạc Thanh Từ không khỏi hỏi lại Tô Ngọc.
Tô Ngọc thấp thỏm nhìn Lạc Thanh Từ, "Con biết sư tôn đối sư muội rất tốt, chẳng sợ sư muội là rồng, sư tôn cũng sẽ không đối nàng động thủ." Điểm này Tô Ngọc vô cùng rõ ràng. Nàng sớm liền cùng Nguyễn Ly nói qua, sư tôn bên ngoài thanh lãnh vô tình, nhưng bên trong lại che giấu một trái tim ôn nhu mềm mại.
"Nếu con đã tin tưởng ta, vậy A Ly thì sao? Con tin nàng chứ? Theo ý của con, nàng sẽ làm như vậy ư?"
Lạc Thanh Từ vô cùng kiên nhẫn, nàng bình tĩnh ôn nhu mà trấn an trái tim hoảng loạn của Tô Ngọc.
Tô Ngọc cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên, "Cảm tạ sư tôn, con đã hiểu."
Ngay từ đầu nghe được Nguyễn Ly là Long tộc, Tô Ngọc như bị sét đánh giữa trời quang. Rốt cuộc trong mắt người khác sư tôn chính là đồ long sát thần, là kẻ thù số một của Long tộc. Nguyễn Ly đến Thiên Diễn Tông mục đích chỉ sợ chính là báo thù.
Nghe được Nguyễn Ly mang theo sư tôn mất tích, Tô Ngọc cũng không phải hoảng hốt, bởi vì nàng vẫn nhớ rõ, lúc biết được sư tôn giết rồng là do Thiên Cơ Tử khống chế bức bách, Nguyễn Ly đã đau khổ như thế nào. Khi đó nàng không hiểu vì sao Nguyễn Ly sẽ suy sụp ủ rũ như vậy, hiện giờ mọi chuyện đều rõ ràng, nàng biết sư muội ngày đó không chỉ có đau lòng, càng là hối hận cùng bừng tỉnh đại ngộ.
Lạc Thanh Từ trong lòng thập phần vui mừng, không khỏi hỏi: "Con hiểu rồi sao?"
Tô Ngọc thoải mái cười, "Là con lo sợ không đâu, sư tôn sẽ không làm hại A Ly, A Ly cũng tuyệt không thương tổn sư tôn."
Lạc Thanh Từ có chút cảm hoài trước sự sáng suốt của Tô Ngọc, lại có chút kinh ngạc, "Vì sao con chắc chắn như vậy?"
Tô Ngọc đem cuộc đối thoại ngày đó giữa mình cùng Nguyễn Ly thuật lại, "Khi ấy con cũng kỳ quái vì sao sư muội quá mức để ý chuyện Long tộc, lúc nàng nghe được con nói sư tôn là bị Thiên Cơ Tử ép buộc giết rồng, cảm xúc của nàng đều sụp đổ. Dù cho nàng là Long tộc, trong lúc thân phận nàng vẫn chưa bại lộ, có chút phản ứng không cần ngụy trang, là phát ra từ nội tâm. Nàng biết được sự thật liền đau lòng sư tôn đến như vậy, tuyệt sẽ không đối sư tôn xuống tay."
Tô Ngọc thập phần nghiêm túc, Lạc Thanh Từ chưa từng biết còn có chuyện này, trái tim nàng lại ẩn ẩn phát đau, lẩm bẩm nói: "Khó trách, khó trách A Ly lại kiên quyết tới Nam Hải, lựa chọn chính mình xử lý ma long, không cho ta ra tay."
Lạc Thanh Từ cắn răng, nhẫn nại đau đớn nơi ngực, nhưng nghĩ đến A Ly quyết định đi Nam Hải chỉ vì muốn bảo hộ nàng, ở thời khắc cuối cùng còn hy sinh bản thân dốc hết toàn lực mang nàng chạy thoát, nàng liền ngăn không được cảm xúc quay cuồng.
"Sư tôn, người làm sao vậy?" Tô Ngọc thấy Lạc Thanh Từ sắc mặt càng ngày càng thống khổ, thậm chí nhịn không được gắt gao đè nặng ngực, đột nhiên biến sắc, chạy nhanh đỡ lấy Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ phun ra một ngụm máu, cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh, Tô Ngọc gấp đến độ sắp khóc, "Sư tôn, chuyện gì xảy ra, là ngực đau phải không?"
Lạc Thanh Từ vẫy vẫy tay, "Không....... Không có việc gì. Vi sư chỉ là quá xúc động, nên có chút khó chịu."
"Quá xúc động?" Tô Ngọc có chút ngốc, đôi mắt trợn to, "Sư tôn, A Ly nói tình căn của người bị sư tổ hủy đi, có phải bởi vì nguyên nhân này?"
Nàng ngay từ đầu đã muốn hỏi sư tôn, không có tình căn sao sư tôn còn có thể dịu dàng như vậy, nhưng trước mắt xem ra, sư tôn hiện giờ so dĩ vãng càng thêm ôn nhu.
Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc, khẽ gật đầu.
"Sư tổ hắn...... tại sao hắn có thể tàn nhẫn với người như vậy!" Tưởng tượng đến là do Thiên Cơ Tử làm, Tô Ngọc càng là nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Thanh Từ cũng không nói thêm gì, ý bảo Tô Ngọc đỡ nàng đi vào.
Hàn Lộ Viện một năm không có người trụ, nhưng bên trong hết thảy vẫn sạch sẽ như lúc nàng rời đi, không nhiễm một hạt bụi. Trạch Viện như vậy lạnh lẽo hoang vắng, nhưng bên trong viện một rừng hoa mai lại như cũ nở rộ.
Lạc Thanh Từ dừng lại, ngơ ngác nhìn hoa mai trong sân.
Tô Ngọc có chút xấu hổ, "Con nghĩ sư tôn yêu quý nhất mấy gốc Du Long Mai này, nếu trở về nhìn thấy chúng nó tiêu điều, khẳng định sẽ đau lòng."
Lạc Thanh Từ không biết làm sao diễn tả tâm tình mình, đồ đệ ngốc này.
Chuyện kế tiếp nàng phải làm, chỉ sợ muốn nháo đến Tiên môn trời long đất lở, nàng khả năng phải hoàn toàn quyết tiệt cùng Tiên môn và đám người ngoan cố kia. Nàng không lo lắng về điều gì khác, chỉ sợ ảnh hưởng Tô Ngọc. Nàng như vậy ly kinh phản bội, đám người kia giận dữ không chỗ phát tiết, tự nhiên sẽ không bỏ qua người bên cạnh nàng, cho nên nàng cần thiết cùng Tô Ngọc nói rõ ràng.
Vào trong phòng, Tô Ngọc vội hạ giọng hỏi Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, A Ly thế nào rồi?"
Lạc Thanh Từ ý bảo Tô Ngọc ngồi xuống, đứa trẻ này là người đáng tin cậy, nhưng có một số việc để Tô Ngọc biết quá nhiều ngược lại là gánh nặng, Lạc Thanh Từ không xác định phải nói với Tô Ngọc đến mức độ nào.
"A Ly đang ở một nơi an toàn, nhưng tình cảnh của nàng hiện giờ càng gian gian. Khi đó vì cứu ta, nàng bại lộ long thân, lại cùng Mặc Diễm nổi lên xung đột, Tiên môn không chấp nhận nàng, Long tộc lại coi nàng như kẻ phản bội."
Tô Ngọc nghe xong nhịn không được nắm chặt tay.
Nàng mấy năm nay tự mình tham gia trận chiến đồ long, gặp được không ít ma long hung tàn, cũng nhìn thấu sự ích kỷ của người Tiên môn thà rằng thả hổ về rừng, cũng muốn độc chiếm rồng.
Nàng cũng nhìn thấy Long tộc bị Lục Kỳ Các bắt ký khế ước, bọn họ vô pháp cãi mệnh lệnh, bản thân phải tham gia vây bắt tộc nhân của mình, trong lòng hổ thẹn đến muốn chết rồi lại chết không được.
"Sư tôn, phải làm sao mới có thể trở lại hòa bình? Ngày trước Long tộc đã từng cùng Tiên môn tường an không có việc gì, như thế nào biến thành cục diện hỏng bét này?"
Tô Ngọc không thể lý giải, đám người Tiên môn kia dựa vào ngoại vật tu hành, đến mức thiện ác bất phân, đúng sai không quản, chỉ một mực vì lòng tham mà săn giết Long tộc, nhân quả này thật sự có thể kết thúc tốt đẹp sao?
Trước mắt Tiên môn tràn ngập nguy cơ, rốt cuộc là ai tạo nghiệt.
"Tô Ngọc, con thật hy vọng hai tộc Long Nhân có thể hòa bình sao?"
Tô Ngọc ngây ngẩn cả người, nhìn sư tôn thần sắc nghiêm túc trước mắt, ánh mắt hơi ngưng, kiên định gật đầu.
Nàng kính sư tôn như thần minh, coi sư tôn như chân lý, ở trên người sư tôn nàng luôn có thể cảm giác được một loại khí chất không lẫn với bất kỳ người nào trong Tiên môn, nàng hình dung không tới, lại phá lệ si mê.
Giống như không thứ gì trong thế giới này có thể trói buộc được sư tôn, sư tôn đã thoát khỏi chấp niệm phải tăng tiến tu vi cùng thu nạp ngoại vật, phảng phất một người qua đường bình tĩnh đối đãi tất cả. Cho đến khi sư muội xuất hiện, sư tôn mới có chút bất đồng, tựa hồ sư muội chính là mối liên kết giữa sư tôn và thế giới này.
Nàng có thể cảm giác được chuyện sư tôn muốn làm, nàng luôn sẽ ủng hộ sư tôn, bởi vì đây là vị sư tôn do chính nàng lựa chọn.
Lạc Thanh Từ hơi hơi mỉm cười, chậm rãi đem chuyện năm đó hai tộc Long Nhân phân tranh kể cho Tô Ngọc nghe.
Tô Ngọc thần sắc từ lúc bắt đầu chuyên chú nghe, đến sau lại hoàn toàn chấn động, cuối cùng trở nên vô cùng phẫn nộ.
"Sư tôn, trận tai họa này, căn bản đều là Thiên Cơ Tử gây ra, bởi vì Lạc Y tiền bối lựa chọn Long Vương Hi Đan sao? Hắn tu vô tình đạo, sao hắn lại có thể như vậy? Bởi vì chấp niệm chính mình, đem Lạc Y tiền bối giam cầm cho đến chết, không tiếc khơi mào hai tộc tranh đấu, còn đem Long tộc đuổi tận giết tuyệt?"
Tô Ngọc vô pháp lý giải, một người rốt cuộc cố chấp đến trình độ nào, mới có thể làm ra chuyện phát rồ như vậy.
"Nếu thật có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, vậy chuyện Long tộc diệt Thiên Âm Các, hẳn cũng là hiểu lầm?" Tô Ngọc rất nhanh nghĩ đến thảm án năm đó, là nguyên nhân dẫn tới Tiên môn phẫn hận.
Lạc Thanh Từ đối những chuyện xa xăm này cũng không rõ ràng, nhưng nếu Thiên Âm Các chết trong tay Long tộc, dựa theo tính cách Long Vương Hi Đan, tuyệt đối sẽ không cho phép Long tộc tự tiện động thủ. Cho nên kẻ đứng phía sau, không ai khác chính là Mặc Diễm.
"Vi sư không xác định kia có phải hiểu lầm hay không, nhưng năm đó có người cố ý tạo xung đột là không thể nghi ngờ. Bằng không Hi Đan sao có thể đến nơi thương nghị mà không bố trí phòng vệ, dẫn tới bị Hàng Long Thần Mộc đánh lén, thất bại thảm hại." Hi Đan là Long Vương, nếu không phải bị người ám toán, chỉ sợ đám đại năng Tiên môn kia một người cũng chạy không thoát.
Tô Ngọc cảm thấy nhận thức của mình trong nhiều năm qua đều bị đánh vỡ, nàng từng nghĩ tới nhiều loại nguyên do, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại kinh khủng như vậy.
"Sư tôn, lão già kia muốn người tu Vô Tình Đạo, bởi vì người là nghĩa nữ của Lạc Y tiền bối phải không?" Tô Ngọc ngoài ý muốn mà nhạy bén, trực tiếp bắt được vấn đề mấu chốt. Thiên Cơ Tử rõ ràng đem sư tôn nàng làm thế thân cho Lạc Y tiền bối, còn đem hận thù toàn bộ trút hết lên người sư tôn.
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu.
"Sư tôn, người nói cho con biết tất cả, là vì người có chuyện muốn làm sao?" Tô Ngọc hỏi đến cẩn thận, nàng mơ hồ cảm giác được một ít.
Lạc Thanh Từ ngước mắt nhìn Tô Ngọc, bình tĩnh nói: "Ta đã nhờ tông chủ triệu khai đại hội Tiên Minh, chờ tất cả mọi người tụ họp ở Thiên Diễn Tông, ta sẽ đem toàn bộ chuyện vừa nói với con, thông cáo thiên hạ."
Tô Ngọc hít hà một hơi, chỉ cảm thấy cả người rét run.
"Sư tôn, đây là Thiên Diễn Tông, nếu người nói ra, lão già kia.... Hắn sẽ không buông tha người." Tô Ngọc càng nghĩ càng sợ hãi, sư tôn nàng căn bản là đang tìm đường chết.
Thiên Cơ Tử có thể khống chế sư tôn nhiều năm như vậy, có thể tùy ý rút ra tình căn của sư tôn, thực lực có thể nghĩ. Hơn nữa, Cố Chi Triều cùng Tần Nam Dương hoàn toàn theo phe hắn, tuyệt sẽ không đứng về phía sư tôn.
Thậm chí, những môn phái khác đều sẽ cho rằng sư tôn ly kinh phản bội, vì Long tộc giải vây. Nàng không dám tưởng tượng, chờ đợi sư tôn sẽ là loại cục diện gì.
Lạc Thanh Từ đạm nhiên nói: "Chuyện này ta cần thiết phải làm, vô luận có bao nhiêu người nghe lọt tai, đều cần thiết nói, như thế mới có một tia hy vọng. Tô Ngọc, tâm tính con quá thiện lương, mặc kệ Tiên môn này thối nát đến mức nào, cũng nên có được vài đệ tử giống như con, bọn họ cần phải biết được chân tướng. Mọi hậu quả vi sư đều nghĩ tới, ta chỉ lo lắng con sẽ bị liên lụy."
Nói xong nàng nhìn Tô Ngọc "Con luôn cảm thấy chính mình không đủ thiên phú, nhưng trong mắt vi sư, con vượt qua rất nhiều người. Hỗn Độn Cửu Quyết rất thích hợp con, kiên trì tu luyện, con sẽ đạt được thành tựu kiếm thuật không kém vi sư. Ta nhận con làm đồ đệ mấy chục năm, cũng chưa từng cho con đồ vật gì đáng giá, trong túi nhỏ này có một chút tài nguyên, xem như là kỷ niệm cho tình sư đồ chúng ta, con nhận lấy đi."
Tô Ngọc sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nàng liên tục lui về phía sau, "Sư tôn, nếu người thật xem con là đệ tử, chuyện người phải làm, con nhất định theo sát, việc nhân đức không nhường ai!"
Lạc Thanh Từ đi đến trước mặt Tô Ngọc, nhẹ nhàng thay nàng chỉnh trang lại y phục, "Một mình vi sư là đủ rồi, còn có nhiệm vụ quan trọng hơn dành cho con. Đệ tử ngốc, sư môn chúng ta không thể thất truyền, điều này so với việc nhân đức không nhường ai càng quan trọng. Huống hồ, vi sư không phải đi tìm chết, con yên tâm."
Thực mau, Đại hội Tiên Minh liền chuẩn bị khai mạc, chuyện Hoài Trúc Quân bình yên hồi tông môn đã nhanh chóng lan truyền khắp Tu Chân giới.
Dưới chân núi Thiên Diễn Tông, một hắc y nữ tử đầu đội đấu lạp, ngồi bên trong trà quán đơn sơ, lẳng lặng nghe người xung quanh bàn tán xôn xao.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Thiên Diễn Tông núi non, trong mắt một mạt đỏ sậm bị áp tiến đáy mắt.
Nàng nắm chặt tay phải, trong kẽ tay lộ ra một chiếc còi gỗ, ngón tay cái của nàng đang không ngừng vuốt ve chiếc còi, nàng liếc mắt một cái liền đột nhiên ngừng lại, thập phần ghét bỏ mà ném nó lên bàn, hừ lạnh một tiếng, "Sư tôn, chiếc còi của nàng thật là xấu."