Lâm Thu Thu bĩu môi, “Mình có ba hoa gì à, mình đây là muốn chúc phúc cho tương lai của cậu, không lẽ cậu muốn mình nguyền rủa cậu a.”
Ngu Trà bất đắc dĩ, “Được rồi.”
“Cậu quan tâm hắn như vậy, cậu nói đi, mình nói sai chỗ nào?” Lâm Thu Thu giải thích, “Cậu cũng đừng nói hai người chỉ là bạn tốt.”
Hai chữ Ngu Trà chuẩn bị nói ra bị nghẹn lại: “…”
“Không phải chứ, cậu đúng là sắp nói vậy a?” Lâm Thu Thu không thể nhịn cười, cười ha ha, bây giờ toàn trường đều biết hai người có quan hệ mập mờ.”
Ngu Trà thở dài, “Các cậu hiểu lầm rồi.”
Đời này cô thật sự không có quan hệ như vậy với Lục Dĩ Hoài.
“Cậu chưa thấy hình chụp trên Tieba a.” Lâm Thu Thu lấy điện thoại ra, nhấn nhấn một lúc, đưa màn hình ra cho cô, “Cậu nhìn ánh mắt của cậu khi đối diện với Lục Dĩ Hoài đi.”
Ngu Trà nói: “Mình là quan tâm hắn.”
Lâm Thu Thu lấy lại điện thoại, cười hì hì nói: “Cậu quan tâm hắn, hắn cũng quan tâm cậu, không thành vấn đề.”
Ngu Trà nói: “Cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ.”
Cô không đặt lời nói của Lâm Thu Thu trong lòng, lập tức ra khỏi lớp.
Sáng nay cô không đi học cùng Lục Dĩ Hoài.
Lớp một chỉ mới có một nửa người đến lớp, Ngu Trà chỉ đứng ở cửa ngay bàn Lục Dĩ Hoài, sáng sớm cũng không có nhiều người để ý, cho dù có cũng không thấy việc cô đứng chỗ Lục Dĩ Hoài có vấn đề gì.
Lúc trước đúng là Lục Dĩ Hoài đã nổi giận vì hồng nhan, ai cũng biết quan hệ hai người không bình thường, không cần bọn họ lắm miệng, có khi đó còn là tình thú của hai người họ.
Ngu Trà đem một nắm kẹo đặt vào, lại để thêm một hộp sữa, sau đó mới nhanh chân về lớp.
Cô nhớ đến chuyện Lâm Thu Thu nói trên Weibo lúc nãy, lên nhìn một chút, không nghĩ rằng hôm qua vừa đăng truyện lên, hôm nay lại có thêm không ít bình luận hỗn loạn, có chút khó nghe, liếc mắt một cái thì biết là do fan của Ngu Minh Nhã đăng.
“Nghe nói cô vừa đoạt vai diễn của chị gái, có đúng vậy không?”
“Nhìn cô ta như vậy là biết blbq (kỹ nữ).”
“Truyện tranh gì mà giống tiểu thuyết Mary Sue, thật khó coi.”
“Trà Trà vẽ thật đẹp, đi cùng đại ma vương đến hội trường xem diễn sao ha ha ha ha ha.”
Fan cố định bây giờ của Ngu Trà là những người đó, sau đó hàng ngày sẽ có thêm không ít người mới, các cô nhìn những bản vẽ đó, đều đoán rằng cô lấy ý tưởng từ bản thân.
Vì nữ chính “Trà Trà” cùng tên với chủ Weibo.
Vốn dĩ đặt tên không khó, chủ Weibo cũng không phải lười, chỉ sợ đây là vẽ cuộc sống của chính mình.
Cặp đôi trong truyện có khả năng có thật ngoài đời làm các fan vô cùng vui vẻ.
Nên khi có người đến đây làm loạn, các fan đều chủ động cãi lại bọn họ, có chị em đặc biệt táo bạo dẫn người đi cắn xé lại.
Ngu Trà xóa bỏ vài bình luận bôi đen.
Cô không muốn nhìn thấy những người ghê tởm đó trên Weibo, đây là nơi cô ghi lại cuộc sống của mình, nếu có dính dáng đến Ngu Minh Nhã thì sẽ không thú vị.
…
Tần Du đến lớp đầu tiên, theo sau là Tô Ngọc, Lục Dĩ Hoài khoan thai đến muộn.
Trong hộc bàn là một ít lễ vật cùng thư tình, vừa nhìn là biết được bỏ vào sau khi tiết tự học tối hôm qua kết thúc, mỗi lần đều như vậy.
“Đúng là bám riết không tha.” Tô Ngọc tùy tiện cầm một phong thư hồng nhạt, “Phong thư này tôi rất quen thuộc, chắc cũng đã tặng một tháng rồi.”
Lục Dĩ Hoài không cần nhìn đã ném đi.
Đôi mắt Tần Du sáng lên, nhìn thấy trong hộc là một ít đồ vật lung tung rối loạn, “Quà tặng hôm nay đúng là phong phú, nhìn đống kẹo kia đi, sao lại nhiều như vậy.”
Không lẽ bọn họ nghe nói lần trước Lục Dĩ Hoài không ném kẹo đi?
Tần Du và Tô Ngọc trơ mắt nhìn ngón tay Lục Dĩ Hoài khẽ nhúc nhích, lấy ra vài viên kẹo từ bên trong, còn lại đều ném cho bọn Tần Du.
Tô Ngọc: “Tôi ăn.”
Tần Du nhỏ giọng nói nhỏ với hắn, “Cái đó giống với loại lần trước, chắc chắn là do cùng một người tặng.”
Tô Ngọc tỏ vẻ hắn đã hiểu.
Giữa trưa, Ngu Trà và hai người Lâm Thu Thu đến nhà ăn.
Trần Khinh Vân và bạn bè của cô ấy cũng đến nhà ăn, bây giờ cô ấy đã nổi tiếng trong phạm vi nhỏ, đi bên ngoài cũng nhận được ánh mắt chăm chú của người khác.
Đúng lúc này, phía trước có ba nữ sinh đi qua.
Trần Khinh Vân không khỏi nhìn kỹ, cô gái ở giữa có dáng người tinh tế, sườn mặt tinh xảo xinh đẹp, thỉnh thoảng cười rộ lên sẽ thấy lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Nữ sinh kia thật xinh đẹo.” Cô ấy khích lệ nói.
“Cô ta là em gái Ngu Minh Nhã.” Bạn cô ấy nhỏ giọng nói nhỏ: “Giống như Ngu Minh Nhã, ai cũng không để vào mắt, cậu đừng đến gần cô ta.”
“Sao lại thế.” Trần Khinh Vân nghi hoặc nói: “Mình cảm thấy thoạt nhìn cô ấy thoải mái hơn so với chị mình, cậu không thấy vậy sao?”
Mấy ngày trước cô ấy tham gia buổi tuyển của
Vương Thành Thuận, sau đó ở hậu trường nghe thấy Ngu Minh Nhã được chọn, nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo đắc ý của cô ta thì không thích.
Không nghĩ rằng chính cô lại được chọn.
Đạo diễn Vương Thành Thuận nói thật với cô, cô là người đứng thứ hai, người thứ nhất là một nữ sinh tên Ngu Trà, chỉ là cô ấy không muốn.
Thật ra Trần Khinh Vân không oán hận, dù sao bây giờ vai diễn này cũng là của cô.
Thật ra cô không quen biệt Ngu Trà, chỉ mới nghe nói qua, trước kia là “em gái Ngu Minh Nhã”, bay giờ là “người bên cạnh Lục Dĩ Hoài”.
Cho nên cô ấy khá tò mò với Ngu Trà.
Vừa vặn các cô ấy xếp hàng sau nhóm Ngu Trà, Trần Khinh Vân không tự giác mà chú ý một chút, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô thì càng thích.
Lúc Ngu Trà xoay người bưng cơm thì đối diện với ánh mắt Trần Khinh Vân, phát hiện bị người khác nhìn lén, lập tức đỏ mặt.
Trần Khinh Vân cũng ảo não, bị người khác phát hiện nhìn lén như vậy cũng thật xấu hổ.
Ngu Trà cười nhạt, gật đầu với cô ấy.
Trần Khinh Vân cũng ngơ ngác nhìn theo.
Mãi đến khi rời khỏi hàng, tìm được một bàn, Lâm Thu Thu mới hỏi: “Lúc nãy là hẳn là Trần Khinh Vân, cô ấy cũng rất dễ nhìn.”
Ngu Trà nói: “Cô ấy rất phù hợp đi đóng phim.”
Nếu không Vương Thành Thuận cũng không chọn cô ấy, gương mặt kia nhìn rất có hiểu biết, rất dễ làm người khác nhớ kỹ, trong giới giải trí có thể được như vậy cũng rất khó.
Trần Khinh Vân xảy ra chuyện quả thật rất đáng tiếc.
Ngu Trà không nhớ hôm đó là ngày nào, nhưng chắc là sẽ vào hai ngày này, vì Vương Thành Thuận vẫn chưa rời đi.
Nếu là do Ngu Minh Nhã làm, chắc chắn là muốn đoạt lại vai diễn lần nữa, nên sẽ làm vào lúc Vương Thành Thuận vẫn còn ở đây.
Cô không phải thánh mẫu, nhưng cũng không máu lạnh vô tình.
Làm sao để nhắc nhở cô ấy, nếu nói thẳng là cô ấy sẽ bị nhốt trong toilet rồi bị dội nước, mất đi giọng nói, chỉ sợ người đầu tiên Trần Khinh Vân muốn giết là cô.
Ngu Trà yên lặng ghi tạc việc này tạc trong lòng.
Một buổi chiều yên bình không có chuyện gì.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Ngu Trà theo mọi người đi ra cổng trường.
“Tối nay cậu không đi cùng Lục Dĩ Hoài a?” Lâm Thu Thu hỏi: “Mình còn nghĩ rằng cậu muốn vứt bỏ bọn mình.”
Ngu Trà nói: “Mình có như vậy bao giờ, đừng bôi nhọ mình.”
Thượng Thần bổ sung: “Lúc trước a.”
Ngu Trà không muốn đi cùng Lục Dĩ Hoài khi tan học, vì sẽ có rất nhiều người nhìn bọn họ, cô không có thói quen bị người khác nhìn chăm chú.
Dù sao cũng sẽ cùng ngồi xe về nhà, đoạn đường ngắn này thì tính gì.
Giữa đoàn người rộn ràng nhốn nháo, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng nghị luận của các nữ sinh ——
“Tối nay Trần Khinh Vân không đi cùng các cậu a, mình muốn hỏi một chút về cách diễn của cậu ấy.”
“Không.” Một nữ sinh khuôn mặt tròn tròn nói:
“Sau khi tan học cậu ấy đã bị một nam sinh kêu nên rời đi rồi, mình cũng không biết đi đâu, đã nhắn tin nói với cậu ấy mình đi trước, nếu cậu muốn hỏi thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
Một nữ sinh khác nói: “Có phải yêu đương không?”
Nữ sinh mặt tròn suy đoán nói: “Có thể là tìm cậu ấy báo tin, gần đây bên ngoài lớp chúng tôi cũng có nhiều nam sinh đi qua.”
“Không phải Trần Khinh Vân yêu thầm lớp trưởng sao.”
“Yêu thầm là yêu thầm, báo tin là báo tin.”
“Cứ vậy đi.”
Lúc Ngu Trà đi ngang qua bọn họ thì nghe được đoạn hội thoại kia, suy nghĩ một chút thì liên tưởng đến sự kiện kia.
Cô vỗ cánh tay Lâm Thu Thu, “Thu Thu, mình để quên đồ trong lớp, các cậu về trước đi, lát nữa mình sẽ ngồi xe về.”
Vừa nói xong, Ngu Trà liền trở lại khu dạy học, lớp nghệ thuật nằm phía sau lớp bình thường của bọn họ, đi qua hành lang là đến, mà nằm giữa hai khu này là toilet.
Vì chỉ có vài lớp nghệ thuật nên đều nằm ở lầu một.
Trong thời gian này, tin tức của Trần Khinh Vân đều truyền khắp trường, cô không cần hỏi thăm cũng biết.
Có vài phòng còn sáng đèn.
Ngu Trà bước nhẹ, tầng lầu lớp của Trần Khinh Vân chỉ có một toilet.
Cô nhìn từ xa, cửa toilet không có ai.
Đến khi lại gần, Ngu Trà nghiêng tai lắng nghe một chút, cũng không có tiếng động gì, bên trong an an tĩnh tĩnh, giống như không có ai.
Một mình ở toilet vào buổi tối rất đáng sợ.
Ngu Trà đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua thì phát hiện một cửa phòng đóng lại, chốt cửa bị một sợi dây buộc vào cửa sổ, không thể mở ra từ bên trong.
Học sinh lớp nghệ thuật sau khi hết tiết tự học đều đã rời đi hết, căn bản sẽ không ở lại trường, nên Trần Khinh Vân sẽ không được ai cứu.
Ngu Trà tháo dây thừng, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Trần Khinh Vân té xỉu nằm trên sàn, cả người ướt đẫm, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Cô chạy nhanh đến vỗ mặt Trần Khinh Vân.
Trần Khinh Vân không hề có động tĩnh.
Ngu Trà ngồi xổm tại chỗ suy nghĩ vài giây, quyết định kêu xe cứu thương, “… Ở đây có một bạn học té xỉu, hôn mê bất tỉnh.”
Sau khi cúp điện thoại, cô đỡ Trần Khinh Vân đến bậc thang ngay tầng lầu, nhân viên cứu hộ sẽ đến đây nhanh hơn.
Vừa xong, điện thoại Ngu Trà vang lên.
“Ở đâu?” Giọng nói Lục Dĩ Hoài rõ ràng không vui,
Ngu Trà ăn ngay nói thật: “Đang đợi xe cấp cứu.”
“Cái gì?” Lục Dĩ Hoài ngây người trong nháy mắt, trầm giọng hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu.”
Ngu Trà thấp giọng nói: “Không phải tôi, là một bạn học té xỉu, tôi đã gọi xe cấp cứu, bây giờ đang chờ bên khu dạy học.”
Lục Dĩ Hoài nhẹ nhàng thở ra.
Vừa vặn Trần Khinh Vân ưm một tiếng, Ngu Trà vội vàng bỏ điện thoại xuống nhìn cô ấy, phát hiện cô ấy vẫn không tỉnh, chỉ là khó chịu.
Cô quên mất điện thoại còn chưa tất.
Lục Dĩ Hoài ngẩng đầu nói: “Chú Trần, cùng tôi đến khu dạy học.”
“Được.” Chú Trần mở cửa xe.
Đã trì hoãn khá lâu, trong trường đã không còn ai, dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, vừa vào đến tòa nhà lớp 12 thì thấy được cô gái cúi đầu ngồi, thỉnh thoảng ngước lên tìm kiếm gì đó.
Nghe thấy tiếng động, Ngu Trà vừa ngẩng đầu lên, có chút ngoài ý muốn: “Sao anh lại đến đây?”
Lục Dĩ Hoài không trả lời, ngược lại nói: “Tôi không thể đến?”
“Tôi không có ý này.” Ngu Trà lắc đầu, “Chắc khoảng hai phút nữa xe cấp cứu sẽ đến.”
Nói đến là đến, còi xe từ xa đã vang lên.
Ngu Trà vội vàng đứng lên, “Đến rồi.”
Lục Dĩ Hoài nhìn cô chằm chằm, thấy biểu tình sinh động của cô, sắc mặt vốn nặng nề đã nhẹ nhàng giãn ra.
Chú Trần vẫn luôn chú ý đến cũng không nghĩ nhiều.
Rất nhanh, nhân viên cứu hộ đã nâng cán đến đây, đặt Trần Khinh Vân nằm lên, sau đó hỏi bọn họ có đi theo hay không.
Ngu Trà chuyển hướng sang Lục Dĩ Hoài, “Chúng ta có đi không?”
Lục Dĩ Hoài nói: “Thông báo cho người nhà đi.”
Ngu Trà không nghĩ đến việc này, vì cô căn bản không quen biết người nhà Trần Khinh Vân, nhưng Lục gia thì khác, muốn tra gì cũng được.
Chờ xe cấp cứu rời đi, sân trường lại yên tĩnh lần nữa.
Ngu Trà chuẩn bị hỏi Lục Dĩ Hoài có đi hay không, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, Lục Dĩ Hoài trong tối khác hẳn với ngoài sáng.
Giọng nói không tự giác yếu đi, “Chúng ta về đi.”
Từ chúng ta hiển nhiên rất êm tai.
Lục Dĩ Hoài nhìn cô, nói: “Đưa tay ra.”
Ngu Trà ngoan ngoãn vươn tay, nhịn không được hỏi: “Làm gì a? Đừng cắn tôi đó.”
Lục Dĩ Hoài: “… Không cắn em.”
Hắn mở tay cô ra, hướng lòng bàn tay lên, sau đó đặt lên vài viên kẹo sữa, nhẹ giọng nói: “Khen thưởng em.”