Hàng Long Quyết

Chương 26: 26: Vụng Trộm Lấy Hương Ngọc




Lạc Thanh Từ hiếm khi tới Thanh Hiên Các, thế nhưng nàng vẫn biết Nguyễn Ly và Tô Ngọc ở gian phòng nào.
Nàng đứng ngoài sân, duỗi tay dùng linh lực lăng không viết xuống hai chữ ngủ.

Hai ký tự màu băng lam đung đưa giữa không trung, theo ngón tay Lạc Thanh Từ chỉ, một trái một phải chui vào hai gian phòng trước mắt.
Pháp quyết này nàng tạo ra vào 16 năm trước, khi vừa đánh mất Tiểu Long Tử, trải qua vô số đêm lăn lộn mất ngủ, rốt cuộc đối chính mình rất có hiệu quả.
Kỳ thực, ôm Tiểu Long Tử trong lòng, nàng luôn ngủ rất ngon.
"Đây là vì ngươi mà có, dùng cho ngươi là thích hợp nhất." Lạc Thanh Từ khẽ mỉm cười, linh lực theo khe hở chui vào, tìm được then cửa sổ liền nhẹ nhàng đẩy ra.
Đột nhiên có tiếng leng keng vang lên, Lạc Thanh Từ thoáng giật mình, linh lực trong tay run một cái, vì thế tiếng chuông vang lên hai lần.
Lạc Thanh Từ lập tức nhận ra có điều không ổn, nàng thả ra một luồng linh lực thăm dò và bao phủ chiếc chuông.
Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, Lạc Thanh Từ cẩn thận đẩy cửa sổ, chui vào trong phòng Nguyễn Ly.
Nhìn then cài cửa mang theo Tiểu Lục Lạc, trong lòng nàng không diễn tả được là kinh ngạc hay buồn cười.

Đứa trẻ này khi ngủ vẫn còn phòng bị như vậy sao? Từ nơi nào nghĩ ra trò mai phục này? Đột nhiên nàng vỗ vỗ trán, đây là khi còn bé mình dạy cho nàng ấy.
Nàng mau mau nhìn dưới chân, cũng còn may Rồng Con không có rải tro hay bày trận pháp.
Nếu không phải trước đó nàng đem người làm cho hôn mê, tiếng lục lạc vừa rồi cũng có thể khiến nàng bại lộ.

Nàng vỗ vỗ ngực, sửa sang lại quần áo tiến vào.
Trời đã khuya, nhưng trản đèn trong phòng Nguyễn Ly vẫn sáng.

Lúc Lạc Thanh Từ đi vào, Tiểu Long Tử đang đoan chính ngồi xếp bằng trên giường, chỉ là hai mắt nhắm nghiền, cho thấy nàng đã bị ép tiến vào mộng đẹp.
Lạc Thanh Từ thở dài: "Thực sự không ngoan, ta đã dặn không được luyện công, ngươi còn ở đây thử nghiệm tĩnh tọa.

Ngươi bây giờ chỉ là thân thể phàm thai, ăn nhiều một chút lại đi ngủ sớm mới tốt.

Mười sáu tuổi thân thể còn đang phát triển, cũng không sợ không cao lên....! ây, không còn lớn nữa."
Lạc Thanh Từ nhìn kỹ người trên giường, tuy gặp mặt đã mấy ngày, nhưng đây là lần đầu nàng không hề cấm kỵ gần gũi ngắm nhìn nàng ấy.
Trông cũng ra dáng thiếu nữ thân cao chân dài, Lạc Thanh Từ không khỏi nghĩ, đều 16 năm, không biết bản thể nàng ấy bao lớn rồi, có phải giống như phụ vương, biến thành một đại long?
Trong sách cũng không nói đến Long tộc bao nhiêu tuổi sẽ trưởng thành, 16 tuổi phòng chừng bản thể vẫn là đứa trẻ.
Rồng Con đang ngủ nhẹ đóng hai mắt, khi còn bé lông mi dài lại mật như cái quạt nhỏ, bởi vì trong giấc ngủ triệt để thả lỏng, lông mày cũng không nhăn lại, trên mặt không còn là ngụy trang nữa.


Lông mày điềm đạm, thanh tú như búp bê.
Lạc Thanh Từ nhịn không được đưa tay vuốt ve sườn mặt của nàng, lại nặn nặn gò má nàng, mềm mềm đạn đạn, thật là có điểm trẻ con mập mạp.
Các đường nét trên gương mặt Lạc Thanh Từ giãn ra, nàng dĩ nhiên đang cười, nhưng tấm mặt tê liệt này không hề biểu lộ một tia cảm xúc.
Hệ thống nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy tình cảnh này.

Thật sự là nhân thiết tan vỡ.
"Ôi, rốt cuộc có thể sờ ngươi, phải biết khi còn bé, ngươi đều tùy tiện cho ta vuốt ve đấy." Lạc Thanh Từ đầy mắt thỏa mãn, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm Tiểu Long Tử, năm xưa nàng thích nhất là loát bờm rồng, hiện giờ đổi thành cái cằm trơn mịn, nhưng cảm giác vẫn rất tốt.

"Cũng không biết 16 năm nay ngươi sống có tốt hay không, về nhà có bị thúc thúc bắt nạt không." Lạc Thanh Từ đã chịu đựng rất nhiều năm, tấm lòng lão mụ tử bị đè nén đã lâu lần thứ hai dâng trào, ở bên tự mình lẩm bẩm cằn nhằn nửa ngày, nhưng Tiểu Long Tử căn bản không thể đáp lời nàng.

Chỉ là nói xong, Lạc Thanh Từ liền trầm mặc, thân thể Rồng Con kinh mạch đều tổn thương trầm trọng, khẳng định 16 năm này trôi qua không tốt.
"Tại sao không dùng phương thuốc ta để lại? Chẳng lẽ tìm không thấy nguyên liệu? Nhưng bên trong Xích Dương Linh có rất nhiều dược liệu, sao ngươi không lấy ra?" Nàng nhíu mày không thể hiểu, đồng thời đưa tay đem Tiểu Long Tử nâng dậy.
Nàng do dự một chút, vẫn là tay chân nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng, Nguyễn Ly liền mềm mại tựa ở vai nàng.

Bờ vai Lạc Thanh Từ có chút gầy gò, Nguyễn Ly dựa lại đây cũng không an ổn, trực tiếp chôn đầu vào ngực nàng.
Thân thể Tiểu Long Tử ấm áp, hô hấp mang theo nhiệt khí phả vào cổ nàng, kích cho nàng nổi một tầng da gà.
Một luồng nhiệt ý theo đó lan tràn từ cổ ra khắp toàn thân, nàng mau mau vươn tay chỉnh chỉnh tư thế cho Tiểu Long Tử, để mặt nàng ấy hướng về chính mình.

"Chúng ta đều là nữ tử, khi ngươi còn bé có nơi nào mà ta chưa thấy qua, ôm thế này một chút cũng sẽ không có chuyện gì." Lẩm bẩm, nàng lấy ra một viên đan dược đút cho Tiểu Long Tử.
Đây là Thất Phẩm Ôn Linh Hoàn, tuy công dụng chữa trị kinh mạch không bằng Tố Linh Hoàn, nhưng trước mắt trong tay nàng chỉ có vật này, chỉ có thể tạm thời cấp cứu.
Nếu nàng không đến, Tiểu Long Tử nhất định sẽ làm theo ý mình, bướng bỉnh mà ngồi luyện công cả đêm, dẫn tới kinh mạch toàn thân căng đau khó nhịn.
Dùng linh lực đẩy đan dược vào trong yết hầu nàng, Lạc Thanh Từ đỡ Nguyễn Ly nằm xuống, hai ngón tay đặt ở đan điền của nàng, một luồng linh lực theo đó chậm rãi thấm vào.
Lạc Thanh Từ nhắm mắt lại, cẩn thận ôn dưỡng từng tấc từng tấc kinh mạch của người trong lòng, mãi đến khi chải vuốt xong ba lần, Lạc Thanh Từ mới thu hồi linh lực.
Thở dài một hơi, Lạc Thanh Từ xoa xoa mi tâm, đứng lên ngáp một cái.
"Không được rồi, đều đã ba giờ sáng, khó trách ta buồn ngủ như thế.

Lớn tuổi, không thức trắng đêm cùng ngươi được." Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng đặt người nằm lên giường, phủ phủ chăn cho nàng, sau đó một cái thuấn di trở về phòng chính mình.
Nhìn nhìn giường ngủ, Lạc Thanh Từ có chút nhíu mày, "Nếu có thể thuấn di, vì sao ta phải khổ công leo tường trèo cửa sổ?"
Nàng đánh cái Tịnh Thân Quyết, sau đó mệt mỏi ngã xuống giường.


"Ngươi đã Phân Thần, không Tích Cốc thì thôi, lại còn phải đúng giờ ngủ, còn muốn ngủ nướng, thật sự...."
Hệ thống hỏng bét đột nhiên tuôn ra một tràng trong đầu nàng, vẫn là đang phun tào chính mình, điều này khiến cho Lạc Thanh Từ vốn đang mơ màng hơi tỉnh lại một chút.
"Chẳng lẽ ngươi cũng đã đánh vỡ hệ thống thiết rồi? Lại mở miệng trào phúng ta, mười mấy năm qua đây là lần đầu.

Nói đến ngủ, đêm dài không đi ngủ thì lấy sức đâu chăm sóc Rồng Con của ta?" Nàng mơ mơ màng màng, sau đó liền chìm vào mộng đẹp.
Hệ thống ngậm miệng, nó thật đã đứng trên bờ vực sụp đổ hệ thống thiết.

Còn chưa đến lúc nhắc nhở chuyện của nàng, nó vẫn nên giả chết tiếp đi thôi.
Sáng hôm sau mặt trời còn chưa ló dạng, Nguyễn Ly đã thốt nhiên tỉnh giấc, nàng kinh ngạc phát hiện bản thân đang nằm trên giường, còn đắp chăn kỹ càng.

Nàng nhíu chặt lông mày, thử hít sâu mấy hơi, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoán.
Nàng cố gắng nhớ lại một chút, đêm qua nàng dĩ nhiên không có gặp ác mộng.

Những hình ảnh lộn xộn, những ký ức xé thành mảnh vụn kia cũng không dằn vặt nàng nữa.
Sau đó nàng đầy mặt nghi hoặc, tối hôm qua chính mình rõ ràng đang ngồi thiền, có lý nào lại nằm xuống giường ngủ?
Nghĩ như vậy nàng càng cảm thấy quỷ dị, mau mau đánh giá khắp phòng, nghĩ đến cái gì nàng xuống giường kiểm tra cửa sổ.

Lục lạc vẫn còn nguyên chỗ cũ, cũng không có dấu vết bị chạm vào, chẳng lẽ mình đa nghi rồi?
Thử xoay xoay tay làm vài động tác nhẹ, nàng phát hiện một vấn đề, cơn đau nhức toàn thân khó có thể chịu đựng, một đêm trôi qua vậy mà phân tán không còn bóng dáng.
Nàng thử vận chuyển linh lực, vẫn còn đau, thế nhưng đã khá hơn hôm qua rất nhiều, thực sự kì quái.

Trong lòng đầy ngập nghi hoặc, nàng nhớ tới viên ngũ phẩm đan dược mình được phân phát khi vào Trạch Viện, nó có hiệu quả lớn như vậy sao?
Đại khái đêm qua ngủ ngon, hiện tại tinh thần của nàng rất tốt, liền không định ngủ tiếp nữa, đứng dậy nghĩ không thể liều lĩnh sử dụng linh lực, vậy cũng nên luyện kiếm cho tốt một chút.
Nàng lấy ra trường kiếm chính mình, ở trong sân múa.

Bởi vì không có cách nào dẫn khí nhập thể, nàng chỉ còn cách rèn luyện thể chất, lấy tốc độ cùng sức mạnh bù lại.

Một thanh trường kiếm không được linh lực gia trì, trong tay nàng vẫn mang theo mười phần kiếm khí, nhất thời Thanh Hiên Các đều tràn ngập tiếng kiếm minh.
Lạc Thanh Từ mới ngủ không được bao lâu, đã bị động tĩnh bên kia đánh thức.

Nàng có khí rời giường nghiêm trọng, thậm chí sắc mặt đen đến không cần ngụy trang nữa.
Nàng nhịn lại nhẫn, mái tóc dài xõa tung, chỉ mặc một thân đồ ngủ đứng dậy, muốn đi tìm đầu sỏ gây tội.
"Nhắc nhở, nhắc nhở, nhân thiết đổ nát! Nhân thiết đổ nát!"
Lạc Thanh Từ cắn răng chịu đựng, duỗi tay cầm áo choàng khoác hờ lên người, mặt không đổi sắc đem ngọc trâm tùy tiện vãn tóc, lặng yên không tiếng động nhảy lên đầu tường Thanh Hiên Các, nhìn Nguyễn Ly đang luyện kiếm.
Quả nhiên là Tiểu Long Tử, khi còn bé luôn thích ở trong ngực giẫm giẫm sữa đánh thức nàng, lớn rồi cũng không đổi.
Nếu không phải Rồng Con mà đổi thành bất kỳ ai khác sáng sớm phiền nhiễu nàng, nàng nhất định không nói hai lời một chưởng đem người đánh bay.

Có điều nhìn một chút, cơn giận vì đang say ngủ bị quấy rối của nàng liền tiêu tán, thậm chí trong lòng có chút chua xót.

Bởi vì bộ kiếm pháp mà Tiểu Long Tử đang luyện, chính là năm xưa nàng thường luyện cho nàng ấy xem.
Cũng không phải công pháp cao thâm gì, chỉ là kiếm quyết dành cho đệ tử mới bắt đầu luyện kiếm.

Lạc Thanh Từ trong quá trình luyện đã kết hợp thêm Tuyệt Tình Kiếm Quyết, cũng xem như độc nhất vô nhị.
Tiểu Long Tử học rất khá, kiềm tùy tâm động, chiêu thức nước chảy mây trôi, hẳn là luyện qua rất nhiều lần.
Nhất chiêu vừa đâm ra, Nguyễn Ly liền thấy được Lạc Thanh Từ đang lặng lẽ ngồi trên bờ tường, nàng nhất thời giật mình, kiếm theo đó tuột khỏi tay bay tới.
Ánh mắt Lạc Thanh Từ quét qua, trường kiếm liền lăng không ngưng lại, tranh một tiếng cắm xuống trước mặt Nguyễn Ly.
"Sư tôn." Nguyễn Ly vội vàng hành lễ, dư quang liếc đến dáng vẻ Lạc Thanh Từ, không khỏi có chút sững sờ.
Ngày thường nàng đều thấy Lạc Thanh Từ ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, đoan trang nhã chính, vừa nhìn chính là dạng người vô cùng nghiêm cẩn.
Mà lúc này Lạc Thanh Từ khoác hờ áo bào, làm lộ ra miên phục trắng thuần bên trong, mái tóc nửa tán nữa vãn, đôi lông mày lạnh lẽo cũng bị mấy sợi tóc mái buông xuống hòa tan không ít.
Cho dù đối phương là kẻ thù giết cha diệt tộc, Nguyễn Ly cũng nhịn không được trong lòng cảm khái, Lạc Thanh Từ dung mạo thật sự thanh tú.
"Tô Ngọc nên nhắc nhở ngươi, trước giờ Thìn cần giữ yên lặng." Lạc Thanh Từ không nhanh không chậm nói.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Nguyễn Ly vẫn ngoan ngoãn nhận sai, "Đồ nhi nhất thời quên, xin sư tôn trách phạt."
Lạc Thanh Từ chăm chú nhìn Nguyễn Ly, xem Tiểu Đồ Đệ giấu 800 con mắt ở đâu, sơ hở một chút là nàng ấy lại như vậy, đây cũng không phải dấu hiệu tốt.

Đổi là ngày trước, Tiểu Long Tử đều chui xuống sông ngậm một miệng nước phun phun nàng, làm cho nàng tỉnh lại.
Tâm tư của nàng vừa lệch, lập tức nhịn không được nhíu mày, gần nhất nàng luôn nhớ đến chuyện năm đó, đầy cõi lòng đều là hình ảnh Rồng Con.

Định thần lại, nàng nghiêm túc nói: "Kiếm pháp vừa rồi, là ai dạy cho ngươi?"
Lạc Thanh Từ nhìn sắc mặt Tiểu Long Tử hơi giãn ra, trong lòng không khỏi buồn cười.

Thế nhưng Tiểu Long Tử rất nhanh giấu đi cảm xúc, quy củ nói: "Đồ nhi từ nhỏ lưu lạc giang hồ, nhờ vận khí mà gặp được một vị tán tu, nàng dạy cho ta bộ kiếm pháp này, cũng tặng cho ta một số linh phù dùng bảo toàn tính mạng."

Tốt lắm, dựng lên kịch bản còn rất khớp, Rồng Con tố chất tâm lý không tệ.

Ừm, mà nói Trì Thanh ta là tán tu, cũng không sai.
"Ngươi luyện rất tốt, xem ra vị kia dạy vô cùng tận tâm.

Vậy nàng ấy thế nào rồi?" Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lạc Thanh Từ đột nhiên hỏi ra một vấn đề.
Hỏi xong nàng liền nhìn thấy Tiểu Long Tử cả người cứng đờ, trầm mặc không nói.

Giữa lúc nàng có chút hối hận, Tiểu Long Tử chợt mở miệng, "Nàng chết rồi."
Trong giọng nói mang theo tia bình thản cùng cô đơn, như thể chuyện này là sự thật.
Lạc Thanh Từ bị ba chữ kia nghẹn đến suýt nữa té xuống vách tường, bàn tay nắm chặt trong ống tay áo, ở trong lòng một trận bạo phát.
Tiểu Long Tử, Gấu Con này, Sói mắt trắng kia, sao có thể nói như vậy, nàng chết hồi nào! Nàng sống rất khá, được không? Tuy rằng ngày đó là nàng không đúng, nhưng nàng đã nuôi dưỡng Rồng Con lâu như vậy, một chút tình cảm đều không có sao?
Lạc Thanh Từ vẻ mặt miễn cưỡng, nàng đang nghẹn ngào mà Cẩu Hệ Thống lại ở kia cười vào mặt nàng.

Cái thứ bại hoại giả chết này, báo đời vô dụng, còn có mặt mũi cười nàng?
"Ngươi còn mặt mũi cười, đây là ai gây ra? Nếu không phải ngươi, ta sẽ ném nàng sao? Ta nuôi nàng rất tốt đẹp, một nàng rồng con ngoan ngoãn khả ái như vậy, bị các ngươi hại ra nông nỗi này."
Nguyễn Ly cũng không biết Lạc Thanh Từ đang điên cuồng nhổ nước bọt hệ thống, chỉ là nhìn đối phương sắc mặt đông lạnh không nói một lời, trong lòng nàng có chút thấp thỏm.

Chẳng lẽ Lạc Thanh Từ phát hiện cái gì rồi?
Đợi Lạc Thanh Từ phát tiết xong, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Ly: "Kiếm pháp không tệ, nhưng ngươi chớ luyện nữa.

Ngươi đã vào Thiên Diễn Tông, những chuyện kia tạm thời quên đi."
Trái tim Nguyễn Ly thắt lại, mím mím môi: "Vâng."
"Vốn là muốn để ngươi nghỉ ngơi, sau đó đi Huyền Phong tìm Thất diệp Lưu Ly Hoa cùng Tuyết Liên Quả.

Nhưng hôm nay ngươi phạm lỗi lầm, liền phải nhận phạt.

Ngày mai, ngươi liền chính mình lê n đỉnh núi." Nói xong, Lạc Thanh Từ cũng không dám nhìn Tiểu Long Tử, phất tay áo biến mất không còn bóng dáng.
- ------------------------------------
* Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn lúc đầu: ta nuôi phải Sói Mắt Trắng hay sao?
Sư tôn lúc sau: Có phải nàng khắp nơi nói với người khác rằng, ta đã chết?
Tiểu Long Tử:........



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.