Một khắc Nguyễn Ly hiện ra chân thân đã khiến những Long tộc ở đây bị trấn trụ, nhất thời trừ bỏ Sở Triệt, những thần quan khác đều động tác nhất trí quỳ xuống.
Huyền Ảnh đứng bên cạnh Phục Thăng, cũng không có quỳ, chỉ là không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, hắn chuyên chú như thế nhìn không ra buồn vui, làm Sở Triệt đoán không rõ tâm tư của hắn.
Nhưng thấy Huyền Ảnh không quỳ, Sở Triệt phảng phất tìm được nơi dựa vào, há mồm muốn kêu Huyền Ảnh, lại phát hiện đối phương không phân cho hắn nửa phần ánh mắt.
Ngay khi hắn vừa gọi, đã thấy Huyền Ảnh phất vạt áo, thẳng tắp uốn gối quỳ xuống, "Huyền Ảnh cung nghênh điện hạ."
Sở Triệt ngừng lại miệng, sắc mặt xanh trắng đan xen, nhìn xung quanh một vòng, cũng không còn ai đứng.
Trong lòng hắn ngăn không được sợ hãi, nhưng vẫn ngoan cố nói: "Điện hạ là Kim Long, là phúc khí của Long tộc, nhưng dù vậy ngài cũng không thể tùy ý làm bậy.
Thân là nữ nhi của Long Vương, điện hạ chẳng những không báo thù cho bệ hạ, còn dây dưa không rõ với Tiên môn đồ long sát thần, cản trở Long tộc báo thù.
Hiện giờ còn đem mũi giáo chỉ vào quân thượng, thứ cho ta vô pháp tin phục."
Nguyễn Ly một đôi long mục như đuốc, nhìn chằm chằm Sở Triệt, đi bước một tới gần, "Báo thù? Ngươi lăn qua lộn lại cũng chỉ nhằm vào chuyện ta cứu sư tôn, cho rằng ta phản bội Long tộc.
Chính là lúc trước ở Thiên Diễn Tông, sư tôn tự mình vạch trần chuyện Thiên Cơ Tử đánh lén phụ vương ta, hãm hại Long tộc, kể rõ âm mưu khơi mào hai tộc phân tranh, liền biểu lộ lập trường của nàng.
Nàng chỉ là bị Thiên Cơ Tử bức bách lợi dụng, đều không phải đồ long sát thần."
"Ta có thể sống sót, không phải nhờ các ngươi, càng không phải nhờ Mặc Diễm, mà là nhờ có sư tôn.
Ta biết các ngươi hận nàng, nhưng trong lòng ta, nàng là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.
Nàng biết rõ ta là rồng, vẫn từng bước mở đường cho ta đi, năm lần bảy lượt vì ta mà phạm hiểm, các ngươi chỉ biết ta liều mạng cứu nàng, lại không biết nàng rất nhiều lần vì cứu ta mà đem tính mạng ra đánh cược."
Nguyễn Ly vốn không cần nói nhiều như vậy, nhưng nàng không thể tùy ý Long tộc hiểu lầm sư tôn, càng không muốn trong mắt thần dân của mình, chính mình váng đầu mới đi cứu sư tôn.
"Long tộc luôn luôn ân oán phân minh, có thù tất báo, có ân tất trả.
Lạc Thanh Từ là người quan trọng nhất của ta, vô luận thân phận ta thế nào, ta đều sẽ hộ nàng đến cùng." Nguyễn Ly lời này chém đinh chặt sắt, nói rõ quyết tâm của mình.
Những Long tộc đang quỳ tức khắc phát ra một trận xôn xao, nghị luận sôi nổi, giữa những hàng chữ đều có chút bất mãn với điều Nguyễn Ly vừa nói.
"Điện hạ, cho dù Lạc Thanh Từ bị ép buộc, nhưng trong tay nàng ta vẫn lây dính máu Long tộc, thậm chí Long Vương còn bị nàng ta hạ sát...."
"Sư tôn không giết phụ vương ta!" Nguyễn Ly lập tức đánh gãy lời thần quan kia.
Đám người Phục Thăng có chút kinh ngạc, Huyền Ảnh không nghĩ Nguyễn Ly nhất thời hồ đồ, bởi vì một tu sĩ Tiên môn mà hủy hoại uy danh mới vất vả gầy dựng được, trầm giọng nói: "Lúc ấy bệ hạ bị đám người Thiên Cơ Tử đánh trọng thương, bởi vì lo lắng cho điện hạ ở Dục Long Uyên, ngài mới kéo thân thể trọng thương trở về, cuối cùng ngã xuống.
Khi đó chỉ có Lạc Thanh Từ ở Dục Long Uyên, không phải nàng ta còn có thể là ai?"
"Các ngươi đều biết, Long tộc trước khi chết sẽ hạ cấm chế vào kẻ thù, trong Tiên môn đã có biết bao người vì thế mà chịu tra tấn.
Loại cấm chế này thâm nhập linh hồn, không chết không thôi, trừ phi tu vi cao thâm hao hết linh lực mới có thể hóa giải.
Đây cũng là nguyên do sau khi trận chiến kết thúc, nhiều cao thủ Tiên môn bị thương thực lực đại ngã.
Nhưng cấm chế trên người Lạc Thanh Từ đã được giải trừ, các ngươi nên biết, trong Nhân tộc không ai có đủ thực lực cởi bỏ cấm chế do phụ vương ta lưu lại."
"Ý của ngài là, bệ hạ không có đối nàng hạ cấm chế?" Phục Thăng rất có hiểu biết về cấm chế, nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, phụ vương không hề hạ cấm chế vào nàng, mà đó chỉ là một cái trói buộc, sẽ kiềm chế thực lực của nàng, đồng thời ngăn cản nàng ra tay với Long tộc." Chỉ là trời xui đất khiến, Lạc Thanh Từ luyện công ở U Đàm xảy ra vấn đề, dẫn tới hàn độc nhập thể kết hợp với cấm chế, cho nên mới phải chịu nhiều tra tấn như thế.
"Vậy bệ hạ là do Thiên Cơ Tử hạ sát?"
"Nhưng Lạc Thanh Từ là đồng lõa, điểm này không thể phủ nhận."
Sở Triệt mắt thấy tình thế thay đổi, lập tức chen vào nói.
Nguyễn Ly mặt mày trầm thấp, trong lòng tức giận phi thường, "Sở Triệt, ngươi đại khái là lão hồ đồ, Lạc Thanh Từ có phải kẻ thù Long tộc hay không, so với hành vi điên cuồng của Mặc Diễm muốn đẩy Long tộc vào diệt vong, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi chẳng lẽ không phân rõ?"
Sở Triệt bị Nguyễn Ly mắng đến trong lòng cứng lại, vừa muốn gàn bướng nói tiếp, lại đột nhiên nghe được một tiếng cười khẽ, từ trên không trung phiêu nhiên mà đến, mang theo tia thanh lãnh cùng trào phúng, dường như suối nước lạnh chảy qua, đối người khác hết sức dễ chịu, nhưng rơi vào trong tai Sở Triệt lại rất nhức nhói.
Mà Nguyễn Ly nghe được tiếng cười quen thuộc, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, lập tức ánh mắt ngưng lại, vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Giọng nói này xuất hiện khiến cho tất cả Long tộc ở đây không kịp phòng bị, trong lòng đều giật mình, sôi nổi nhìn đi qua.
Chỉ thấy một đạo thanh y từ nơi xa đạp không mà đến, phiêu nhiên kinh hồng, nhẹ nhàng trong giây lát đã tới.
Nàng phất ống tay áo, từ giữa không trung từng bước một chậm rãi đến gần.
Theo nàng nhấc chân giẫm xuống, từng đóa bọt nước dưới chân nàng hiện ra chịu tải thân thể nàng, nâng nàng đi tới trước mặt mọi người.
Loại này lăng không hư độ, đủ để nhìn ra nàng đối linh lực vận dụng cùng khống chế đã đạt đến trình độ siêu phàm.
Ngay cả Huyền Ảnh đều có chút cảnh giác, nhíu mày nhìn về phía nữ tử trước mắt.
Nàng mặc sa y màu xanh nhạt, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng yểu điệu, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ lâm thế, lệnh người xem đến ngây ngẩn si mê.
Nhưng bóng dáng tuyệt sắc tú lệ như vậy lại mang theo chiếc mặt nạ bạc, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, thần bí khó lường.
Thế nhưng mặt nạ kia Huyền Ảnh cũng không xa lạ, lúc trước hắn truy tung ma long liền gặp người này.
Đối phương vẫn luôn đi theo Nguyễn Ly, tu vi cao thâm hành sự cổ quái, nhưng lại thập phần che chở Nguyễn Ly, hắn nhớ mang máng tên nàng là Trì Thanh.
Nghĩ đến đây Huyền Ảnh lại cảm thấy kỳ quái, hiện giờ Nguyễn Ly thân phận bại lộ, làm tu sĩ Tiên môn nàng ta như thế nào sẽ tiếp tục đi theo Nguyễn Ly, còn một mình tới Long tộc?
Huyền Ảnh nhìn về phía Nguyễn Ly, Nguyễn Ly phía trước trầm ổn bình tĩnh hiển nhiên có chút vỡ vụn, ngay khi đối phương xuất hiện, Nguyễn Ly đã vội vàng đi về phía nàng ấy mấy bước, muốn nói cái gì lại cố gắng kìm xuống.
"Ngươi là người phương nào? Như vậy giấu đầu lòi đuôi, còn mang mặt nạ, ý muốn làm gì?" Sở Triệt tràn đầy xem kỹ, cẩn thận đánh giá Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ không lập tức trả lời, mà là nhìn Nguyễn Ly, hơi gật đầu.
Trấn an Rồng Con xong rồi, nàng mới liếc Sở Triệt, trầm giọng nói: "Ta vốn không định hiện thân, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Long tộc.
Nhưng hành vi của ngươi thật khiến người nhìn không được, hơn nữa có một số việc liên quan đến ta, ta không thể tùy ý ngươi nói bậy, cho nên mạo muội góp vài lời."
Sở Triệt có chút không rõ nguyên do, "Ngươi có ý gì? Ngươi theo Nguyễn Ly tới đây, đúng hay không?"
Lạc Thanh Từ rũ mắt xuống, cười khẽ một tiếng, nàng còn chưa nói chuyện, bên dưới có Long tộc đã kìm nén không được, vài bước đi lên, kích động mà nhìn Lạc Thanh Từ, "Ngài....!Mặt nạ này, mười mấy năm trước, tại giao giới Phù Phong cùng Sài Tang, chính là ngài đã cứu ta?"
"Còn có ở bờ sông Vị Thủy Sài Tang, ngài đã cứu hai Long tộc bị đuổi giết, một Thanh Long và một Xích Long."
"Ta nhớ rõ giọng nói và mặt nạ của ngài."
Những con rồng này đều bị tách khỏi tộc sau đại chiến Nhân Long, phân tán và ẩn náo khắp nơi trong Tu Chân giới, vì tìm kiếm tộc nhân, bị tiên môn phát hiện, vây bắt săn giết.
Bọn họ có thể sống sót đều nhờ nữ nhân mặt nạ cứu, hoặc là được nàng giải thoát khi bị Tiên môn bắt đem về, hoặc là giữa đường nhận được cảnh báo của nàng, sau đó được nàng hộ tống rời khỏi nơi phục kích.
Khi đó người Tiên môn vì đoạt lấy nghịch lân của rồng mà không từ thủ đoạn, chỉ cần gió thổi cỏ lay đều sẽ không bỏ qua, rất nhiều rồng trốn sâu dưới ba thước đất đều bị đào ra tới, bị săn giết hầu như không còn.
Cho nên trong Tiên môn có người cố ý cứu bọn họ, làm cho bọn họ thập phần kinh ngạc, sau khi trở về Long tộc nói chuyện với nhau, bọn họ mới biết mình được cứu bởi cùng một người.
"Ta nghĩ trăm lần cũng không ra vì sao ngài làm vậy, nhưng vẫn luôn ghi tạc đại ân đại đức của ngài, không ngờ hôm nay trời xui đất khiến, thế nhưng ở chỗ này tương ngộ ngài."
Bọn họ lời này làm những Long tộc ở đây khiếp sợ không thôi, đừng nói Huyền Ảnh cùng Sở Triệt, ngay cả Nguyễn Ly đều đầy mặt kinh ngạc.
Lạc Thanh Từ chưa bao giờ nhắc qua chuyện này với nàng.
Tuy rằng nàng đã sớm biết sư tôn không phải tự nguyện đồ long, lại không nghĩ sư tôn không chỉ cứu mình, còn cứu nhiều con rồng khác.
Năm ấy nàng vẫn còn để ý thân phận đồ long của Lạc Thanh Từ, sư tôn như thế nào không nói ra việc này để được nàng thông cảm?
Lạc Thanh Từ cũng không ngờ sẽ gặp lại những con rồng từng được nàng cứu, năm xưa nàng chỉ nghĩ muốn hoàn thành nhiệm vụ, trước tiên phải gỡ xuống thân phận đồ long sát thần, dùng thân phận Trì Thanh yểm hộ, lại mượn lợi thế của thân phận Hoài Trúc Quân, nàng đã lặng lẽ phá hủy kế hoạch săn rồng của Tiên môn, cũng cứu được rất nhiều rồng.
Nhưng bọn họ dáng vẻ ra sao, có hay không sống sót, nàng một chút cũng không biết, cho nên căn bản không để bụng, lại không ngờ ở thời điểm này gặp bọn họ.
Trong lòng Lạc Thanh Từ có chút gợn sóng, chính mình lúc ấy bộc phát ý tưởng làm vài chuyện, bây giờ lại trở thành điểm mấu chốt cứu vãn tình thế.
Trước mắt Nguyễn Ly hiển lộ chân thân, đạt được phần lớn Long tộc tán thành, ít nhất trong mắt bọn họ, Nguyễn Ly đã không còn là nàng rồng nhỏ bị bọn họ khi dễ năm xưa.
Thật khó khăn mới lấy được chút uy vọng, nàng không thể để Nguyễn Ly bởi vì nàng mà vướng vào phiền phức.
"Đối ta mà nói đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, Tiên môn săn rồng quá hung hăng ngang ngược, ta không thể nhìn các ngươi gặp nạn cho nên mới giúp đỡ.
Hiện giờ các ngươi còn sống, đó chính là may mắn.
Như thế cũng coi như ta đền bù một vài."
Nếu vừa rồi Huyền Ảnh vẫn còn cảm thấy nghi hoặc, thì lời này đã chứng thực suy đoán của hắn.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Nguyễn Ly cố chấp như vậy, không màng tính mạng cùng hận thù mà cứu Lạc Thanh Từ, nữ nhân này, thật sự không đơn giản.
Mà bên kia, Lạc Thanh Từ nói xong liền nâng tay lên, tháo mặt nạ ra trước mắt tất cả Long tộc.
Ngũ quan thanh lãnh bị che khuất bởi chiếc mặt nạ hoàn toàn lộ ra, mặt mày sâu kín như núi xa, tự mang theo cảm giác lạnh lẽo nơi u cốc, không ai có thể quên, cũng không ai sẽ nhận nhầm.
"Ngươi là......!Ngươi là Lạc Thanh Từ!" Sở Triệt đến nay còn nhớ rõ bạch y nữ tử năm đó đi theo Thiên Cơ Tử, nàng dung nhan thanh lệ giống như trăng lạnh treo cao, ánh sáng đẹp đẽ mà không chói mắt.
Bất đồng với những thanh niên tài tuấn khác của Tiên môn, Lạc Thanh Từ thanh lãnh mà điệu thấp, dường như không có cảm giác tồn tại.
Nhưng khi ánh mắt dừng trên người nàng, lại không ai có thể dễ dàng dời đi.
Những người có mặt bên dưới ồ lên kinh ngạc, Lạc Thanh Từ thế nhưng sẽ cứu Long tộc!
"Các ngươi có nhận nhầm hay không, nàng là đồ long sát thần, người lãnh đạo tiên môn, các ngươi đều quên nàng đáng sợ đến mức nào sao? Nàng không giết các ngươi đã là may mắn, còn cứu mạng các ngươi? Buồn cười đến cực điểm!" Sở Triệt có chút luống cuống, hắn chỉ có thể cắn chặt không buông việc Lạc Thanh Từ là kẻ thù của Long tộc, nhằm hạ bệ uy tín của Nguyễn Ly.
Một khi nợ máu trên người Lạc Thanh Từ được rửa sạch, Nguyễn Ly bằng vào thân phận Kim Long, thực mau có thể đạt được nhân tâm, cho dù không thể trở thành Long Vương, cũng đã đủ tư cách kế thừa vương vị.
Lạc Thanh Từ ánh mắt lạnh băng, liếc nhìn Sở Triệt, "Ta cứu Long tộc, là chuyện đáng sợ đến mức nào, khiến ngươi như thế hoảng loạn?"
"Ngươi......! Ngươi trong tay dính đầy máu tươi Long tộc, ngươi còn dám tới đây, Lạc Thanh Từ, hôm nay chúng ta bắt ngươi phải đền lại nợ máu!" Dứt lời Sở Triệt triệt ra binh khí, lập tức muốn cùng Lạc Thanh Từ động thủ.
Nguyễn Ly không thể kìm chế được nữa, nàng đem thân rồng che trước người Lạc Thanh Từ, bảo hộ Lạc Thanh Từ chặt chẽ, nặng nề nhìn chằm chằm Sở Triệt: "Ta xem ai dám động nàng!"
"Các ngươi nhìn thấy không? Cho dù nàng là Kim Long, cũng không thay đổi được sự thật nàng là đệ tử của Lạc Thanh Từ, nàng quên nguồn quên gốc, đã sớm quên Long tộc huyết hải thâm thù.
Nàng như vậy sao có thể xứng làm Long Vương!"
Lạc Thanh Từ giơ tay ngăn cản Nguyễn Ly, lạnh lùng nói: "Ta hôm nay tới, không phải muốn Long tộc từ bỏ báo thù, cũng không phải để A Ly đăng làm Long Vương.
Ta tới chỉ để cho các ngươi một cái chân tướng.
Năm đó Nhân tộc gây ra tội nghiệt, ta đã ở Thiên Diễn Tông chiêu cáo thiên hạ.
Ta không tiếc khi sư diệt tổ, cùng điện hạ các ngươi phế bỏ Thiên Cơ Tử, báo đại thù cho Long tộc.
Điện hạ các ngươi vì vậy suýt nữa tẩu hỏa nhập ma mà mất mạng, như thế nào gọi là quên đi huyết hải thâm thù? Các ngươi vẫn luôn nhớ kỹ thù hận, nhưng kẻ khởi xướng năm đó, các ngươi đã giết được hắn chưa?"
"Chuyện này......"
"Mà hôm nay, ta theo A Ly một mình nhập Long tộc, đồng dạng là hy vọng cấp Long tộc một cái chân tướng, rốt cuộc là ai cùng Thiên Cơ Tử hại chết Long Vương, huỷ hoại Long tộc.
Chân tướng này đối các ngươi không quan trọng sao? Các ngươi thà rằng rối rắm với người bị lợi dụng là ta, lại muốn buông tha cho kẻ đầu sỏ cầm đao, chẳng lẽ đây gọi là muốn báo đại thù?"
Nàng bước tới trước người Nguyễn Ly, Nguyễn Ly xoay quanh thân thể chặt chẽ thủ nàng, một lớn một nhỏ giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, rõ ràng mâu thuẫn như vậy, rồi lại hài hòa như thế.
Kim sắc cự long to lớn cúi đầu gắt gao nhìn mạt thanh y nhỏ bé trước mắt, chuyên chú mà mềm ấm, quanh thân tản ra một luồng cảm giác bảo hộ mãnh liệt, lại mang theo đầy ngập cảnh cáo, đây là Lôi Trì không cho phép bất luận kẻ nào vượt qua, khiến đám người Sở Triệt không dám lỗ mãng.
Thấy một đám rồng bắt đầu nghị luận nói nhỏ, Lạc Thanh Từ biết hữu dụng, chỉ cần đổ thêm một liều thuốc mạnh là đủ.
Nàng ngưỡng đầu nhìn Nguyễn Ly, sau đó chậm rãi lui mấy bước.
Nguyễn Ly có chút khó hiểu, đuôi rồng theo bản năng chuyển động, muốn khoanh lại Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy kiên trì.
Nguyễn Ly không biết nàng muốn làm gì, nhưng trong lòng có loại dự cảm bất an, nhịn không được hoảng loạn nói: "Sư tôn?"
Lạc Thanh Từ cười cười, lúc này mới xoay người nhìn đám rồng bên dưới, "Các ngươi đều nghĩ A Ly là đồ đệ ta, bị ta quản chế, nàng phải trung với ta, che chở ta.
Nhưng các ngươi có biết không, ngoại trừ thân phận đồ đệ, thân phận nào của nàng cũng có thể khiến ta vượt lửa qua sông, không dám chối từ.
Ta cam tâm tình nguyện thần phục trước nàng, đem mạng ta giao phó cho nàng, tùy nàng định đoạt."
"Sư tôn, nàng đừng nói, đừng như vậy." Nguyễn Ly đôi mắt phát sáp, nàng không cần Lạc Thanh Từ thần phục nàng, càng không muốn nàng ấy vì nàng vượt lửa qua sông.
Nàng ấy là sư tôn của nàng, ái nhân của nàng, đạo lữ của nàng.
Cho dù là lời nói, cũng không thể nói như vậy.
Lạc Thanh Từ xoay người ngửa đầu nhìn nàng, Nguyễn Ly lúc này cúi đầu, cách Lạc Thanh Từ không đủ ba thước, liền như vậy nhìn sâu vào mắt nhau, Nguyễn Ly đã biết Lạc Thanh Từ định làm gì, nhưng nàng không muốn.
Lạc Thanh Từ nâng tay lên, Nguyễn Ly lại cúi đầu thấp xuống, nhẹ nhàng cọ cọ vào tay Lạc Thanh Từ, hành động này khiến cho khí thế vương giả của nàng tan biến không còn một mảnh.
Lạc Thanh Từ chỉ là chạm chạm Nguyễn Ly, sau đó vén lên vạt áo, triệt thoái về sau một bước, cúi người quỳ xuống.
Trước ánh mắt trợn to cùng tiếng gọi thất thanh của Nguyễn Ly, Lạc Thanh Từ đã huyễn hóa ra một phen chủy thủ, nhanh chóng xẹt qua tay trái, máu tức khắc mãnh liệt tuôn ra.
"Sư tôn, nàng làm gì? Nàng đứng lên, đứng lên!" Nguyễn Ly con ngươi lập tức đỏ đậm, nước mắt trong phút chốc bừng lên.
Nàng hoảng loạn phun ra linh lực, muốn mạnh mẽ kéo Lạc Thanh Từ đứng dậy, nhưng trạng huống của Lạc Thanh Từ lúc này, đã không phải nàng có thể động vào.
Trận văn khế ước đã thành hình, một khi mở trận, bất khả xâm phạm.
Lạc Thanh Từ linh lực xanh lam tuôn trào mà ra, không chút sứt mẻ quỳ gối trước mặt Nguyễn Ly, "Lạc Thanh Từ xin lập huyết thề, cuộc đời này trung với Nguyễn Ly, tuyệt không sửa đổi.
Nàng có phải điện hạ Long tộc hay không, ta không quan tâm, trong lòng ta, nàng chính là điện hạ.
Nếu nàng thật muốn thanh toán Long tộc nợ máu, mạng của ta, xin giao cho nàng tùy ý định đoạt."
Huyết sắc lan tràn trên mặt đất giống như chồi non dày đặc mọc lên, người đang quỳ sắc mặt có chút tái nhợt, lại như cũ vóc người thẳng tắp, mặt mày ôn nhu mà cứng cỏi.
Lạc Thanh Từ quỳ trước mặt Nguyễn Ly, cũng không phải dáng vẻ của kẻ yếu bị khuất phục, cũng không phải kẻ bại trận thần phục, mà giống như vị thần tướng tràn đầy uy nghiêm hướng quân vương bày tỏ lòng trung thành cùng ủng hộ, vang dội hữu lực, khí thế vô biên.
Hành động này của Lạc Thanh Từ đã phá hủy hoàn toàn lý do gây huấn của Sở Triệt, cũng đem Nguyễn Ly một lần nữa nâng lên Long tộc thần đàn.
Đã từng là cường giả Tu Chân giới, khiến người Tiên môn dõi mắt không thể vọng bóng lưng, nay tự nguyện hướng điện hạ Long tộc cúi đầu xưng thần.
Lập tức Long tộc xung quanh lại một lần đồng thời quỳ xuống, "Trung với điện hạ, trung với Long tộc!"
Nguyễn Ly nước mắt rốt cuộc nhịn không được, lúc mọi người quỳ xuống, nàng thò đi qua dán thật gần Lạc Thanh Từ.
Nàng nghe được Lạc Thanh Từ nói: "A Ly, ta nguyện trung với nàng, không cần tuyên thệ, cũng không phải ta hạ mình chịu nhục.
Đây là điều trái tim ta muốn, ta vui vẻ chịu đựng.
Nàng chớ có khóc.".