Sau khi ý niệm này trồi lên mặt nước liền vô pháp xem nhẹ, mà những bằng chứng khác vốn đã bị bỏ qua, giờ phút này ùn ùn kéo đến.
Từ lúc gặp lại Lạc Thanh Từ ở thôn Tam Liễu, nàng chỉ xem nàng ấy là Trì Thanh, bởi vì Trì Thanh không tồn tại ở kiếp trước, cho nên nàng hoàn toàn không biết giữa họ sẽ có liên quan, còn nghĩ rằng những chuyện kia chỉ là trùng hợp.
Nàng không phải không cảm giác Trì Thanh có chút kỳ quái, nhưng nàng không có biện pháp đem Trì Thanh liên hệ với Long tộc cùng chính mình.
Mà sau khi thân phận Trì Thanh bại lộ, các nàng liên tiếp tao ngộ nguy hiểm, trái tim nàng bị Lạc Thanh Từ xé rách đến mức không thể suy nghĩ một cách lý trí, nàng chỉ chìm đắm trong đau khổ cùng lo lắng.
Thật vất vả cởi ra mọi khúc mắc, các nàng cùng nhau tu thành chính quả, nàng lại chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào.
Tới lúc này, sự thanh tỉnh cùng lý trí của nàng mới trở về.
Kỳ thật có một việc, nàng đã sớm phát hiện.
Tà Niệm chính là tâm ma của nàng ở kiếp trước, cho nên thông qua tà niệm, nàng biết tất cả những thứ mà Nguyễn Ly kia gặp phải, cùng chính mình cách biệt một trời một vực.
Lúc đầu nàng nghĩ bởi vì mình biết trước hướng đi, cho nên mới có thể thay đổi hiện trạng kiếp này, nhưng đi đến hiện tại nàng mới hoảng hốt ý thức được, những sự kiện quan trọng ở đời trước, nàng một cái cũng chưa tránh thoát, nó sớm hay muộn đều sẽ xảy ra.
Vì vậy, nguyên nhân lớn nhất không phải bởi vì nàng biết được tương lai, mà vì chính mình gặp được Trì Thanh.
Ở đời trước, sư tôn tuy rằng cũng là người ôn nhu thiện lương từ trong xương cốt, nhưng đối nàng quan tâm cùng yêu quý tàng thật sự thâm, sâu đến mức nàng chết đi cũng chưa nhận thấy hết thảy đều là sư tôn ở sau lưng yên lặng bảo hộ nàng.
Vị sư tôn kia cũng không thay đổi những thống khổ mà nàng gặp phải, nhưng đời này, sư tôn ngay từ đầu đã lấy thân phận Trì Thanh bầu bạn bên nàng, không chút nào che giấu sự dịu dàng cùng bảo hộ dành cho nàng, cũng làm nàng vốn bị thế giới này vùi dập ở nơi không thấy ánh dương quang, lại tràn đầy hy vọng.
Từ đầu đến cuối, đều là Lạc Thanh Từ che chở nàng, hiện giờ nhìn lại, sư tôn ngay từ đầu đã thay nàng mưu tính, nếu năm đó không phải Mặc Diễm phát hiện phương thuốc sư tôn để lại trong Xích Dương Linh rồi hủy đi nó, nàng đã dựa theo phương thuốc đó mà ngụy trang chính mình, cũng không cần theo biện pháp của Mặc Diễm tự phong bế kinh mạch bản thân, dẫn đến bao nhiêu đau đớn về sau.
Mà vấn đề kinh mạch tắt nghẽn, chính là trắc trở lớn nhất của nàng trên con đường tu hành.
Nàng thoáng nhớ lại, mỗi một lần chính mình tiến cấp gặp nguy hiểm, Lạc Thanh Từ đều sẽ kịp thời đuổi tới.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, mới đầu nàng hoài nghi Trì Thanh đoạt xá Lạc Thanh Từ, nhưng nàng đã sớm phủ quyết khả năng này.
Hiện giờ suy bụng ta ra bụng người, nàng thậm chí nghĩ tới một tình huống có khả năng nhất, cũng khiến nàng nhất thời tâm loạn như ma.
Nàng có tâm ma kiếp trước của mình, thì sư tôn cũng có chính mình kiếp trước.
Sư tôn sống lại một đời, chuyện này chín phần mười là sự thật.
"A Ly, nàng làm sao vậy? Sắc mặt không đúng?" Lạc Thanh Từ đã quen gọi nàng A Ly, buột miệng thốt ra vẫn không sửa được.
Nguyễn Ly trước mắt cũng không tâm tư quản chuyện này, tất cả suy nghĩ của nàng đều dồn vào kết luận mà nàng vừa được đến, nàng nhìn Lạc Thanh Từ, hô hấp có chút dồn dập, "Sư tôn, nàng...!nàng trước kia để lại cho ta phương thuốc, chính là muốn giúp ta che giấu hơi thở Long tộc, đúng không?"
Lạc Thanh Từ trong lòng căng thẳng, ánh mắt dừng trên mặt Nguyễn Ly, trong mắt Rồng Con tràn đầy vội vàng, tựa hồ đè nặng cảm xúc, thực hiển nhiên đã phát hiện cái gì.
Lạc Thanh Từ có chút do dự, "Hệ thống, chuyện này ta có thể nói sao?"
"Đây đã là sự thật bày ra bên ngoài."
"Đúng vậy."
Nguyễn Ly hít một hơi thật sâu, đè nặng sự khẩn trương trong lòng, thanh âm đều có chút không xong, "Sư tôn, có phải nàng đã sớm biết, ta nhất định sẽ bái nàng làm vi sư?"
Nguyễn Ly lại nhớ tới ở thí luyện quạ ba chân ngày đó, nàng cùng Diệp Không nổi lên xung đột, nàng suýt nữa bị hắn ngộ thương, kết quả đạo linh lực kia đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo, mà hương hoa mai thoang thoảng nơi chóp mũi, nàng đã sớm hoài nghi là do sư tôn nhúng tay.
Sư tôn là hệ băng, việc đóng băng thời gian không có gì khó.
Còn có lúc ở bậc thiên giai 923 nàng kiệt lực té xỉu, cũng là ngã vào trong ngực Lạc Thanh Từ.
Trước đây không biết Lạc Thanh Từ là Trì Thanh, nàng chỉ nghĩ rằng sư tôn bởi vì xem trọng thiên phú của nàng, mới đối đãi nàng đặc biệt.
Hiện giờ nghĩ lại, Hoài Trúc Quân tu vô tình đạo, tính cách quạnh quẽ, cho dù chính mình xuất sắc thế nào cũng sẽ không làm nàng ấy để ý như vậy.
Lời giải thích duy nhất, là bởi vì sư tôn đã nhận ra nàng.
Nhưng cho dù sư tôn là Trì Thanh, sư tôn cũng không thể vừa nhìn liền nhận ra nàng là Tiểu Long Tử hóa hình người, nàng đã dùng bí thuật che giấu hơi thở, sư tôn không thể nào chỉ dựa vào một cái tên liền nhận mặt nàng.
Mà sư tôn rõ ràng đang chờ nàng, sư tôn đã sớm biết sau khi nàng trở về Long tộc, sẽ lấy thân phận con người đi Thiên Diễn Tông bái sư.
Vấn đề này Lạc Thanh Từ càng không biết nên đáp thế nào, chính mình vì sao sẽ biết đây? Liền tính nàng là Trì Thanh, nàng cũng không có lý do để biết.
Lạc Thanh Từ khó xử cùng do dự, tựa hồ minh xác ý tưởng của Nguyễn Ly, "Chẳng lẽ sư tôn có thể đoán trước tương lai?"
Nguyễn Ly biết Lạc Thanh Từ có bí mật vô pháp nói ra, nàng không muốn bức bách sư tôn, càng sợ chính mình suy đoán lung tung sẽ làm sư tôn thật sự xảy ra chuyện, dù cho nàng khủng hoảng cùng nghi hoặc thế nào, cũng phải nhẫn nại xuống.
Lạc Thanh Từ một trái tim treo cuối cùng buông lỏng, nói không nên lời là nhẹ nhõm hay tiếc nuối.
Sợ rằng Nguyễn Ly đang nghĩ chính mình sống lại một đời, cho nên từ đầu liền biết những chuyện này.
Nếu nói cho nàng ấy biết chính mình chuyển kiếp đến thế giới khác, sau đó quay trở về đây, còn mang theo tàn niệm kiếp trước, sợ rằng là hù chết nàng ấy.
Nàng đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Ly, "Vô luận ta có đoán được tương lai hay không, ta đều là sư tôn của nàng, cũng là Trì Thanh của nàng.
Ta vô pháp nói ra bí mật trong lòng mình, đó là một thỏa thuận từ trước, ta không thể làm trái.
Ta cũng rất muốn giải nghi hoặc của nàng, càng không muốn nhìn nàng bất an, nhưng A Ly, đôi khi ta cũng thân bất do kỷ.
Ta luôn hy vọng rằng mình có thể thú nhận ở trước mặt nàng, hơn bất kỳ ai khác.
Cho dù ta không thể thẳng thắn, nhưng mọi việc ta đều xử sự công bằng cùng chân thành, ta đối tốt với nàng, ngay từ đầu có thể không phải yêu thích, nhưng tất cả đều là thật lòng, không trộn lẫn bất cứ tạp chất nào.
Điểm này, nàng nhất định phải tin ta."
Nguyễn Ly hốc mắt tức khắc đỏ, nàng nhẫn nại cảm xúc trong lòng, "Ta biết, ta cũng không hoài nghi nàng, ta chỉ là sợ những chuyện đó sẽ làm ta mất đi nàng.
Ta càng sợ sư tôn một mình ở nơi ta không rõ, yên lặng gánh vác rất nhiều chuyện."
Lạc Thanh Từ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ở thế giới hiện đại nàng cũng chưa từng trải qua luyến ái, đối chuyện tình cảm nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ duy nhất đứng trước Nguyễn Ly, nàng không cần phải cố tình đi tìm hiểu, bởi vì Nguyễn Ly luôn có thể chạm tới nơi m3m mại nhất đáy lòng nàng.
Nàng đã từng cảm thấy Nguyễn Ly trong nguyên tác có chút não luyến ái, nhưng đến phiên chính mình, nàng mới biết được, chỉ bởi vì nàng ấy quá chân thành.
Thích liền hận không thể đào tim đào phổi, nàng ấy cũng sẽ không cất giấu tâm tư trong lòng, mà là mở ra cho nàng xem.
Yêu một người không có gì sai, đối xử người đó chân thành càng là đáng quý.
Nhưng một người quá chân thành tha thiết, nếu không gặp được ái nhân xứng đáng, thì tránh không khỏi sẽ rơi vào bi kịch.
Trước đây Lạc Thanh Từ sợ Nguyễn Ly bị cốt truyện chủ tuyến thương tổn, nhưng sau khi nàng đá bay Nam Cung Quyết, nàng càng sợ hãi Nguyễn Ly sẽ bị chính mình thương tổn.
"Vô luận ta là ai, vô luận ta là thân phận gì, những gì ta đã làm cho nàng, đều xuất phát từ đáy lòng."
Lạc Thanh Từ chỉ có thể hứa đi hứa lại, hy vọng rằng nếu có một ngày chân tướng phơi bày, sẽ không làm Nguyễn Ly cảm thấy nàng đang lừa gạt nàng ấy.
"Nàng nói cho dù có một ngày nàng phải rời đi, nàng cũng sẽ trở về, nàng đảm bảo sao?" Nguyễn Ly nghĩ đến những gì Thanh Từ từng nói, trong lòng càng thêm bất an.
"Đảm bảo." Lạc Thanh Từ không chút do dự đáp.
Nguyễn Ly ôm nàng, ngửi hương vị của nàng, lông mày vẫn không buông lỏng.
Nếu sư tôn sống lại một đời, vậy hành vi cổ quái của sư tôn khi là Trì Thanh không thể giải thích được.
Sư tôn như vậy, nếu là Lạc Thanh Từ đời trước, tuyệt đối sẽ không làm.
Cảm giác mâu thuẫn cùng mờ mịt này làm trái tim Nguyễn Ly phiêu linh không nơi nương tựa, luôn tràn ngập bất an.
Nàng luôn cảm thấy chính mình đang đứng trước bờ vực của sự thật, rồi lại có cái gì ngăn trở nàng.
Chân tướng, có lẽ còn chấn động cùng khiếp sợ hơn cái gọi là sống lại.
Nàng chỉ cầu xin ông trời có mắt, nếu đã đưa Lạc Thanh Từ đến bên nàng, liền không cần lại cướp đi nàng ấy.
Bên kia, Tô Ngọc cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, sư tôn trở về, không thể nghi ngờ là cho nàng một liều thuốc an thần, sự mệt mỏi cùng áp lực trước đó đảo mắt tan biến.
Nhưng mấy ngày nay nàng luôn tinh thần căng chặt, hiện giờ cảm xúc thay đổi quá nhanh, cho nên cũng có chút mệt mỏi.
Nàng đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại nghe được tiếng đập cửa.
Nàng lập tức đứng dậy mở cửa, không ngoài dự kiến, người trước cửa là Trình Tố.
Tô Ngọc lộ ra tươi cười, ánh mắt rơi vào khay trà trên tay Trình Tố, "Trình tỷ tỷ."
Trình Tố nhướng mày, nha đầu này xem ra rất thức thời.
"Sư tôn không ở đây, muội liền nhẹ nhàng như vậy, hay là nhìn thấy ta bưng trà, cho nên mới nói ngọt? Vừa rồi còn ngượng ngùng xoắn xít đến không được."
Tô Ngọc mặt đỏ lên, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Lúc trước ta không rõ bối phận, mới xưng hô với tỷ như vậy, vừa rồi đều là tỷ cho phép.".
Đam Mỹ H Văn
Trình Tố trong mắt kinh ngạc lại vui vẻ, nhịn không được cười nói: "Muội thế nhưng thông suốt rất nhanh, trước đây ta đều nói mấy lần, muội vẫn không sửa được."
Nói đoạn, Trình Tố lại nhìn khóe mắt ửng hồng của Tô Ngọc, lông mày nhíu lại, "Muội khóc lâu như vậy, sợ rằng khát muốn chết rồi, nếm thử linh trà ta mới pha."
Tô Ngọc ở đây một đoạn thời gian, đã sớm biết tay nghề pha trà ủ rượu của Trình Tố, đều là nhất tuyệt.
Nàng vốn không phải người phong nhã, xưa nay uống trà chỉ vì giải khát, hiện giờ ở bên Trình Tố, nàng lại thích phẩm trà.
Trình Tố rót cho Tô Ngọc một tách, nhìn Tô Ngọc phủng tách trà uống một ngụm, trong mắt đều lộ ra ánh sáng, hiển nhiên nàng thực vừa lòng, như thế mười phần giống con vật nhỏ.
Trình Tố nhìn chằm chằm Tô Ngọc, trên mặt không tự giác mang theo cười, "Muội thấy thế nào?"
Tô Ngọc buông tách trà, con ngươi vẫn là sáng lấp lánh, "Trà rất ngon, hương vị sảng khoái hợp lòng người, dư vị cam ngọt, linh lực tinh thuần, phẩm chất thượng thừa.
Tỷ dùng sương mai pha trà đúng không?"
Trình Tố nghe vậy nở nụ cười, "Không sai, muội đều nhận ra ta dùng nước gì để pha trà, thực lợi hại."
Tô Ngọc ngượng ngùng nhấp môi cười, "Ta uống qua rất nhiều trà của tỷ, dù ngốc thế nào cũng nên tiến bộ chút."
Lạc Thanh Từ đã trở lại, thực sự làm cho Tô Ngọc nhẹ nhàng rất nhiều, dĩ vãng giữa lông mày của nàng luôn hàm chứa mệt nhọc, mỗi lần cùng Trình Tố uống trà, tuy rằng đều sẽ mang theo cười, nhưng không hề thoải mái như bây giờ.
Hồi tưởng những gì mà thời gian qua Tô Ngọc phải chịu đựng, Trình Tố cũng có chút đau lòng, "Sư tôn cùng sư muội đã trở lại, tảng đá trong lòng muội cũng nên rơi xuống.
Muội nghỉ ngơi thật tốt, gần đây quá nhọc lòng rồi."
Tô Ngọc nhìn Trình Tố, lại có chút buồn rầu, "Vừa rồi ta còn cảm thấy mệt, nhưng hiện nay tỷ đã đến, ta ngược lại rất có tinh thần."
Lời này Tô Ngọc chỉ là thành thật nói ra, nhưng rơi vào trong tai Trình Tố, lại làm trái tim Trình Tố đánh rơi mấy nhịp.
"Ta quấy rầy muội nghỉ ngơi?" Trình Tố cố ý hỏi.
Tô Ngọc vội xua tay, "Ta không phải ý này, ta chỉ muốn nói, nhìn thấy tỷ, ta liền không còn mệt nhọc....Cũng......!Cũng không phải, ta cảm thấy thực vui vẻ." Nàng càng nói càng loạn, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
"Xì." Trình Tố thật sự không nhịn được bật cười, nàng ngồi rất gần Tô Ngọc, mặt mày tú lệ thanh hoa, nụ cười này tựa như hoa đào tháng ba nở rộ.
Bởi vì làm kinh thương, Trình Tố thường xuyên tiếp xúc khách nhân, cũng đã dưỡng thành thói quen treo nụ cười trên môi, nàng kiểm soát cảm xúc rất tốt, ai cũng không biết được nàng là thật lòng vui vẻ hay chỉ giả vờ.
Nàng phần lớn thời điểm là cười, làm người như tắm mình trong gió xuân, chính là sau khi quen thuộc nàng mới hiểu được, nàng vốn không phải người thích cười.
Bỏ qua thân phận chưởng quầy kia, nụ cười của nàng rất cạn, thậm chí khi làm chính sự, nàng thực nghiêm túc, tư thái điềm tĩnh mà thong dong, khiến nàng tản ra một loại mị lực khác.
Nhưng nụ cười lúc này không cần lý do, chỉ là đơn thuần thoải mái, ý cười tuy không sâu, lại mang theo niềm vui chân thành, bởi vậy xán lạn vô cùng.
Tô Ngọc nhìn nàng cười, trong lúc nhất thời không dời mắt được, lời muốn nói cũng đọng ở bên môi, tựa hồ khiến cho Trình Tố cười như vậy, cũng không phải chuyện xấu.
Trình Tố tự nhiên nhận ra ánh mắt Tô Ngọc, đổi là người khác, nàng dĩ nhiên không thích ánh nhìn chăm chú như vậy, có vẻ mang theo vài phần thất lễ, nhưng đôi mắt Tô Ngọc lại quá mức sạch sẽ cùng thuần khiết.
Nàng hơi nghĩ nghĩ, giống như ảo thuật mà lấy ra một bầu rượu, "Ta biết muội cao hứng, có muốn uống chút rượu hay không?"
Tửu lượng của Tô Ngọc cũng không cao, lần trước uống quá nhiều không tự chủ được mà đối Trình Tố làm ra vài chuyện đáng xấu hổ, nhưng Trình Tố ủ rượu thật khiến người thèm chết, nàng mím môi, có chút do dự.
"Yên tâm, ta sẽ không để muội uống say, sẽ không để muội rơi vào tình cảnh xấu hổ."
Nếu Trình Tố không nhắc đến hai chữ xấu hổ thì tốt rồi, lần trước uống say dẫn đến mất khống chế hành vi, Tô Ngọc đã gây ra chuyện gì, cũng chỉ có Trình Tố biết được.
"Ta bồi muội uống, một nhà đoàn tụ là chuyện đáng giá chúc mừng."
Tô Ngọc khẽ gật đầu, nàng trộm nhìn Trình Tố, hôm nay Trình Tố đặc biệt ôn nhu.
Buổi chiều Lạc Thanh Từ vốn dĩ muốn đi thăm Ngư Trầm, lúc đi ngang phòng Tô Ngọc, lại nhìn thấy Trình Tố quần áo bất chỉnh từ trong phòng Tô Ngọc vội vàng đi ra.
Sắc mặt Trình Tố có chút khác thường, lỗ tai đỏ lên, đang sửa sang lại y phục chính mình, trên cổ mơ hồ có chút dấu vết, bị Trình Tố lấy tóc phủ phủ che đi.
Điều này làm cho Lạc Thanh Từ trong lòng cả kinh, Trình Tố và Tô Ngọc không đến mức nhanh như vậy đi? Chính mình cùng Nguyễn Ly phải mất mấy chục năm, hai người bọn họ chỉ ngắn ngủi một đoạn thời gian liền gạo nấu thành cơm rồi?
Trình Tố nhìn thấy Lạc Thanh Từ, càng là có tật giật mình, ánh mắt trốn tránh, "Tô Ngọc uống chút linh rượu, hơi say rồi, ta làm muội ấy nghỉ ngơi."
Lạc Thanh Từ nhướng mày, "Ồ, nếu đã như vậy, ta đây đi trước thăm Ngư Trầm, chuyện khác ngày mai lại nói."
Trình Tố ho nhẹ một tiếng, "Tỷ viết xong đơn thuốc rồi sao?"
Lạc Thanh Từ đưa phương thuốc cho nàng, "Ừm, nếu có thể, ngươi giúp ta chuẩn bị mười mấy phần."
Trình Tố nhìn lướt qua, "Được, ta sẽ tận lực." Bên trong một ít linh dược không dễ tìm, mười mấy phần khả năng quá sức.
Lạc Thanh Từ trong lòng cũng rõ ràng, "Vất vả ngươi."
Vào ngày thứ ba sau khi Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đến tửu lầu Tố Linh, Mạnh Kiều một mình tới hội hợp.
Lần này Lạc Thanh Từ không mang mặt nạ, Mạnh Kiều nhìn thấy nàng biểu hiện thật sự bình tĩnh, chỉ là thần sắc có chút phức tạp, "Quả nhiên là Hoài Trúc Quân."
"Ta làm vậy là có nguyên nhân, mong rằng Mạnh công tử có thể hiểu."
Mạnh Kiều nhìn Trình Tố, "Hoài Trúc Quân, ta xin được nói chuyện riêng với ngài."
Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly dẫn Mạnh Kiều đến hậu đường, Lạc Thanh Từ nghĩ đến Mạnh Thuyền, nhịn không được hỏi: "Muội muội ngươi thế nào rồi?"
Mạnh Kiều cúi đầu, "Ta cùng Vân Huyên tìm nơi bí ẩn, đem muội ấy an trí ở đó, bảo tồn thân thể không bị tổn hại."
"Hồn phách nàng ấy vẫn ở, cho nên còn có hy vọng.
Tiên môn kỳ trân dị bảo rất nhiều, nói không chừng có biện pháp."
Mạnh Kiều khẽ gật đầu, "Ngài thật muốn mang theo Nguyễn Ly đến Lục Kỳ Các ư? Vạn nhất bị phát hiện, khả năng không dễ ứng phó."
"Đó là thần dân Long tộc, A Ly nên đi.
Ngược lại là ngươi, thật sự muốn làm như vậy sao? Một khi quyết định, đó chính là phản bội sư môn." Lạc Thanh Từ nhìn nam nhân đã mất đi ngày xưa cao ngạo lạnh lùng, đạm thanh nói.
Mạnh Kiều thần sắc đạm nhiên, "Tất cả hậu quả, ta một mình gánh chịu.
Vân Huyên ở ngoài thành, ta không muốn dẫn muội ấy theo." Vân Huyên là người mà A Thuyền dùng tính mạng để bảo hộ, hắn không thể để Vân Huyên mạo hiểm.
"Mạnh công tử trọng tình nghĩa, thật sự đáng quý, nhưng có đi hay không, nên để Vân Huyên chính mình lựa chọn.
Mạnh Thuyền đã từng quyết định thay nàng ấy, lần này ngươi không nên làm như thế nữa."
Mạnh Kiều muốn nói cái gì, Lạc Thanh Từ tiếp tục nói: "Ngươi yên tâm, nếu ta đã muốn dẫn những Long tộc kia trở về, liền sẽ không bỏ lại Vân Huyên.
Lục Kỳ Các, không ai có thể ngăn cản ta, thậm chí là các chủ."
Nàng nói thực bình đạm, lại không dung phản bác.
Mạnh Kiều nhớ tới Thiên Cơ Tử đều thành như vậy, Lạc Thanh Từ thực sự có tư cách cuồng vọng..