Cảm xúc tiêu cực của kiếp trước đều ở trong trí nhớ Hồng Ảnh, nàng cả đời không biết mẫu thân là ai, cũng không kịp nhìn thấy dáng vẻ phụ thân, người đã bảo hộ nàng suốt mấy trăm năm.
Nàng lẻ loi một mình báo thù, lại gặp phải người xấu, tao ngộ thật mạnh phản bội.
Cuối cùng, vị sư tôn mà nàng thống hận nhất, lại chính là người duy nhất trên đời đối xử nàng chí thuần chí thiện.
Sư tôn lương thiện ôn nhu như vậy, sau khi chết lại tồn tại trong ký ức nàng như một kẻ máu lạnh vô tình.
Là nàng, chính tay nàng đã hại chết sư tôn!
"A ——" Hồng Ảnh thật sự chịu không nổi loại đau đớn tê tâm liệt phế này, nàng hét lên một tiếng, lại hóa thành một hồi long ngâm thống khổ đến cực điểm.
Tiếng kêu dài cô độc rách nát vang vọng trong động phủ, chấn đến một đám bạch hạc bên ngoài bay tán loạn.
Không biết qua bao lâu, Hồng Ảnh mới bình tĩnh lại, nàng thổn thức nói: "Ngươi biết không, ta thật lòng muốn ngươi không giẫm lên vết xe đổ đời trước.
Lúc đầu ta chỉ cảm thấy ngươi dại dột hết thuốc chữa, biết rõ nhân tộc âm hiểm xảo trá, lại còn trả giá si tâm.
Trì Thanh quá tốt, ta từng âm u mà nghĩ, nàng sớm hay muộn sẽ phản bội ngươi, hoàn toàn phá hủy trái tim ngươi.
Nhưng nàng lại không giống, nàng quá mức ôn nhu, quá mức cưng chiều ngươi, khiến ta nghi ngờ rằng nàng dụng tâm hiểm ác.
Mà nàng hết lần này tới lần khác lấy mệnh hộ ngươi, càng làm ta rất không cam lòng.
Rõ ràng ta chính là ngươi, vì sao ngươi có Trì Thanh, ta lại chỉ có Lạc Thanh Từ khiến ta hận thấu xương."
"Lúc thân phận của nàng bại lộ, ta đắc ý cực kỳ, nguyên lai ngươi cũng chỉ có Lạc Thanh Từ, ngươi chung quy phải trả giá đắt giống như ta.
Nhưng sư tôn đối xử ngươi hoàn toàn bất đồng, nàng biết rõ thân phận của ngươi, vô luận nàng là Trì Thanh hay Lạc Thanh Từ, đều hết lòng bảo hộ ngươi, sủng ngươi.
Thậm chí không tiếc vì ngươi chống lại Thiên Cơ Tử, cuối cùng còn thay ngươi giết hắn trả thù."
Hồng Ảnh thấp giọng khóc nức nở, lại khổ sở cười lên: "Ta thật ghen tỵ đến chết, hận không thể giết sư tôn, làm ngươi cũng giống như ta nếm trải nỗi thống khổ kia.
Cho nên ta không chịu nhượng bộ, ta muốn đoạt thân thể ngươi, làm sư tôn nhìn xem, nếu A Ly của nàng như vậy, nàng sẽ phản ứng thế nào."
Dứt lời, Hồng Ảnh thở hổn hển một hồi, nghẹn ngào nói tiếp: "Ta không thể không thừa nhận, sư tôn quá chọc người yêu thích.
Sư tôn càng như vậy, ta liền càng không cam lòng.
Bởi vì ngươi không phải ta, ta cũng không phải ngươi."
Hồng Ảnh nói xong liền ngơ ngác nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, nhìn thật lâu thật lâu, cho đến khi tia sáng cuối cùng cũng bị hắc ám cắn nuốt.
Chỉ còn lửa rồng lay động rực rỡ.
Trong sơn động hắc ám, một đoàn ánh lửa miễn cưỡng chiếu rọi ra gương mặt Lạc Thanh Từ cùng với thân hình Nguyễn Ly.
Hồng Ảnh cay đắng nói: "Nguyễn Ly, nàng là của ngươi.
Nàng là Lạc Thanh Từ nhưng cũng không phải Lạc Thanh Từ.
Sư tôn của ta đã không còn trên đời này."
"Ngươi......!Ngươi muốn làm gì." Nguyễn Ly khẩn trương nói.
"Ta vốn là tâm ma của Nguyễn Ly đời trước, hiện giờ chấp niệm đã buông, ta nên rời đi.
Chỉ là bản thân ta vô hồn vô phách, không thể nhập luân hồi giống như ngươi, cũng không có biện pháp làm Nguyễn Ly đời trước biết được, sư tôn của chúng ta vốn là người ôn nhu như vậy.
Ta cũng vô pháp nói với sư tôn một câu kia, ta đã trách lầm sư tôn rồi."
Nguyễn Ly rõ ràng cảm giác được Hồng Ảnh thả lỏng quyền kiểm soát, tuy nhiên sát khí trong người nàng cũng theo đó càng lúc càng nặng, có thứ gì cũng dần trở nên phai nhạt, làm nàng có chút hoảng loạn.
"Nhân lúc ta chưa đổi ý, ngươi nhanh lấy về thân thể đi.
Nhưng ta nhắc nhở ngươi, ngươi có thể khắc chế một thân ma khí này hay không, đều dựa vào bản lĩnh của ngươi, một khi ngươi gánh không được, sư tôn của ngươi liền chỉ còn đường chết." Hồng Ảnh chấp niệm tiêu tán, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhàng lên.
May mắn kiếp này còn có thể được đến an ủi, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đã không có tiếc nuối cùng hiểu lầm, một đường bảo hộ lẫn nhau cho đến hôm nay, nàng không nên vô duyên vô cớ vắt ngang giữa hai người bọn họ nữa.
Nàng đã gây cho hai người không ít phiền toái.
Nhìn Hồng Ảnh như vậy, Nguyễn Ly ngược lại có chút do dự: "Ngươi phải rời đi sao? Ngươi đi nơi nào?"
Hồng Ảnh cười lạnh một tiếng, ngay sau đó có chút ác liệt nói: "Như thế nào, luyến tiếc ta? Đã như vậy ta đây liền chiếm thân thể của ngươi, sư tôn thật sự là một đạo lữ tuyệt vời, nàng vừa ôn nhu lại mềm mại, dù sao hiện giờ ta chính là ngươi, có ký ức cùng dung mạo của ngươi, ta giả vờ ngoan ngoãn một chút, nói không chừng sư tôn cũng sẽ yêu thích ta...."
Nguyễn Ly cắt đứt lời Hồng Ảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nằm mơ, sư tôn sẽ không thích ngươi!"
"Tại sao không, lúc chúng ta lưu lạc trên hoang đảo ngoài Đông Hải, sư tôn rõ ràng biết ta không phải ngươi, nàng còn cởi quần áo trước mặt ta, thậm chí mặc bộ trúc y kia để câu dẫn ta.
Trước khi rời đi nàng còn không ngừng dặn dò ta, nào là phải giữ gìn món quà nàng tặng, không được trốn tránh nàng, phải dùng cái còi để giữ liên lạc với nàng...."
"Câm miệng!" Nguyễn Ly sắc mặt xanh mét, cả người sát khí quay cuồng, "Ngươi nói hươu nói vượn, nàng là của ta, ngươi đừng mơ tưởng nhúng chàm nàng."
Sau khi đọa ma, hơi thở của Nguyễn Ly âm lãnh tà tứ, Lạc Thanh Từ giữa hôn mê cảm giác được không khỏe, nhăn lại mi hô hấp có chút dồn dập, thốt ra vài tiếng khàn khàn, "A Ly....!đừng....."
Nguyễn Ly bởi vì ghen mà gần như mất đi khống chế, tức khắc tìm về thanh minh, nàng vội vàng nhìn Lạc Thanh Từ đang không thoải mái, nhanh chóng thu liễm sát khí trên người, đầy mặt vô thố nói: "Sư tôn, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Hồng Ảnh giễu cợt nói: "Ngươi nhìn ngươi tiền đồ."
Nguyễn Ly ánh mắt lạnh băng, "Ta có thể cho ngươi mọi thứ, duy độc sư tôn thì không." Lúc trước vì cứu Lạc Thanh Từ, nàng cam nguyện từ bỏ thân thể cùng linh hồn, từ bỏ tương lai, từ bỏ quá khứ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến Lạc Thanh Từ sẽ thích Hồng Ảnh.
Lúc đó quá mức khẩn cấp, nàng không kịp nghĩ nhiều, hiện giờ nhập ma, nghĩ tới khả năng này nàng liền muốn giết người.
Hồng Ảnh trầm mặc, nàng cũng không tức giận, Nguyễn Ly phản ứng như vậy nằm trong dự kiến của nàng.
Nhưng nghe Nguyễn Ly nói, nàng lại cảm thấy một trận đau đớn bén nhọn bao vây lấy mình.
Nguyễn Ly không muốn nhường sư tôn cho nàng, mà nàng cũng không cần, nàng nguyên bản cũng có sư tôn của riêng mình.
Sư tôn đã không còn, nàng cũng nên rời đi.
Hồng Ảnh vốn đang tính toán nói cái gì, nhưng lại thôi.
Rời đi, thần thức của nàng sẽ quy về chốn cũ, nhưng chốn cũ là nơi nào?
Nàng nhớ tới tình cảnh của mình trước khi gặp Nguyễn Ly, nàng hôn hôn trầm trầm, ngủ say dưới vực sâu tại nơi hoang dã kia, cái gì cũng không nghĩ, tuy cô tịch nhưng lại không đến mức thống khổ, nàng muốn trở về nơi đó, mang theo hồi ức về sư tôn mà tồn tại cho đến khi nàng hoàn toàn tan biến.
Mà ấn ký giữa trán Nguyễn Ly càng hồng đến yêu diễm, ánh mắt cũng lệ khí nồng đậm, nàng thống khổ kêu rên một tiếng, mới ý thức được Hồng Ảnh đã giao thân thể lại cho nàng.
Theo Hồng Ảnh rời đi, nàng cảm giác ma khí trong cơ thể càng bùng phát dữ dội, lý trí từng chút tan rã, Mắt Quỷ cùng sức mạnh tâm ma điên cuồng làm loạn khắp người nàng, ngay sau đó thẳng đến hồn phủ cùng thức hải.
"Ta không thể tiếp tục lưu tại trong thân thể ngươi, nếu không ngươi sớm hay muộn sẽ hoàn toàn đánh mất thần trí, trở thành ma tộc." Hồng Ảnh nói xong, từng bước đem chính mình rút ra.
Nguyễn Ly đang quay cuồng trong thống khổ đau đớn, nàng căn bản vô pháp đáp lại, sợ thương tổn Lạc Thanh Từ, nàng cường chống một tia thanh minh cuối cùng, xông thẳng hướng ngoài động, nặng nề ngã trên mặt đất.
Ngay khi Nguyễn Ly nhịn không được hét lên, một vệt hồng ảnh từ đầu rồng tróc ra tới, ở trong bóng đêm dần dần hội tụ thành dáng vẻ Nguyễn Ly.
"Nguyễn Ly, ngươi kiên trì, hãy luôn nghĩ đến sư tôn, một khi ngươi mất đi thần trí, ngươi liền hoàn toàn mất đi nàng."
Nguyễn Ly một đôi long mục ở trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đồng tử dựng thẳng lên, nàng bốn trảo rơi xuống đất, hung hăng khấu sâu vào, muốn ngửa mặt lên trời rít gào, rồi lại ở thời điểm mấu chốt cắn khớp hàm, một cái lao xuống chui vào đáy nước, nhấc lên sóng gió đầy trời, đáy nước cá tôm dưới ánh trăng kinh hoảng thất thố, liên tiếp nhảy khỏi mặt nước, hướng nơi xa truy phong trục lãng chạy trốn, một đường lóe ra bàng bạc ngân quang.
Một trận tiếng nổ lớn vang lên, mặt nước không ngừng nổ tung, Nguyễn Ly cả người sát khí từ đáy nước lao tới, nàng quay vòng trên không trung, hơi thở trầm trọng, nàng cảm giác được khí tức mê người toát ra từ động phủ, phá lệ thơm ngọt say lòng người.
Nàng còn có thể tưởng tượng ra người bên trong đang nhắm mắt đả tọa, dưới da thịt trắng nõn trong suốt là mạch đập mỏng manh yếu ớt, thoang thoảng hương hoa mai, làm nàng ngăn không được muốn cắn vào cái cổ thon dài thanh tú kia, cảm thụ một chút mùi máu tươi ngọt ngào nóng bỏng.
Hồng Ảnh suy yếu phi thường, nàng một thân sức mạnh đều giao cho Nguyễn Ly, chấp niệm lại tán, nàng hiện giờ chỉ còn lại một tia thần thức cuối cùng, giờ phút này đã duy trì không được thân hình.
Đây là kiếp nạn của các nàng đời này, nàng không thể mặc kệ không quản.
"Nguyễn Ly, vững vàng, bão nguyên thủ nhất, niệm thanh tâm chú!" Hồng Ảnh dùng tia linh lực còn sót lại bắt đầu không ngừng vẽ lá bùa, đời trước nàng ở lĩnh vực phù đạo kiếm thuật đều đạt tới trình độ phi phàm, thực mau một đạo Hàng Ma Trận liền xuất hiện trước cửa động.
Hồng Ảnh đứng một bên, linh lực toàn bộ rót vào, trong khoảnh khắc một luồng kim quang chói lọi tỏa ra từ Hàng Ma Trận.
Trận pháp này đối Hồng Ảnh có lực sát thương rất lớn, nàng bị đánh văng ngã trên mặt đất, thân thể cũng bắt đầu như ẩn như hiện.
Hàng Ma Trận kích hoạt, kim quang đâm thẳng Nguyễn Ly, Nguyễn Ly thống khổ gầm nhẹ, tinh thần lại trong nháy mắt thanh tỉnh, nàng lẩm bẩm nói: "Không thể tiến vào, không thể ăn sư tôn, tuyệt không thể ăn sư tôn."
Nàng hỗn độn nỉ non, quanh thân kim quang đại tác, kim sắc cùng màu đen đan chéo, lộng lẫy cao quý cùng hắc ám đồng thời hiển lộ.
Long cần cuốn lên lại duỗi dài, không ngừng đong đưa, bốn con long trảo hư không bắt lấy, đau nhức không thôi.
Nguyễn Ly thật sự nhẫn nại không được, một cái vẫy đuôi chém qua chân trời, lông mao giống như một đóa hoa đỏ vàng rực rỡ, dưới ánh trăng xuyên qua, làm vầng minh nguyệt trên trời cũng trở nên mờ nhạt.
Nguyễn Ly bổ nhào vào Hàng Ma Trận, Hồng Ảnh nhắm mắt lại, thần thức vỡ tan thành những mảnh kim sắc lóng lánh như tinh tú trên trời, cuối cùng lại quy về chốn cũ, hoàn toàn dung hợp vào Nguyễn Ly, hòa làm nhất thể.
Nguyễn Ly cả người giật mạnh một cái, khi toàn bộ ánh sáng kim sắc dung đi vào, nàng nặng nề giẫm lên Hàng Ma Trận, đầu rồng nhìn chăm chú vào động, ngay sau đó một cái phi thân bay thẳng tới.
Oanh! Một tiếng, đất rung núi chuyển.
Nguyễn Ly không có vào động.
Đầu rồng khổng lồ nện vào vách động.
Thật lớn đánh sâu vào, khiến cho sơn động nửa bên phải sụp đổ, đỉnh núi cự thạch trút xuống, đem Nguyễn Ly chôn vùi trong phế tích.
Huyết một đường uốn lượn từ khe đá chảy ra tới, một con long trảo từ đá vụn vươn ra, năm móng vuốt phủ đầy lân giáp màu vàng, tuy là bị bụi đất ô nhiễm, vẫn rực rỡ lung linh, lóng lánh phi thường.
Nguyễn Ly chỉ cảm thấy cả người đau nhức, ý thức không ngừng bị rút ra, nhưng nàng lại cảm thấy thực an tâm, nàng chết rồi, liền sẽ không còn thương tổn sư tôn nữa.
Nguyễn Ly mê mang suy nghĩ, mơ mơ màng màng nàng nhìn thấy một nữ nhân ngược sáng mà đứng, cong eo với hai làn tóc dài buông xõa hai bên.
Gió nhè nhẹ thổi tung mái tóc của nàng ấy, mềm mại phiêu động, mái tóc gương mặt đều được mạ lên một tầng ánh sáng.
"A Ly."
"A Ly."
Nàng ấy tiếng nói thanh nhuận êm tai, rõ ràng âm sắc nghiêng về thanh lãnh, lại phảng phất hàm chứa uông xuân thủy, mang theo tràn đầy cưng chiều, từng tiếng từng tiếng gọi nàng.
Nguyễn Ly muốn chạy tới, nhưng làm sao cũng không động đậy được, người kia tiếp tục nói: "Nàng có muốn ăn kẹo hồ lô không? Chua chua ngọt ngọt, muốn hay không?"
Trong tay nàng ấy không biết khi nào nhiều một chuỗi kẹo hồ lô, nhẹ nhàng đong đưa, Nguyễn Ly há miệng thở dốc muốn nói chính mình rất thèm ăn, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
"A Ly, nàng phải ngoan đấy, trước giờ Thìn không được ầm ĩ."
A Ly, A Ly, bên tai tràn ngập tiếng nói người kia, Nguyễn Ly ngưỡng đầu nỗ lực muốn thấy rõ dung mạo đối phương, đó là ai, làm sao quen thuộc như vậy, khiến cho trái tim nàng càng nhảy càng nhanh.
Đột nhiên, nàng ấy nghiêng mặt đi, ánh sáng chiếu vào bên người, lộ ra dáng vẻ khiến cho nàng trong mơ cũng trăm ngàn lần tưởng niệm.
Đôi mắt màu mực trong veo, mặt nạ bạc che đi nửa gương mặt, lộ ra đường quai hàm tinh xảo động lòng người.
"Quá xấu."
Nguyễn Ly rốt cuộc lẩm bẩm nói ra hai chữ, chợt một tiếng ong ong vang bên tai, nàng lập tức mở bừng mắt.
Trong tầm mắt chính là đỉnh huyệt động, vừa nhúc nhích nàng liền cảm thấy cả người đau đớn, nhịn không được kêu rên một tiếng.
Nàng mới ngồi dậy, một người lập tức thuấn di đến bên nàng.
Người kia vừa đáp xuống bước chân liền lảo đảo, trái tim Nguyễn ly cũng lảo đảo theo, vừa mới đứng vững, biểu tình của nàng ấy giống như sét đánh giữa trời quang, liền như vậy ngơ ngác nhìn chính mình.
Rất giống người trong mộng của nàng, rồi lại không giống.
Lần này Nguyễn Ly rõ ràng thấy được dáng vẻ đối phương, nàng ấy mặc một thân thanh y, ống tay áo vãn lên, lộ ra cánh tay oánh nhuận trắng nõn.
Trường thân ngọc lập, trên đầu cài một chiếc trâm bạch ngọc, nhìn giản lược thanh lãnh.
Trên gương mặt thanh tuyển xuất trần buồn vui đan xen, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "A Ly, nàng tỉnh."
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, trong đầu nghi hoặc không thôi, sau đó lạnh giọng nói: "Sư tôn mang ta đến đây, là có ý gì?"
Lạc Thanh Từ đột nhiên không kịp phòng ngừa, còn tưởng là mình nghe nhầm, "Nàng nói cái gì?"
Nguyễn Ly giãy giụa đứng dậy, quơ quơ đầu.
Lạc Thanh Từ sợ Nguyễn Ly động tới vết thương, chạy nhanh đi qua muốn đỡ nàng ấy.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây nàng liền phát hiện vấn đề, trong lòng trầm xuống, A Ly bị thương ở đầu rồi?
Nàng còn chưa chạm vào Nguyễn Ly, Nguyễn Ly đã vươn tay đem nàng gắt gao túm chặt, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, mạt đỏ tươi kia lại ẩn ẩn ra tới.
"Sư tôn, nàng rốt cuộc muốn làm gì? Không định giả trang nữa, muốn cùng ta ngả bài sao? Nàng vì cái gì một hai phải nhắc nhở ta, một hai phải nói cho ta, bức ta? Hiện tại mang ta tới nơi này, là có ý gì? Dạo thăm chốn cũ, chỉ để làm ta phát hiện rằng Trì Thanh mà ta từ nhỏ quyến luyến ỷ lại, thế nhưng là đồ long sát thần, kẻ thù giết cha ta?"
Lạc Thanh Từ vốn là linh lực mất hết, hiện giờ vẫn chưa khôi phục, nàng căn bản không thể chống lại Nguyễn Ly, bị Nguyễn Ly nắm đến sinh đau.
Ban đầu nàng còn mơ hồ như lọt vào trong sương mù, nhưng nghe xong câu cuối cùng, nàng hốt hoảng nhận ra A Ly không được bình thường.
"Hệ thống, A Ly làm sao vậy? Ngươi không phải nói Hồng Ảnh đã buông xuống chấp niệm rồi sao? Chẳng lẽ thần thức của nàng ấy dung hợp cùng A Ly, đã xảy ra vấn đề?"
"Đây là do ma khí ăn mòn gây ra, không phải Hồng Ảnh." Hệ thống buồn rầu nói.
Sau khi dung hợp, Hồng Ảnh về căn bản không còn tồn tại nữa.
"Sư tôn, trước đây nàng nói ta nhớ nàng, cũng không sai, ta không có ngày nào không nhớ nàng....!Lại không phải đồ đệ nhớ sư tôn, nàng biết là loại nhớ nào sao?" Nguyễn Ly lần nữa lặp lại câu nói này.
Những lời này ấn tượng vô cùng khắc sâu, Lạc Thanh Từ hồi ức một chút, thất hồn lạc phách tiếp câu, "Loại nhớ nào?"
Hệ thống vẫn còn chìm trong hụt hẫng không thôi, giờ phút này lại chứng kiến một màn không ra thể thống trước mắt, không thể làm gì khác hơn là tích tích tích kêu lên, sau đó biến mất vô ảnh.
- --------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha, tinh phân A Ly, biến thành hỗn loạn A Ly, sư tôn đã tê rần, hệ thống cũng đã tê rần, nhớ rõ hệ thống vì sao kêu tích tích tích không?.