Khung trên vách tường ti vi dán đầy ảnh chụp, tất cả đều là hai mẹ con bọn họ, đó là thời gian anh chưa từng tham gia vào.
Sở Nam Xuyên ôm Tiểu Quang, hai cha con cùng nhau nhìn ảnh chụp.
“Tiểu Quang, đây là lúc con mấy tuổi?”
“Hai tuổi nha, daddy người không phát hiện trên bánh sinh nhật cắm hai cây nến ư?”
“Vậy tấm này thì sao?”
“Hẳn là lúc ba tuổi,” Tiểu Quang bỗng nhiên quay đầu lại hô, “Mẹ, ảnh chụp trong công viên trò chơi này có phải chụp lúc con ba tuổi không?”
Hạ Mộc Cẩn đang đứng ở bên bàn ăn nhìn hai cha con, trong tay bưng một ly đã rót đầy nước, nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đồng thời nhìn lại đây, yên lặng chột dạ.
Ho khan hai tiếng, đi qua,
“Ừ, đúng vậy, nước của anh.”
Sau đó đưa ly nước trong tay cho Sở Nam Xuyên, xoay người lại đi đến phòng bếp.
Chờ Hạ Mộc Cẩn đi ra lần nữa, lại một đầu hắc tuyến đang tung bay, trên sô pha, hai người một lớn một nhỏ đang vô cùng say sưa xem kênh thiếu nhi →_→.
Con trai cô thì thôi, vị thiếu gia nào đó anh cười đến càn rỡ như vậy làm gì hả?
Vì sao đột nhiên cô có loại cảm giác quen thuộc con trai đang dỗ cha của con trai, mà không phải cha của con trai đang dỗ con trai chứ……