Sở Nam Xuyên ở trong lòng rít gào, thú tính trong người đàn ông có đôi khi thật mẹ nó là chuyện xấu mà!
“Hoa Hoa,” Sở Nam Xuyên cuống quít muốn giải thích, “Tôi……”
“Đi ra ngoài.” Ngón tay Hạ Mộc Cẩn chỉ về phía chỗ huyền quan phòng khách, giọng nói đạm lạc lạnh tới cực hạn, hoàn toàn không cho anh cơ hội giải thích.
Sở Nam Xuyên có chút sợ hãi Hạ Mộc Cẩn như vậy, giống như có loại cảm giác tất cả nỗ lực anh làm lúc trước đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cô thất vọng với anh tới cực hạn rồi!
Không phải!
Sở Nam Xuyên gấp đến độ tiến lên một bước,
“Hoa Hoa, anh không phải cố ý! Anh chỉ là ---”
“Đừng tới gần tôi.” Hạ Mộc Cẩn gắt gao cắn khẩn khóe môi, lộ ra một tia run rẩy.
Cho nên, anh cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, vừa rồi cô lại có thể còn cảm thấy cảm động bởi vì anh.
……
Không khí trong phòng khách, chợt giảm xuống tới cực điểm.
Đột nhiên, một đạo giọng nói non nớt truyền tới từ phòng bên kia,
“Daddy mẹ, hai người đang cãi nhau sao?”
Sở Nam Xuyên và Hạ Mộc Cẩn đồng thời ngẩn ra, chuyển mắt nhìn lại.
Tiểu Quang mặc áo ngủ đứng ở cửa phòng, dùng mu bàn tay xoa mắt buồn ngủ nhập nhèm, trong ánh mắt còn lóe lên một tia bất an.
Khi Hạ Mộc Cẩn còn chưa phản ứng kịp, Sở Nam Xuyên đã nhanh chóng đi qua, bàn tay to nắm một cái, nhẹ nhàng bế Tiểu Quang lên,
“Sao daddy dám cãi nhau với mẹ con, là mẹ con đang dạy dỗ daddy, ngủ không thành thật, đạp chăn rơi xuống đất thôi.”