Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 20: Nếu cậu làm nũng



Trước khi đến đây, Ngu Minh Nhã đã nghĩ đến khả năng khác.

Như Ngu Trà muốn tìm so bì với cô ta, hoặc là không chống cự được dụ hoặc của giới giải trí, muốn chặn Vương Thành Thuận giữa đường, sau đó vẫy đuôi lấy lòng, cuối cùng đạt được một nhân vật trong phim.

Rốt cuộc khuôn mặt của em gái cô ta cũng rất đẹp.

Cô ta chưa từng nghĩ đến tình huống Vương Thành Thuận sẽ nói vậy, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ chưa kịp phản ứng lại, trong lòng loạn thành một đoàn.

Ngu Trà được chọn làm nữ chính?

Vậy cô ta thì sao?

Ngu Minh Nhã lập tức trở nên sợ hãi, dù sao vẫn là cô gái chưa đến mười tám tuổi, căn bản không chịu đựng được kích thích như vậy.

Vương Thành Thuận thấy biểu tình cô ta không đúng, lên tiếng dò hỏi: "Bạn học Ngu Minh Nhã, cô không sao chứ?"

Ngu Minh Nhã bị tiếng kêu này lấy lại tinh thần.

Cô ta tươi cười, nói: "Đạo diễn Vương, thì ra ngài xem trọng em gái tôi, tôi còn tưởng rằng... Bất quá em tôi không muốn, làm chị gái tôi cũng không thể can thiệp suy nghĩ con bé."

Tốt nhất đừng tham gia!

Đôi mắt hình viên đạn của Ngu Minh Nhã nhìn Ngu Trà, bây giờ hận không thể đem cô ra thiên đao vạn quả, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Ngu Trà đã bị chết đi mấy lần.

Dựa vào cái gì mà nó được chọn?

Cô ta không đủ xuất sắc sao?

Tất cả mọi người đều biết cô ta được chọn, kết quả lại bị Ngu Trà nhanh chân chiếm được, vậy sau này làm sao cô ta có chỗ đứng trong trường?

Ngu Trà nhìn Ngu Minh Nhã đang bực tức, ngược lại nổi lên tâm tư trêu chọc cô ta, nói với Vương Thành Thuận: "Đạo diễn Vương, tôi cũng không đồng ý, bất quá nếu bộ phim có thể hấp dẫn tôi, tôi có thể đóng."

Vương Thành Thuận hỏi: "Thật vậy chăng?"

Ngu Minh Nhã đồng thời lên tiếng: "Không được!"

Ngu Trà cười hỏi: "Sao lại không được?"

Cảm nhận được cảm xúc của cô, Lục Dĩ Hoài như suy nghĩ gì đó, liếc mắt nhìn thấy Ngu Minh Nhã đang nhảy dựng lên.

"Đúng vậy, sao lại không được." Vương Thành Thuận cũng nói: "Bạn học Ngu Minh Nhã, cô thấy có gì không được, nói cho tôi nghe một chút?"

Ngu Minh Nhã là chưa nghĩ kĩ mà chỉ buột miệng thốt ra, muốn Ngu Trà không đi đóng phim, cô ta nắm chặt bàn tay, "Trà Trà, bây giờ là thời điểm học tập mấu chốt của em, sao lại có thể đem tâm tư đặt lên chuyện khác."

Lo lắng của Vương Thành Thuận cũng là chuyện này.

Vì Ngu Trà học ở lớp thường, nếu đi đóng phim, tất nhiên thời gian học tập sẽ bị mất đi, đến lúc đó mất nhiều hơn được, là ông sai.

Ngu Trà chớp chớp mắt, ngữ khí ngây thơ: "Chị gái, chị cũng như vậy nha, em tin tưởng chị có thể, em nhất định cũng có thể."

Vương Thành Thuận vừa nghe cô nói vậy cũng nhớ tới một đống lời nói chủ nhiệm Lưu nói về Ngu Minh Nhã, đều ca ngợi cô ta học tập tốt, tiến vào giới giải trí cũng không làm ảnh hưởng việc học.

Giới giải trí rất ít người có thể cân bằng hai việc trên.

Ngu Minh Nhã nghe cô nói thì đồng tử co lại, chỉ muốn lớn tiếng nói sao có thể, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Em gái sao em lại ——"

Vương Thành Thuận ngắt lời cô ta: "Bạn học Ngu Minh Nhã, nếu cô có thể làm được, tôi tin tưởng em gái cô có thể làm được."

Mặt Ngu Minh Nhã trắng bệch, "Đúng vậy, đạo diễn Vương nói đúng."

Bộ phim có cơ hội lớn như vậy, giải thưởng quốc tế lớn đều ở trước mắt, vậy mà lại để tiện nhân Ngu Trà lấy đi sao?

Cô ta thấy Vương Thành Thuận đã bắt đầu nói khái quát nội dung bộ phim, hoàn toàn để cô ta qua một bên, tức giận càng lớn, cắn răng rời đi.

Trương Tuyết vẫn đứng đằng kia, cũng có thể nghe được đoạn đối thoại đó, trong lòng kinh ngạc không nhỏ.

Vốn tưởng rằng Ngu Minh Nhã đứng thứ nhất, kết quả kết quả ngược lại bị em gái hành đao đoạt ái.

"Minh Nhã, cậu không sao chứ?" Trương Tuyết bước lên an ủi nói: "Cũng không biết Ngu Trà dùng thủ đoạn gì, lại có thể đạt được cơ hội đó, phi."

Ngu Minh Nhã lạnh mặt.

Cô ta mở lòng bàn tay bị cô ta nhéo tạo thành mấy miệng vết thương, da đã trầy, lúc nãy ở đằng kia hoàn toàn không cảm nhận được đau lớn.

"... Ngu Trà sao lại cứ như âm hồn không tan, Minh Nhã cậu có cảm thấy khoảng thời gian này cô ta luôn cùng cậu đối nghịch, lúc nãy lại ở cùng Lục Dĩ Hoài, bây giờ là chó cậy thế chủ sao? Ỷ vào có Lục Dĩ Hoài ——"

"Đừng nói nữa!"

Trương Tuyết bị quát lớn, sợ tới mức ngậm miệng lại.

Ngu Minh Nhã cũng nhận thấy ngữ khí của mình rất dọa người, hít sâu một hơi, nói: "Lúc nãy tâm tình mình không tốt, Trương Tuyết, cậu cũng biết, nên ngữ khí mới kém đi, cậu hiểu mà đúng không."

"... Mình biết." Trương Tuyết cẩn thận nhìn cô ta, giọng nói có chút nhỏ: "Mình không nói nữa, về lớp học tiết tự học đi."

Lúc này Ngu Minh Nhã mới vừa lòng gật đầu, muốn quay đầu lại nhìn xem, lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể lập tức bước về phía trước.

Trương Tuyết theo sau cô ta, cô ta đúng là đã bị Ngu Minh Nhã làm cho khiếp sợ.

Gia cảnh Trương Tuyết bình thường, bạn học trong lớp tuy đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng bình thường nhìn vào thứ khác là biết họ là con nhà giàu, so ra thì cô ta hoàn toàn thua kém.

Nên cô ta đi theo Ngu Minh Nhã, vì tính tình cô ta tốt, hơn nữa phi thường hào phóng, trực tiếp cho cô ta vài cái túi xách.

Trương Tuyết không thể rời bỏ loại sinh hoạt xa xỉ này.

Nếu như phát hiện Ngu Minh Nhã không phải như cô ta thể hiện, cô ta (Trương Tuyết) cũng sẽ không vạch trần, bởi vì cô ta (Trương Tuyết) vẫn muốn sống trong vòng tròn của con nhà giàu, cô ta muốn đi lên hàng cao nhất.

Tiền mới là thứ cô ta muốn nhất.

Sau khi cự tuyệt Vương Thành Thuận, Ngu Trà cùng Lục Dĩ Hoài tiếp tục trở về.

Vương Thành Thuận là một đạo diễn tốt, nhưng trước mắt cô cũng không muốn tiến vào giới giải trí, nếu muốn trả thù Ngu Minh Nhã, vậy cũng sẽ chọn con đường khác.

Nên cuối cùng đạo diễn Vương cũng không yêu cầu quá mạnh mẽ, chỉ sợ cuối cùng vẫn phải chọn nữ sinh nghệ thuật Trần Khinh Vân kia.

Cũng không biết lần này, Trần Khinh Vân có thể bị thương hay không.

Kỳ thật Ngu Trà nghi ngờ Trần Khinh Vân bị thương là do Ngu Minh Nhã ra tay, nhưng đời trước cô không chú ý đến việc này, nên cũng không rõ ràng tại sao lại như thế này, chỉ biết Trần Khinh Vân bị đám du côn trong trường nhốt trong toilet, bị xối nước rồi phát sốt, lặp đi lặp lại mấy lần, giọng nói bị phá.

Một học sinh nghệ thuật, đi theo con đường nghệ sĩ, giọng nói bị mất đi thì cơ hồ con đường bị chặt mất một nửa, đặc biệt ngành điện ảnh vì để thể hiện thật tốt nhân vật trong phim, phần lớn đều chọn sử dụng giọng thật.

Trần Khinh Vân mất vai nữ chính trong phim của Vương Thành Thuận, cũng mất đi tương lai thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí.

Nếu đúng là do Ngu Minh Nhã làm ra, vậy cô ta thật quá đáng sợ.

"Nhìn đường." Lục Dĩ Hoài đột nhiên mở miệng, ngữ khí khó hiểu: "Có phải em muốn té chết ở đây?"

Ngu Trà vội vàng hoàn hồn, nhìn thấy phía trước là ngã rẽ, vậy mà cô còn đẩy Lục Dĩ Hoài đi thẳng về đó, xém chút nữa đã đụng trúng bồn hoa ở giữa.

Sắc mặt cô đỏ ửng, "Tôi vừa suy nghĩ vài chuyện."

Lục Dĩ Hoài hỏi: "Từ chối đạo diễn, bây giờ lại hối hận?"

"Mới không có." Ngu Trà trở về con đường đúng, "Nếu tôi từ chối, thì đã nghĩ đến hậu quả."

Cô đã chết đi một lần, bây giờ đã biết chính xác mục tiêu của mình, sẽ không vì người không liên quan mà phá hỏng nó.

"Em muốn vào giới giải trí sao?"

"Không muốn."

"Một chút cũng không muốn?"

"Nếu muốn thì tôi đã đáp ứng rồi."

Lục Dĩ Hoài ừ một tiếng, một lát sau, khi đến khu dạy học lại lên tiếng: "Nếu em muốn, tôi có thể giúp."

Ngu Trà có chút kinh ngạc, hỏi: "Anh giúp tôi như thế nào a?"

Sắc mặt Lục Dĩ Hoài trầm xuống: "Em muốn đi?"

Ngu Trà không biết tính tình hắn sao lại thay đổi, bất quá nghĩ đến việc bây giờ hắn đang bệnh, kiên nhẫn nói: "Không có, là tôi tò mò, tôi thật sự không muốn tiến vào giới giải trí."

Cô bảo đảm một lần nữa.

"Tôi có rất nhiều phương pháp." Lục Dĩ Hoài nhướng mày, ngược lại nói: "Nếu em không tiến vào, một cái cũng không cần phải biết."

Ngu Trà: "..."

Tần Du cùng Tô Ngọc theo kịp phía sau thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn thấy Lục ca trêu Chị dâu nhỏ, cũng thật khôi hài.

"Chị dâu nhỏ, cậu nhớ phải nhẹ nhàng nha." Tần Du đưa ra ý kiến, "Lục ca thích ăn mềm, nếu cậu làm nũng thì sẽ nói cho cậu biết."

Ngu Trà nga một tiếng, tựa hồ đang suy nghĩ tính khả thi.

Mặc dù Lục Dĩ Hoài không định nói, nhưng lỗ tai không nhịn được động động, muốn nghe được cô có thể đưa ra đáp án gì.

Cho đến khi nghe được một câu.

"Tôi sẽ không làm nũng đâu, dù sao cũng không tiến vào đó, vậy không hỏi." Ngu Trà nói chuyện lý lẽ mười phần, "Phần còn lại giao cho các cậu."

Tần Du: "..."

Sao lại không đi theo lẽ thường như vậy.

Sau khi dặn dò, Ngu Trà kéo hai người Lâm Thu Thu về lại lớp năm, ba cô gái đi song song với nhau, mang theo hơi thở thanh xuân tươi đẹp.

Tần Du lén nhìn sắc mặt Lục Dĩ Hoài, không nhìn ra hắn có tức giận hay không, trong lòng có chút lo bất an lo sợ.

Tình yêu làm hắn thật khó hiểu.

Vài ngày sau, đạo diễn Vương Thành Thuận tuyên bố nữ chính được chọn, là Trần Khinh Vân lớp nghệ thuật.

Việc này trực tiếp tạo ra sóng to gió lớn ở Nhất trung.

Buổi tối trước đó, tin tức Ngu Minh Nhã được chọn truyền ra, những bạn học bát quái đăng lên Weibo, vòng bạn bè, không ít người biết được tin này.

Các cô cũng không thấy ngoài ý muốn khi Ngu Minh Nhã được chọn, rốt cuộc cô ta đã từng đóng một bộ phim, bước vào giới giải trí.

Nhưng bây giờ, lại không phải là Ngu Minh Nhã.

Khi Ngu Minh Nhã đến trường, dọc theo đường đi nhận được không ít ánh mắt, có buồn bực, có vui sướng khi người gặp họa, có trào phúng.

Ngày thường thì cô ta rất hưởng thụ được làm tâm điểm chú ý, nhưng hôm nay trong lòng khó chịu, muốn trực tiếp mắng bọn họ, không cho bọn họ nhìn nữa.

"Tối qua tin tức truyền đi như vậy, tôi còn tưởng là thật sự đã được chọn, ai biết được thì ra chỉ là tin giả."

"Học sinh lớp nghệ thuật được tuyển cũng đúng, xuất thân chính quy, lại đóng phim của Vương Thành Thuận, chắc chắn tương lai sẽ rất tươi sáng."

"Ngu Minh Nhã không được tuyển, thật quá kém cỏi."

"Tôi thấy kỹ thuật diễn của cô ta không tốt, tôi xem bộ phim lần trước, cô ta diễn quá khoa trương, vậy mà ai cũng thổi phồng cô ta."

"Đừng nói đó là thủy quân?"

"..."

Nghe những suy đoán kia, Ngu Minh Nhã tức giận đến đỏ mặt tía tai, xây dựng tâm lý thật tốt, vào lớp học.

Mặc dù Trương Tuyết không định tìm xui xẻo, nhưng vẫn nói: "Minh Nhã, vai diễn đã được xác định, là Trần Khinh Vân lớp nghệ thuật được chọn."

Ngu Minh Nhã sửng sốt, "Không phải Ngu Trà?"

"Không phải." Trương Tuyết cũng muốn biết tại sao, "Có thể cuối cùng đạo diễn Vương Thành Thuận cũng cảm thấy không phù hợp?"

Ngu Minh Nhã lại không thấy vậy.

Cô ta nghĩ đến một khả năng, gắt gao cắn môi dưới, ngược lại một ngọn lửa không tên bùng lên.

Sợ là không phải Vương Thành Thuận phát hiện cô không hợp, cô ta đoán là do Ngu Trà từ chối Vương Thành Thuận.

Cuối cùng Vương Thành Thuận lại chọn học sinh nghệ thuật!

Ngu Minh Nhã không quen biết Trần Khinh Vân kia, nhưng Trương Tuyết đã hỏi thăm qua, đưa cho cô ta hình chụp, "Đây là Trần Khinh Vân."

Trần Khinh Vân trong hình cùng lắm chỉ là thanh tú, trên mặt thậm chí còn có mụn, khuôn mặt so ra còn kém hơn cô ta, càng không nói đến Ngu Trà.

Người như vậy mà cũng được chọn?

So với việc Ngu Trà được coi trọng, Ngu Minh Nhã cảm thấy việc Trần Khinh Vân được chọn rất vô lý, cũng không thể tiếp thu được.

Nếu như Ngu Trà được chọn, cô ta có thể an ủi là do Ngu Trà quá đẹp, mà Trần Khinh Vân được chọn chỉ có một khả năng, kỹ thuật diễn của cô ta rất tốt, Vương Thành Thuận vô cùng vừa lòng.

Đây là nói kỹ thuật diễn của cô ta kém.

Cô ta tức giận chuyện Ngu Trà, tối hôm qua phải đập vỡ đồ đạc trong phòng mới có thể bớt bực tức đố kỵ.

Cô ta click mở Weibo.

《 thanh xuân mười tám tuổi 》 vì ngoài ý muốn marketing màm nổi tiếng, tuy không đạt đến độ cao nhất, nhưng có thể làm một bộ phim mạng.

Vì sắp đến tập cuối, khoảng thời gian này không ít fan kêu cô ta đưa ra vài thông tin ngoài lề, có người còn ghép đôi cô ta với nam chính.

Ngu Minh Nhã không thích người đó, vẻ ngoài bình thường, hơn nữa vẫn chưa tốt nghiệp cao trung (cấp ba), sao lại có thể xứng đôi với cô ta.

Nhưng fan cp năng lực rất lớn, bộ phim nổi tiếng một phần là nhờ vào bọn họ, nên cô ta không thể biểu hiện ra ngoài.

Ngu Minh Nhã soạn một bài Weibo đăng lên.

【 Vài ngày trước vừa tham gia ứng tuyển một bộ phim

của đạo diễn nổi tiếng, có thể là do mình có chút không đủ tốt, đầu tiên là sau khi kết thúc buổi tuyển thì em gái được đạo diễn nhìn trúng, bây giờ thì người khác đã được chọn, có phải Minh Nhã vẫn chưa nỗ lực đủ hay không [ nước mắt ]】

Cô ta phải suy nghỉ cặn kẽ rồi mới đăng lên, đã bôi đen Ngu Trà, còn khóc lóc kể lể bản thân ủy khuất, thậm chí có khả năng còn bôi đen Trần Khinh Vân.

Weibo này của cô ta rất nhanh đã có fan bình luận.

"Minh Nhã cậu xuất sắc như vậy, là do bọn họ không thấy chỗ tốt của cậu."

"Sao em của cậu luôn làm ra chuyện xấu, tôi thấy là do cô ta cố ý, chặn lại đạo diễn trên đường, tự đề cử mình?"

"Ai có thể xuất sắc được như Minh Nhã?"

Nhìn thấy bọn họ an ủi, tâm tình Ngu Minh Nhã cuối cùng cũng khôi phục lại, lại đăng một bài Weibo: 【 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình vẫn còn chỗ cần tiến bộ, mình sẽ tiếp tục nỗ lực, lần sau nhất định sẽ có thể】

Các fan lại tiếp tục khích lệ, khuyên cô ta hãy mau quên đi, căn bản không suy xét đến hậu quả cô ta đăng bài Weibo.

Ngu Minh Nhã cũng không thấy sẽ có hậu quả gì.

Cùng lúc đạo diễn Vương Thành Thuận cũng đăng Weibo, tuyên bố nữ chính của mình đã xác định, bất quá lại không nói tên.

Fan Weibo của đạo diễn thường không nhiều lắm, ông cũng không ngoại lệ.

Fan của Ngu Minh Nhã tùy tiện tìm một chút là biết Vương Thành Thuận, rất nhiều trong đó là học sinh tiểu học trung học, chỉ xem vài phim thần tượng ngọt ngào, rất thích truy đuổi thần tượng, bình thường không chú ý đến phim điện ảnh, còn tưởng ông chỉ là đạo diễn nhỏ.

Ngay lập tức, Weibo của Vương Thành Thuận bị tấn công.

Tuy không nhiều fan, nhưng vẫn có, rốt cuộc Vương Thành Thuận cũng vừa được đề cử giải thưởng, hơn nữa vừa vặn lại chán ghét đám diễn viên không có kỹ thuật diễn.

Hai đám người trực tiếp cắn xé nhau.

Mặc dù chưa lên hot search, nhưng một vài diễn đàn cùng account marketing cũng nhắc đến việc này, truyền bá trong phạm vi nhỏ.

Khi chủ tịch bát quái Lâm Thu Thu biết chuyện này cũng cười đến điên rồi, "Ngu Minh Nhã cho là fan của cô ta là tai to mặt lớn gì a."

Ngu Trà cũng không đoán được sẽ có chuyện này, đánh giá nói: "Cô ta có khả năng vác đá đập chân mình, nhưng không có khả năng kết thúc đơn giản."

Lâm Thu Thu nói: "Kia nhưng không."

Cô ấy còn đang muốn cung cấp tin tức cho Ngu Trà, thấy cô cầm một bịch đồ căng phồng chuẩn bị ra ngoài, "Cậu muốn đi đâu a? Trong túi cậu là gì vậy, sắp rớt ra rồi."

Vừa nói xong, có vài viên kẹo rớt xuống.

Ngu Trà bay nhanh mà nhặt lên, "Không đi đâu cả."

Lâm Thu Thu úc một tiếng: "Được rồi, mình đã hiểu, cậu đi đi, hướng về con đường hạnh phúc rộng lớn dũng cảm bước đi!"

Hết chương 20

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.