Một câu đơn giản như vậy, lại nói lên tất cả bi thống cùng ủy khuất trong lòng Tô Ngọc.
Thiên hạc nguyên bản truyền tin xong liền an tĩnh đứng ở một bên nhìn, nghe được Tô Ngọc nói, lập tức không kìm được nhẹ nhàng đáp xuống đầu vai Tô Ngọc, phẩy phẩy cánh, an ủi vỗ về nàng.
Tô Ngọc thật sự nhịn không được, xoay đầu nhìn Thiên hạc nghẹn ngào nói: "Ngươi là A Ly tạo ra phải không?"
Thiên hạc do dự một chút, khẽ gật đầu, ngay sau đó trước mắt tối sầm, bị Tô Ngọc nắm ở trong tay.
Nó đang muốn giãy giụa, lại nghe thấy tiếng khóc của Tô Ngọc.
Tô Ngọc giống như một người lạc đường lang thang trong sa mạc đã lâu, rốt cuộc tìm được ốc đảo, loại này hy vọng thấp thoáng sau tất cả ủy khuất cùng đau đớn, kể hết bừng lên.
Thiên hạc động tác cứng đờ tùy ý nàng ôm, sau một hồi Tô Ngọc mới bình phục lại, nàng có chút xấu hổ mà xoa xoa đôi mắt, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, ta thất thố."
Thiên hạc lắc lắc đầu, tỏ vẻ lý giải.
Tô Ngọc thật vất vả mới có thể cùng các nàng liên hệ, lập tức một khắc cũng không muốn trì hoãn, khẩn trương nói: "Sư tôn trước mắt thế nào, thương thế đã tốt hơn chưa?"
"Còn có sư muội, sau khi nhập ma ngươi vẫn giữ được thần trí chứ? Rất cực khổ phải không?"
Tô Ngọc lo lắng sư tôn, lại nhọc lòng sư muội, dông dài giống như lão mụ tử, ngay cả khi Nguyễn Ly nhập ma trở nên nóng nảy, nàng cũng không hề chê Tô Ngọc phiền, ngược lại nhất nhất làm ra hồi đáp.
Biết Thiên hạc có thể truyền đạt ý tứ hữu hạn, Tô Ngọc không hề hỏi nữa, mà lựa chọn cùng nàng nói ra thế cục trước mắt.
"Thiên Diễn Tông bị hủy, tông chủ, Giang sư thúc cùng Tần sư bá đều liều chết chống cự, bị thương không nhẹ, chúng ta dựa vào truyền tống trận mới tránh thoát một kiếp.
Nhưng Long tộc đuổi theo không bỏ, đệ tử Tiên môn ngã xuống rất nhiều, chúng ta người đông mục tiêu quá lớn, buộc phải phân tán hành động.
Ta vốn đi theo Tần sư bá rút lui, trên đường lại gặp phải Long tộc tập kích, giữa hỗn chiến mọi người chạy tứ tán, ta chỉ tìm được tám đệ tử Trạch Viện, những người khác bật vô âm tín."
Ngắn ngủi mấy câu đem hết thảy đầu đuôi ngọn ngành kể rõ, nhưng mỗi chữ đều nặng nề, đè lên vai Tô Ngọc lúc đó, máu cùng nước mắt đan chéo.
"Sài Tang hoàn toàn luân hãm, Long tộc tàn sát bừa bãi, ta không thể lưu tại nơi đó, càng không dám loạn dùng linh lực, chỉ có thể ngày ngủ đêm chạy, mang theo mấy người bọn họ một đường băng rừng lội suối, tới Phù Phong gặp Trình tỷ tỷ."
Thiên hạc bất động, an tĩnh nghe Tô Ngọc kể hết.
Nói xong Tô Ngọc mới hậu tri hậu giác ý thức được, trước mắt Thiên hạc chịu tải linh thức đến từ Nguyễn Ly, mà Nguyễn Ly trừ bỏ là sư muội nàng, còn là Long tộc, nàng không nên nói những điều này với nàng ấy.
Nàng có chút hoảng loạn, vội vàng nói: "Sư muội, ta biết Long tộc chịu kiếp nạn là bởi vì Tiên môn tham lam, Tiên môn tao ngộ hết thảy đều là báo ứng.
Ta không nên cùng sư muội kể khổ, nhưng tông môn đã mất, sư tôn và sư muội cũng không ở bên, ta....!Ta thật sự không biết nên đi về đâu, nên làm sao bây giờ."
Mấy ngày nay nàng tận mắt chứng kiến, tự mình trải qua mọi chuyện, loại đau đớn này thật sự dồn nén đến cực điểm, làm nàng tìm không ra bất luận phương pháp giải quyết nào.
Ngắn ngủi mấy chục ngày nàng liền biến thành như vậy, mà Long tộc phải chịu đựng tràng tai họa trong suốt mấy chục năm qua, bọn họ sẽ thế nào đây?
Những gì bọn họ phải gánh chịu, những gì Nguyễn Ly phải thừa nhận, lại thống khổ đến bực nào.
Người luôn nói thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, nhưng thực ra, người thiện bao giờ cũng khổ hơn kẻ ác.
Một người thiện lương bởi vì người đó quá nặng tình, một khi đồng cảm, người đó sẽ phải chịu nỗi đau giống như người khác đang gánh chịu.
Đồng cảm như bản thân mình cũng bị, điều thiện lớn nhất, cũng là điều khổ lớn nhất.
Tô Ngọc cùng Thiên hạc nói rất nhiều, mãi đến khi trời chạng vạng tối, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tô Ngọc mới nhớ tới Trình Tố vẫn ở đó trông chừng nàng.
"Sắc trời đã muộn, ngươi nói chuyện lâu như vậy, không bằng trước uống một chén linh trà." Tiếng nói Trình Tố truyền vào.
Tô Ngọc đầy mặt áy náy, vội vàng nhìn Thiên hạc.
Hạc giấy vẫy vẫy cánh, xoay người liền bay về phía cửa.
Tô Ngọc biết nó phải trở về truyền tin, tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng không mở miệng lưu lại.
Nàng gian nan bước xuống giường, lảo đảo đi ra mở cửa.
"Trình tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta nhất thời xúc động, nói chuyện quá lâu, quên mất là tỷ đang chờ bên ngoài, hiện tại còn làm phiền tỷ đưa linh trà."
Trình Tố nhìn Thiên hạc, lại nhìn Tô Ngọc, nhịn không được nói: "Tuy cùng một vị sư tôn dạy ra, nhưng hai sư tỷ muội các ngươi lại hoàn toàn bất đồng.
Hơn nữa, mặc dù các ngươi học được vài phần thuần thiện của sư tôn, lại thiếu đi vài phần tiêu sái rộng rãi.
Sư tỷ thì quy quy củ củ, có chút khô khan.
Sư muội lại nóng tính lỗ mãng, còn thêm vài phần kiệt ngạo."
Tô Ngọc vội vàng chắp tay thi lễ muốn giải thích, lại bị Trình Tố vươn tay chặn.
"Ta cùng sư tôn ngươi là tri kỷ, cũng coi như trưởng bối của ngươi, không đến mức muốn vãn bối đang bị trọng thương hành lễ.
Nhìn sắc mặt ngươi đi, so hạc giấy sư muội của ngươi còn muốn trắng mấy phần."
Tô Ngọc sửng sốt, nhìn Thiên hạc bị hắc khí bao phủ, trong lòng nhịn không được nói thầm, Trình chưởng quầy miệng lưỡi thật sự lợi hại, không kém gì sư tôn lúc là Trì Thanh.
Thiên hạc dừng một chút, ngay sau đó lại một lần khom người hành lễ, chấn cánh đi xa.
Tô Ngọc đỡ khung cửa ở phía sau đuổi theo một bước, lo lắng nói: "Sư muội, ngươi......!Ngươi khống chế chính mình, chớ có khi dễ sư tôn."
Trình Tố đặt khay trà lên bàn, xoay người nhìn Tô Ngọc dáng vẻ lo lắng sốt ruột, có chút buồn cười, thấp thấp cười ra tiếng.
Tô Ngọc bị nàng cười đến phát ngốc, có chút xấu hổ mà theo nàng dìu trở vào trong phòng.
Sau khi đỡ Tô Ngọc ngồi xuống, Trình Tố cúi đầu tự mình pha linh trà cho nàng, "Đây là linh trà tốt nhất, có thể sánh với lục giai linh đan, là trân phẩm của Tố Linh tửu lầu.
Vốn dĩ để dành cho sư tôn ngươi nếm thử, hiện tại nàng không có lộc ăn, ngươi thân là đệ tử của nàng, nhận thay sư tôn cũng không tệ."
Tô Ngọc nhìn bàn tay trắng nõn của Trình Tố pha linh trà, giờ phút này nước trà màu vàng tươi trong suốt đổ xuống, thanh hương càng thêm nồng đậm, ngửi lên khiến người cảm thấy thoải mái thanh tân.
Nàng quy quy củ củ ngồi thẳng, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc, liền kém tắm gội dâng hương chờ phẩm vị, làm Trình Tố nhìn đến càng thêm cảm thấy hứng thú.
"Ngươi nhắc nhở sư muội ngươi chớ có khi dễ sư tôn, nhưng sư tôn ngươi lợi hại nhất là khi dễ người, phỏng chừng sư muội ngươi đang bị nàng khi dễ thê thảm.
Ngươi theo sư tôn nhiều năm như vậy, còn không hiểu tính cách nàng hay sao? Nghĩ đến, ngươi khả năng cũng bị nàng bắt nạt không ít."
Nói đến đây, Trình Tố nhịn không được trong lòng cảm khái, Lạc Thanh Từ quả nhiên nhân cách phân liệt lợi hại, một bên làm Hoài Trúc Quân trong lời đồn mặt than tê liệt lãnh tâm lãnh tình, một bên làm Trì Thanh hào sảng tiêu sái miệng lưỡi bắt nạt người cực kỳ, Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc ở bên nàng còn không phải ăn mệt rồi sao?
Tô Ngọc vội vàng lắc đầu, "Sư tôn đối ta rất tốt, cũng chưa từng bắt nạt ta." Nàng ở trong lòng nghĩ, Trình Tố hẳn là chưa nhìn đến dáng vẻ Nguyễn Ly biến thành cự long, kia bạo ngược như vậy, sư tôn làm sao chịu nổi sư muội lăn lộn chứ.
"Rất tốt? Nàng chưa từng bởi vì ngươi quấy nhiễu nàng ngủ ngon trước giờ Thìn, mà phạt ngươi sao?" Trình Tố một câu liền khiến Tô Ngọc mở to hai mắt, ngay sau đó cứng đờ.
Ký ức năm xưa dũng mãnh tràn vào trong óc, lúc đó dáng vẻ sư tôn thật là hù chết người, làm nàng đến nay vẫn còn trong lòng run sợ, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ đến, nguyên do lại là như vậy.
Nàng thanh âm có chút gian nan, "Sư tôn tức giận, là bởi vì ta quấy nhiễu giấc ngủ của người ư?" Hình tượng hoàn mỹ cao lãnh khó gần của Hoài Trúc Quân lần nữa triệt để sụp đổ trước mắt đồ đệ.
"Không sai, nàng có khí rời giường rất nghiêm trọng."
Mà thực mau ở nơi xa Sài Tang, Nguyễn Ly trong bóng đêm mở bừng mắt, trong con ngươi một mạt đỏ đậm lướt qua, nhiều lần cuồn cuộn vẫn khó có thể áp xuống.
Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn Lạc Thanh Từ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này Lạc Thanh Từ ngồi ngay ngắn trên giường, đôi tay hư hư giao nắm đặt ở trên đùi.
Nguyễn Ly khi ngủ liền vùi trong lòng nàng, đầu gác trên ngực nàng.
Nguyễn Ly đôi mắt đỏ đậm vẫn luôn chăm chú nhìn Lạc Thanh Từ, trong động ánh sáng tối tăm, nhưng nàng thân là rồng, chút hắc ám này hoàn toàn không tổn hại nàng thị lực, Lạc Thanh Từ từng đường nét rõ ràng khắc trong mắt nàng.
Nữ nhân dung mạo thanh lãnh như trích tiên này là sư tôn của nàng, cũng là người yêu của nàng.
Loại ý niệm này lên men trong lòng, làm nàng xao động không thôi, càng sinh ra một loại dục vọng chiếm hữu vô pháp diễn tả, bất luận Lạc Thanh Từ là thân phận gì, cũng chỉ có thể là của nàng, ai cũng không thể cướp đi.
Nàng ngưỡng đầu nhìn người kia cái cổ thon dài trắng nõn, mơ hồ thấy được mạch máu ẩn dưới làn da trắng như bạch ngọc, nếu cắn vào nơi đó, có phải là sẽ rất tuyệt không?
Tốt nhất là đem người hủy đi ăn nhập bụng, như vậy sư tôn mới có thể vĩnh viễn thuộc về nàng.
Loại ý niệm này càng ngày càng thịnh, làm Nguyễn Ly có chút chịu không nổi, nàng cả người lân giáp lúc sáng lúc tối, màu đen quay cuồng mà ra, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng lên cao.
Nàng hô hấp trầm trọng, sau khi nhập ma long tính của nàng bị kích khởi đến lợi hại, vượt ra ngoài tưởng tượng của nàng rồi.
Hiện giờ đã là nửa đêm canh ba, linh thức gửi trong thiên hạc mơ hồ có cảm ứng, hẳn là nó mang về tin tức.
Nàng hỗn độn nghĩ, ý đồ dời đi lực chú ý, ngay sau đó nhẹ nhàng buông xuống cái đuôi quấn bên eo Lạc Thanh Từ, chậm rãi rời khỏi người nàng ấy.
Nàng quay đầu lại nhìn Lạc Thanh Từ, hòa vào màn đêm và đi thẳng ra khỏi động.
Vừa ra cửa động, Nguyễn Ly liền một cái lao xuống nước, mặt nước nhẹ nhàng sóng gợn sau đó không còn bất luận động tĩnh gì.
Thẳng đến khi một bóng người trong màn đêm đi tới bên vách núi, mới đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Nữ tử đứng ở kia trường thân ngọc lập, vẫn không nhúc nhích quan sát đáy hồ sâu bên dưới, độ cao này làm nàng có chút chân mềm, tùy ý để làn gió đêm lạnh lẽo bọc hơi nước cuốn động vạt áo tóc dài của nàng.
"Hệ thống, A Ly lại khó chịu.
Chẳng sợ biến thành long thân lấy hình dáng tuổi nhỏ phong ấn chính mình cũng tránh không được." Lạc Thanh Từ nhìn mặt nước đen thẫm rộng mênh mông kia, đêm nay bầu trời không trăng không sao, cho nên đầm nước ngày thường rộng lớn bàng bạc ánh trăng lúc này tựa như vực sâu, cắn nuốt tất cả ánh sáng, cũng nhấn chìm Tiểu Long Tử đáng yêu vừa rồi còn vùi trong ngực nàng ngủ ngon lành.
Nàng lại một lần cảm thấy bất lực, cho dù lúc trước Thiên Cơ Tử hay Mặc Diễm đẩy nàng vào khốn cục, cũng không đến mức bất lực như bây giờ.
Nàng dùng hết toàn lực muốn đem Nguyễn Ly thoát khỏi vực sâu đau đớn của đời trước, nàng gần như đã thành công, thế nhưng.....
Nguyễn Ly không bị tình cảm phản bội, cũng không mất đi niềm tin vào thế giới này, nhưng nàng ấy trước sau trải qua vô cùng thống khổ, rốt cuộc lại như cũ đi vào vực sâu, còn bởi vì chính mình mà tự nguyện bước vào.
Loại cảm giác tránh không thoát vận mệnh này, giữa đêm đen suýt nữa làm Lạc Thanh Từ cảm xúc tan vỡ.
Nàng cong lưng nhìn mặt nước, nghĩ đến Nguyễn Ly lặn xuống đã lâu vẫn không lên tới, nhịn không được lại lần nữa hỏi hệ thống, "Máu của ta có thể giúp nàng đến mức nào?"
Hệ thống trong lòng cũng khó chịu không thôi, nàng trầm mặc hồi lâu, chung quy nói ra sự thật: "Trước mắt nàng đã nghiêng ngã rồi, toàn dựa vào ý chí chống đỡ.
Nếu không phải ngươi ở đây, nàng cố kỵ ngươi, giờ phút này đã sớm ma hóa bạo phát.
Dục vọng của nàng không chỗ phát tiết, cơ hồ đều hóa thành chấp niệm, cho nên nàng muốn tới gần ngươi, rồi lại không thể tới quá gần.
Linh lực và máu của ngươi có thể giúp nàng giảm bớt thống khổ, nhưng đó không phải thuốc giải, ngược lại là một loại độc dược khác, càng về sau nàng sẽ càng vô pháp tự ức chế."
Hệ thống vẫn luôn lưu ý trạng huống Nguyễn Ly, hiện giờ Lạc Thanh Từ đã đem trật tự thế giới nguyên bản thiết lập lại, đảm đương chủ tinh song hành cùng mệnh tinh của Nguyễn Ly, không ngừng nâng đỡ và ảnh hưởng Nguyễn Ly vận mệnh.
"Trừ bỏ Phục Ma Quyển, thật sự không còn biện pháp khác sao?"
Hệ thống vốn là khó nói thành lời, nhưng A Ly quan trọng hơn hết thảy, nàng cắn răng nói: "Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn còn một con đường khác.
Tuy rằng không thể tiêu trừ ma tính, nhưng có thể giữ nàng thanh tỉnh, đồng thời loại bỏ đau đớn do hắc khí tra tấn.
Cách này sẽ làm A Ly thật sâu gắn bó với ngươi, nói cách khác, ngươi tồn tại chính là liều thuốc tốt nhất cho nàng, chỉ cần không có ngoại lực quấy nhiễu, chỉ cần ngươi vẫn luôn ở cạnh, nàng ít nhất có thể chịu đựng qua một đoạn thời gian.
Tiền đề là ngươi không được chết, nếu ngươi có chuyện, nàng liền sẽ phát điên."
Lạc Thanh Từ vừa nghe, trong mắt lại lần nữa trào ra ánh sáng, cho dù chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng một đoạn thời gian thanh tỉnh cùng yên ổn, vẫn tốt hơn thời thời khắc khắc dày vò, vượt qua trước mắt, biết đâu các nàng còn có chuyển cơ.
"Biện pháp gì?" Lạc Thanh Từ gấp không chờ nổi truy vấn.
Hệ thống ấp a ấp úng, lại không thể nói rõ ràng, Lạc Thanh Từ sốt ruột đến chịu không nổi: "Đã là lúc nào, ngươi còn giấu đầu giấu đuôi như vậy, tình huống trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm ngươi không biết sao.
Vạn nhất A Ly nhịn không được mất đi thần trí, mọi chuyện lại tái diễn như đời trước, nhiệm vụ này sẽ trực tiếp thất bại! Lúc đó ngươi lại bảo ta tự sát giống ngươi ư?"
Hệ thống bất chấp tất cả, ném ra hai chữ, "Song tu."
"Ta còn tưởng chuyện gì khủng bố, nguyên lai chỉ là song tu....!Khoan đã, ngươi nói cái gì? Song......!Song tu?" Lạc Thanh Từ vừa nghe, trong lòng buông lỏng, thuận miệng đáp một câu.
Chờ đến nàng nhận ra cái gì, tức khắc trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn hệ thống.
Gương mặt nàng ở trong bóng đêm trướng đến đỏ bừng, giơ tay lung tung diễn tả một hồi, lại lần nữa gian nan xác nhận: "Ngươi nói song tu......!chính là giống như ta đang nghĩ hay sao?"
Hệ thống đã sống không còn gì luyến tiếc, "Đúng vậy."
Lạc Thanh Từ dưới chân lảo đảo, suýt nữa đứng không vững té xuống dưới.
Nàng hít một ngụm khí lạnh, trong đầu lập tức nghĩ tới những hình ảnh mà Tấn Giang không cho phép diễn tả.
Trong phút chốc, nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được, cái gọi là đạo lữ, không chỉ có lẫn nhau vui sướng, lẫn nhau che chở, yêu thích đến mức độ nào đó sẽ không thể kìm chế được bản thân, mà tiến thêm một bước giao lưu càng sâu.
Quả thật nàng yêu thích Nguyễn Ly, nhưng tới một tầng này, nàng mới nhận ra chính mình cùng nàng ấy không chỉ có thân phận sư đồ vắt ngang, mà còn....!Nàng ấp nàng ấy ra đời, dưỡng nàng ấy lớn lên, chính mình như vậy liền muốn cùng nàng ấy làm loại chuyện kia, thật sự là quá mức vi phạm nhân luân, làm nàng tâm loạn như ma.
Chính mình thật sự là cầm thú..