Đám người Phục Thăng hoàn toàn không dự đoán được việc này, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, vẫn là Huyền Ảnh đứng ra, vội vàng nói: "Nơi đây không thích hợp đột phá, điện hạ chạy nhanh rời đi."
Dứt lời hắn tiến lên muốn mang Nguyễn Ly đi ra ngoài, Nguyễn Ly lui về phía sau một bước tránh cánh tay hắn đưa tới, một cái xoay người hóa thành nguyên hình, lập tức nàng kim long xinh đẹp bay ra giữa đầy trời lưu quang, nơi nàng đi đến, vô số linh lực rải rác trong không trung đuổi theo nàng như những con đom đóm, như thể dải ngân hà ở phía sau nàng.
Lạc Thanh Từ bên ngoài đã cảm giác được không ổn, nàng nhanh chóng đứng dậy, một cái dịch chuyển liền đến trước lối vào thánh địa.
Hộ vệ canh giữ bên ngoài nhìn thấy nàng, tức khắc ngăn cản, "Hoài Trúc Quân, ngài muốn làm gì?"
Lạc Thanh Từ không kịp giải thích, chỉ để lại một câu, "Điện hạ các ngươi đã xảy ra chuyện."
Giọng nói rơi xuống, Lạc Thanh Từ đã xông vào cửa đá, nàng cũng đành bất chấp quy củ, bởi vì nàng phát hiện trạng thái Nguyễn Ly thực không xong.
Lạc Thanh Từ vừa nhảy vào tầng thứ ba, liền nhìn đến Nguyễn Ly đang lảo đảo bay ra ngoài.
Sắc mặt nàng biến đổi, tung người bay thẳng đến chỗ Nguyễn Ly, gấp giọng nói: "A Ly, chớ sợ."
Lạc Thanh Từ thanh âm mang theo một tia nôn nóng, nhưng lại cho Nguyễn Ly cảm giác an toàn khó tả, nàng ngước mắt nhìn về phía người đang lao đến bên mình, thân thể trong nháy mắt thoát lực, hóa nhân hình thẳng tắp ngã xuống.
Khi nàng rơi vào vòng tay mềm mại hơi lạnh như mong đợi, mặc dù cơ thể đau đến vô pháp tự chế, nhưng nàng vẫn cắn răng ôm lấy Lạc Thanh Từ, giữa hoảng loạn cùng ủy khuất sợ hãi, nàng nỉ non nói: "Sư tôn, ta sợ."
Tiếng nói của Nguyễn Ly nhiễm lên run rẩy, thậm chí tràn ra một tia nghẹn ngào, Lạc Thanh Từ nghe được tim như bị đao cắt, nàng đương nhiên biết Nguyễn Ly sợ cái gì, nàng gắt gao ôm nàng ấy, "A Ly đừng sợ, vi sư ở đây, chúng ta đi ra ngoài trước."
Nàng không có biện pháp tiếp tục trấn an Nguyễn Ly, linh lực trong người Nguyễn Ly đang cuồng loạn, mà những mảnh vụn thần thức đuổi theo đều là do cường giả Long tộc lưu lại, chúng nó vẫn đang cuồn cuộn dung nhập vào cơ thể Nguyễn Ly.
Nếu không kịp xử lý, Nguyễn Ly khẳng định sẽ nổ tan xác mà chết.
Nàng ôm Nguyễn Ly, phá vỡ hư không mấy cái dịch chuyển liền ra khỏi thánh địa.
Lần này Nguyễn Ly tiến cấp không phải là độ kiếp, Lạc Thanh Từ cũng không cần lảng tránh.
Nàng đặt Nguyễn Ly xuống, giơ tay hư không vẽ phù, tức khắc một vòng linh lực xanh băng dâng lên, bao bọc lấy các nàng ở bên trong, nàng cũng theo đó ngồi xếp bằng xuống.
Nhóm linh thức kia bị ngăn ở bên ngoài, sau khi bay vòng quanh các nàng mấy lần, không thể làm gì được nữa, chúng nó đành phải quay trở về thánh địa.
Lạc Thanh Từ không có tâm tư quản những cái đó, sức mạnh tâm linh trong người Nguyễn Ly quá mức cuồng bạo, cần thiết lập tức thế nàng ấy chải vuốt.
Việc này đã vượt xa dự liệu của nàng, khi nàng nâng tay cùng Nguyễn Ly bốn chưởng tương đối, linh lực vô pháp thừa nhận kia rốt cuộc có chỗ phát tiết, toàn bộ ùa vào trong cơ thể Lạc Thanh Từ.
Tuy Lạc Thanh Từ đã sớm chuẩn bị, nhưng cũng bị chấn động đến kinh mạch cả người đau nhức, sắc mặt chuyển trắng, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán.
Nàng cắn răng nhẫn nại, nỗ lực vận chuyển sức mạnh toàn thân, từng chút xoa dịu long tức hỗn loạn trong cơ thể Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly biết lúc này nên chuyên chú xử lý linh lực trong người, nhưng lời của Long Linh khiến nàng tâm thần đại loạn, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Lạc Thanh Từ đang cùng nàng song chưởng đối diện.
Lạc Thanh Từ giờ phút này cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ròng ròng, môi cũng không còn chút máu, làn da trắng đến trong suốt bị mồ hôi thấm ướt, cảm giác thanh lãnh nhạt đi rất nhiều, ngược lại thêm bảy phần gầy yếu, giống như một món đồ sứ dễ vỡ.
Nguyễn Ly lại nghĩ tới câu nói của Long Linh, "Ngươi hộ không được nàng."
Năm chữ này vô cùng đơn giản, lại như lưỡi đao sắc bén đâm thẳng đầu quả tim, xoáy vào tạng phủ, nàng liều mạng trở nên cường đại, đã không phải chấp nhất với báo thù, mà mục đích cuối cùng chỉ để bảo hộ Lạc Thanh Từ.
Nhưng Long Linh lại nói cho nàng, nàng hộ không được nàng ấy.
Nghịch thiên sửa mệnh, liền phải trả giá đắt.
Bởi vì đời này nàng xảy ra biến hóa, cho nên sư tôn phải trả giá hay sao? Nếu như vậy, nên là nàng trả giá, tại sao sư tôn phải chịu?
Còn có một câu làm Nguyễn Ly sợ hãi không thôi, Long Linh nói, sư tôn vốn không nên xuất hiện bên cạnh nàng.
Hết thảy quá khứ đều đang nhắc nhở Nguyễn Ly, sư tôn hiện giờ không phải vị sư tôn đời trước mà Tà Niệm nhận thức, thậm chí khả năng đã đổi thành người khác.
Chỉ là sư tôn biết tất cả những gì nàng trải qua, cùng với mọi thứ liên quan đến sư tôn đời trước, cho nên bị cưỡng ép cuốn vào trong đó.
Mà những lời của Long Linh không thể nghi ngờ lại một lần chứng thực nàng phỏng đoán.
Đời trước trong sinh mệnh của nàng có sư tôn, lại không phải vị sư tôn trước mắt, người sẽ hao hết tâm tư cùng tính mạng để bảo hộ nàng, không chút nào che giấu sự thiên vị cùng quan tâm dành cho nàng.
Tà Niệm nói Lạc Thanh Từ hiện giờ không phải sư tôn của nàng ấy, nàng ấy cũng không nói sai, vị sư tôn luôn yên lặng trả giá, lại luôn lãnh tâm lãnh tình không biểu đạt tình cảm của mình, mới là Hoài Trúc Quân nguyên bản.
Vị này Trì Thanh, là sư tôn độc thuộc về nàng, nàng quyết không cho phép, quyết không để chuyện như đời trước lại xảy ra, khiến nàng lại lần nữa mất đi sư tôn, sau đó rốt cuộc vô pháp vãn hồi.
"Ta sẽ bảo vệ nàng, sư tôn, ta nhất định làm được." Nàng si ngốc nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, trong miệng nỉ non, đáy mắt một mạt hồng yêu dã khiếp người hiện ra.
Ngực nàng đau nhức, hô hấp dồn dập, thống khổ mà kêu rên lên, bộ dáng này thế nhưng là muốn tẩu hỏa nhập ma.
"A Ly, nàng bình tĩnh lại.
Vi sư ở đây, nàng đừng suy nghĩ linh tinh, giữ vững bản tâm, thuận theo linh lực của ta, ngưng thần!"
Lạc Thanh Từ lòng nóng như lửa đốt, linh lực đôi tay dâng trào ngày càng thêm mãnh liệt, nàng nỗ lực trấn áp khí tức rồng đang tàn sát bừa bãi trong kinh mạch đan điền, đồng thời mở miệng dỗ dành Nguyễn Ly.
Hai người song tu qua rất nhiều lần, linh lực dung hợp không hề cách trở.
Tuy rằng Nguyễn Ly mất kiểm soát, nhưng sức mạnh tâm linh của nàng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng Lạc Thanh Từ.
Nghe được Lạc Thanh Từ dịu dàng nỉ non, Nguyễn Ly từ trên bờ vực mất lý trí dần tỉnh táo lại, sau khi hồi thần nàng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng tràn đầy hối hận.
Chính mình thật sự váng đầu, giờ phút này hành động bốc đồng như vậy, chẳng những không thay đổi được gì, mà còn khiến sư tôn lo lắng.
Một khi chính mình mất khống chế, cuối cùng người bị thương tổn vẫn là sư tôn.
Nàng cố gắng ổn định cảm xúc, chuyên chú vào quá trình luyện hóa linh lực, ngay sau đó truyền qua linh lực dư thừa cho Lạc Thanh Từ.
Mấy người Phục Thăng cùng Huyền Ảnh đều khẩn trương quan sát các nàng, mắt thấy linh lực cuồng loạn vừa rồi đã được kiểm soát, tâm bọn họ mới hòa hoãn xuống.
Long tức trong thánh địa vậy mà đột nhiên tiến vào cơ thể Nguyễn Ly, đừng nói Phân Thần cảnh, cho dù là Tiểu Thừa cảnh cũng tiếp nhận không nổi, dễ dàng dẫn tới kinh mạch đứt đoạn.
Huyền Ảnh nhíu chặt lông mày, nặng nề nhìn Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly là rồng, mà Lạc Thanh Từ là người, cho dù quan hệ sư đồ thì linh lực đôi bên cũng có khác biệt.
Đặc biệt sức mạnh Long Linh, trên nguyên tắc không thể nào cho phép một nhân tộc tùy ý dẫn vào cơ thể, nhưng trước mắt xem, linh lực hai người dung hòa mười phần thông thuận, hết sức ăn ý cùng uyển chuyển, điều này làm cho hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.
Trong đầu nhảy ra một ý niệm cực kỳ vượt phép, làm Huyền Ảnh không dám nghĩ nhiều một khắc, vội vàng xóa sạch.
Quá hoang đường, tuyệt đối không thể.
Hắn chỉ có thể tạm thời kìm nén suy nghĩ, chuyên tâm nhìn hai sư đồ bên kia.
Mắt thấy linh lực trong người Nguyễn Ly dần dần bình phục, Lạc Thanh Từ chậm rãi buông tay.
Những long tức này tuy rằng nguy hiểm, nhưng ở trình độ nào đó, thật sự có lợi cho Nguyễn Ly.
Đại năng Long tộc sau khi tọa hóa quy về thiên địa, để lại một phần linh lực, tinh thuần đến cực điểm, cho nên Nguyễn Ly mới có thể thăng cấp nhanh chóng.
Quá trình này tuy rằng gian nan, nhưng nàng không thể bỏ qua, có một số việc dù đau đớn cũng phải làm.
Lạc Thanh Từ yên lặng đứng lên, nhìn Nguyễn Ly đang nhắm mắt cắn răng chịu đựng cơn đau do kinh mạch bị gột rửa, trong mắt tràn đầy chua xót.
Nàng cũng nghe thấy lời Long Linh, nàng không rõ vì sao nó biết được chuyện các nàng, nhưng trong lòng nàng có dự cảm bất an.
"Hệ thống, vừa rồi là Long Linh nói, hay là nó nói?"
Hệ thống biết Lạc Thanh Từ muốn hỏi cái gì, nàng nhất thời không biết nên đáp thế nào, vấn đề này trước đây Lạc Thanh Từ cũng từng hỏi qua.
Nàng cũng vô pháp được đến đáp án xác thực từ vị Thần kia.
Hệ thống cũng cảm thấy rất khó chịu, nếu có thể nàng cỡ nào hy vọng sẽ đưa ra đáp án chém đinh chặt sắt cho Lạc Thanh Từ.
Nhưng nàng sức lực có hạn, chỉ đành tận khả năng an ủi nàng ấy, "Lạc Thanh Từ, tuy rằng ngươi chính là ta chuyển kiếp, nhưng ở thế giới này ngươi không phải ta.
Kết cục của ngươi sẽ khác, ngươi phải tin tưởng điều này."
Lạc Thanh Từ trong lòng có chút nôn nóng, nàng nhịn không được nói: "Nhưng hiện tại ta chính là ngươi, hết thảy vận mệnh đều bị Thiên Đạo nắm trong tay.
Ngươi từng nói cho ta, nếu nhiệm vụ thất bại, ta sẽ bị mạt sát, từ đấy không còn Lạc Thanh Từ ở bất luận thế giới nào.
Nếu nhiệm vụ hoàn thành, ta liền được trở lại thế giới ban đầu, tuy rằng đó là nhân quả của Lạc Thanh Từ, nhưng có công bằng với ta hay không? Ta có tình cảm và tư tưởng của riêng mình, ta không thể chỉ xem A Ly là nhiệm vụ, càng không muốn khi nhiệm vụ kết thúc liền bỏ lại nàng ấy, xem như hết thảy chưa từng phát sinh.
Thần muốn mượn tay ta bình định, rồi lại không chịu thay đổi kết cục, trên đời sao lại có chuyện ngang ngược như vậy?"
"Ta đã hỏi qua, Thần cũng chưa cho ta biết đáp án cụ thể, chứng tỏ việc này còn có chuyển cơ.
Đời trước ta cũng cho rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng bởi vì ta chấp niệm quá sâu, không chịu buông tay, liền bắt được cơ hội mong manh kia, giành lấy cục diện trước mắt này.
Ta rất tiếc vì đã lôi kéo ngươi vào, ngươi đều đầu thai chuyển thế, sự tình kiếp trước vốn không còn liên quan đến ngươi, nhưng ta xin lỗi, đây là điều tốt nhất mà ta có thể làm cho A Ly."
Lạc Thanh Từ hít vào một hơi, nàng không thể trách Hệ thống, khi đó chỉ có nàng ấy trên đời, cũng không có nàng chuyển thế, nàng ấy thực sự có tư cách quyết định kiếp sau chính mình.
"Đúng hay sai đã không quan trọng nữa, ta muốn ở lại bên cạnh A Ly, chỉ thế mà thôi." Nàng đến thế giới này nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã xem chính mình như người bản địa.
Thời đại kia đã sớm bị chôn vùi trong ký ức xa xăm, giấu kín tận đáy lòng, ngày càng trở nên mơ hồ.
Có lẽ vì đời trước nàng trả giá quá thảm, nàng cả đời tình duyên đạm bạc, duy nhất chấp niệm chỉ là Rồng Con của nàng mà thôi.
Hai kiếp nhân sinh, kiếp này hơn phân nửa đời, A Ly cơ hồ chiếm cứ trọn vẹn nàng, thật sự dứt bỏ không xong.
Hệ thống càng thêm áy náy, nàng chỉ là một mạt thần thức yếu ớt, tận chức tận trách cung cấp cho Lạc Thanh Từ thông tin cốt truyện, mà vận mệnh chính mình, nàng không cách nào làm chủ.
Nhưng bất luận thế nào, dù phải trả giá đắt ra sao, một đời này nàng nhất định tranh thủ kết cục viên mãn nhất cho Tiểu Long Tử.
Long Linh thình lình xảy ra biến hóa, dày vò Nguyễn Ly, đồng dạng dày vò Lạc Thanh Từ.
Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, nữ chính đã từng được miêu tả trên những ký tự văn bản vô hồn, ngay từ buổi đầu gặp mặt, nàng ấy đã trở nên sống động cực kỳ.
Nàng tận mắt chứng kiến Nguyễn Ly từng chút lớn lên, tham dự hầu hết thời khắc quan trọng nhất sinh mệnh nàng ấy, bồi nàng ấy từ bé rồng sữa ngây ngô, cho đến nàng rồng trưởng thành trầm ổn như bây giờ.
Cũng nhìn nàng ấy tránh trong vạt áo chính mình, thời khắc nguy nan không sợ hãi mà bảo hộ trước mặt nàng, từ Tiểu Đồ Đệ ngượng ngùng đáng yêu, biến thành người trong lòng bá đạo mà dịu dàng.
Tất cả điều này dường như thực dài lâu, lại dường như thực ngắn ngủi.
Lạc Thanh Từ đứng lên, nàng nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh hỗn loạn thông qua minh tưởng chải vuốt dần dần thanh minh, trở nên sâu lắng cùng rõ ràng.
Mái tóc nàng hơi hơi phiêu động, trúc y vải dệt mềm nhẹ như mây khói, cũng theo đó phi dương.
Các tộc nhân đều chuyên chú nhìn Nguyễn Ly, chờ đợi vị điện hạ vừa được Long Linh chọn làm Long Vương, lại lần nữa đột phá cảnh giới mới.
Mà trúc y nữ tử giống như vị thần bảo hộ đứng bên cạnh nàng, tựa như vầng minh nguyệt đứng bên mặt trời thiêu đốt, không gần không xa thủ hộ Nguyễn Ly.
Nàng không bị nắng gắt làm cho ảm đạm, mà ngược lại tản ra ánh sáng mát lạnh, xoa dịu nhiệt độ nóng rực kia.
Bỗng nhiên, vầng sáng minh nguyệt càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Lạc Thanh Từ vượt qua những thăng trầm trong tâm cảnh, ở trong được mất kiếp trước kiếp này hiểu thấu nhân sinh, đạo tâm vì thế đột phá gông cùm xiềng xích.
Nàng mở mắt ra, quanh thân ánh sáng xanh băng trào dâng dữ dội, mang theo một trận gió mạnh.
Nàng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, rời khỏi vòng linh lực phòng hộ, lập tức chìm vào tĩnh tọa, khiến cho những Long tộc kia không khỏi chấn động.
Chỉ mấy khắc thời gian ngắn ngủi, các nàng trước sau thăng cấp, này quả thực không thể tưởng tượng.
Vân Huyên mang theo một nhóm rồng tiến lên, không chút khách khí chiếm cứ chủ động, vây quanh sư đồ hai người, vừa thủ hộ vừa chờ đợi..