Đây là tại một hôn lễ long trọng nhất.
Toàn bộ người trong giới vận chuyển đều
biết xí nghiệp Phi Dương, long đầu lão đại trong giới thuỷ vận Lục Phi
Dương, muốn kết hôn, cô dâu Hứa Mạn Tuyết có tiếng là băng sơn mỹ nhân
của xí nghiệp Khai Dương.
Đối với mối nhân duyên này, làm cho không ít người há hốc mồm kinh ngạc.
Hai người này chưa từng cùng nhau xuất
hiện, đến tột cùng là vào lúc nào lại xoẹt ra lửa? Đây là vấn đề duy
nhất mà khách quý đến dự lễ muốn biết.
Mà cái người luôn luôn lạnh lùng Hứa Mạn Tuyết, thế nhưng tại hôn lễ của mình, cũng keo kiệt không bố thí cho
chúng khách quý một chút tươi cười.
Lục đại lão gia ánh mắt vừa lòng không ngừng liếc nhìn về phía bụng Hứa Mạn Tuyết, làm cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra……
“Bảo bối, em còn muốn giận bao lâu?” Đứng trước nơi làm lễ, Lục Phi Dương nhìn người phụ nữ mặc áo cưới mộng ảo, đẹp đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông. Ân, áo cưới mấy
trăm vạn, quả nhiên là vật đáng giá, nhìn một cái, bảo bối yêu quý của
anh mặc vào, thật xinh đẹp a, làm cho tâm anh ngứa ngáy hận không thể
lập tức ôm cô vào động phòng.
“Thật lâu thật lâu!” Cô cắn răng, sắc mặt khó coi.
Làm ơn, người nào trước khi kết hôn làm cô dâu, phát hiện bản thân phải vác theo trái banh kết hôn lại vui vẻ?
Đúng vậy, Hứa Mạn Tuyết mang thai, còn
khoa trương đến nỗi đã hơn ba tháng cũng chưa phát hiện. Mãi cho đến khi thử áo cưới, phát hiện dáng người của mình vẫn nóng bỏng hoàn mỹ như
cũ, trừ bỏ, bụng dưới gồ lên, lập tức mặt cô đổi sắc. Phải biết rằng, cô luôn luôn đối với dáng người yêu cầu rất cao, thế nhưng lại phát sinh
đại sự dáng người biến dạng mà chính cô cũng không biết, thật sự là rất
không thể tha thứ.
Làm sao có thể chưa béo người liền béo
bụng? Trong đầu cô suy nghĩ mãi, không xong, rốt cục nhớ tới người bạn
tốt đã lâu chưa có tới thăm của cô, lập tức áo cưới cũng không thử, trực tiếp chạy đến bệnh viện. Sau đó, tại nơi đấy nhìn thấy bác sĩ vẻ mặt
phúc hậu cười nói, “Chúc mừng cô, tiểu thư, cô mang thai, đã mười lăm tuần rồi.” Lập tức, cô thật sự là muốn giết chết Lục Phi Dương.
“Đừng nóng giận, ân, bảo bối, muốn đánh phải không, em không phải đã đánh đến nghiện rồi chứ?” Lục Phi Dương ôn tồn, làm cho Triệu Tử Tích đứng bên cạnh anh trợn muốn lòi con mắt, đây là ông chủ vẻ mặt lãnh ngạo tính cách kiêu ngạo của
anh sao? Sẽ không phải là do lần trước trúng đạn, ngay cả đầu óc cũng bị đụng trúng chứ?
“Anh còn nói.” Hứa Mạn
Tuyết trừng mắt nhìn anh, có thể mang thai đứa nhỏ của anh, cô cũng thực vui vẻ, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành thành viên trong đội ngũ phụng tử thành hôn(vì con lấy chồng hay bác sĩ bảo cưới), không đúng, cô là trong lúc chuẩn bị hôn lễ mới phát hiện mang thai,
hẳn là không tính phụng tử thành hôn, nhưng mà mặc kệ như thế nào, cô
cũng không thích mình trước khi kết hôn đã có cục cưng, thật mất mặt!
“Hai vị, xin hỏi tôi có thể bắt đầu chủ trì hôn lễ chưa?” Mục sư lớn tuổi nhìn đôi bích nhân(hai người xứng đôi vừa lứa) trước mặt, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Xin đợi một chút.”
Trả lời ông ấy, không phải là chú rể
cũng không phải cô dâu, mà là người đàn ông tuấn mỹ đến không có thiên
lý, nhã nhặn làm cho người ta tâm sinh vô số hảo cảm, Nghiêm Quân
Nghiêu.
Trong giáo đường rộng lớn, mấy trăm vị
khách quý đôi mắt đồng thời nhìn về phía người đàn ông phong quang tế
nguyệt ngọc thụ lâm phong.
Anh mang theo vẻ mặt nho nhã tươi cười, đi lên bục, “Trước khi hai vị bắt đầu hôn lễ, tôi có một món quà muốn tặng cho hai người.” Cổ tay vừa nhấc, một người đàn ông bên cạnh hiểu ý ấn nút mở, một tấm
màn bố màu trắng thật lớn chậm rãi trượt xuống từ trên vách tường. (hiểu đơn giản là cái tấm vải trắng dùng máy chiếu rọi lên là thấy hình á.)
“Nghiêm Quân Nghiêu, cậu định làm cái gì?” Không rõ bạn tốt đột nhiên sao lại làm gián đoạn hôn lễ của anh, Lục Phi Dương cau mày, hung hăng hỏi.
Nghiêm Quân Nghiêu cười yếu ớt, dùng tay ra hiệu một động tác để anh yên tâm.
Trên màn ảnh đầu tiên là một mảnh xanh thẳm, rất nhanh, hiện ra hình ảnh.
Hứa Mạn Tuyết một thân vết máu đỏ tươi đứng ở nơi đó, vẻ mặt đờ đẫn.
Cô vừa thấy, liền phản ứng lại, mất bình tĩnh kêu: “Mau tắt đi!”
Nhưng mà, Lục Phi Dương trước ôm lấy cô, trấn an nói: “Ngoan, đừng nóng giận, cẩn thận cục cưng.”
Anh muốn nhìn xem cái kia, giữ chặc cô
không cho cô đến phá hư, không để ý Hứa Mạn Tuyết ở trong lòng anh vừa
cắn lại đánh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên màn hình rõ ràng đến
đòi mạng.
Bách Lăng Phong vỗ về cằm, vẻ mặt suy
nghĩ sâu xa nhìn một màn quen thuộc kia, bỗng nhiên nghĩ tới cô bạn gái
nhỏ đáng yêu của Nghiêm Quân Nghiêu, lúc ấy vẫn luôn đùa nghịch di động, cười hiểu rõ, Nghiêm Quân Nghiêu này, thật là……
Nhìn thấy đã phát đến lúc Hứa Mạn Tuyết điên cuồng khóc, một tiếng lê hoa đái lệ.(ý chỉ người đẹp khóc dù khóc vẫn đẹp như thường)
“Sao…… Làm sao? Anh ấy…… Nếu có việc gì, phải làm sao bây giờ……”
“Em còn…… Còn chưa có nói với anh ấy, em…… Em yêu anh ấy.”
Lục Phi Dương khi nghe đến đó, toàn thân chấn động mãnh liệt, trái tim mừng rỡ như điên nhảy lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người phụ nữ trong lòng, khuôn mặt băng sương sớm đã biến
thành núi lửa hoạt động.
“Em cũng chưa có nói, vẫn chưa nói qua, em làm sao có thể như vậy!”
“Lục Phi Dương, em yêu anh, em yêu anh!”
“Anh nếu chết, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Một câu một câu, kinh thiên động địa,
làm cho tất cả khách quý ở đấy đều cảm động thổn thức không thôi, thì ra Hứa Mạn Tuyết băng sơn thư ký nhìn như lạnh lùng, nhưng khi yêu lại
mãnh liệt như vậy a. Lục Phi Dương không hổ là Lục Phi Dương, ngay cả
Hứa Mạn Tuyết khó nắm bắt như vậy cũng có thể bắt lấy được, anh hùng a!
Khuôn mặt Hứa Mạn Tuyết như là muốn xuất huyết đến nơi, cắn môi đến trắng bệt, đứng cứng ngắc ở nơi đó, Lục Phi
Dương cầm tay cô, đặt ở lên đôi môi mềm mại ấm nóng thân mật hôn lên, “Tuyết nhi, anh yêu em.”
Sắc mặt hơi hoãn , “Đừng tưởng rằng nói như vậy, em sẽ không tức giận.” Thế nhưng tại hôn lễ của cô làm cô mất mặt như vậy, về sau cô làm sao còn có thể gặp người?
Khóe miệng không tự chủ được cong lên,
hờn dỗi trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, người đàn ông này, cái
miệng càng ngày càng trơn tru lời ngon tiếng ngọt nói càng lúc càng
nhiều, lúc trước, cô làm sao có thể cho rằng anh trầm mặc ít lời chứ?
“Khụ……” Mục sư đáng thương bị xem nhẹ giật giật khóe mắt, thanh thanh yết hầu, “Hai vị, nếu các người đã nói xong rồi, xin hỏi chúng ta có thể bắt đầu chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Bọn họ trăm miệng một lời hồi đáp, mười ngón đan vào nhau, vĩnh viễn cũng không muốn tách ra.
Tại hôn lễ của bọn họ, trong sự cảm động và chúc phúc của mọi người cũng kết thúc hoàn mỹ.
Khi Hứa Mạn Tuyết bước xuống bậc thang
giáo đường, nhìn Nghiêm Quân Nghiêu nhã nhặn tươi cười có lễ, không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vài năm trước. Năm đó, Nghiêm
Quân Nghiêu đúng lúc muốn đi hội nghị y học, liền nhờ cô giúp anh nuôi
dùm con mèo tai ngắn Anh quốc của anh, kết quả cô không cẩn thận để con
mèo kia chạy ra ngoài, bị mất tích.
Lúc ấy, cô áy náy rất lâu, bởi vì bọn họ đều nói Nghiêm Quân Nghiêu thực rất yêu thương cưng chiều con mèo kia,
tuy rằng anh vẫn an ủi cô, nói không có vấn đề gì, sau cô muốn trả lại
anh một con, anh liền nói không cần.
Không hiểu sao, cái này chuyện cũ này hôm nay lại đột nhiên nảy lên trong lòng.
Thì ra, lúc trước anh, không phải thực
sự không cần, đôi mắt suy nghĩ sâu xa, nhìn về phía cô bé cười ngọt ngào trong lòng Nghiêm Quân Nghiêu, không biết vì sao, trong lòng cô đối với cô bé đáng yêu kia cảm thấy thật thông cảm.
Bàn tay đột nhiên bị nắm chặt, cô ngước
mắt nhìn vào vẻ mặt thâm tình của chồng mình, không tự giác nở một nụ
cười tươi rói với anh.
“Tuyết nhi.”
“Ân.” Cô tựa vào lòng anh.
“Anh yêu em.” Tiếng nói trầm thấp, phát ra lời yêu làm say lòng cô.
“Lục Phi Dương.”
“Ân.”
“Em cũng yêu anh.”
Anh nở nụ cười, hăng hái, hạnh phúc tràn đầy.
Trải qua mười năm ròng rã, anh rốt cục cũng có thể ôm cô hoàn chỉnh(ý anh mún nói có dc cả người và tim ạ) vào lòng, sống đến tận bây giờ, đã quá thỏa mãn,