Giọng nói của Hoàng Phủ Bạc Ái, mang theo khàn giọng đặc biệt, trầm trầm thấp thấp, xẹt qua ở trên hầu kết, mị hoặc tới cực điểm, cũng ôn nhu tới cực điểm, sinh sôi chìm đắm người.
Thịnh Vị Ương hoảng hốt, giật mình ngây ngốc nhìn người đàn ông đè ở trên người, lẩm bẩm hỏi anh,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh…… Làm sao vậy?”
Buổi tối hôm nay anh thật sự rất kì quái, đi nước Mỹ công tác một chuyến trở về liền tính tình đại biến ư? Sao đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy?
Dưới ánh đèn vàng nhạt --
Mắt hoa đào ánh sáng ngọc của cô lóe lên ánh sáng mê mang, cứ bình tĩnh nhìn anh như vậy, nhìn đến trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái giật mình.
……
Thứ còn lưu tại trong thân thể cô đã mềm xuống, chợt lại cứng rắn lên, không chờ cô gái nhỏ phản ứng kịp, lại bị kéo vào lốc xoáy điên cuồng sâu hơn,
“…… Ô!”
Một tiếng kiều nhẹ từ cổ họng.
Chiếm lấy cánh môi của cô bá đạo cắn nuốt, trong nháy mắt hơi thở hít thở không thông, kèm theo rít gào giống như liệp báo của người đàn ông……
Ngoài cửa sổ sát đất, đầy sao loạn run, tô vẽ ở trên màn vải đen nhánh.
Ánh trăng sáng trong xuyên thấu qua khe hở ẩn nấp rơi vào, nghiêng chảy ở trên giường lớn mềm mại, nam nữ gắt gao kết hợp, thân thể hoàn mỹ không ngừng phập phồng.