“Tiểu Ý em T/M/D nhảy đến quyến rũ như vậy làm gì! Mẹ nó**, bên cạnh đều cút cho lão tử!”
Gương mặt lãnh đạm của Kỳ Mộ Phi nổi lên một tầng giận đỏ tái đi, còn chưa có tức giận, thân ảnh quỷ mị trong phòng bao chợt lóe, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó đã lao xuống, lưu lại một đạo tiếng mắng nhiếp phách rùng mình,
“shi**t!”
Mấy người đàn ông cũng chạy nhanh đuổi theo.
……
Sân nhảy.
Thịnh Vị Ương và Nam Tiểu Tố ôm eo nhau cùng nhau khiêu vũ theo âm nhạc, khuê mật nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích, động tác thập phần ăn ý.
Hơn nữa một đầu tóc ngắn vàng hoa hồng soái khi của Nam Tiểu Tố, thậm chí còn có không ít người cho rằng hai cô là một đôi nhi.
Thật ra trước kia lúc ở trường học đã từng có lời đồn như vậy, chỉ là các cô đều cười một tiếng, rốt cuộc thật sự là chân ái.
Thịnh Vị Ương đang vung cánh tay, bỗng nhiên vỗ một bàn tay ở trên eo mảnh khảnh của cô.
Cho rằng lại là đám đàn ông chung quanh muốn ăn đậu hủ, vừa muốn duỗi tay hất rơi, lại bị người đàn ông trở tay khẽ bóp.
Một cái quay người xoay tròn hoa lệ.
Trực tiếp rơi vào trong lòng ngực bá đạo không ai bì nổi của một người đàn ông.
……
Thịnh Vị Ương bỗng chốc ngước mắt, ở trong ánh đèn sặc sỡ huyễn lệ, đón nhận một đạo ánh mắt đen nhánh thâm thúy như bóng đêm, lại sinh sôi không bằng tất cả phồn hoa.
Tâm, không thể khống chế rung động lên.
Lập tức, Thịnh Vị Ương trực tiếp ôm lấy cổ Hoàng Phủ Bạc Ái, khóe môi xinh đẹp ngăn không được ý cười, liễm diễm tràn ngập,