Nam Tiểu Tố ho khan hai tiếng, vẻ mặt “Anh nói không sai nguội liền không thể ăn sẽ lãng phí”, sau đó cầm đũa kẹp một cái nhét vào trong miệng
……
Xe thể thao lái ra cửa tiểu khu.
Trước đèn xanh đèn đỏ, Kỳ Mộ Phi dẫm phanh lại, chuyển mắt, ánh mắt nhàn nhạt,
“Tiểu Tố, em suy xét thế nào rồi?”
Ngữ khí bình tĩnh kia, thật giống như gặp mặt chào hỏi nói “A, thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm”.
Nam Tiểu Tố đang gắp một bánh bao chiên nhét vào trong miệng, suýt kích động đến sặc nghẹn cô, uống một ngụm sữa chua thật lớn mới hòa hoãn được một chút, cổ họng còn ngứa ngáy ho khan,
“Khụ…… Khụ khụ……”
Đèn xanh sáng lên.
Kỳ Mộ Phi dẫm chân ga, lại hỏi thêm một tiếng,
“Hửm?”
Nam Tiểu Tố yên lặng liếm liếm nước canh nơi khóe miệng, giả vờ một bộ dáng bánh bao tôi cái gì cũng đều không hiểu, tiếp tục ăn bánh bao.
Kỳ Mộ Phi lại liếc mắt một cái, đường nét lạnh nhạt một bộ dáng nắm chắc thắng lợi
“Vẫn còn chưa nghĩ xong sao? Còn cần thời gian tiếp tục nghĩ?”