Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 55: Con ruột



Tiệc sinh nhật của Trần Thanh Mai được tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố Ninh, Ngu gia rất xem trọng, tất cả mọi thứ của bữa tiệc đều đạt tiêu chuẩn cao nhất, trang trí cũng rất có lòng, khách mời đều là những gia tộc có tên tuổi.

Mặc dù địa vị Ngu Lập Hoa so với những người đồng lứa cũng chỉ ở tầm trung, nhưng nhà chính của Ngu gia vẫn rất có địa vị, mặt mũi vẫn phải cho. Không ít trai gái ăn mặc hoa lệ tinh mỹ, bưng ly rượu nói chuyện phiếm.

Hôm nay Ngu Trà mặc váy dài, lộ ra mắt cá chân trắng nõn thanh nhã, cẳng chân ẩn hiện, dưới ánh đèn buổi tối càng thêm nổi bật.

Cô đi cạnh Lục Dĩ Hoài, tối nay hắn vẫn ngồi xe lăn như cũ, Ngu Trà đã quen với việc này, thậm chí cảm thấy nếu không đi bộ sẽ càng tốt.

Hai ngày trước bác sĩ Khương đã đến Lục gia, nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ hoàn toàn khôi phục, nhưng vì đã từng bị tổn thương nên không thể chịu tác động mạnh.

Hai người vừa vào đại sảnh đã khiến mọi người chú ý.

Không ít người thấp giọng nghị luận: “Đến giờ cũng chưa nghe nói Lục thiếu có thể đứng lên, gia nghiệp của Lục gia làm sao bây giờ?”

“Đó là con nuôi của Ngu gia đúng không, sống ở Lục gia càng ngày càng xinh đẹp ra, lần trước đã rất kinh diễm.”

“Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.”

“Lục gia sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cậu ấy là đời cháu duy nhất của Lục gia, nhất định phải chọn một tiểu thư khuê các.”

“Chắc là chỉ đi theo hầu thôi.”

“Tôi nghe con gái nói, hai người bọn họ xuất hiện trên một chương trình, chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng?”

Những người đến đây phần lớn là đồng nghiệp trong thương giới, hiểu rất rõ giới giải trí, trong nhà có cũng có công ty về ngành này, nhưng đối với người trong giới giải trí, phần lớn họ đều không để trong lòng.

Ngu Trà có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

Cô không khỏi nhớ đến đời trước, Lục Dĩ Hoài lấy tư thái cường thế tiếp nhận Lục gia, không chỉ không suy tàn, ngược lại còn lên một tầng cao mới, về chuyện liên hôn, không ai trong Lục gia có thể thay đổi suy nghĩ Lục Dĩ Hoài.

Đây cũng là lí do vì sao cô như một chú chim hoàng yến sống trong Lục gia.

Ngu Trà cúi đầu nhìn Lục Dĩ Hoài, đúng lúc hắn cũng quay qua, hai người đối diện với nhau, cô mím môi cười cười.

Nhân vật chính của tối nay là Trần Thanh Mai, mọi người đều biết, nhưng rất nhiều người cũng không rõ nội tình của chuyện này lắm.

Ngu Trà nhìn xung quan một vòng, cách đó không xa thấy được Ngu Minh Nhã, hôm nay cô ta mặc lễ phục ngắn, tóc uốc lọn to, đang nói chuyện cùng một vị trưởng bối, ôn nhu hào phóng, dường như đã trở về như trước.

Có lẽ Ngu Minh Nhã phát hiện ra, nhìn qua. Hai người đối diện nhau, biểu tình cô ta dừng lại rất nhanh, dời mắt ngay lập tức.

Thời tiết gần đây rất lạnh, bên trong khách sạn lại rất ấm áp, toàn bộ đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, đối lập hoàn toàn với bên ngoài.

Lục Dĩ Hoài đang nói chuyện phiếm với một trưởng bối, Ngu Trà đứng bên cạnh, ngẫu nhiên sẽ nói theo vài lời.

Không ít người lớn nhìn cô bằng con mắt khác.

Có vẻ cô không giống với lời đồn, không biết cách ứng xử, cách nói chuyện rất khác với một người chưa từng đi vào xã hội.

“Trà Trà, lúc nãy vừa thấy em, đã lâu không gặp, em đẹp hơn rồi.” Ngu Minh Nhã bưng ly champagne chào hỏi.

Ngu Trà hơi gật đầu, “Đã lâu không gặp.”

Không gặp một thời gian, cô rất bình tĩnh khi thấy Ngu Minh Nhã, nhớ đến chuyện trước kia, không khỏi cảm thấy nếu cô không trọng sinh, chỉ sợ quan hệ giữa cô và Lục Dĩ Hoài vẫn cứ gập ghềnh như cũ.

Còn phải cảm tạ Ngu Minh Nhã.

May là Ngu Minh Nhã biết hai người không có gì để nói, ngoài ra còn có Lục Dĩ Hoài ở đây, cô ta sợ hắn, giả vờ hàn huyên vài câu rồi chủ động rời đi.

Ngu Trà nhìn cô ta rời đi: “Cô ta thay đổi rất nhiều.”

Ngữ khí Lục Dĩ Hoài bình đạm: “Hôm nay có trò hay xem.”

Ngu Trà nhìn hắn, cũng đã đoán được một chút, bây giờ Trần Thanh Mai được coi trọng như vậy, với tính cách của Ngu Minh Nhã sẽ không thể nào không làm gì cả.

Làm lớn như vậy, rõ ràng đã nói cho người khác, sau này địa vị của Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai sẽ giống nhau, sau này Ngu gia sẽ truyền cho ai vẫn còn chưa biết đâu.

Người đến đây cũng có họ hàng của Ngu gia, đều cân nhắc trong lòng, bọn họ không rõ chuyện bên trong, cảm thấy Ngu Minh Nhã tốt hơn một chút, dù sao Trần Thanh Mai cũng không phải con ruột.

Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị phá vỡ.

Ngu Lập Hoa đứng trên sân khấu công bố: “… Không ngờ rằng sẽ để lạc mất con gái của mình, tôi tin chuyện của con gái lớn năm đó mọi người đều biết, nên việc này vẫn không lộ ra. Thanh Mai đã chịu khổ mười mấy năm, tính tình cứng cỏi, thành tích xuất sắc, lần này đem Thanh Mai về, con bé vẫn là con gái của Ngu Lập Hoa tôi như trước.”

Nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều rất an tĩnh.

Không ít người biết chuyện năm đó, mười mấy năm trước con gái Ngu gia bị lạc mất, khó khăn lắm mới tìm về được.

Bây giờ lại nhảy ra một đứa con gái khác, nói là con ruột, đây có phải là sự thật hay không, bọn họ sẽ điều tra.

Hôm nay Trần Thanh Mai mặc một lễ phục màu trắng, là váy ngắn, bộ dáng ngoan ngoãn, gần đây đã được Trần Mẫn Quyên đột kích huấn luyện, cuối cùng đã có chút thành tựu.

Ngu Minh Nhã đứng cạnh cô ta, cả người chấn động, gắt gao góp chặt bàn tay mình mới có thể bình tĩnh lại.

Trước đêm nay, không có ai nói cho cô ta đó là con ruột.

Cô ta chỉ nghĩ đó là nhận nuôi, mặc dù tức giận nhưng vẫn có thể chịu được, kết quả bây giờ lại là con ruột, ý nghĩ vốn đã yên xuống lại tiếp tục xông ra.

Yến hội vẫn đang diễn ra.

Tối nay Ngu Trà vẫn chưa ăn, bữa tiệc chuẩn bị rất nhiều điểm tâm ngọt, cô ở Lục gia bị Lục Dĩ Hoài khống chế không thể ăn nhiều nên đêm nay sẽ làm càn một chút.

Ai ngờ vừa ăn xong một cái bánh nhỏ, Trần Thanh Mai tạm biệt với vài người trẻ tuổi, đi đến cạnh cô.

“Tôi nghĩ rằng cậu sẽ đến một mình.” Có lẽ là do thoát khỏi hoàn cảnh này, Trần Thanh Mai cuối cúng mới thả lỏng một chút.

Ngu Trà nhìn cô ấy, “Chúc mừng.”

Trần Thanh Mai cười một chút, hiểu ý cô, dù sao cả hai người đều đã lĩnh giáo qua tính cách của Ngu Minh Nhã.

Nói vài câu đã bị Trần Mẫn Quyên gọi đi.

Không biết Lục Dĩ Hoài đã trở lại bên cạnh lúc nào, cầm ly nước trái cây, đưa đến tầm tay cô: “Tối nay có thể ăn nhiều.”

Vừa nghe vậy, Ngu Trà lại ăn không vô nữa.

Cô nhận ly nước, uống một ngụm nói: “Tôi thấy Ngu Minh Nhã sẽ làm chuyện gì đó, lúc nãy bộ dạng cô ta rất khiếp sợ.”

Nước trái cây nhập khẩu, hơi chua chát.

Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, khi nói chuyện với Ngu Trà cách nhau rất gần, không ít người thấy được khoảng cách của hai người, suy nghĩ trào ra.

Có người thấp giọng hỏi: “Lục thiếu thật sự để trong lòng sao?”

Người khác suy đoán nói: “Dựa vào địa vị của Lục gia, có thể là muốn nhận nuôi một đứa con gái.”

“Là con gái hay con dâu vẫn chưa xác định được.” Có người chen vào nói: “Thanh xuân như vậy, ở cùng nhau sẽ sinh ra tình cảm…”

Có người đã nhìn chằm chằm vị trí thiếu phu nhân đó, mong muốn được bay cao, đương nhiên không quá vừa lòng về việc từ đâu xuất hiện một đứa con gái nuôi.

Ngu Trà đã sớm quen với loại ngị luận này.

Cô nói với Lục Dĩ Hoài một tiếng rồi đí qua toilet.

Bên này ít người, đi hết nửa ngày mới đến toilet, chưa kịp vào đã nhìn thấy Ngu Minh Nhã đi qua một phía, sắc mặt khó coi.

Ngu Trà nhìn vào hướng đó.

Cô không đoán được rốt cuộc Ngu Minh Nhã muốn làm gì, dù sao có rất nhiều thứ có thể, cô cũng không phải con giun trong bụng cô ta.

Ra khỏi toilet, đúng lúc gặp phải Trần Thanh Mai đang đi vào, đang đứng trước gương vặn vẹo cơ mặt, chắc là mỉm cười hoàn mỹ vẫn còn rất gian nan đối với cô ấy.

Dòng nước tí tách, Ngu Trà bình đạm nói đến Ngu Minh Nhã.

Trần Thanh Mai dừng lại động tác: “Cảm ơn.”

Ngu Trà nói: “Không khách khí.”

Cô rửa tay sạch sẽ, rút ra một tờ giấy, đang định rời đi thì nghe thấy giọng nói đằng sau: “Tôi rất hâm một cậu.”

Hâm mộ cô xuất thân ở cô nhi viện, mặc dù không thể sống tốt ở Ngu gia, nhưng cũng xa xỉ hơn cô nhi viện rất nhiều, bây giờ sống ở Lục gia được Lục Dĩ Hoài sủng ái, người bình thường sao có thể được như vậy.

Ngu Trà dừng lại, xoay người đối diện với ánh mắt Trần Thanh Mai.

Đã qua mấy tháng, cô ấy đã hoàn toàn khác so với Trần Thanh Mai mới tham gia chương trình thực tế.

Ngu Trà nhàn nhạt mở miệng: “Không cần phải hâm mộ.”

Tất cả mọi thứ của cô không là gì cả, nhân sinh hai đời, có lẽ may mắn duy nhất chính là gặp được Lục Dĩ Hoài.

Trần Thanh Mai không hiểu biểu cảm của cô, nhưng cũng thấy được cô không muốn nói nhiều nên không tiếp tục đề tài này nữa.

Yến hội dần kết thúc.

Trần Mẫn Quyên luôn mang theo Trần Thanh Mai nói chuyện với vài vị phu nhân danh viện, cố ý mang cô ấy vào vòng tròn này.

Nhưng bà ta chưa từng nghĩ đến, bản thân đang cố ép buộc phải chen vào, mọi người đều biết trước kia Trần Thanh Mai ra sao, dù sao cũng chỉ làm ra vẻ ngoài thôi.

Trần Thanh Mai rốt cuộc cũng có được chút thời gian nghỉ ngơi, ngồi lên sô pha trong góc, lúc nãy đã uống không ít rượu, bây giờ đã hơi mơ màng.

Một người phục vụ xuất hiện trước mặt cô ấy, “Xin hỏi, ngày có cần gì không ạ?”

Trần Thanh Mai còn chưa nói, anh ta đã đưa qua một ly nước trái cây: “Ngài có vẻ đã hơi say, hay là uống chút nước trái cây này đi.”

Cô ấy mơ hồ nhận lấy.

Những người xung quanh vẫn chưa chú ý đến bên này, Trần Thanh Mai bưng ly, chuẩn bị uống một ngụm, bất ngờ nhớ đến một việc.

Người phục vụ có thể như vậy sao?

Cô ấy ngửi mùi, không có mùi gì lạ, nhưng nhớ đến lời Ngu Trà, cực kì cẩn thận, không uống, để qua một bên.

Mặc dù cô ấy không hiểu thế giới của người giàu, nhưng cũng không phải ngu không chịu nổi, mâu thuẫn là chuyện bình thường, cô ấy không hiểu cũng phải hiểu.

Thái độ của Ngu Minh Nhã đối với Trần Thanh Mai rõ ràng như vậy, đã xé rách mặt, khẳng định không có chuyện gì tốt, cô ấy sẽ không chạm vào thứ này.

Trần Thanh Mai cầm một tờ giấy ăn, nhúng vào rồi gấp lại, bỏ vào túi xách, sau hôm nay sẽ điều tra xem thứ này có vấn đề không.

Cũng có thể là chim sợ cành cong.

Trần Thanh Mai vừa làm xong việc này, thấy được người phục vụ đang nhìn chằm chằm mình, theo bản năng đối diện với anh ta, người phục vụ đó rất nhanh lẫn vào đám người, khi cô ấy đi tìm đã không thấy nữa.

Suy đoán càng thêm chuẩn xác.

Trần Thanh Mai càng nghĩ càng sợ, trùng hợp nhìn thấy Ngu Trà bên kia, không biết Lục Dĩ Hoài đã đi đâu, cô ấy đi qua đó, thở phì phò: “Cảm ơn.”

Ngu Trà quay đầu, không trả lời.

Trong đầu Trần Thanh Mai bây giờ đều là chuyện lúc nãy, đại não không thể suy nghĩ gì khác, nói một câu rồi rời đi.

Biểu tình Ngu Trà không thay đổi, chuẩn bị đến sô pha nghĩ ngơi.

Chưa ngồi xuống đã bị Ngu Minh Nhã che trước mặt, khuôn mặt cô ta đông cứng, cố gắng giữ dáng vẻ tốt nhất, có chút vặn vẹo.

“Ngu Trà, tại sao mày luôn đối nghịch với tao?”

Cô ta bắt lấy cánh tay cô.

Ngu Trà giựt ra, phát ra tiếng động: “Ngu Minh Nhã, ai với ai đối nghịch, trong lòng cô tự hiểu.”

“Trước kia tao nên giết chết mày!” Ngu Minh Nhã phát ra từng chữ trong họng, hai mắt đỏ lên: “Bây giờ nhìn thấy tao như vậy, trong lòng mày đang vui sướng khi người gặp hạo đến chết rồi!”

Bộ dạng điên khùng của cô ta rất đáng sợ.

Ngu Trà không muốn để ý, cười lạnh một tiếng: “Ngu Minh Nhã, nếu cô muốn ra tay với tôi, mời xem lại tình trạng của mình, huống chi, trong tay tôi còn nắm giữ nhước điểm của cô.”

Cô chưa dùng video kia.

Ngu Minh Nhã nghe cô nói vậy trong lòng lộp bộp, hồ nghi nhìn chằm chằm Ngu Trà, muốn nhìn ra một chút sơ hở, cuối cùng vẫn không có kết quả.

Nhược điểm?

Cô ta có nhược điểm gì?

Ngu Minh Nhã ghét nhất những thứ không thể nắm rõ này, cô ta không thể nghĩ ra mình có nhược điểm nào trong tay Ngu Trà, một bên muốn trào phúng cô, một bên lại sợ Ngu Trà thật sự để lộ ra nhược điểm đó.

Cô ta liều mạng nhớ lại những chuyện mình đã làm, chuyện ở khu du lịch trước kia vô cùng nhỏ, cô ta chưa bao giờ đặt trong lòng, hơn nữa lúc đó đã xử lý xong hết, hiện tại đã biến mất khỏi trí nhớ cô ta.

Ngu Minh Nhã không nghĩ ra.

Càng muốn biết càng hoảng sợ trong lòng, càng hoảng sợ càng lâm vào mâu thuẫn, không đủ tự tin đứng trước mặt Ngu Trà.

Sợ Ngu Trà nhìn ra suy nghĩ của mình, Ngu Minh Nhã hung hăng trừng mắt, dư quang thấy được Lục Dĩ Hoài, vội vàng rời đi.

Ngu Trà thật không thể hiểu cô ta lúc này.

Sống một cuộc đời thật tốt, nếu đã không còn hình tượng thì xây dựng lại, cố gắng duy trì nó, lâu lâu lại đi ra ngoài gây chuyện làm gì.

Cô chưa từng thấy Ngu Minh Nhã an phận bao giờ.

Hết chương 55

__________

Từ hôm nay mỗi ngày mình sẽ đăng một chương đến hết phần chính văn.

( ̄▽ ̄)ゞ

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.