[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 88: Ngoại truyện (Hạ)



Edit: hồ ly lông xù

Diệp Vân nhất thời hoang mang, nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng đến hôn lễ của Trình gia hôm nay.

Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt, tiểu Trình Mạt đã trưởng thành và chuẩn bị kết hôn.

Hôm nay vợ chồng Trình Cẩm đặc biệt cao hứng, tuy nhiên họ cũng có chút tiếc nuối.

Bông cải nhỏ đáng yêu mà nhà mình tỉ mỉ che chở, rốt cục cũng bị heo cuỗm mất rồi...

Trái tim có chút đau nhói.

Chú rể: ...

''Chúc mừng!''

Sở Hoài tiến về phía Trình Cẩm đang đứng trước cổng chúc mừng.

Trình Cẩm chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, đã nhiều năm như vậy, mặc dù hai nhà bọn họ hợp tác chặt chẽ với nhau, nhưng Trình Cẩm vẫn như cũ không có quá nhiều thiện cảm với Sở Hoài.

Hơn nữa, năm đó cô nhỏ bất ngờ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn...

Trình Cẩm vẫn luôn nghi ngờ Sở Hoài chính là người đứng sau mọi chuyện, những năm qua hắn cùng Sở Hoài hợp tác, mục đích là muốn điều tra chân tướng thực sự chuyện cô nhỏ bị bắt cóc năm đó.

Trong lòng Sở Hoài biết rất rõ mục đích của Trình Cẩm, nhưng hắn vẫn vui vẻ cùng Trình Cẩm hợp tác.

Dù sao, đây cũng là những người cuối cùng trên thế giới này có mối liên hệ với Lăng Hiểu, chỉ có người nhà Trình gia.

Đây chính là phương thức hắn nhớ tới Lăng Hiểu.

**

Hôm nay, biệt thự của Trình gia khách khứa đặc biệt nhiều, Sở Hoài không cùng những tân khách khác đứng trò chuyện vui vẻ trong vườn hoa, hắn lặng lẽ lên lầu một mình.

Trên lầu hai của biệt thự Trình gia chính là phòng ngủ của chủ nhân, mỗi một gian phòng ngủ, cửa phòng ngủ đều là phong cách khác nhau.

Sở Hoài lặng lẽ bước lên lầu rồi đứng trước cửa một phòng ngủ lớn.

Hắn không làm gì cả, chỉ lẳng lặng đứng yên như vậy.

Lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Trình Tiêu một thân tây trang đen từ bên trong bước ra, chợt thấy Sở Hoài, ánh mắt Trình Tiêu lập tức nguội lạnh: ''Anh đứng đây làm gì?''

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, từ bên ngoài có thể thấy toàn cảnh bên trong.

Bên trong phòng ngủ được trạng trí rất ấm áp, trên giường chất đầy đồ ăn vặt ngon và phổ biến nhất, chiếc bàn bên cạnh giường có đặt một tấm ảnh chụp chung rất lớn, đó là tấm ảnh đại gia đình Trình gia kỉ niệm tiểu Trình Mạt vừa tròn một trăm ngày, trong đó người cười vui vẻ nhất chính là Lăng Hiểu.

Mà căn phòng này, đương nhiên là phòng ngủ trước đây của Lăng Hiểu.

Hôm nay là một ngày hạnh phúc, mà mỗi lần có dịp vui vẻ như vậy, Trình Tiêu lại vô thức nhớ tới cô nhỏ, nhớ tới người đã vĩnh viễn rời xa bọn họ.

Lăng Hiểu ra đi rất đột ngột, cho tới bây giờ Trình Tiêu vẫn cảm thấy lúc đó cô nhỏ đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến cái chết bi thảm như vậy, tất cả những điều này đều là một âm mưu.

Mà người đứng sau tấm màn đen tối đó chính là...

''Sở Hoài.''

Trình Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hoài: ''Mặc dù mười mấy năm nay tôi vẫn chưa tìm được bằng chứng chứng minh anh là người mưu hại cô nhỏ của tôi, nhưng tôi và anh trai sẽ không từ bỏ.''

''Tuỳ cậu.''

Sở Hoài tỏ vẻ thờ ơ.

Hắn thực sự không quan tâm.

Lăng Hiểu đã chết trong ngực hắn, sau khi Lăng Hiểu ra đi, Sở Hoài tự tay an táng cho cô, không ai biết Lăng Hiểu thực sự ở nơi nào.

Chỉ có Sở Hoài mới biết.

Hắn đích thân đem cô an táng ở một nơi mà chỉ mình hắn biết.

Từ đó về sau, thế giới của cô thực sự chỉ có mình hắn.

... ...

Đám cưới của Trình gia được tổ chức rất hoành tráng.

Sau khi rời khỏi biệt thự Trình gia, ánh mắt Sở Hoài chứa đựng sự phức tạp mà không ai hiểu được ——

Lăng Hiểu, người nhà của em vẫn ổn.

Cháu gái của em đã kết hôn rồi.

Em xem, tôi đã tận mắt chứng kiến giúp em.

Thật tốt.

Sở Hoài không trực tiếp quay về Sở gia, hắn một mình lái xe đến biệt thự tư nhân ở ngoại ô thành phố S.

Đây là nơi hắn đã giam lỏng Lăng Hiểu.

Sở Hoài lấy một túi đồ ăn vặt lớn từ trong cốp xe, kèm theo một chai rượu ngon.

Sau khi Lăng Hiểu chết, Sở Hoài an táng cô ngay trong vườn hoa của căn biệt thự này.

Từ đó trở đi, chỉ cần hắn nhớ tới cô, hắn sẽ tới nơi này ——

''Hôm nay Trình Mạt kết hôn, chồng con bé tên là Nghiêm Cẩn, mấy năm nay Nghiêm gia cũng khá có tiếng trên thương trường, tài lực lại hùng hậu, Nghiêm Cẩn rất thương Trình Mạt, con bé rất hạnh phúc.''

''Thằng nhóc Trình Hạo kia đã cao hơn rồi, nhóc con đó càng ngày càng giống Trình Cẩm. Mặc dù khi thằng bé chào đời em đã không còn trên đời này nữa, nhưng tôi sẽ giúp em chứng kiến mọi thứ về Trình gia.''

''Đúng rồi, Trình Tiêu và Trình Cẩm vẫn còn điều tra sự thật về vụ tai nạn năm đó của em, nhưng chuyện đó tôi đã bố trí lâu như vậy, dĩ nhiên bọn họ không thể nào tra ra được. Lại nói về Trình Tiêu, mấy năm gần đây Trình Tiêu sống rất tốt, cậu ta đã xây dựng lên Câu lạc bộ thể thao điện tử, gần đây còn tham gia giải đấu quốc tế và dành được hạng cao, em cũng cảm thấy mừng cho cậu ta phải không?''

''Uhm, còn có... Hôm nay tôi mang đến cho em đồ ăn vặt mới nhất của công ty chúng tôi, nó chắc chắn rất hợp với khẩu vị của em.''

Sở Hoài ngồi trong vườn hoa ngắm hoa nở trước mặt khẽ thì thầm, vừa nói, vừa rót rượu cho bản thân.

Trong nháy mắt, phảng phất như thời gian quay ngược trở lại.

Hắn dường như thấy bản thân mình trong quá khứ.

Hắn thấy hắn đang đứng trong sân sau của cô nhi viện Thiên Sứ, mà trước mắt hắn, một cô bé xinh xắn đang ngồi trên băng ghế dài mỉm cười ranh mãnh ——

''Để chị đây nói cho nhóc biết nha, trên thế giới này, có rất nhiều thứ không thể chia sẻ cùng người khác, tỷ như người mà nhóc yêu, còn có... khoai tây chiên của chị đây, nhóc... hiểu chưa?''

Giọng cô bé vẫn thật êm tai như vậy.

Sở Hoài ngẩn ngơ cười cười.

Đúng.

Là em nói với tôi.

Vợ... vĩnh viễn không thể chia sẻ với người khác.

Cho nên..

Em có tôi là được rồi.

Chỉ một mình tôi trông coi em, là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.