Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết

Chương 48: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Yêu Tiền (19)



Tiết Chiếu mang ảnh chụp đưa cho Mặc Uyên, một bên giải thích nói: “Diệp tiểu thư đến ở nhà của Mặc Vũ buổi sáng ngày hôm sau đã bị Miêu Thư Nhã gặp phải, Miêu Thư Nhã tức giận bỏ chạy, Mặc Vũ không đuổi theo, có lẽ là bị Diệp tiểu thư cản lại.”

“Bởi vì chuyện này mà Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ, ở thời điểm làm việc cũng có xảy ra không ít mâu thuẫn, bởi vì hay bên đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, dự án khai phá thành Bắc cũng không có tiến triển gì, hiện tại toàn bộ người trong công ty đều biết Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ cãi nhau, còn lén lút truyền ra không ít phiên bản.”

“Nội bộ hai người quản lý bất hòa, khẳng định công việc của cấp dưới sẽ bị ảnh hưởng.”

“Đây là mấy tấm ảnh chụp vừa được đưa tới, Mặc Vũ mới một đường từ công ty đuổi theo Miêu Thư Nhã tới dưới lầu tiểu khu, chỉ là thời điểm hai người đang nói chuyện, đúng lúc bị Diệp tiểu thư gặp phải, Diệp tiểu thư rất tức giận, tiến lên liền chất vẫn một trận, nói đến mức Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ á khẩu không trả lời được nữa, cuối cùng Diệp tiểu thư còn lên tầng một mình……”

Rốt cuộc sắc mặt bình tĩnh của Mặc Uyên cũng có chút dao động, “Cô ấy chất vấn cái gì?” Hắn ta không thể nghĩ được Diệp Vi có thể có lý do gì để đi chất vấn Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ, còn nói đến mức đem hai người họ không còn gì để nói, rốt cuộc những việc cô đã làm lúc trước vốn không có khả năng xoay mình, chỗ duy nhất có chút giá trị, chính là làm cho Mặc Vũ với Miêu Thư Nhã ngột ngạt.

Tiết Chiếu nâng nâng mí mắt, giọng nói sáng tỏ rõ ràng, nói: “Hình như lúc trước Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ cũng nói qua với Diệp tiểu thư, nói cô ấy không đủ tin tưởng với Mặc Vũ, cho nên Diệp tiểu thư có ngày hôm nay cũng chính là do bản thân gieo gió gặt bão, hiện tại lại xảy ra một tình huống tương tự, Miêu Thư Nhã cái người luôn miệng nói muốn ‘tin tưởng’ này, vậy mà vốn không tin tưởng Mặc Vũ? Còn không phải là thấy cô ấy ở nhà Mặc Vũ cả đêm sao, vậy mà liền hiểu lầm Mặc Vũ với cô ấy tình cũ lại bốc cháy mà phát giận, thật sự quá không nên!”

“Diệp tiểu thư nói, cô ấy vốn dĩ cũng cảm thấy là bản thân sai rồi, muốn tin cái ‘tin tưởng’ trong miệng Mặc Vũ với Miêu Thư Nhã, chỉ là không nghĩ đến, hai vị bậc thầy về nhân sinh vậy mà tự mình nuốt lời, thì ra bọn họ cũng làm không đến nơi đến chốn!”

“Trên thế giới này còn có cái gì gọi là tin tưởng sao?”

“Diệp tiểu thư nói, cô ấy rất thất vọng, thậm chí đối với thế giới này cô ấy cũng thất vọng.”

“Trên đây, chỉnh là ý của Diệp tiểu thư.”

Mặc Uyên: “……???”

Hắn ta nghe được cái gì? Quả thật Mặc Uyên nghi ngờ lỗ tai của chính mình!

Tiết Chiếu cũng nhịn không được vì Diệp Vi khóc đến chua xót nước mắt, “Diệp tiểu thư cũng rất thảm, thật vất vả mới kiểm điểm một chút bản thân làm sai cái gì, không nghĩ tới vừa quay đầu đã bị vả mặt bạch bạch bạch……” Muốn làm người tốt thật đúng là khó.

Cuối cùng nói còn chưa nói xong, liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Uyên, cậu ta chạy nhanh ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì.

Mặc Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, Tiết Chiếu biết điều cúi đầu.

Bên kia Miêu Thư Vũ cũng không nghĩ tới cô ta phát cáu với Mặc Vũ lại bị Diệp Vi bắt gặp, nếu cô ta mà biết gặp phải Diệp Vi ở chỗ này, cái gì cũng sẽ không nói……

Nhưng cô ta chính là khó chịu a, thời điểm đối mặt với Mặc Vũ, ngay cả giả vờ cô ta cũng giả vờ không được, cô ta luôn luôn tự xưng là tính cách thanh lãnh, không có gì có thể khiến cô ta thất lễ, nhưng về truyện này của Mặc Vũ, ngay cả việc duy trì bình tĩnh cô ta cũng khó có thể làm được.

Hiện giờ bị Diệp Vi nghi ngờ ngay trước mắt, cô ta đỏ mặt tai hồng không nói nên lời, vô cùng khó xử, không chỉ là cô ta, ngay cả Mặc Vũ lúc này cũng là một câu không thể nói nên lời.

Lúc này bọn họ, làm sao còn có thể dùng ‘tin tưởng’ làm lí do từ chối đi nói Diệp Vi làm không đúng?

Diệp Vi đã hoàn toàn thất vọng tuyệt vọng, cô lắc đầu nhìn Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ, đi lên lầu, để lại Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ nhìn nhau dưới lầu..

Cuối cùng Miêu Thư Nhã vốn không dám nhìn ánh mắt của Diệp Vi, bản thân cô ta cũng không làm được việc này, có tư cách gì để đi yêu cầu Diệp Vi làm được chứ? Trong tình yêu, ai mà không lo được lo mất? Ai mà không lòng dạ hẹp hòi? Có một số việc, không phải “Tin tưởng” liền có thể giải quyết vấn đề.

Cho dù giờ phút này Mặc Vũ nói với cô ta, hắn không có quay lại với Diệp Vi, hắn với Diệp Vi không có xảy ra cái gì, là cô ta có thể không tức giận sao? Chỉ là chuyện Diệp Vi đến rồi ở lại nhà Mặc Vũ, cũng đủ khiến cho cô ta tức giận đến mất đi lý trí!

Miêu Thư Nhã nhắm mắt lại, cực kỳ khó xử.

Ngay cả Mặc Vũ cũng bị ánh mắt thất gọn lại tuyệt vọng của Diệp Vi nhìn đến cả người không thoải mái, quả thật lúc trước hắn cảm thấy hắn với Diệp Vi chia tay, hắn có trách nhiệm, nhưng Diệp Vi cũng có, chỉ cần cô tin tưởng hắn nhiều hơn một chút, cũng sẽ không hiểu lầm hắn là loại đàn ông ăn trong bát còn nhìn trong nồi, nhưng hôm nay xem ra, cái mà hắn gọi là tin tưởng, lại là một chuyện cười, thật ra cũng chỉ là vì sai lầm của bản thân mà lấy cớ thôi.

Gương mặt của hắn nóng rát, thậm chí cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi đi gặp Diệp Vi, cảm giác liên quan với Miêu Thư Nhã cũng trở nên kì lạ hơn.

Hắn cho rằng Miêu Thư Nhã là lý trí, thong dong, ưu nhã, thì ra lại cũng không phải, cô ta cũng sẽ tức giận, cũng sẽ hiểu lầm, những cái đạo lý mà cô ta nói với người khác đến lúc dùng trên người mình, thì ra cũng làm không đến nơi đến chốn……

Mặc Vũ thở dài, giải thích nói: “Thư Nhã, Diệp Vi đã xảy ra chút việc, tạm thời không có chỗ để đi, đến ở nhờ chỗ của anh hai ngày. Chuyện hồi sáng ngày hôm đó, quả thật em đã hiểu lầm chúng tôi.”

Ánh mắt nhìn Mặc Vũ của Miêu Thư Nhã cũng có chút phức tạp, hắn thông minh đẹp trai, trọng tình trọng nghĩa, nhưng đồng dạng, bởi vì trọng tình trọng nghĩa, ở phương diện tình cảm lại do dự không quyết đoán: “Diệp Vi sẽ nghèo đến mức không có đất ở sao? Hay là trên người anh không có đủ tiền để thuê phòng khách sạn cho cô ta? Nhất định phải ở lại nhà anh sao?”

Mặc Vũ đương nhiên biết, chỉ là: “Diệp Vi sẽ biến thành như ngày hôm nay vậy, cũng là trách nhiệm của anh, anh không thể mặc kệ cô ấy……”

Miêu Thư Nhã nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng: “Anh có trách nhiệm, nhưng tất cả chuyện này, cũng đều là do cô ta lựa chọn không phải sao?”

Mặc Vũ nói: “Chính là nguyên nhân là do anh gây ra, nếu không phải do anh, cô ấy sẽ không chịu những tội đó!”

Miêu Thư Nhã tự giễu cười cười, cô ta còn không biết sự việc Diệp Vi bởi vì Mặc Vũ mà bị Mặc Uyên tính kế để lợi dụng, tự nhiên cảm thấy “Chịu tôi” như trong lời Mặc Vũ, là do cô ta nhận điện thoại của hắn, tức giận đến mức chia tay với Mặc Vũ mà chuyển sang ôm ấp Mặc Uyên, “Không trách anh, trách tôi, là tôi không đúng mực, nhận điện thoại của anh, nếu không phải vì tôi, Diệp Vi cũng sẽ không tức giận đến mức chia tay với anh. Vì thế nên, nguyên nhân vẫn là do tôi, là tôi hại Diệp Vi chịu tội, anh trách tôi đi.”

“Em đừng nói như vậy, có một số việc, em không rõ……” Mặc Vũ rất là bất đắc dĩ, rồi lại không thể giải thích.

Miêu Thư Nhã tức giận lại khổ sở, cô ta nâng nâng đầu lên, nổi giận nói: “Xin lỗi anh, là tôi sai.”

Mặc Vũ bực bội gãi gãi tóc, “Anh thật sự cho rằng em sẽ tin tưởng anh, ít nhất hỏi anh một chút sao lại như thế, mà không phải như bây giờ……”

Sắc mặt Miêu Thư Nhã trắng bệch, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến lời nói của Diệp Vi, cô ta quay đầu đi: “Thật xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.”

Mặc Vũ: “……” Thật sự là lúc này hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.

Mặc Vũ: “Chúng ta cũng bình tĩnh một chút đi.”

Miêu Thư Nhã tự giễu cười, “Được.” Xoay người rời đi.

Mặc Vũ nhìn bóng dáng Miêu Thư Nhã đi xa, bực bội gãi gãi tóc, cũng không rõ sự việc làm sao lại phát triển trở thành như thế này?

……

Tiết Chiếu: “Miêu Thư Nhã với Mặc Vũ ầm ĩ một trận, hai người rời đi trong không vui.”

Mặc Uyên nhắm mắt dựa vào trên sô pha: “Diệp Vi đâu?”

Tiết Chiếu nói: “Diệp tiểu thư lên lầu sau đó liền không xuống dưới.”

Mặc Uyên nói: “Không đi?”

Tiết Chiếu: “Không có.”

Mặc Uyên nhíu mày nói: “Không phải cũng tuyệt vọng sao, làm sao lại còn ở lại bên cạnh Mặc Vũ?”

Làm sao Tiết Chiêu biết được? “Khả năng là tình cảm quá sâu, thế cho nên cho dù có tuyệt vọng, cũng muốn ở lại bên cạnh Mặc Vũ……” Ngay cả cậu ta cũng suy đoán lung tung, rốt cuộc Diệp Vi có tiền như vậy không có đi bao dưỡng tiểu thịt tươi mà đi tìm bạn trai cũ, này liền chứng minh cô vẫn còn tình cảm với Mặc Vũ, ai ngờ đã bị ánh mắt lạnh lùng của Mặc Uyên nhìn thẳng, cậu ta biết điều ngậm miệng, không dám tùy ý phỏng đoán.

Mặc Uyên hừ một tiếng.

Tiết Chiếu sờ sờ cái mũi, lại càng không hiểu Mặc Uyên suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, cậu ta nhận được một cuộc điện thoại, là người được phái đi theo dõi Diệp Vi gọi tới: “Không tốt, Diệp Vi bị bắt cóc!”

Tiết Chiếu cũng kinh ngạc: “Diệp Vi bị bắt cóc?!”

Vì sao Diệp Vi sẽ bị bắt cóc? Một người nho nhỏ…… Không đúng, hiện tại Diệp Vi cũng là phú bà có tài sản hơn ngàn vạn, bị bắt cóc giống như cũng rất bình thường?

Mặc Uyên lập tức ngồi dậy từ trên sô pha, duỗi tay cướp lấy điện thoại trong tay Tiết Chiếu, âm thanh trầm thấp lạnh băng: “Sao lại thế này, nói rõ ràng cho tôi.”

Một bên hắn ta lấy di động ra, quả nhiên thấy định vị hắn ta lắp đặt trên người Diệp vi hiện ra, cô đã không còn ở tiểu khu của Mặc Vũ, di động ngược lại hướng về phía ngoại thành. Đáng tiếc định vị tới một khu vực nào đó liền dừng lại một chỗ, chắc hẳn điện thoại của Diệp Vi đã bị phát hiện.

Thiết bị định vị này là hắn ta đã sớm lắp đặt trên điện thoại của Diệp Vi, chỉ là phương tiện giám sát nhất cử nhất động của Diệp Vi, hắn ta không thích cảm giác mất đi khống chế, biết Diệp Vi ở đâu, làm cái gì hắn ta mới có thể yên tâm, không nghĩ tới lúc này lại có tác dụng.

Vốn là sau khi lên lầu Mặc Vũ mới phát trong nhà vậy mà loạn thành một đoàn, cái ly ghế dựa quăng ngã đầy đất, vốn còn nghĩ rằng bởi vì Diệp Vi quá tức giận cho nên đã phát hỏa, nhưng hắn tìm toàn bộ phòng cũng không tìm được Diệp Vi, gọi điện cho cô lại biểu thị là tắt máy, lại phát hiện một ít vết máu trên mặt đất, thậm chí tìm thấy một chiếc giày của Diệp Vi rơi xuống trên mặt đất hỗn loạn.

Thời điểm Diệp Vi tới tìm hắn, chỉ mặc một bộ quần áo, tự nhiên giày cũng chỉ có một đôi, rõ ràng Diệp Vi vừa mới còn đi trên chân, lúc này rơi ở chỗ này, còn có vết máu đó……

Lúc này Mặc Vũ mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trong lòng hắn lộp bộp một cái, Diệp Vi đã xảy ra chuyện!

Lập tức hắn liền báo cảnh sát, mặt khác lại đi tìm camera theo dõi tiểu khu.

Mắt thấy Mặc Vũ cứ gấp như vậy, tự nhiên người theo dõi Diệp Vi cũng phát hiện sự việc không thích hợp, đã sớm bí mật vào camera theo dõi tiểu khu trước Mặc Vũ một bước, quả nhiên thấy có ba nhân vật khả nghi vào nhà Mặc Vũ, Diệp Vi mới vừa trở về không bao lâu, đã bị người ta cõng một đường đi cầu thang rồi tới tầng hầm, lên một chiếc xe Minibus giấy phép giả rời đi.

Đối phương đem bản gốc video phim sao lưu lại, bản thứ nhất đưa cho Mặc Uyên.

Mặc Uyên chỉ nhìn thoáng qua, hắn ta liền biết đối phương là ai, sắc mặt càng thêm trầm xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn ta vuốt đầu gối, nơi này, phảng phất hắn ta còn có thể cảm giác được đau đớn khi bị viên đạn xuyên qua lúc trước.

Hắn ta ra lệnh: “Liên hệ cảnh sát, đem vị trí cuối cùng Diệp Vi xuất hiện đưa cho bọn họ, để cho bọn họ nhất định phải ngăn chiếc xe này lại.”

Tiết Chiếu hiểu rõ chuyện quá khẩn cấp, vẫn luôn làm theo, nhưng cậu ta vẫn là nghi ngờ không thôi, Diệp Vi là bị người ta bắt cóc ở trong nhà Mặc Vũ, như vậy rất hiếu nhiên là đối phương hướng về phía Mặc Vũ đi, người nào to gan như vậy? Rõ như ban ngày mà dám bắt cóc người?

Tiết Chiếu nói: “Tuy rằng đối phương không có liên hệ với chúng ta, nhưng lại đi bắt cóc Mặc Vũ, có thể là biết thân phận của hắn tới đòi tiền, tôi liền đi chuẩn bị chút tiền……”

Mặc Uyên ấn chân, ánh mắt đen như mực của hắn nhìn Tiết Chiếu, ánh mắt mang theo máu tanh làm Tiết Chiếu sợ hãi, nói: “Cậu sai rồi, bọn họ là tới báo thù.”

Tiết Chiếu cả kinh: “Ngài biết bọn họ?”

Mặc Uyên đứng lên: “Chân của tôi chính là bị bọn họ phế bỏ.”

Tiết Chiếu kinh hãi, đây vẫn là lần đầu tiên Mặc Uyên chủ động nhắc tới chân của hắn ta! Cậu ta phản xạ có điều kiện nhìn qua đó, sau đó mới kinh ngạc phát hiện như vậy đối với Mặc Uyên chính là đang “Nhục nhã hắn”, cậu ta chạy nhanh rời tầm mắt đi.

Mặc Uyên cười lạnh một tiếng, phân phó: “Chuẩn bị xe, bảo người theo dõi Mặc Vũ tới đây.”

Mặt Tiết Chiếu đầy nghi ngờ: “??”Vì sao lúc này lại muốn đi tìm Mặc Vũ?

Mặc Uyên âm u nói: “Tất nhiên là lấy hắn để đổi người, người mà đối phương muốn bắt chính là Mặc Vũ, đương nhiên phải dùng hắn để đổi. Không có lý nào để người khác chịu tội thay hắn, đúng không?”

Hắn ta cầm lấy quải trượng, bước nhanh đi ra văn phòng, khập khiễng, Tiết Chiếu chạy nhanh đuổi kịp, chỉ cảm thấy giờ phút này Mặc Uyên lãnh khốc đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

……

Tuy rằng nhà họ Mặc là nhà giàu số một thành phố C, hai giới hắc bạch không ai dám chọc, nhưng đồng dạng, nhà họ Mặc gây thù chuốc oán rất nhiều, tổ tiên là hỗn hắc lập nghiệp, hai đời nhân tài gần đây đem bản thân tẩy trắng, nhưng trong lén lút cũng không có hoàn toàn thoát khỏi thế lực cũ. Bởi vì muốn tẩy trắng, nhà họ Mặc đắc tội không ít người, trong đó có mấy lão huynh đệ từng cùng Mặc lão gia tử dốc sức làm việc, chỉ bởi vì lựa chọn khác nhau mà nháo thành mâu thuẫn rất lớn, tách ra thành hai phái, cuối cùng ở giữa việc tranh quyền đoạt thế, Mặc lão gia tử thắng, mà thua, không phải chết ở trong ngục thì chính là trốn ở nước ngoài, hai đội ngũ lâu năm từ đây thành kẻ địch.

Mặc Uyên bị què một chân, chính là bởi vì có người trở về báo thù.

Đối phương vì tiền, vì lợi, vì báo thù, vì muốn lật đổ nhà họ Mặc, vì muốn nhà họ Mặc đoạn tử tuyệt tôn!

Sỡ dĩ Mặc Uyên liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là ai, là bởi vì trên mỗi người bọn họ đều có một hoa văn đồ đằng hình sói, mà trên người của ba kẻ bắt cóc Diệp Vi đúng lúc cũng có!

Đến nay Mặc Uyên còn nhớ rõ, khi đó hắn ta vẫn là học sinh cao trung, cả ngày phản nghịch vì muốn cho Mặc Sĩ Tông chú ý, chiều hôm đó hắn ta trốn học đi ra ngoài chơi, nửa đường lại bị người ta bắt đi, lúc ấy tuy rằng hắn ta sợ hãi, lại cũng không cảm thấy bản thân sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì, bởi vì hắn ta là con trai của Mặc Sĩ Tông, bắt cóc hắn có thể vì sao? Vì tiền, mà nhà họ Mặc có rất nhiều tiền.

Nhưng mà ở thời điểm đối phương gọi điện thoại đòi tiền Mặc Sĩ Tông, kèm theo đó mà đến chính là ngược đãi với đòn hiểm, bọn họ còn đem video ghi lại, chia cho Mặc Sĩ Tông, uy hiếp ông ta tự mình lấy tiền chuộc người, không được báo cảnh sát, nếu không bọn họ liền giết người diệt khẩu.

Mặc Sĩ Tông bị bắt phải đáp ứng, nhưng là người cuối cùng đi chuộc người lại không phải Mặc Sĩ Tông, mà là một người cảnh sát có thân hình tuổi tác cực kỳ giống với ông ta, hơn nữa hoá trang với cùng quần áo, người không quen thuộc mà thấy, thật đúng sẽ nghĩ hắn là Mặc Sĩ Tông. Nhưng mà Mặc Uyên với Mặc Sĩ Tông rốt cuộc là cha con ruột, liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn ta chịu đựng kinh hoàng không nói ra, đáng tiếc cùng nhận ra với hắn ta, vẫn là bọn đạo tặc bắt cóc hắn.

Hành động này chọc giận đối phương, giơ súng liền bắn về phía đùi hắn ta, chân của hắn ta chính là bị phế bỏ ở lúc đó.

Mà người bị thương thứ hai chính là người cảnh sát giả trang Mặc Sĩ Tông.

Hắn ta đau đến hôn mê, cuối cùng trong mắt thấy tất cả đều là máu, đến khi tỉnh lại, hắn ta đã ở bệnh viện, cuối cùng hắn ta nghe nói, cuộc chiến đặc biệt thảm thiết, người bắt cóc hắn ta tất cả đều đã chết, cảnh sát cũng tổn thất nặng nề, mà vị cảnh sát thay thế Mặc Sĩ Tông đi giao tiền chuộc đã hy sinh.

Mặc Sĩ Tông thật sự ngồi ở trước mặt hắn ta: “Thời gian đó hẳn là con đang ở trường học, bởi vì con không ngoan, hại chết bao nhiêu người con có biết không?”

Vốn dĩ Mặc Uyên rất sợ hãi, rất áy náy, lời Mặc Sĩ Tông nói lại khơi dậy tâm phản nghịch của hắn ta, “Cho nên con cần phải gọi người kia là cha đi?”

Mặc Sĩ Tông: “Thằng nghịch tử! Hiện tại còn không biết hối hận có phải hay không?”

Mẹ hắn còn chưa chết vẫn ngồi ở một bên, khóc đến đôi mắt sưng đỏ, âm thanh khàn khàn: “Sĩ Tông, A Uyên tìm được đường sống trong chỗ chết, có cái gì về sau lại nói, để cho nó dưỡng thương thật tốt.”

Mặc Sĩ Tông nói: “Em cứ nuông chiều nó, sớm hay muộn sẽ làm nó gây ra họa lớn.”

“Con trai của tôi tự nhiên tôi muốn che chở, ông làm cha nó mà không cố gắng làm hết trách nhiệm dạy dỗ nó, hiện tại đã xảy ra chuyện lại có cái tư cách gì tới trách móc nó? Hơn nữa, những người đó không phải vô duyên vô cớ tìm A Uyên, đây đều là nhà họ Mặc của ông tạo nghiệt, cho dù ngày đó A Uyên không trốn học, một ngày nào đó nó vẫn sẽ bị bắt cóc. Hiện tại ông đem trách nhiệm đẩy cho con trai của mình, trong lòng thoải mái sao?” Người phụ nữ nhàn nhã thong dong, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, mặt mày lạnh nhạt xa cách, “Được rồi, ông đi ra ngoài đi.”

Mặc Sĩ Tông bị oán giận đến không còn lời nào để nói, bởi vì ông ta không thích cuộc hôn nhân này, cho nên ông ta luôn là vội vàng làm việc, thời gian về nhà rất ít, tự nhiên sự chú ý đến Mặc Uyên cũng rất hời hợt, giữa cha con dường như cũng trở thành kẻ thù.

Nhưng mà từ đây về sau, Mặc Uyên không tránh được bị giám sát, đi chỗ nào cũng có bảo vệ trong tối ngoài sáng che chở, ai cũng không biết những người đó khi nào sẽ lại lần nữa ngóc đầu trở lại.

Mặc Sĩ Tông sợ hãi, Mặc Uyên cũng sợ hãi, cho nên luôn luôn phòng bị.

Lại không nghĩ rằng, lần này đối phương xuất hiện, vậy mà người đầu tiên đi tìm lại là Mặc Vũ, lại trời xui đất khiến đem Diệp Vi bắt đi.

……

Mà giờ phút này, Diệp Vi bị bắt cóc yếu ớt tỉnh lại, cô bị người đập vào ót, lúc này đầu óc ẩn ẩn đau, bởi vì phản kháng cánh tay còn không cẩn thận bị một dao, lúc này miệng vết thương còn đang chảy máu, mà máu ở xung quanh đều đóng vảy, cô che miệng vết thương lại, ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trước mặt cô, ngắm nghía người đàn ông cầm súng trong tay.

Người đàn ông trước mặt lớn lên đặc biệt cường tráng, cơ bắp nổi lên, một đôi mắt tràn đầy hung ác, cũng không có bởi vì cô là phụ nữ yếu đuối mà nương tay.

“Tỉnh?”

“Các anh là bọn bắt cóc sao?” Diệp Vi sợ tới mức run bần bật, lại ra vẻ trấn định nói, “Tôi có tiền, các anh buông tha tôi đi, tôi có thể đem tiền của tôi đều cho các anh.”

Người đàn ông dường như cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Cô có bao nhiêu tiền?”

Diệp Vi cẩn thận tính tính, run run rẩy rẩy nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi dùng nhan sắc của tôi có lẽ lừa được vài trăm……”

Người đàn ông: “…………??”

“Anh không tin tôi sao? Tôi nói chính là sự thật, anh xem tôi lớn lên đẹp như vậy, chỉ lừa được mấy trăm vạn đã rất thất bại!” Diệp Vi sốt ruột nói, “Các anh là vào nhà cướp bóc đi? Là vừa từ trong ngục giam chạy ra đây sao? Hiện tại tôi nhìn thấy mặt của các anh, các anh có phải muốn giết người diệt khẩu hay không a, cầu xin các anh, có thể buông tha tôi hay không……”

Người đàn ông nhìn người phụ nữ nhát như chuột trước mặt, đương nhiên hắn ta tin, hắn ta từng điều tra Mặc Uyên với Mặc Vũ là anh em, đương nhiên biết người phụ nữ này có quan hệ với hai người anh em kia, “Không thể.”

Cô lại bắt đầu khóc, lại cũng không dám lớn tiếng khóc, một bên khóc một bên đề phòng nhìn hắn ta, nghẹn ngào nói: “……Tôi biết tôi chết chắc rồi, nhưng tôi còn có di nguyện chưa có hoàn thành, có thể buông tha tôi hay không……”

“A? Nói nghe một chút?.”

“Tôi còn chưa làm cho Mặc Vũ với Mặc Uyên vì tôi mà vỡ đầu chảy máu, còn chưa có làm cho bọn họ vì tôi mà sống không bằng chết, tôi không cam lòng cứ như vậy đã chết a!”

Người đàn ông: “…………”

Cô là người đi lừa gạt tình cảm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.