Bỗng chốc, bọt sóng nhấc lên văng khắp nơi, hai đôi tuấn nam mỹ nữ nào đó nhanh chóng vung chân chạy như điên, “Lôi Nặc, anh nha lại có thể buông lỏng tay của em ra!”
“Tiểu Ý……”
“Cút!”
“Ha ha ha……” Một chuỗi tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.
Trong nước biển, Thịnh Vị Ương tựa như bạch tuộc, gắt gao ôm cổ Hoàng Phủ Bạc Ái, mặt đều là bọt nước rơi xuống nước.
Theo gương mặt cười toe toét, “trơn nhẵn” trượt xuống.
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cúi đầu, liền chiếm lấy cánh môi phấn như hoa đào đang cười kia, còn nhiễm vị mặn nhàn nhạt của nước biển……
Ánh mặt trời màu vàng nhạt càng thêm càn rỡ rải dừng ở trên nước biển xanh thẳm, nhiễm lên một tầng ánh sáng gọi là hạnh phúc.
……
Buổi sáng sau khi bơi lội tắm nắng, buổi chiều bốn người lại cùng nhau lái ca nô trên biển, còn có chạy xe việt dã trên bờ cát, tự nhiên là Hoàng Phủ Bạc Ái chở Thịnh Vị Ương, Lôi Nặc chở Hoàng Phủ Bạc Ý.
Cả một ngày, đều chơi ở biển, cũng chơi mệt mỏi, cho nên sau khi ăn xong bữa tối ở nhà ăn khách sạn Holiday, liền thành đôi trở về phòng của từng cặp nghỉ ngơi.
Trên hành lang dài ngoài phòng.
Thịnh Vị Ương và Hoàng Phủ Bạc Ý tới một nụ hôn miệng rất thân rật, đương nhiên là động tác giả, nhưng hai người đàn ông Hoàng Phủ Bạc Ái và Lôi Nặc cũng nhìn đến khóe mắt hướng sang một trái một phải.
Nội tâm Lôi Nặc bạo thô vô số tiếng,
“**! Liền không thể giống như chúng ta, bình thường đơn giản nói một tiếng ngủ ngon với nhau là được rồi sao →_→……”
Mắt lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái liếc một cái,
“Thế giới của phụ nữ thật khó hiểu……”
Đồng thời cảm thán một tiếng.
Sau đó, hai cô gái mới lẩm bẩm không thôi tách ra.