"... Sẽ không có ai biết chuyện này, mẹ sẽ trực tiếp đè nó xuống, người đến khu du lịch cũng không nhiều."
Trần Mẫn Quyên thấp giọng nói ra từng câu từng chữ: "Minh Nhã, bây giờ con cần phải tỉnh lại, không ai có thể đánh bại được con, con phải nhớ kỹ chuyện này, con còn nhớ fan trên Weibo của mình không?"
Nhớ, đương nhiên nhớ.
Ngu Minh Nhã bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hình tượng cô ta cực khổ xây dựng mười mấy năm sao lại có thể sụp đổ như vậy.
"Mẹ, con biết rồi." Cô ta khàn giọng đáp, "Con sẽ điều chỉnh lại, mẹ yên tâm, con sẽ không trở nên yếu đuối."
"Đây mới là con gái của mẹ." Trần Mẫn Quyên khích lệ nói.
Bà ta không nói đến Lương Vân, cũng không nói mình đã điều tra mọi chuyện, sợ kích thích con gái vừa hồi phục lại của mình.
Đột nhiên Ngu Minh Nhã nhớ đến một việc, "Mẹ, con gặp Ngu Trà ở khu du lịch... Nó có thể biết chuyện này hay không?"
Nếu Ngu Trà biết được...
Ngu Minh Nhã cảm thấy mình sẽ bị Ngu Trà bắt chẹt.
"Sẽ không." Trần Mẫn Quyên cũng nhíu mày, "Mẹ đã xem camera ghi hình, không có nhiều người thấy lắm, không có Ngu Trà trong đó, hơn nữa cho dù nó biết được thì cũng không dám nói ra đâu."
"Vậy là tốt rồi." Ngu Minh Nhã gật đầu, rồi lại không thể không nhớ đến sự thay đổi của Ngu Trà, trong lòng cũng yên tâm.
Về mặt khác, cô ta ghen ghét với Ngu Trà.
Rõ ràng cô ta xuất sắc hơn Ngu Trà, gia thế cô ta tốt hơn cô, vì cái gì mà mọi người đều thích Ngu Trà, vì cái gì cuối cùng người bị tổn thương là cô ta?
Trần Mẫn Quyên chuyển bệnh viện cho Ngu Minh Nhã, là một bệnh viện tư nhân do Ngu gia đầu tư, bà ta đi đến phòng bác sĩ chủ trị: "Bác sĩ Vương."
"Ngu phu nhân." Bác sĩ Vương đưa tư liệu qua, nói: "Đây là bệnh án của con gái bà và một ít văn kiện, ngài hãy đọc đi."
Trên bệnh án không ghi sự việc rõ ràng, nhưng có ghi nguyên nhân tạo ra vết thương, do cái gì gây ra.
Trần Mẫn Quyên là một phu nhân hào môn, tuy không tiếp xúc với những thứ này, nhưng cũng biết mấy việc xấu kia, vừa thấy mấy từ "roi", "sáp nến" thì mí mắt giựt giựt.
Đột nhiên bà ta khép lại bệnh án: "Bác sĩ Vương, thứ này vẫn chưa có ai thấy đúng không?"
Bác sĩ Vương nói: "Không có."
"Vậy là tốt rồi." Trần Mẫn Quyên nhẹ nhàng thở ra, "Tôi không hy vọng có người thứ ba biết chuyện này, cũng không cho phép nói cho bất kì người nào hỏi đến, tôi tin là bác sĩ Vương sẽ biết làm như thế nào đúng không?"
Bác sĩ Vương có thể sống sót ở cái bệnh viện này đương nhiên biết được phải làm gì, "Ngu phu nhân yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra."
Trần Mẫn Quyên vừa lòng gật đầu, để bệnh án vào túi, trong lòng lại đang vô cùng tức giận.
Lương gia lại có thể đối xử như vậy với bọn họ.
"Ngu phu nhân, còn có một việc." Bác sĩ Vương vội vàng mở miệng: "Lúc ấy Ngu tiểu thư mất máu quá nhiều, trong ngân hàng máu của bệnh viện không còn nhiều máu nhóm B, hy vọng có thể --"
Ông ta cố ý không nói hết.
Trần Mẫn Quyên phải đi nhanh, nói: "Tôi sẽ cho bệnh viện thêm chi phí, máu không đủ thì đi kêu gọi người hiến máu đi."
Ngu gia có cổ phần ở bệnh viện tư này, nên đây cũng là nguyên nhân đầu tiên bọn họ chuyển Ngu Minh Nhã vào đây.
Bác sĩ Vương nhìn cửa phòng bị đóng lại, vẫn không nói được chuyện kia, giấu tận đáy lòng, sợ mình gây họa.
Ngu Lập Hoa và Trần Mẫn Quyên đã từng kiểm tra sức khỏe, thông tin vẫn còn giữ tại bệnh viện, nhóm máu của hai người không có khả năng sinh con có nhóm máu B, nhưng nhóm máu của Ngu Minh Nhã cố tình lại là B.
Làm bác sĩ, đương nhiên ông biết có chỗ nào không đúng.
Nhóm máu có ghi trên bệnh án, nếu Trần Mẫn Quyên nhạy bén thì sẽ rất nhanh phát hiện ra.
Nếu không thì ông cũng không chủ động nói ra.
...
Kế hoạch cưỡi ngựa ở khu du lịch bị dời sang hôm sau.
Chạng vạng, Ngu Trà đi đến bệnh viện kia, đời trước cô vào bệnh viện này không chỉ một lần, đương nhiên hiểu rõ.
Lúc này không có nhiều người, cô đi thẳng lên lầu sau đó gõ cửa phòng bác sĩ Vương: "Bác sĩ Vương."
Bác sĩ Vương đã từng gặp cô, "Ngu tiểu thư."
Thân là nhị tiểu thư của Ngu gia, tuy chỉ là con nuôi, nhưng bề ngoài thì Ngu gia đối xử với cô không tệ, không ít người trong bệnh viện đã từng nhìn thấy Trần Mẫn Quyên hỏi thăm cô ân cần, đương nhiên nhớ được.
Lúc trước sau khi được đem từ cô nhi viện đi, Ngu Trà đã từng kiểm tra sức khỏa toàn diện ở đây, đám người Trần Mẫn Quyên vẫn sợ trên người cô có bệnh.
"Bác sĩ Vương, chị gái con nằm ở phòng nào vậy ạ?" Ngu Trà làm ra vẻ mặt lo lắng, "Con chỉ mới biết chuyện của chị ấy."
Bác sĩ Vương do dự một chút, vẫn nói: "Ngu phu nhân đã nói không được để người khác thăm, Ngu tiểu thư vẫn nên về đi."
"Bác sĩ Vương, con không phải người ngoài, không phải người khác." Ngu Trà trực tiếp mở miệng: "Con đến thăm chị mình chẳng lẽ là sai sao?"
Đúng là vậy.
Bác sĩ Vương không biết chuyện của Ngu gia, tưởng là một gia đình hòa thuận nên đã nói ra số phòng.
- --
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD @wopowoor VÀ WORDPRESS https://wopowoor.art.blog NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP ĂN CẮP ĂN CẮP.
- --
Hiện tại trên hành lang không có quá nhiều người, chỉ có một hộ sĩ vừa ra khỏi phòng bệnh, cô ấy vừa kiểm tra bình truyền, lát nữa mới đến lúc đổi.
Ngu Trà đẩy cửa phòng bệnh ra.
Màn trong phòng bị kéo lại một nửa, không bật đèn, có chút âm u, Ngu Minh Nhã nằm trên giường bệnh, huyết sắc trên mặt vẫn chưa khôi phục, thoạt nhìn rất đáng thương.
Tiếng bước chân không lớn không nhỏ, Ngu Minh Nhã vừa định ngủ, "Không phải đã nói là không được vào sao? Còn tiến vào -- sao lại là mày!"
Cô ta vừa mở mắt đã thấy Ngu Trà đứng ở mép giường, hoảng sợ, kinh hoảng nói: "Ngu Trà, mày đến đây làm gì?!"
Ngu Minh Nhã không tránh được suy nghĩ, Ngu Trà lại có thể đến bệnh viện, có phải là cô ta đã biết chuyện gì rồi không...
Có khả năng, cô ta ở cạnh Lục Dĩ Hoài, chắc chắn cô ta đã biết!
Ngu Trà hơi mỉm cười, ôn hòa nói: "Chị gái xảy ra chuyện, làm em gái đương nhiên phải đến thăm, nếu không sẽ bị lời ra tiếng vào."
Thanh âm của cô càng ôn nhu, vào tai Ngu Minh Nhã càng thêm đáng sợ, sợ giây tiếp theo cô sẽ làm gì đó với cô ta.
Ngu Trà không nghĩ rằng bây giờ cô ta lại có thể nhát gan đến vậy.
Cô đem ghế dựa trong phòng đặt đến cạnh giường, chậm rãi ngồi xuống, "Hôm đó nhìn thấy chị gái ở khu du lịch, còn tưởng sẽ có thể nói mấy câu, không nghĩ rằng sẽ gặp lại ở bệnh viện."
Nhắc đến khu du lịch, mặt Ngu Minh Nhã dần dần vặn vẹo, oán hận nói: "Không cần mày giả vờ hảo tâm, mày cút đi cho tao!"
Vì cái gì người xảy ra chuyện lại là mình?
Ngu Trà rũ mắt, nhìn cổ tay đang bị băng gạc bao bọc lại của cô ta, dời mắt lên trên có thể nhìn thấy vết thương nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Chị gái, sao chị lại đem bản thân đưa vào hoàn cảnh như vậy."
"Không cần mày quản!" Ngu Minh Nhã muốn thu tay lại, không nghĩ rằng lại động vào vết thương, đau đớn kêu ra tiếng: "Ngu Trà cuối cùng mày cũng lộ ra bộ mặt thật rồi đúng không?"
"Bộ mặt thật của tôi?" Biểu tình Ngu Trà nhàn nhạt, "Đúng vậy, là cô vạch trần bộ mặt thật của tôi."
Nếu không có cô ta, cô cũng sẽ không sống lại.
Ngu Minh Nhã không hiểu lời cô nói, chỉ cảm thấy khí thế quanh thân Ngu Trà lập tức thay đổi, trở nên không thể nắm bắt được, khác hoàn toàn với sự nhút nhát trước kia.
Cô ta kinh ngạc khó hiểu, xác định rõ ràng trước mắt chính là Ngu Trà.
Ngu Minh Nhã híp mắt, mở miệng nói: "Ngu gia chúng ta không có bạc đãi mày? Mày thoát khỏi cô nhi viện, ăn mặc toàn là hàng hiệu, bây giờ mày muốn vong ân phụ nghĩa?"
"Tôi có vong ân phụ nghĩa hay không thì các người biết rõ." Ngu Trà duỗi tay chạm vào mặt cô ta, "Chị gái, sau này cô sẽ biết."
Trước kia mỗi khi cô gọi chị gái, Ngu Minh Nhã đều rất bực bội, cảm thấy cô không xứng được gọi cô ta là chị gái, sẽ tiếp tục tra tấn cô.
Đêm nay, hai chữ "chị gái" rõ ràng là dùng giọng điệu bình thường nói ra, sau lưng cô ta lại nổi da gà, cảm giác thật sự rất khủng bố.
Nhìn cô ta lộ ra ánh mắt hoảng sợ, Ngu Trà nhợt nhạt cười, nói: "Rất hi vọng cô mau mau hồi phục, trở về trường."
Dứt lời, cô rời khỏi phòng bệnh.
Bên trong, tiếng hít thở của Ngu Minh Nhã càng thô nặng, đến tận khi có một hộ sĩ vào thay thuốc mới phát hiện cô ta vậy mà đã hôn mê bất tỉnh
Không ít người rời khỏi làng du lịch.
Sau khi trở về từ bệnh viện, tâm trạng Ngu Trà tốt lên không ít, mỗi khi Tần Du trêu chọc cũng sẽ cười một cái.
Trong trại nuôi ngựa không có quá nhiều người, vì có rất ít người sẽ cưỡi ngựa, nên khi bọn họ đến đây thì cơ bản đã chiếm cứ luôn cả trại nuôi ngựa.
"Tâm trạng của Chị dâu nhỏ tự nhiên tốt lên."
Canh lúc Ngu Trà đi thay quần áo, Tần Du nói thầm: "Có phải Lục ca đã làm gì đúng không?"
Lục Dĩ Hoài không để ý nói: "Cậu thấy tôi đã làm gì?"
"Chắc là không có." Tần Du nói: "Cho dù Lục ca có làm gì thì Chị dâu nhỏ cũng sẽ không có cảm xúc này..."
Vừa dứt lời đã cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Tô Ngọc đồng tình nhìn hắn, dám nói như vậy, thật là không sợ ngày mai không nhìn thấy mặt trời.
"Ha ha ha ha ha ha Tần Du cậu đúng là thẳng như sắt thép." Chu Chu đứng đằng xa cười nhạo.
"Các cậu đang nói gì vậy?" Ngu Trà vừa ra đã hỏi.
Cô đổi trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, làn da vốn dĩ đã trắng, kết hợp với màu đỏ càng trở nên nổi bật như tuyết trắng mùa đông, mái tóc buộc đuôi ngựa, đôi mắt cong cong chứa đầy ý cười.
"Không có gì." Tần Du nhanh chóng giả vờ ngớ ngẩn để lừa cô, "Chị dâu nhỏ mặc đồ này rất đẹp, rất có khí thế!"
Trong mắt Lục Dĩ Hoài mang ý cười: "Đi thôi."
Ngu Trà ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Mấy nam sinh phía sau tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, vô cùng ăn ý đi tuốt đằng sau, nếu không phải là muốn cưỡi ngựa, chỉ sợ bọn họ đã đi thẳng ra cửa rời khỏi đây.
Nhân viên công tác dắt mấy con ngựa đến đây để bọn họ chọn, tất cả đều đã được huấn luyện, sẽ không xuất hiện tình huống đả thương người khác.
Ngu Trà chọn một con nhìn có vẻ nhỏ nhất.
"Đây con ngựa mẹ duy nhất, rất ngoan, cực kỳ thích hợp với con gái." Nhân viên công tác cười nói: "Yên tâm đi, tôi có thể đi đằng trước nắm dây."
"Thật không?" Ngu Trà nhìn con ngựa không hề nhúc nhích này, đúng là rất dịu ngoan, chắc là sẽ không chạy không chịu dừng đâu.
Cô từ chối để nhân viên giúp đỡ, tự mình leo lên ngựa theo sự chỉ dẫn của anh ta, chuẩn bị lên ngựa.
Lúc đầu rất thuận lợi, có thể điều khiển nó đi được, con ngựa lại chuyển động thân mình một chút, trọng tâm Ngu Trà không vững, ngã về sau.
"A --"
Nhân viên công tác đầu váng mắt hoa nhìn cảnh này.
Cô gái lập tức té xuống, bị chàng trai ngồi trên xe lắn lúc nãy ôm vào ngực, hai người cùng ngồi lên xe lăn.
Tuy Lục Dĩ Hoài không cưỡi ngựa, nhưng trang phục đang mặc rất thoải mái, mùi cam quýt nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, tận hưởng cảm giác này.
Ngu Trà đã từng ngửi qua mùi này không chỉ một lần, là một loại nước hoa của nam, đời trước cô đã từng thấy trong phòng Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài không có quá nhiều mê luyến với mùi hương, nhưng đời trước cô đã ngửi thấy rất nhiều mùi khác nhau, không đếm được.
Mà khi đang triền miên trên giường, Ngu Trà sẽ luôn ngửi được một mùi hương dụ hoặc kích thích, hỗn hợp của hoa hồng và hoa lan, theo thời gian sẽ tạo ra một mùi hương đặc biệt, khiến người khác hoa mắt say mê, trầm ổn mà ái muội.
"Có ổn không?" Trên đỉnh đầu vang lên thanh âm dò hỏi.
Ngu Trà lập tức hoàn hồn, lúc nãy cô kinh hoảng bắt lấy quần áo Lục Dĩ Hoài, móng tay chạm vào cơ thể dưới tầng vải dệt, lúc này trợn mắt nhìn vào cổ hắn, hầu kết lăn lộn, gợi cảm lại khắc chế.
Hơn nữa cô còn đang ngồi trên đùi hắn, bị hắn ôm lấy, tư thế của hai người cực kì thân mật, những người khác trong trại đều đang nhìn về bên này.
"Không sao..." Ngu Trà nói.
Mặt cô nóng lên, đỏ ửng, nhanh chóng buông tay ra, quên mất mình đang ngồi trên xe lăn, toàn bộ cơ thể lệch qua một bên, sắp sửa trượt xuống.
Lục Dĩ Hoài nhíu mày, duỗi tay giữ lấy.
Ngu Trà bị dọa nhảy dựng, giật mình duỗi tay ra, không kịp nghĩ gì, ôm lấy cổ hắn, hai người lại dán sát vào nhau lần nữa.
Hô hấp của hai cả hai dường như đã nhập thàn một.
Nhân viên xông tác đang dẫn ngựa di chuyển qua một chỗ, thu hồi lại cánh tay định vươn ra.
"Cẩn thận một chút." Lục Dĩ Hoài nói.
Trong giọng nói mang theo một tia ôn nhu không dể phát hiện.
Vành tai Ngu Trà đã đỏ đến mức sắp rỉ máu, trả lời một tiếng, buông tay ra, thật cẩn thận đi xuống, không tránh khỏi chạm vào cơ thể Lục Dĩ Hoài.
Tác giả có lời muốn nói: Nhân viên công tác: Tôi không nên ở đây, tôi phải làm cái bánh xe mới đúng.