Hằng Ngày Quan Sát CP Này Ở Cự Ly Gần

Chương 9: Tính hướng và tình địch



1. Bàn luận làm sao xác định tính hướng của bản thân

Trùng Tử kể là vào lúc học đại học ảnh mới biết rõ tính hướng của mình.

Khi Trùng Tử nhắc tới điểm này, ánh mắt Trình Ý từ bàn tay đang cắt đồ ăn vèo một cái chuyển hướng, nhìn thẳng về phía Trùng Tử, cho tới khi ảnh kháng nghị “anh nhìn gì, mau đi uống thuốc đi”, ổng mới khôi phục lại bình thường.

Quả nhiên, ổng vẫn đề phòng ký túc xá trưởng của Trùng Tử gọi là Đại Chí kia.

Có điều thưa ngài Trình Ý, người ta không cao bằng anh không đẹp trai bằng anh không kiếm được nhiều tiền bằng anh, anh mỗi ngày lo lắng cái chi.

Trùng Tử nói tiếp.

Nam học ngành thiết kế không nhiều, là những bông hồng đen hiếm hoi trong cả một lớp, nên động vật giống đực ở trong khoa tương đối nổi tiếng. Hơn nữa khuôn mặt Trùng Tử trông cũng đẹp trai, trong bụng lại có chút tài hoa, bối cảnh cũng không tồi, tự nhiên có thật nhiều tiểu nữ tăng cầu giao du.

Nhưng ảnh cứ thế không coi trọng ai.

“Lúc đó gái theo đuổi anh nhiều như biển,” ảnh khoe khoang nói, “Anh không khoác lác chứ, không tính những cô thầm mến kia, chỉ những cô gửi thư tình, nhắn tin WeChat, gọi điện thoại, ít nhất có thể gom đủ thành một đội bóng, còn có thể đi đá cho đội tuyển quốc gia.”

Lời này… Tôi còn thật sự tin. Coi như là không gò bó như Trình Ý, tìm một người đàn ông làm “vợ”, cũng không thoát khỏi khống chế của khiếu thẩm mỹ nguyên thủy, làm người đàn ông của ổng, dung mạo Trùng Tử thanh tú, hoàn toàn mang theo chút ý vị nhàn nhạt văn nghệ và tiểu thanh tân, thời điểm vận động lại mạnh mẽ như liệp báo, nên thập phần hấp dẫn ánh mắt của các em gái.

Nhưng mà vốn tưởng mình phải có cuộc sống YD như Makoto Itou, Trùng Tử lại ủ rũ phát hiện, ảnh không có hảo cảm với bất kỳ thiếu nữ nào trong đó.

Makoto Itou: Nhân vật chính trong visual novel School Days, nội dung đại khái là về một anh bắt cá n tay với một đàn em gái.

Dựa vào điều kiện của ảnh, soi mói một chút đối với người theo đuổi ảnh cũng phải, nhưng tình huống của Trùng Tử là, ảnh không nói ra được những cô gái kia có chỗ nào không ổn, tuy nhiên hoàn toàn không cảm giác được mấy cổ có chỗ nào tốt?

Đúng, đường cong mấy cô gái ấy thoạt nhìn rất quyến rũ mềm mại, nhưng không sánh được với bắp thịt đẹp đẽ rắn chắc, nhan sắc của mấy cô này cũng rất xuất sắc, ánh mắt cũng rất mê hoặc, nhưng ảnh lại yêu chuộng đường nét cường tráng, các cổ chăm sóc quan tâm, hỏi han ân cần, ảnh lại cảm thấy phiền.

Bởi vì cảm tưởng kỳ lạ như thế, Trùng Tử vẫn luôn không nói chuyện yêu đương, thời điểm gặp gỡ anh tôi, ảnh chỉ thích phát triển ham muốn của chính mình và đi chơi bóng mà thôi.

Mãi cho đến lúc một người bạn cùng phòng không nhìn nổi dáng vẻ thiếu thiếu hứng thú của ảnh, ngẫu nhiên thốt một câu:

Này, sao ông nhìn mấy đứa con gái không vừa mắt thế, chẳng lẽ muốn tìm thằng nào?

Tôi thấy giọng điệu của bạn cùng phòng nhất định chỉ là nói đùa, nhưng Trùng Tử sau khi nghe xong lập tức ngáo hết cả người.

Ngáo hết cả người.

Ngáo.

Không sai, ngay lúc đó, câu này đã làm thức tỉnh và mở ra một cánh cửa thần kỳ nào đó trong đầu Trùng Tử, cứ tiếp tục như thế, ảnh đặc biệt có khả năng chỉ tìm đàn ông để chung sống.

“Ký túc xá trưởng gì kia ấy?” Trình Ý bày xong bát đũa, “Cậu ta có nói gì không?”

“Không có,” Trùng Tử gãi đầu, “Cậu ta chỉ nói một câu “Biết đâu chừng là thật, ông có muốn thử một chút xem sao không”, sau đó chỉ cười cho qua thôi.”

Sắc mặt Trình Ý triệt để đen xì lại.

Tôi cắn đũa thoải mái nhìn ông anh mình đang điên cuồng bổ não, tôi nói chứ, coi như là anh trai Đại Chí kia thật sự có chút hảo cảm mông lung với Trùng Tử, thì phỏng chừng bây giờ cũng hết rồi, trong lòng cũng chẳng còn chút gì đâu, thế mà cứ bị anh tôi so sánh mỗi ngày, ngược lại tôi không thể lý giải nổi Trình Ý mỗi ngày đều có thể uống giấm chua vui vẻ được.

Nhưng mà nếu như Giang Nhị Triết kia dám trêu chọc ai, mặc kệ là nam hay nữ, hừ hừ… Nói ra cảm thấy không vui chút nào thì phải? (nhị là ngố đấy, không phải mình viết sai tên đâu)

2. Sinh bệnh

Vừa vào hè, chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài cửa gia tăng, đặt biệt dễ dàng bị cảm mạo, tôi vô cùng bất hạnh dính trấu.

Dùng tri thức chuyên ngành (môn tự chọn) của tôi nói cho mấy thím biết, mặc kệ là cảm mạo kiểu gì, cũng đều là do có vi sinh vật thừa dịp sức miễn dịch giảm xuống mà xâm nhập vào thân thể, hoặc là bệnh độc, hoặc là vi khuẩn. Đại đa số vi khuẩn gây bệnh là Rhinovirus, dễ dàng khỏi, nhưng cũng có tính truyền nhiễm.

Giáo sư trong phòng thí nghiệm ghét bỏ tôi nhảy mũi một cái sẽ làm bẩn mẫu vật nên đuổi tôi ra ngoài (thầy quả thật là người tốt), lúc đó tôi mơ mơ màng màng đi tới căn tin trường học, nhìn thấy Ma la tang mấy năm không thay đổi trước cửa sổ, còn tưởng rằng mình mới lên đại học năm nhất, hoảng hốt gọi điện thoại cho Trình Ý (lúc ấy quên mất Trùng Tử ở nhà).

Ma la tang: nghĩa là “siêu nóng và cay tới tê lưỡi”. Bạn có thể chọn nguyên liệu mình thích, như thịt viên, rau củ, đậu phụ và các loại bún miến, sau đó đầu bếp sẽ chúng trong một nồi nước dùng lớn.

150320101451shanghaistreetfoodmalatangsuper169

Trong điện thoại tôi đáng thương làm nũng, tôi cũng không muốn nhắc lại, anh tôi dẫn tôi vào trong xe, dọc đường tôi chỉ có hắt xì với chảy nước mũi, về nhà uống hai bình Song Hoàng Liên, ngủ ròng cả một buổi trưa mới thoải mái.

Song Hoàng Liên: thuốc trị cảm

Ăn cơm tối xong ngủ tiếp, sáng sớm hôm sau tôi vẫn là tôi khoẻ như trâu kia.

Chỉ có điều buổi trưa về nhà một chuyến, phát hiện Trình Ý ổng cư nhiên nối theo gót chân tôi, nằm nghiêng ở bên giường ăn từng miếng cháo rong biển mà Trùng Tử nấu cho ổng. Tôi đúng lúc biểu đạt một chút “em gái thương anh hai lắm”, đưa hai chai Song Hoàng Liên cho ổng.

Ngài đạt được khinh bỉ x2.

Buổi chiều lần nữa tan tầm, Trình Ý mơ mơ màng màng trở mình xuống giường không ai chăm sóc, tôi có hơi bực mình đi tìm Trùng Tử, lại phát hiện Trùng Tử nằm trên giường sô pha trong thư phòng, ngủ đến không biết trời trăng, sắc mặt ảnh cũng không đúng lắm.

Ngày hôm nay đến phiên Trùng Tử làm cơm tối, tôi lật qua lật lại cái tủ lạnh, chỉ còn lại chút dưa chuột ủ rũ không thể ăn, bèn gọi đồ ăn ngoài, hầu hạ riêng hai vị đại gia dùng bữa (đương nhiên mấy chuyện đút cơm gì đó tôi không làm), vì phòng ngừa bệnh của hai người lây lẫn vào nhau, Trùng Tử vẫn để cho tôi thu xếp ngủ ở thư phòng.

Sáng hôm sau.

Tôi phát hiện Trùng Tử ngủ đến ngã chỏng vó lên trời ở trong phòng hai ổng, còn buồn nôn nam Trình Ý đang thưởng thức tư thế ngủ chảy nước dãi của Trùng Tử.

Thôi, tôi bó giò.

May là qua hết ngày hôm nay, hai ổng cũng từ từ hồi phục, Trùng Tử kéo kéo hỉ hỉ nước mũi, làm cho cái mũi có chút đỏ lên thê thảm.

3. Dược thiện

Thời điểm đi lấy chai sữa rửa mặt tôi đặt mua trên mạng ngày hôm nay, tình cờ nhìn thấy một gói hàng từ Amazon của anh tôi, tôi thuận tay mang về, vừa về đến mở ra nhìn, không phải là sách hay tài liệu kiến trúc, trang bìa màu sắc rực rỡ viết —— 100 món dược thiện dưỡng sinh thường dùng trong gia đình.

Tôi đổ mồ hôi hột, ổng đây là muốn làm cái gì.

Đồ ăn Trình Ý nấu cũng không tệ lắm, cũng chỉ là không tệ lắm mà thôi. Đồ ăn ổng làm dựa trên sách dạy nấu ăn nhưng cứ như làm thí nghiệm từng bước, quả thật khó ăn không hết. Cái tập sách dầy đặc văn hay tranh đẹp dược thiện này là ổng muốn thử cái gì, muốn đổi nghề? Hay là ổng muốn nghiên cứu nguyên liệu hắc ám để khống chế toàn bộ Trung Hoa.

Nấu cho Trùng Tử còn đang dưỡng bệnh chén mì sợi, hai tụi tôi vừa ăn vừa suy đoán ý đồ của Trình Ý. Tối hôm đó anh tôi tăng ca trở về muộn, tôi cũng đi ngủ sớm không hỏi ổng. Ngày hôm sau, trước khi đi tới phòng thí nghiệm tôi hỏi Trùng Tử, nhưng ảnh mơ hồ không trả lời.

Mãi cho đến tận khuya tôi mới về nhà, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Trình Ý, ổng đeo tạp dề quấy quấy một lọ sành khả nghi gì đó tựa như cháo, động tác không có nước chảy mây trôi như thường ngày, tôi nhô đầu qua dòm, mùi vị cũng không tệ lắm.

“Nè, anh đang làm cái gì đó, còn ghi chép lại.” Tôi chọt chọt một chỗ trong cuốn sổ ghi chú của ổng, “Chơi xây nhà chán nên muốn đổi nghề hả?”

“Không, chỉ là muốn nấu một chút dược thiện cho Lượng Lượng bồi bổ thân thể, em ấy vốn đẻ non, thân thể không có tốt như thoạt nhìn.” Ánh mắt Trình Ý nhìn thìa nước canh như nhìn ống thí nghiệm, ổng xoay người lại đối mặt với tôi, hết sức nghiêm túc nói:

“Vì kế hoạch hạnh phúc trăm năm, nên chất lượng phải tuyệt đối.”

–#

Tôi còn chưa kịp cảm động đã bị ổng làm cho 囧 manh 囧 manh, ổng nấu cũng không phải hổ tiên lộc huyết gì, vì sao cuối cùng tôi lại cảm giác chất lượng trong lời nói của ổng sẽ là cái gì… đáng xấu hổ vậy nè.

hổ tiên lộc huyết là mấy vị thuốc bắc có tác dụng bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực cho phái mạnh. 囧

4. Tình trường

Tôi cũng sẽ không thổ tào tại sao ổng xưa nay không làm cho tôi chút dược thiện gì đó để bồi bổ, đã không biết bao nhiêu lần, đối mặt với cái đôi tình nhân cùng giới tính này, trong tay không giải thích được mà lòi ra thêm nhiều cây đuốc với thùng xăng. Trình Ý cuối cùng vẫn chia cho tôi một chén canh, tôi uống xong mới phát hiện, trong này có gà ác và đảng sâm, theo lý thuyết là nên dành cho phụ nữ như tôi uống.

Tỏ vẻ không phục.

Ngoài miệng Trình Ý từ trước đến giờ sẽ không nói mấy câu kiểu như “Hồ cá này đã được em nhận thầu rồi”, nhưng mỗi lần đều sẽ dùng hành động biểu lộ với Trùng Tử, thường xuyên làm người khác hâm mộ ghen tị.

Đây là một câu tỏ tình kiểu “đại boss style” của Phong Đằng trong phim Sam Sam đến đây ăn đi.

Lần thứ hai nói rõ, Trình Ý là một tên biến thái, nhưng cũng mừng là, ổng chính là một tên biến thái có tâm. Chưa bao giờ tuỳ tiện chọc ghẹo nữ sinh, một khi được tỏ tình sẽ lập tức từ chối phũ phàng, tôi đã từng tận mắt chứng kiến đến mấy lần.

Có khóc lóc, lê hoa vũ đái, như mưa to giàn giụa.

Thế nhưng, rất nhiều em gái như tre già măng mọc, coi chuyện ngã vào cơn sóng đánh vào bờ cát không xi nhê, cảm giác mình có thể từ bên trong một nùi các chị em bộc lộ tài năng, gả cho nam thần.

Nhìn lại Trùng Tử gả cho nam thần nhà tôi, tôi chỉ có thể ha ha, không phải sinh không gặp thời, mà là mấy em gái kia đầu thai lộn giới tính thôi.

Trong nhóm các thiếu nữ theo đuổi anh tôi, không thiếu các loại hoa, trong đó có… một thím đàn chị học khoa tiếng Anh vô (không) cùng (biết) kiên (xấu) trì (hổ). Lúc anh tôi học năm hai thì thím ấy học năm tư, một lần không biết làm sao lại gặp, sau đó một mũi tên xuyên tim, thích phải ổng.

Liều mạng theo đuổi, khi đó tôi vừa lên đại học, ở chung với anh mình, thường xuyên đến khoa Trình Ý để tìm ổng. Kết quả trong trường dồn dập đồn đại tôi là bạn gái của ổng, ổng cũng vui vẻ chẳng hề giải thích vì có cái bia đỡ đạn tôi đây, cũng tuỳ ý để dân chúng không rõ chân tướng hiểu lầm. Ái chà chà, thím đàn chị này trước mặt anh tôi thì thân thiết các kiểu, ổng vừa quay đầu là miệng lưỡi sắc bén như đao châm chọc khiêu khích, mấy cái thủ đoạn của nữ phụ não tàn mà mọi người có thể nghĩ ra được, thím ấy cũng vô cùng thuận lợi thử qua.

Nào là không cẩn thận đổ nước trái cây lên quần áo của tôi, đoàn kết bạn học của Trình Ý xa lánh tôi, rồi làm bộ bị tôi bắt nạt nên tìm Trình Ý khóc lóc kể lể… Đã thế tôi cũng vô cùng xấu xa che giấu mối quan hệ giữa tôi và Trình Ý, mãi cho đến khi bả xệ mặt tỏ tình với ổng, tôi mới kiêu căng tuyên bố tôi là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời Trình Ý —— em gái ổng.

Đấu với bà hả, thím tuổi giề.

Có điều không biết thím đó từ chỗ nào nghe được Trình Ý tìm một người đàn ông làm nửa kia của mình, trực tiếp phách lối tìm tới Trùng Tử đang đi ra ngoài mua thức ăn, nói một đống thứ dở hơi, tuyên bố phải làm cho anh tôi “quay về với chính đạo”. Thật sự ít có hài hước lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.