Hàng Ma Tháp

Chương 19: Vĩ thanh



Ba ngày sau, đạo giả khởi hành. Hi Di đi trước y một bước, Thượng tiên không hề lây dính một chút khói lửa nhân gian vì hai người bọn họ mà cảm thấy khinh bỉ sâu sắc, “Thực khiến cho người ta không nhìn nổi.”

Ngao Khâm đưa tiểu đạo sĩ đến bên cổng thành. Không nghĩ tiết trời y hệt như khi đến nơi đây, mưa phùn tầm tã. Trong tay đạo giả cầm một chiếc ô bằng giấy dầu. Suốt dọc đường đi Ngao Khâm dặn dò y không ngừng, làm người phải tỉnh táo, phải cẩn thận, làm gì cũng phải để ý một chút, đừng để người ta ba xạo mấy câu mà đã bị lừa bán mất. Lại dặn tới dặn lui, “Hi Di luôn đối xử tốt với ngươi, ngươi đi theo y học cái gì cũng được, riêng cái tính tình quái gở tệ hại kia của y thì đừng có bắt chước, bằng không sẽ không được người ta thích đâu.”

Tiểu đạo sĩ một mực gật đầu. Bước chân mỗi lúc một chậm, trong lòng chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhìn đến người bán rong nọ ngồi tựa dưới mái hiên, đi qua chiếc cầu đá trắng hình vòm cong cong, lướt qua hoa đào thấp thoáng, cổng thành đã hiện lên trước mặt.

Ngao Khâm dừng bước dưới cửa thành, “Tiễn người ngàn dặm rồi cũng phải biệt ly, ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi.”

Tiểu đạo sĩ cũng không từ chối, lưng đeo trường kiếm bước một bước ra ngoài. Y như khi đến, trong cửa ngoài cửa, đều là một bóng dáng cô đơn.

“Ngao Khâm !” Y đứng ngoài cửa quay đầu lại.

Tim Ngao Khâm đột nhiên nảy mạnh, trong đôi mắt đen trong veo của đạo giả in rõ bóng hoa đào liễu rủ dưới cây cầu đá sau lưng hắn.

“Nếu ngươi theo ta ra khỏi thành, ta sẽ ở bên ngươi.” Mưa làm nhạt nhòa dung nhan của đạo giả, khiến hắn chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng tiểu đạo sĩ cong lên như vành trăng non.

Ngao Khâm đứng yên tại chỗ, “Ngươi gạt ta.”

“Ta không lừa ngươi.”

“Thật chứ ?”

“Thật.”

“Một lời đã định ?”

“Một lời đã định.”

“Thua ngươi cũng không được đổi ý.”

Hắn quả nhiên tươi cười bước ra cửa, chân còn chưa hạ xuống, tiểu đạo sĩ bên ngoài đã dùng hết sức vọt trở về, hung hăng chặn hắn lại, đẩy hắn về bên trong, hai người ngã xuống mặt đất, cả hai đều chật vật.

Ngao Khâm ngồi trên nền đất cúi xuống nhìn mái tóc đen như mực của tiểu đạo sĩ, “Thấy chưa, ta còn chưa ra khỏi cửa ngươi đã đổi ý rồi.”

“Ngươi là tên khốn kiếp.” Úp mặt vào lòng hắn, tiểu đạo sĩ lại khóc, tiểu đạo sĩ năm đó có đau thế đau nữa cũng không rơi một giọt nước mắt mà bây giờ cả khuôn mặt đều ướt đẫm, “Ngao Khâm, cái tên khốn kiếp nhà ngươi.”

Ngao Khâm đưa tay quệt nước mắt cho y, “Là ta khốn kiếp, cho nên ngươi phải rời khỏi ta thật xa.”

Y lại càng khóc dữ hơn, thì thào mắng hắn một lần lại một lần, “Ngươi rõ ràng là không thể ra khỏi thành ! Ngươi ra khỏi thành sẽ hồn phi phách tán.”

Ngao Khâm nhặt chiếc ô lên che cho cả hai người, “Thì ra là ngươi biết.” Khẩu khí vẫn như chẳng có gì quan trọng.

Sao lại có thành trải qua ba trăm năm mà dáng vẻ vẫn y như trước, một chút cũng không hề thay đổi ? Người bán rong bày hàng dưới mái hiên, cây cầu đá màu trắng bắc qua sông, ven sông còn có liễu xanh cùng hoa đào, thậm chí cả những người phụ nữ nhiều chuyện ngày ngày bán đồ ăn trong thành cùng ca cơ bán rẻ tiếng cười ngọt ngào trên hồng lâu, không nơi nào phủ dù chỉ một chút bụi đất.

Tòa thành trước mắt này chẳng qua là một ảo cảnh hắn dùng phép thuật dựng nên, là bộ dáng ban đầu tích từng chút một trong trí nhớ. Cơn mưa xuân vĩnh viễn không bao giờ dứt để vào hạ. Bởi vì khi ta và ngươi mới gặp nhau, cảnh tượng là trong cơn mưa lúc dừng lúc tạnh như thế này.

“Tòa thành này, cũng là lồng giam của ta.” Ngao Khâm thản nhiên nói cho y, “Năm đó sau khi ngươi không còn, ta vẫn ở nơi đây.”

Ban đầu thường xuyên nhớ lại thuở trước, từ khi mới quen đến kết thúc sau khi gặp lại, từng mảnh ký ức hỗn loạn, bỗng nhiên lại nhớ đến đoạn này, bỗng nhiên lại nhớ đến đoạn kia. Ban đêm cũng từng có một giấc mộng, trong mộng là cảnh hành hình năm đó, Phương Thiên Họa Kích vốn đã như một phần cơ thể lần đầu tiên run lên trong lòng bàn tay, lúc đâm vào giữa hai chân mày tiểu đạo sĩ, trong lòng xẹt qua một cơn đau bén nhọn, đau đến dường như không thể tự kiềm chế, hai mắt chua xót đến dường như có thể chảy ra hai dòng máu đỏ sậm, cuối cùng ngay cả một giọt lệ cũng không rơi, trơ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của đạo giả bị máu nhuộm đỏ.

Tiểu đạo sĩ khi đó vẫn cười, thời khắc cuối cùng tỉnh táo lại một chút, mở to đôi mắt đen như mực nhìn vào tận đáy lòng hắn, “Ta vẫn nghĩ rằng người đó chính là ngươi, thật khờ.”

Cứ như vậy rốt cuộc không ngủ được nữa, trốn vào thư phòng lôi những cuốn sách lưu từ năm đó ra xem đi xem lại.

Tháp từ hắn mà dựng, thành vì hắn mà xây, một mình hắn ở bên trong, ngày ngày nhìn thời gian trôi qua như bức tranh lặp lại một lần rồi một lần. Cuối cùng cũng không ra được. Hàng ma tháp, thứ bị hàng thực ra chính là hắn.

“Đạo sĩ không chịu nghe lời, bảo ngươi đừng vào trong tháp, ngươi lại đi vào.”

Hắn cười nhẹ giọng quở trách y, “Giờ ngươi đã biết, ngươi đi vào động phủ của yêu quái rồi, muốn ra cũng không dễ dàng vậy đâu.”

Đạo giả siết chặt vạt áo hắn đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, “Vì sao ?”

Ngao Khâm vuốt mái tóc y, “Ngươi đã vào xem rồi, còn hỏi nữa.”

Tháp để trấn ma, tâm ma. Của ngươi, cũng là của ta.

Ngọn tháp khí phách hùng hồn đến vậy, bên trong lại chỉ đặt một hộp gấm nho nhỏ, mở ra nhìn một cái, hai mảnh giấy trắng thuần, giấy trong trắng như lê hoa, mực đen như mặt bàn gỗ mun, chữ ít ỏi hai hàng, chữ nối vào nhau đến nét cuối cũng không đứt lìa.

Nguyện cùng quân triền miên, chí tử phương hưu

Nguyện cùng người triền miên, đến chết không chia lìa

Lời nói giống hệt nhau, một tinh tế một cuồng loạn, xuất phát từ bút tích của hai người. Một là ngươi, một là ta.

Đạo sĩ ngốc, ở chung với ngươi lâu, ngay cả bản quân cũng đều trở nên có chút ngu xuẩn.

Tiểu đạo sĩ khóc đến nghẹn ngào túm chặt vạt áo hắn, “Vậy ngươi còn thả ta đi ?”

Ngao Khâm liền nắm tay y, “Ngươi muốn đi, ta sẽ buông tay. Ta vĩnh viễn không học được cái kẻ hèn nhát Đông Viên kia, giữ ngươi lại, chưa biết bao giờ lại không nhịn được mà bắt nạt ngươi. Huống chi, ma cũng không thể tồn tại trên thế gian này, Hàng ma tháp cùng lắm cũng chỉ nhất thời trấn được ma tính của ta, tháp rồi cũng sẽ đổ, đến lúc đó ta không thể tránh khỏi con đường bị tru diệt, ta không muốn để ngươi thấy.”

Mưa nặng hạt thêm, bong bóng nước nổi lên trên nền đá xanh rải mặt đường.

Đạo giả quần áo ướt đẫm gằn từng tiếng như chém đinh chặt sắt, “Ta cũng không biết mình còn chống đỡ được bao lâu, có khi sẽ đi trước ngươi một bước không chừng. Ngao Khâm, ngươi phải nhớ kỹ, ta muốn ngươi phải nhìn ta đi trước rồi mới được tan thành mây khói. Ngươi có thể lừa gạt ta bắt nạt ta, duy nhất chuyện này ngươi không thể gạt ta !”

Ngao Khâm có chút sững sờ.

Đạo giả chậm rãi đứng dậy, kéo tay áo hắn đi lên cầu, “Ngươi không phải Đông Viên, ngươi là Ngao Khâm. Vừa rồi khi ngươi vừa bước chân ra khỏi thành ta liền biết, người ta muốn tìm đã tìm được rồi. Ngươi còn muốn ta đi đâu nữa ?”

Dịu dàng không dịu dàng, hàm hậu không hàm hậu, thậm chí đến lương thiện cũng chẳng lương thiện, thế cũng không sao, chỉ bằng mẩu giấy kia, chỉ bằng trăm năm cô tịch, chỉ bằng tháp này thành này, như vậy là đủ rồi, cái gì cũng đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.