Hàng Long Quyết

Chương 120: A Từ, ta hy vọng đứa trẻ sinh ra sẽ giống ngươi



Chiếc còi Lôi Thần bị ném lăn lóc trên bàn, sau đó lăn khỏi mép bàn rơi xuống đất.

Ánh mắt Nguyễn Ly mang theo lạnh lẽo, cũng mặc kệ. Vừa vặn tiểu nhị thêm nước trà cho khách đi tới, nhìn thấy đồ của Nguyễn Ly bị rớt, vội vàng khom lưng nói: "Khách quan, đồ của ngài bị rơi."

"Đừng động vào, ta tự mình lấy." Mắt thấy tiểu nhị duỗi tay muốn nhặt cái còi, Nguyễn Ly nhẹ câu ngón tay, cái còi lập tức dừng ở lòng bàn tay nàng.

Tiểu nhị sửng sốt, ngay sau đó cười khen tặng: "Tiên tử thật là bản lĩnh." Cách không gian câu tay lấy đồ vật, trong mắt người phàm như bọn họ đều là năng lực tu hành đáng giá ngưỡng mộ.

Nguyễn Ly không phản ứng hắn, chỉ là nhíu mày nghe đám người bàn bên thảo luận đại hội Tiên Minh.

"Ngươi nói xem, Hoài Trúc tiên tôn đã mất tích hơn một năm, rốt cuộc ngài đã gặp chuyện gì. Hiện tại Tiên môn bị Long tộc quấy đến trời long đất lở, Thiên Diễn Tông cây Hàng Long Thần Mộc duy nhất có thể khắc chế Long tộc cũng bị hủy hoại, hiện giờ Tiên môn mất đi chỗ dựa, đụng tới Long tộc đều tử thương thảm trọng. Lúc này Hoài Trúc tiên tôn triệu khai đại hội Tiên Minh, chẳng lẽ là muốn đưa ra biện pháp đối phó Long tộc?"

"Có biện pháp gì chứ? Năm đó ngài ấy cùng Nam Dương Quân bị Long tộc tập kích ở Nam Hải, cũng chỉ có thể vội vàng chạy thoát thân, căn bản đánh không lại Mặc Diễm. Trong trận chiến đồ long, vẫn là Thiên Cơ Tử lợi dụng thần mộc đánh Long Vương Hi Đan, Tiên môn mới có phần thắng. Hiện tại thần mộc không còn, Hoài Trúc Quân vẫn chưa trở lại cảnh giới nguyên bản, Thiên Cơ Tử lại bế quan không ra, Tiên môn một mảnh hỗn loạn, lấy sức đâu mà đánh nhau với Long tộc?"

"Muốn ta nói, cục diện hiện giờ của Tiên môn, là bọn họ gieo gió gặt bão, trách không được ai. Năm đó bọn họ lấy danh nghĩa chính đạo tiêu diệt Long tộc, nói rằng Long tộc đồ sát Thiên Âm Các, vi phạm minh ước, cho nên Tiên minh ồ ạt kéo nhau đến chiếm lấy Long Cung. Sau nhiều năm, các đại tiên môn gặp rồng liền giết, khi còn bé ta một lần chứng kiến, rồng kia sống sờ sờ bị người tiên môn đâm vào lưng đào long châu, đau đến không ngừng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết đó làm ta bị ám ảnh đến bây giờ, quá tàn nhẫn rồi."

Nam nhân kia vừa gợi lên đề tài này, đám người yên tĩnh chốc lát, ngay sau đó cũng thấp giọng ứng hòa, "Ai nói không phải, mặt sau Tiên môn săn rồng như săn linh thú, cao hứng phấn chấn. Nghe nói Long tộc một thân đều là bảo vật, rơi vào tay Tiên môn đều bị họ lột da rút gân, chết không toàn thây."

"Bọn họ vì tư lợi, đẩy Long tộc vào bước đường cùng. Hiện tại Hàng Long Thần Mộc bị hủy, đổi làm ai đều sẽ liều mạng phản công, cho nên Long tộc mới điên cuồng như vậy. Chỉ khổ những tán tu nhỏ bé như chúng ta, vốn là không liên quan gì, giờ lại bị vạ lây."

Nguyễn Ly vẫn luôn lẳng lặng nghe, mạt đỏ sậm trong mắt lại một lần bừng lên, tay cũng không tự giác nắm chặt tách trà. Hừ, nguyên lai trong lòng bọn họ đều biết rõ, nhưng cho dù biết, bởi vì chuyện không liên quan mình, bọn họ cũng không bị tổn thất gì, cho nên đứng ngoài xem diễn. Hiện giờ lửa đốt lan đến thân, bọn họ mới biết đau.

Nàng không khỏi nghĩ đến những lời Lạc Thanh Từ nói trước khi đi, nàng ấy không muốn hai tộc Long Nhân tiếp tục xung đột, quả thực là người si nói mộng. Như vậy huyết hải thâm thù, sao có thể hóa giải. Nhân tộc không cam lòng, Long tộc hận không thể tiêu tan, nàng cũng tuyệt không ngu xuẩn đến mức lại tín nhiệm con người.

"Triệu khai đại hội Tiên Minh, sư tôn, nàng rốt cuộc muốn làm gì?" Nguyễn Ly ném xuống một viên bạc vụn, đứng dậy đi về hướng Thiên Diễn Tông.

Nàng cũng không biết vì cái gì muốn theo tới, nhưng sau khi Lạc Thanh Từ rời đi, trong lòng nàng liền cảm thấy bồn chồn, làm nàng hận không thể rút ra thần hồn chính mình, đem cái kia hồn phách ngốc nghếch trong lòng chỉ có Lạc Thanh Từ ném đi chỗ khác.

Liền tâm ý cũng chưa bày tỏ, bất quá là trộm hôn sư tôn hai lần, cưỡng ép sư tôn một lần, lại thực sự cho rằng sư tôn là đạo lữ của mình, trước sau si tình không thay đổi, thật là chua đã chết.

Nàng ở trong lòng phẫn uất bất bình mà mắng chính mình, nhưng suy nghĩ lại một lần bay tới nơi Lạc Thanh Từ, nàng ấy rốt cuộc muốn làm gì? Cũng không thể nào thật sự thương nghị cách đối phó Long tộc đi?

Nàng không tìm được đáp án minh xác, nhưng nàng luôn cảm thấy Lạc Thanh Từ sắp làm chuyện gì rất điên cuồng. Tựa như đời trước tự sát ở trước mặt nàng, đời này lại muốn tìm chết như vậy nữa hay sao?

Nàng không muốn đời này lại phải ôm theo thi thể sư tôn mà trôi qua năm dài tháng rộng, nỗi thống khổ cay đắng đó, một lần là quá đủ rồi.

Nàng liếc nhìn chiếc còi Lôi Thần, trong lòng phiền muộn không thôi. Lạc Thanh Từ, người này hai đời đều tra tấn trái tim của nàng, một mực không buông tha cho nàng được sống yên bình. Đối phương thật đúng là chờ nàng chủ động tìm đến, nếu đã không muốn liên hệ nàng, còn để lại chiếc còi làm gì, thật là ghét đã chết.

"Hắt xì!" Đang ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ ngẫm sự tình, Lạc Thanh Từ nhịn không được đánh cái hắt xì, nàng xoa xoa mũi, thật là kỳ quái, người tu hành hiếm khi sẽ hắt xì, đây là một loại phản ứng sinh lý.

Nàng không khỏi thấp giọng nói, "Chẳng lẽ có người đang mắng ta?"

Hệ thống nghe xong thoáng bật cười, "Nói không chừng là nhớ ngươi."

Lạc Thanh Từ bất đắc dĩ thở dài, "Nàng hiện nay cũng không phải A Ly ngoan ngoãn của ta, chỉ là Tiểu Hắc Long đang xù lông." Trong giọng nói tuy mất mát, nhưng lại mang theo một tia sủng nịch khó tả.

Hệ thống nhịn không được trong lòng thầm than một tiếng, nó lại chưa nói là A Ly nhớ nàng, thật là chua đã chết.

Lạc Thanh Từ suy nghĩ trôi nổi, nhớ tới Nguyễn Ly, "Cũng không biết A Ly có chịu ở yên nơi động phủ kia không."

Trở lại Thiên Diễn Tông cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, tuy Cố Chi Triều chưa thông báo cho Thiên Cơ Tử biết, nhưng trong phái nhiều người như vậy, rất khó để che giấu.

May mắn Long Vương trước khi chết đã liều mạng tự bạo Long Châu đánh trọng thương Thiên Cơ Tử, bằng không hiện tại nàng không hề có phần thắng.

Giờ phút này nghĩ đến A Ly, áp lực nặng nề trong người nàng tiêu tán không ít, chẳng sợ nàng hiện tại rất không xong, nhưng biết A Ly vẫn còn, nàng lại có được một tia an ủi.

"Hệ thống, ngươi có thể đưa cho ta những ký ức kia không?"

Hệ thống ừ một tiếng, "Khả năng sẽ rất thống khổ, ngươi tạm thời nhẫn nại."

Lạc Thanh Từ nhắm mắt, rõ ràng nghe được trong đầu phong ấn vỡ vụn, theo sát những mảnh nhỏ linh tinh đột nhiên quay cuồng trong tâm trí nàng, càng ngày càng nhiều, dần dần nối lại thành từng đoạn hình ảnh.

Lạc Thanh Từ phát ra một tiếng nghẹn ngào, nắm chặt đôi tay, đây là đoạn ký ức đau đớn mà bản thân một mực chôn sâu dưới đáy lòng, giờ phút này kể hết tuôn ra.

Vừa mới bắt đầu chính là những hình ảnh méo mó tối trầm, khuôn mặt Thiên Cơ Tử hiện ra khiến người ta cảm giác phá lệ áp lực, toàn bộ khung cảnh đều là hắc ám, không một tia sáng. Gương mặt lãnh ngạnh kia càng lúc càng vặn vẹo, lời nói ra đều mang theo lạnh băng cùng mệnh lệnh, khiến nàng nghe thấy đều cảm giác hít thở không thông.

Sau đó giữa tối tăm đột nhiên xuất hiện sắc thái, thị giác của nàng hạ xuống, nàng thấy được một nữ nhân, gương mặt nàng kia thanh tuyển nhu hòa, đôi mắt to mà trong suốt, xinh đẹp như có ánh sao chiếu vào.

Đó chính là Lạc Y.

Trong mắt của nàng, cả người Lạc Y như mang theo một tầng ánh sáng mềm mại, nàng ấy vừa là sư tôn vừa là nghĩa mẫu của nàng.

Nhưng trong thâm tâm, nàng chỉ muốn gọi nàng ấy là tỷ tỷ.

Nàng đã sớm biết nguyên chủ thật để ý Lạc Y, nhưng chân chính nhìn thấy đoạn ký ức này, nàng mới có thể minh xác tâm tình lúc ấy của nguyên chủ.

Khi còn nhỏ nàng rất là quạnh quẽ, không thích nói chuyện tựa như người câm, khi Lạc Y nhặt nàng về, nàng bẩn như một tiểu khất cái, xanh xao vàng vọt, một chút đều nhìn không ra dáng vẻ tú lệ xinh đẹp.

Thiên Cơ Tử vốn là tu Vô Tình Đạo, đối trẻ nhỏ rất không kiên nhẫn, hơn nữa khi Lạc Y mang nàng về, trong cơ thể nàng không có một tia linh lực, linh căn cũng trắc không ra, cốt linh đã bảy tuổi, người bình thường linh căn cũng nên mọc ra tới.

Người khác đều cho rằng nàng chỉ là phàm nhân không có linh căn, nếu không phải Lạc Y nhất định phải dưỡng nàng tại bên người, Thiên Cơ Tử đã sớm ném nàng xuống núi.

Lạc Y chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho nàng, đặt tên nàng là Lạc Thanh Từ, không chê phiền lụy mà truyền công pháp cho nàng, lại mang theo nàng cùng nhau ngâm mình trong linh trì. Sau một năm dưỡng dưỡng, nàng rốt cuộc trắc định ra Băng Linh Căn, phẩm chất tuyệt hảo.

Khi đó Lạc Y đã mang thai Nguyễn Ly, Lạc Y hiển nhiên băn khoăn Thiên Cơ Tử, chưa từng nói cho hắn, ngược lại nói cho nàng biết.

"A Từ, ngươi thích có muội muội hay là đệ đệ?" Lạc Y khom lưng nhìn nàng, mở miệng trêu nàng.

Nàng nhìn chằm chằm Lạc Y bụng nhỏ, trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Muội muội."

Lạc Y nở nụ cười, đút cho nàng một quả tiên, vị có chút chua làm gương mặt nhỏ thập phần đứng đắn của nàng nhăn thành một đoàn. Lạc Y nhìn thấy, ý cười càng thêm rộng mở.

"Vì sao A Từ lại thích muội muội?"

Lạc Thanh Từ chớp chớp mắt, nhịn xuống nước mắt trào ra tới, "Đẹp."

Lạc Y thay nàng xoa xoa mặt, lại nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Ừm, ta cũng hy vọng đứa trẻ sinh ra sẽ giống A Từ, vừa đẹp vừa đáng yêu."

Nói xong Lạc Y thở dài, nhìn nhìn bụng nhỏ không chút nào mang theo khác thường, "Chỉ sợ sinh ra cũng không phải đệ đệ hay muội muội."

Lạc Thanh Từ có chút nghi hoặc, "Vì sao?" Còn có chọn lựa thứ ba ư?

"Chỉ sợ là viên trứng xấu." Khi nói chuyện giọng của Lạc Y buồn bã vô cùng, nhưng sau đó lại nở nụ cười, sờ sờ bụng, "Con chớ có giận mẫu thân, chỉ là đùa với tỷ tỷ của con thôi." Lời nói lại tràn đầy ôn nhu.

Lạc Thanh Từ vốn không thích nói chuyện, cũng thật sự đem bí mật này chôn sâu trong lòng. Mỗi ngày luyện công xong nàng đều đi theo Lạc Y, ngẫu nhiên sẽ sờ sờ Lạc Y bụng nhỏ, cảm thụ vị tiểu muội muội kia của mình.

Thẳng đến một ngày Lạc Y xuống núi, rời đi rất lâu cũng không quay trở lại.

Thiên Cơ Tử tính tình càng ngày càng cổ quái, bắt đầu hành hạ tra tấn Lạc Thanh Từ, ép buộc nàng nhập U Đàm ngâm mình, còn đi thác nước chịu hình, cả ngày lẫn đêm đều phải luyện Tuyệt Tình Quyết.

Chờ đến Lạc Thanh Từ gặp lại Lạc Y, đã là hai năm sau, khi đó Lạc Y gầy yếu rất nhiều, hơi thở hư nhược, cùng nữ tử ôn nhu ấm áp trong trí nhớ hoàn toàn khác biệt. Lạc Y bị Thiên Cơ Tử mang về, từ đó bị nhốt trong cấm địa phía sau chủ phong, cho đến ngày nàng ấy rời đi nhân thế.

Lúc ấy Lạc Thanh Từ mới mười hai tuổi, nàng mặt vô biểu tình mà đứng ở kia, bất lực nhìn Thiên Cơ Tử giằng co cùng Lạc Y, mãi đến khi hắn phất tay áo bỏ đi, nàng mới đôi mắt đỏ hoe mà bước tới.

Nàng biết Lạc Y đã là dầu hết đèn tắt.

Lạc Y vẫy tay ý bảo nàng đi qua, ngồi ở bên cạnh mình, sau đó nắm lấy tay nàng, sắc mặt bi thương: "A Từ, nguyện vọng của ngươi đã thành, ngươi đã có muội muội, nàng tên là Nguyễn Ly."

Lạc Thanh Từ không rên một tiếng, Lạc Y ngẩng đầu nhìn nàng, "Nhưng ta không biết A Ly có xinh đẹp đáng yêu giống như A Từ hay không."

Lạc Y hốc mắt bỗng nhiên đỏ, sờ sờ mặt Lạc Thanh Từ, "Ta không bỏ được A Ly, cũng không bỏ được A Từ. Hiện tại xem ra, mang ngươi trở về đây, ngược lại làm khổ ngươi."

Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Không khổ."

Theo sau Lạc Y đột nhiên duỗi tay phong bế Lạc Thanh Từ linh huyệt, một luồng ánh sáng xanh băng tràn vào cơ thể Lạc Thanh Từ, "A Từ, đây là món quà cuối cùng ta có thể cho ngươi. Nếu một ngày ngươi gặp được muội muội của mình, ngươi cũng có thể nhận ra nàng ấy."

Hết thảy tựa hồ đều tan thành mây khói, Lạc Thanh Từ mở mắt ra trong lòng hụt hẫng đau đớn không thể tả, nàng còn như vậy, hệ thống lại khổ sở đến bực nào.

"Hệ thống." Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Hệ thống hồi lâu cũng chưa trả lời, cuối cùng thanh âm nghẹn ngào, "Ta không sao, giờ đoạn ký ức này là của ngươi, hãy dùng nó để vạch trần tội ác của Thiên Cơ Tử. Lấy lại công đạo cho Lạc Y tỷ tỷ, ta cũng có thể an ủi một vài."

"Ta trước kia vẫn luôn không thể lý giải, vì cái gì A Ly lại thích máu cùng linh lực của ta, hiện tại ta rốt cuộc đã biết."

Vì sinh ra A Ly, Lạc Y gần như đã hao hết linh lực căn nguyên, lúc Thiên Cơ Tử mang nàng về, nàng chỉ còn sót lại một chút hơi tàn.

Trước khi chết, Lạc Y đã đem tia linh lực căn nguyên cuối cùng truyền cho Lạc Thanh Từ, cho nên khi Lạc Thanh Từ phun ra huyết vẩy lên trứng, mới có thể giúp Nguyễn Ly phá xác mà ra.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Lạc Thanh Từ đau xót hỏi.

"Ta không sao, đều đã trôi qua." Hệ thống cười khổ một tiếng.

Bất luận lời an ủi nào cũng đều tái nhợt, mà người tổn thương cũng không thể nào an ủi người bị thương tổn, đều đau đớn như nhau, Lạc Thanh Từ cũng không lại nhiều lời.

Sau khi xử lý xong chuyện ký ức, Lạc Thanh Từ lập tức truyền tin cho Trình Tố.

Thực mau đã tới ngày diễn ra đại hội Tiên Minh, Lục Kỳ Các, Huyền Ẩn Môn, Xung Hư Môn, Nam Hoa Phái, Phạn Âm Các đúng hẹn tới.

Cố Chi Triều nhìn đông đảo đệ tử tụ họp trong sân,nhịn không được hỏi Lạc Thanh Từ, "Đến bây giờ ngươi cũng không nói cho ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lạc Thanh Từ xuyên một thân bạch y, đứng ở bên cạnh hắn, "Đã nhiều ngày như vậy, ngươi còn nóng lòng sao?"

Cố Chi Triều nhíu mày, thấp giọng nói: "Sư tôn đã từ cấm địa ra tới, cho dù ta muốn giấu giúp ngươi, cũng vô dụng."

Lạc Thanh Từ cười nhạo một tiếng, "Làm khó sư huynh, nói vậy không cần."

"Xung Hư Môn, Hòa Quang trưởng lão cùng Thiếu môn chủ đến!"

"Phạn Âm Các, các chủ Vân Huyền Ca cùng đệ tử đến!"

"Lục Kỳ Các, các chủ Mạnh Kỳ Sơn cùng đệ tử đến!"

Theo thông truyền, năm đại tiên môn bên ngoài Thiên Diễn Tông mang theo đệ tử nhập thất toàn bộ ngồi xuống, các tông phái nhỏ khác cũng đưa đại diện tới. Thiên Diễn Tông đệ tử đều xếp hàng bên ngoài, trong lúc nhất thời hiện trường mọi sắc màu y phục giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, thanh thế rộng lớn.

Cố Chi Triều đứng lên, hướng mọi người bên dưới chắp tay cất cao giọng nói: "Chư vị không ngại cực khổ đường xa mà đến tham gia đại hội tiên minh lần này, Cố mỗ cảm kích không thôi, nếu chiêu đãi không chu toàn còn thỉnh chư vị bao dung."

Ba người Lạc Thanh Từ cũng đứng dậy chắp tay, mọi người bên dưới lập tức đều đứng lên đáp lễ.

Hòa Quang quét mắt nhìn Lạc Thanh Từ, dẫn đầu mở miệng nói: "Đông Dương Quân khách khí. Hiện giờ tiên môn đang ở thời khắc tồn vong, Hoài Trúc Quân nói có biện pháp cứu vãn, chúng ta tất nhiên không dám trì hoãn. Chỉ là hưng sư động chúng, chớ có làm chúng ta thất vọng."

Lạc Thanh Từ nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Những gì ta sắp nói, chắc chắn không làm chư vị uổng phí công sức đến đây."

"Ta rất tò mò, chúng ta sẽ được lợi ích gì? Hoài Trúc Quân ngay cả đệ tử chân truyền của mình là rồng cũng không phát hiện, rất khó làm ta tin phục." Vân Hoa Tán Nhân của Nam Hoa Phái như âm hồn không tan, mở miệng châm chọc.

Hắn vừa nói xong, một đệ tử đứng phía sau các chủ Phạn Âm Các ánh mắt không dấu vết mà dừng trên người hắn, trong mắt đè nặng một tia nguy hiểm, lại nhẫn nhịn rời đi, nhìn chăm chú vào Lạc Thanh Từ.

Đệ tử Thiên Diễn Tông nghe được sắc mặt đều thay đổi, Cố Chi Triều nhíu mày, Tần Nam Dương lập tức lên tiếng, "Hừ, sư muội ta không phát hiện thì đã sao? Vẫn tốt hơn mấy tên hỗn trướng do vài môn phái dưỡng ra tới, đã vô dụng thì cũng thôi đi, chỉ biết săn rồng đến phát rồ, khi Long tộc đột kích lại để sư muội ta một mình gánh chịu, bản thân hắn chạy so với con thỏ còn nhanh."

Tần Nam Dương tính tình nóng nảy, hắn sao có thể để Lạc Thanh Từ chịu ủy khuất, lập tức nói đến một đám người Nam Hoa Phái sắc mặt xanh tím đan xen, rồi lại ngậm miệng không thể phản bác.

Cố Chi Triều khụ một tiếng, "Nam Dương, chớ có nói linh tinh!"

Tần Nam Dương vừa mở miệng đã dẫn tới lưỡng bại câu thương, mà đương sự Lạc Thanh Từ lại vô cùng bình tĩnh, nàng chậm rãi đứng lên, mở miệng nói: "Sư huynh của ta chỉ là quá thẳng tính, còn mong chư vị lượng thứ."

Nói xong nàng đi xuống bậc thang: "Mặt khác, đồ nhi nhà ta là rồng cũng không sai. Nhưng là, ai nói ta không phát hiện được thân phận nàng?"

Lạc Thanh Từ một lời kích khởi ngàn tầng sóng gió, mấy người Cố Chi Triều thần sắc đột biến, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Năm đại tiên môn mọi người cũng hai mặt nhìn nhau, Hòa Quang nhịn không được nói: "Hoài Trúc Quân, ý ngài là gì?"

Lạc Thanh Từ cúi đầu đạm đạm cười, người xung quanh rõ ràng thấy được nàng cười, kinh vi thiên nhân lại cảm giác không thể tưởng tượng, Hoài Trúc Quân thế nhưng sẽ cười.

"Chư vị, hôm nay ta mời các vị tới đây, cũng không phải nói về chuyện một năm trước phát sinh, mà là cấp Tiên môn, cho Nhân tộc tìm một con đường sống." Dứt lời, nàng nhìn về phía Nam Cung Quyết, "Thiếu môn chủ, Hòa Quang trưởng lão, Hàng Long thần mộc ở Xung Hư Môn có thể giao ra không?"

Nam Cung Quyết thần sắc căng chặt nhịn không được nhìn Hòa Quang, Hòa Quang mặt mày trầm xuống, ngưng thanh nói: "Chuyện này ta đã giải thích qua, chất lỏng thần mộc hàng năm vẫn luôn cấp cho các phái, tiêu hao cực đại, Bắc Phái tông môn đông đảo, chúng ta có lòng nhưng vô lực. Huống hồ, trước mắt Long tộc cùng Ma tộc cấu kết, Hàng Long Thần Mộc cứu không nổi chúng ta."

Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, "Được rồi, mọi người đều nghe thấy sao? Hàng Long Thần Mộc cứu không được chúng ta, bởi vì Long tộc cùng Ma tộc cấu kết. Vì sao bọn họ phải cấu kết nhau?"

Ánh mắt nàng nhất nhất đảo qua đám người dẫn đầu, không một người trả lời, nhưng đáp án lại trong lòng biết rõ.

"Còn nhớ không, Long tộc đã từng lập minh ước cùng Nhân tộc, hợp tác phong ấn hàng rào Ma giới, đến nay phong ấn vẫn còn ấn ký Long tộc. Không đến trăm năm, hết thảy sụp đổ. Hàng Long Thần Mộc chỉ dư nửa cây, khắc chế không được Long tộc, Long tộc lửa giận thổi quét mà đến, các ngươi không ai có thể trốn thoát."

"Hoài Trúc, ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Cố Chi Triều càng nghe càng cảm thấy không ổn, tức khắc mở miệng ngăn cản.

"Đương nhiên biết, ta so bất luận ai đều thanh tỉnh. Nếu muốn chấm dứt trận chiến này, biện pháp duy nhất chính là dàn xếp ổn thỏa, để hai tộc Long Nhân nước giếng không phạm nước sông."

Lạc Thanh Từ lời này vừa ra, bên dưới người người đều khiếp sợ, người người đều khó có thể tin, càng có người nhịn không được cười nhạo, "Dàn xếp ổn thỏa? Hoài Trúc Quân, chẳng lẽ ngài đã quên, ngài cùng sư phụ ngài năm xưa đã làm cái gì đối với Long tộc? Tiên môn năm xưa đã làm cái gì đối với Long tộc? Bọn họ sẽ buông tha cho chúng ta sao?"

Vân Huyền Ca cũng nhịn không được lắc đầu, "Mối hận diệt tộc này, bọn họ sao có thể bỏ qua cho chúng ta?"

"Hết thảy đều có nhân quả, oan có đầu nợ có chủ, muốn bình ổn Long tộc thù hận, nhất định phải có người trả giá."

"Ngài có ý gì? Cho nên ngài cũng không phải muốn tìm cách cứu Tiên môn, mà là muốn đẩy người lên trước đền tội, bình phục Long tộc lửa giận sao?"

Lạc Thanh Từ giơ tay ý bảo bọn họ bình tĩnh, "Chư vị hãy nghĩ xem, cục diện ngày hôm nay là do kẻ nào tạo ra? Là ai đánh vỡ hai tộc Long Nhân trăm ngàn năm yên bình, là ai đem Long tộc bức đến tuyệt cảnh, lại là ai ỷ vào Hàng Long Thần Mộc, đem Long tộc đuổi tận giết tuyệt?"

"Lạc Thanh Từ, ngươi điên rồi sao?" Cố Chi Triều ngồi không yên, bỗng nhiên đứng lên.

- --------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.